Chương 69: Đêm Bắt Đầu Nỗi Đau.
~NhózKhỜ~ Emily
31/03/2015
Chú Ý:
Có chút cảnh tế nhị, cần suy nghĩ thật kĩ trước khi đọc, t/g nói trước nha...!! không chịu hậu quả à????????? hiiiii
Vừa đắng đo có nên bước ra ngoài với bộ dạng còn ghê hơn ban đầu hay không, đấu tranh với lí trí một hồi lâu nó bước ra từ phòng tắm , mặt nhăn như khỉ đột quơ quơ cái áo, nó giận phắt mình khi thì nhìn thấy Nam Phong đang đứng khoanh tay trước ngực với tư thế đẹp trai hết hồn, những luồng gió bé bỗng thổi bồng bềnh mái tóc vàng ấm của Nam Phong khiến anh lộng lẫy trong bóng tối.
Hiện trạng là nó chỉ có thể nuốt nước bọt ừng ực, khi tự cảm nhận mình như con mồi nằm trên thớt, nó bối rối đứng khép nép hai đôi chân trắng nhần chạm lấy nhau càng làm nó trở lên đầy mê hoặc.
-Sao anh lại vào đây.
-tại sao không? Khi đây là phòng tôi.
Thật sự nó đen đến không tài nào trắng nỗi, sao vào phòng mà lại ngay phòng Nam Phong, nếu biết trước thì nó đã không vào cái hang hùm này rồi, ôi thôi? Nó có lẽ chẳng thể chui ra được. Nam Phong bước đến gần nó, nó lùi lại phía sao cho đến khi đụng phải cái bàn to lớn, mắt Nam Phong lướt từ phía trên xuống phía dưới, nhìn đôi chân trắng mịn đang chụm vào nhau, nó mặc áo của anh cũng vừa ghê chứ, nhìn rất thấu nha? giống như đang trình diễn trang phục áo tắm trước mặt anh vậy?
-Anh muốn làm gì? tôi… tôi… phải đi về.—Nó uốn éo lặng qua người Nam Phong định chuồn cho nhanh nhưng bị bàn tay Nam Phong nhanh chóng túm lại, khóa nó vào giữa, nó chống tay lên bàn khuôn mặt đỏ hơn cả cà chua,nó cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nhanh đến nỗi nó thở không nỗi.
Trựng lại vài giây, những cơn gió ấm áp luồng nhanh qua khe cửa sổ, nghịch ngợm đùa vui mái tóc xỏa dài của nó, nhìn nó rất đẹp, rất quyến rũ bởi những đường cong mập mờ trong bộ áo con con,Nam Phong không chịu đựng được cúi đầu đặt lên môi nó một nụ hôn cháy bỏng, Nam Phong bực bội vì không thể tách hàm răng của nó ra để luồng cái lưỡi thèm khát mận ngọt vào bên trong. Biết nó cứng đầu, lì lợm khó bảo nên Nam Phong nhẹ nhàng vuốt đùi nó, cảm giác tê dại chạy ngay lên não, nó tứ chi bại liệt từ từ mở cửa cho cái lưỡi Nam Phong vào, anh nhanh chóng đùa giỡn, táo bạo hút hết đường mật bên trong cùng nó nô đùa.
Dù không thích không thoải mái nhưng nó không tài nào đẩy được Nam Phong ra, anh như một con sói lâu ngày thèm khát thịt mỡ béo ngậy, mà tấn công nó.
Được nước lấn tới Nam Phong kéo eo nó lại gần cọ sát cơ thể anh, một dòng máu nóng nỗi lên cuồng cuộng dần trào muốn phát hỏa, ngay từ trong bữa tiệc Nam Phong đã phải kiềm nén hết sức mới buông tha cho nó chứ còn bây giờ dù có chết Nam Phong cũng phải ăn sạch nó trước mới mãn nguyện
Đôi tay nó bấu mạnh vào vai Nam Phong ra sức ngăn lại hành động đi quá lố đó, nhưng tất cả chỉ là vô ít, Nam Phong nhấc bỗng nó đặt lên bàn, điên cuồng rời bỏ chiếc môi nó, hôn tới tấm lên cổ.
-Bỏ ra Trần Nam Phong anh là tên khốn, bỏ ra?—Nó hét lên trong nước mắt, nó rung đến nỗi bờ môi cũng cong lên.
Nói cứ như không nói, Nam Phong đè hết người nó lên bàn, chiếc bàn rộng đến nỗi hai ba người cũng có thể ngủ được,nó càng giẫy động tác của Nam Phong càng nhanh, đưa tay tháo nút áo của nó thì bị nó nắm lại, Nam Phong ngước lên nhìn khuôn mặt đầy nước mắt kia. Nhưng anh không thể ngăn lại được sự ham muốn ở nó, không đời nào buông tha cho nó ngay lúc này, vì anh đã nhịn rất lâu rất lâu rồi, cần bức phá. Thấy không thoải mái khi trên bàn, nó bị Nam Phong bế bỗng lên tiến về phía chiếc giường lớn, anh đè lên người nó đôi tay xoa xoa nắn nắn nơi nhụy hoa đang căng phồng. Cơ thể nó thoáng chút đã trần trụi chỉ còn lại mãnh vải tre bé nhỏ Nam Phong chăm chú nhìn từng nơi trên cơ thể nó, điên cuồng cắn chiêm ngưỡng làm nó không muốn cũng phải rên lên từng tiếng khích thích, thấy mình đê tiện đến nỗi có thể phát ra thứ âm thanh ghê tởm đó, nó cắn răng, cương người để không bật ra thứ tiếng đó. Nhưng làm sao có thể khống chế cưỡng lại được điều tế nhị này? Nam Phong mĩm cười luồng tay xuống nơi cơ mật của nó, đưa tay tách hai chân trắng mịn ra, nó kênh người sợ hãi.
-Đừng,, đừng làm vậy? Tha cho tôi… DỪNG LẠI ĐI.
Có chút cảnh tế nhị, cần suy nghĩ thật kĩ trước khi đọc, t/g nói trước nha...!! không chịu hậu quả à????????? hiiiii
Vừa đắng đo có nên bước ra ngoài với bộ dạng còn ghê hơn ban đầu hay không, đấu tranh với lí trí một hồi lâu nó bước ra từ phòng tắm , mặt nhăn như khỉ đột quơ quơ cái áo, nó giận phắt mình khi thì nhìn thấy Nam Phong đang đứng khoanh tay trước ngực với tư thế đẹp trai hết hồn, những luồng gió bé bỗng thổi bồng bềnh mái tóc vàng ấm của Nam Phong khiến anh lộng lẫy trong bóng tối.
Hiện trạng là nó chỉ có thể nuốt nước bọt ừng ực, khi tự cảm nhận mình như con mồi nằm trên thớt, nó bối rối đứng khép nép hai đôi chân trắng nhần chạm lấy nhau càng làm nó trở lên đầy mê hoặc.
-Sao anh lại vào đây.
-tại sao không? Khi đây là phòng tôi.
Thật sự nó đen đến không tài nào trắng nỗi, sao vào phòng mà lại ngay phòng Nam Phong, nếu biết trước thì nó đã không vào cái hang hùm này rồi, ôi thôi? Nó có lẽ chẳng thể chui ra được. Nam Phong bước đến gần nó, nó lùi lại phía sao cho đến khi đụng phải cái bàn to lớn, mắt Nam Phong lướt từ phía trên xuống phía dưới, nhìn đôi chân trắng mịn đang chụm vào nhau, nó mặc áo của anh cũng vừa ghê chứ, nhìn rất thấu nha? giống như đang trình diễn trang phục áo tắm trước mặt anh vậy?
-Anh muốn làm gì? tôi… tôi… phải đi về.—Nó uốn éo lặng qua người Nam Phong định chuồn cho nhanh nhưng bị bàn tay Nam Phong nhanh chóng túm lại, khóa nó vào giữa, nó chống tay lên bàn khuôn mặt đỏ hơn cả cà chua,nó cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nhanh đến nỗi nó thở không nỗi.
Trựng lại vài giây, những cơn gió ấm áp luồng nhanh qua khe cửa sổ, nghịch ngợm đùa vui mái tóc xỏa dài của nó, nhìn nó rất đẹp, rất quyến rũ bởi những đường cong mập mờ trong bộ áo con con,Nam Phong không chịu đựng được cúi đầu đặt lên môi nó một nụ hôn cháy bỏng, Nam Phong bực bội vì không thể tách hàm răng của nó ra để luồng cái lưỡi thèm khát mận ngọt vào bên trong. Biết nó cứng đầu, lì lợm khó bảo nên Nam Phong nhẹ nhàng vuốt đùi nó, cảm giác tê dại chạy ngay lên não, nó tứ chi bại liệt từ từ mở cửa cho cái lưỡi Nam Phong vào, anh nhanh chóng đùa giỡn, táo bạo hút hết đường mật bên trong cùng nó nô đùa.
Dù không thích không thoải mái nhưng nó không tài nào đẩy được Nam Phong ra, anh như một con sói lâu ngày thèm khát thịt mỡ béo ngậy, mà tấn công nó.
Được nước lấn tới Nam Phong kéo eo nó lại gần cọ sát cơ thể anh, một dòng máu nóng nỗi lên cuồng cuộng dần trào muốn phát hỏa, ngay từ trong bữa tiệc Nam Phong đã phải kiềm nén hết sức mới buông tha cho nó chứ còn bây giờ dù có chết Nam Phong cũng phải ăn sạch nó trước mới mãn nguyện
Đôi tay nó bấu mạnh vào vai Nam Phong ra sức ngăn lại hành động đi quá lố đó, nhưng tất cả chỉ là vô ít, Nam Phong nhấc bỗng nó đặt lên bàn, điên cuồng rời bỏ chiếc môi nó, hôn tới tấm lên cổ.
-Bỏ ra Trần Nam Phong anh là tên khốn, bỏ ra?—Nó hét lên trong nước mắt, nó rung đến nỗi bờ môi cũng cong lên.
Nói cứ như không nói, Nam Phong đè hết người nó lên bàn, chiếc bàn rộng đến nỗi hai ba người cũng có thể ngủ được,nó càng giẫy động tác của Nam Phong càng nhanh, đưa tay tháo nút áo của nó thì bị nó nắm lại, Nam Phong ngước lên nhìn khuôn mặt đầy nước mắt kia. Nhưng anh không thể ngăn lại được sự ham muốn ở nó, không đời nào buông tha cho nó ngay lúc này, vì anh đã nhịn rất lâu rất lâu rồi, cần bức phá. Thấy không thoải mái khi trên bàn, nó bị Nam Phong bế bỗng lên tiến về phía chiếc giường lớn, anh đè lên người nó đôi tay xoa xoa nắn nắn nơi nhụy hoa đang căng phồng. Cơ thể nó thoáng chút đã trần trụi chỉ còn lại mãnh vải tre bé nhỏ Nam Phong chăm chú nhìn từng nơi trên cơ thể nó, điên cuồng cắn chiêm ngưỡng làm nó không muốn cũng phải rên lên từng tiếng khích thích, thấy mình đê tiện đến nỗi có thể phát ra thứ âm thanh ghê tởm đó, nó cắn răng, cương người để không bật ra thứ tiếng đó. Nhưng làm sao có thể khống chế cưỡng lại được điều tế nhị này? Nam Phong mĩm cười luồng tay xuống nơi cơ mật của nó, đưa tay tách hai chân trắng mịn ra, nó kênh người sợ hãi.
-Đừng,, đừng làm vậy? Tha cho tôi… DỪNG LẠI ĐI.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.