Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 66

~NhózKhỜ~ Emily

31/03/2015

Có những vết cắt...tuy đã chữa lành...

Nhưng...vẫn để lại sẹo...

Có những ký ức...tuy đã xóa mờ...

Nhưng...mãi là nỗi đau..!!

Bên ngoài bữa tiệc có chút hiu quặng lại lạnh giá, mọi vật cứ yên giấc ngủ ngon lành sau một ngày dài mệt mỏi hứng ánh nắng hạnh phúc, ánh trăng mật mờ lướt nhẹ qua tán lá rồi cũng khuất xa để lại những vì sao lấp lánh cô đơn một mình nơi bầu trời tâm tối.

-----------Bên Nam Phong--------

Tướng bảnh bao của Nam Phong choáng nháy giữa màn đêm tĩnh mịt, nếu Nam Phong là ác ma thì người ta dù có sợ cỡ nào thì cũng phải chạy đến ôm lấy. Ông Hùng có vẻ rất vui bước ra từ bên trong bữa tiệc, đập đập vai anh.

-Con làm tốt lắm con trai à? Ông Kezin rất thích biểu hiện lúc nãy của con, ông ấy rất hài lòng và quyết định kí hợp đồng quản bá sản phẩm với công ty ta, tháng sau sẽ chụp ảnh làm đại diện con nhớ đưa cô gái ấy cùng đến nha?—Ông Hùng vui ra cả mặt, cứ cười không ngớt, thấy Ông Hùng Nam Phong hơi thờ ra, không ngờ ba anh lại hạnh phúc như vậy chỉ vì một hợp đồng nhỏ bé đó.

-Baba quá khen rồi, con còn phải học hỏi nhiều ở baba nữa. Con nhất định sẽ đưa cô ấy đến.—Nam Phong bỏ tay vào túi quần mĩm cười nhìn baba mình.

Sắc tố hạnh phúc vui tươi bổng tan rả khi một giọng nói nhợt nhạt khó chịu cất ngang bầu không khí, Tiễu Mễ đi đến vẻ mặt rất uất, rất không hài lòng.

-Tại sao anh lại phải bảo vệ cô ta? Thật chất đâu phải anh lấy?

-Chẳng sao cả, anh lấy thì nhận thế thôi.--- Nam Phong hơi nheo mài lạnh lùng.

-Không phải anh lấy, sao anh cứ cố gắng bảo vệ con nhỏ đó? Một con vịt xấu xí như cô ta mà muốn đòi trở thành thiên nga ư? Anh có thấy là quá nực cười không?—Tiễu Mễ bức xúc, giọng nói mang đậm chất khinh người, nhìn Tiễu Mễ như biến thành con ác quỷ giả mang Nam Phong chỉ cảm thấy kinh sợ Tiễu Mễ ngay lúc này.

-Em nói đủ chưa? Hãy biết kìm nén ngôn từ của mình,Em giờ còn xấu hơn cả con vịt xấu xí mà em nói, Kinh tởm.—Nam Phong nhếch môi rồi đi lướt qua Tiễu Mễ.

-Nam Phong..anh…anh …em không phục.

Ông Hùng níu tay Tiễu mễ lại tránh cô ta bám lấy và gây phiền toái vì họ vẫn ở gần bữa tiệc nếu để nhà báo hay người khác nhìn thấy thì không hay, Tiễu Mễ trừng to mắt với ông Hùng, dù biết ông Hùng là baba Nam Phong nhưng trong mắt Tiễu Mễ ông ấy chỉ là một người rất ư tầm thường, vì cô nắm được cái tẩy của Ông Hùng nên cô đéo sợ gì?

-Tôi biết chiếc nhẫn là do cô lấy, đừng gây thêm chuyện nữa?—Ông Hùng siết chặt tay Tiễu Mễ như muốn bóp chết cô ngay tại chỗ.

-Ông nói gì?tôi không hiểu?- Tiễu Mễ ngang bướng giả vờ ngu ngơ, cố tình lơ đi

-Tôi nói gì thì cô là người hiểu nhất chứ?

-Điên Khùng.—tiễu mễ mặt trắng bệch, cắn môi quay đi, không ngờ cô càng gây chuyện thì nó vẫn là người được lợi nhất, một bước đã làm cô thua thảm hại nhưng nó sẽ không may mắn thế nữa đâu.

Những cơn gió nỗi mạnh bạo lấn chiếm, phải chăng đó chỉ là cơn gió lạ, còn bão táp vẫn trần trừ phía trước, hạnh phúc có phải thứ gió bão muốn mang đi.

------Bên nó-----

Cả bọn tụi nó xúm lại, không khí có chút căng căng, nhưng sự khiêu khích cùng cái đùa của Thảo Anh, Phương Linh làm áp nhẹ sự phẩn nộ của quỹ dữ.



-Chao ôi!! Anh hùng cứu nhầm cọp cái--- Thảo Anh lắc đầu hối tiếc, ám chỉ nó .

-Vịt đã biến thành ngan rồi ..haizzzzzzzz--- Phương Linh thở dài não nề.

-Tội cái thằng cha đó, rước nhầm sư tử hà đông—Trọng Thiên ma mãnh khoanh tay.

-Mấy đứa mày câm cho tao nhờ, tao còn không đủ thảm hay sao?—Nó rưng rưng.

-Anh muốn em nghĩ việc ở đó, về công ty làm với anh—Minh Quân cắt ngang không khí tươi vui của bọn nó, thay vào đó là sự nghiêm túc quyết đoán.

-Em không muốn, về công ty làm với anh thì sẽ về nhưng không phải lúc này, em muốn tự lập một thời gian.

-Để em bên ngoài như hôm nay sao?Em có biết anh và mọi người lo cho em đến thế nào không? Anh không muốn chuyện giống như thế xảy ra lần nữa?—Minh Quân nói như hét lên, bức xúc mãng liệt giận dỗi quay lưng lại với nó.

Nó nhăn mặt nhìn Thảo Anh cầu cứu, ngượng ngùng chấp tay lại, chìa ra trước mặt ma sát cầu viện binh.

-Thôi mà anh, đừng trẻ con giận hờn vậy nữa mà.. nha nha,,, zk cưng nhiều.--- Thảo Anh lay lay tay Minh Quân nũng nịu thay nó, đôi mắt khẻ mè nheo với nó, ý kiêu nó xuống nước xin lỗi.

-Em xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng, nhưng sẽ không có lần sau đâu?---

-Em còn muốn có lần sau nữa à? Đừng xin lỗi anh, đi mà xin lỗi với Gia Tuấn kìa?--- Minh Quân chỉ tay về phía Gia Tuấn đang đứng một mình lạnh giá gần đó, chỉ cần nhìn tấm lưng Gia Tuấn thôi cũng đủ biết tâm trạng của Gia Tuấn thảm đến nhường nào rồi.

-Em biết rồi, mọi người về trước đi lát em về sau.

Minh Quân và Trọng Thiên đẹp như hai thiên sứ với bộ áo đen láy, đẹp vẻ kiêu sa, ngay cả trong bóng tối cũng có thể phát ra hào hoang chíu gọi

-Về trước nha em yêu, cẩu đầu trảm đợi cưng ở nhà đó.—Phương Linh tặng nó một nụ hôn gió thay lời tạm biệt.

- Tòa án hoang nghênh, hãy chờ nghe phán xét nha cưng.--- Thảo Anh chớp chớp mí mắt.

-Tụi mày chứa thấy dép bay à? …. Còn đứng nói nhảm?—Nó đoe dọa, tay giơ lên như sắp có ai đó bị đánh. Thảo Anh và Phương Linh cười tươi roi rói vãy tay chào tạm biệt nó.

Màu đen huyền bí của bầu trời trong đêm, khiến người khác bị lạc hướng, không còn nhìn thấy tia sáng hằng chíu gọi bên mình nữa. Nó mĩm cười có đôi chút hạnh phúc, vòng tay qua người Gia Tuấn, ôm lấy anh từ phía sau, nó cảm thấy có chút lạnh giá, cô đơn giữa bộn bề của cuộc sống chỉ mỗi khi ở bên Gia Tuấn sự ấm áp ngày nào mới được khơi dậy. Tựa đầu vào tấm lưng rộng lớn nó nói lí nhí.

-Anh giận em sao, em xin lỗi

Vẫn là sự im lặng đó, không lấy một luồng gió thổi qua, bình yên đến vô tận, như chưa từng có sự sống, nó thấy rất thoải mái khi được nhắm lìm đôi mắt thả mình bên tấm lưng rắn chắc tưởng chừng như Thiên Kỳ đang ở trước mặt, dù biết bản thân nó qua ít kĩ, xem tình cảm của Gia Tuấn như một cơn gió thổi ngang nhưng biết làm sao khi tận sâu thâm tâm nó chẳng thể nào quên được Thiên Kỳ.

Bàn tay nó được nhắc bỗng ra khỏi người Gia Tuấn, nó từ từ mở mắt nhìn sâu vào đôi mắt chứa nhiều bầu tâm sự của người con trai trước mặt.

-Anh giận em.—Nó cố tình phá tan bầu không khí im lặng.

-Không, Anh không giận em.--- Dù nói” không có” nhưng nó nhận thấy được điều đó, một nỗi đau dường như được viết ngay trên trán Gia Tuấn.



-Anh rõ ràng là đang giận

“Im lặng” lại cái thứ đáng ghét đó xen vào, sao mà nó lại thấy sợ hãi cái cảm giác lạnh lẽo không tiếng động đến thế này?Sợ đến co rút.

-Anh nghĩ chúng ta nên xa nhau một thời gian, để cảm nhận được mình có cần nhau nữa hay không? Anh cũng muốn em suy nghĩ và làm rõ trái tim em muốn gì? Anh cũng cần có thời gian để chữa vết thương lòng.—Gia Tuấn đặt hai tay lên vai nó, cúi gầm người hôn lên trán nó một nụ hôn. Nó đơ người một chút, khi không nó lại ôm chầm lấy Gia Tuấn nhưng chẳng nói câu nào.

Nhìn họ thật rất hạnh phúc, rất ngọt ngào sâu lắng, đáng lẽ họ phải là một đôi sánh bước bên nhau nếu không có một Thiên Kỳ từng tồn tại trên cõi đời này. Nam Phong nhìn nó và Gia Tuấn mà ngứa mắt, dám cả gan ôm nhau bên ngoài bữa tiệc thế này, nếu để nhà báo chụp được hình thì không phải mặt anh sẽ dính trên tạp trí đầu tiên của ngày mai với tiêu đề rất hàu túng, nóng bỏng ư?: Thiếu gia tập đoàn Trần Nam bị cắm sừng sau khi làm loạn lòng người ở bữa tiệc” Thế còn gì là cái mặt anh nữa.

Tức lại cộng thêm điên, Nam Phong kéo nó về lại lòng mình, thanh thản như nó là của anh.

-Anh ôm như thế chắc đã đủ?

Nhìn nó bị Nam Phong ôm lấy, trong lòng tuy rất tức giận nhưng cũng có được gì vì trong lòng nó nào có anh, nào có cái tên Gia Tuấn tồn tại, trong trái tim nó chỉ có cái hình bóng, cái khuôn mặt giống y như Thiên Kỳ này thôi.

-Nam Phong bỏ tôi ra, anh nói đi.... tôi và anh chẳng có gì cả phải không?—Nó nhìn Nam Phong bằng đôi mắt trong vắt.

-Em đã đeo nhẫn anh tặng, cũng được ông Kezin chúc phúc, vậy quan hệ của chúng ta là gì đây?--- Nam Phong cười ma mãnh nhìn nó, nó đơ người, tại sao Nam Phong cứ muốn làm loạn mọi thứ lên, làm cho cuộc sống của nó trở nên phức tạp.

-Không phải.. không…

-Anh về trước, những gì anh nói cũng đã nói xong……. anh mong em suy nghĩ kĩ, anh sẽ đợi câu trả lời của em.—Gia Tuấn buồn thiu dù cố gắng nở nụ cười với nó, nhìn theo bóng Gia Tuấn nó rất muốn gọi với theo những không muốn bản thân mình làm đau Gia Tuấn, cũng tốt thôi, xa nhau một thời gian để cảm nhận sự thật của trái tim, nó tin rằng Gia Tuấn làm được, xa nó anh sẽ hạnh phúc hơn,

-Người ta đi rồi.—Nam Phong vui vẻ huýt sáo.

-Anh … tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tránh xa tôi ra một chút,--- Nó bước đi, muốn đi thật xa nơi không có tên khốn Nam Phong tồn tại, nơi nào có Nam Phong thì nơi đó chính là địa ngục của nó.

-Cô không thể chạy hay thoát khỏi tôi, ông Kezin rất trân trọng chuyện tình của tôi và cô nên hãy ở yên trong tầm mắt tôi, tháng sau chúng ta sẽ đi chụp ảnh đại diện dòng sản phẩm của ông ấy,cô nên biết điều một chút.—Đi theo nó trên con đường quằn quèo, vắng tanh chỉ còn lại những ánh đèn chập trừng phát sáng.

-Anh tưởng anh quản được tôi và cũng đừng gắng ‘chúng ta” với tôi.—Nó nói rồi nhanh chóng băng qua phía bên kia đường, để Nam Phong thờ người gọi với theo.

-CÔ TƯỞNG THOÁT KHỎI TAY TÔI SAO?

-THỬ XEM, TÔI CÓ THOÁT KHỎI TÊN ĐIÊN NHƯ ANH KHÔNG?

Nếu được chọn lại lần nữa

Người em chọn vẫn là anh

Em vẫn sẽ yêu anh, vẫn sẽ nắm tay anh thật chặt

Vì...

Chỉ khi bên anh em mới cảm nhận được hạnh phúc thật sự

Dù trong hạnh phúc đó vẫn có cả nước mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook