Chương 1938
Nhị Tỷ
10/01/2023
Cô muốn anh ta sống, không muốn trơ mắt nhìn tính mạng của anh ta dần dần trôi đi.
Cô đã từng chứng kiến cái chết của Thẩm Thanh, cảm xúc tuyệt vọng lúc đó rất khó nói thành lời, cô không muốn phải trải qua lần nữa.
Bác sĩ cần gắp đạn, nhưng không có ai trợ giúp.
Ông ta chỉ coi đó là một vết thương nhỏ nên không mang theo nhiều dụng cụ, cũng không đưa theo người phụ giúp.
Vào lúc khó khăn nhất, ông ta nhìn về phía Hứa Minh Tâm “Cô… Có thể làm trợ thủ cho tôi không?
Mấy người kia già rồi, cầm kẹp không ổn định”
Trong nông trường có một đôi vợ chồng già, việc trông cậy vào họ đúng là không thực tế.
Mặc dù cô chưa từng học y hay lý thuyết về y học, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Cô nghiêm túc gật đầu, cảm thấy bả vai tru nặng.
Bác sĩ bắt đầu sát khuẩn, hơ dao trên lửa nóng, cẩn thận cắt vào thịt, sau đó gỡ đạn ra khỏi lỗ máu.
Lượng thuốc tê không đủ cho người bệnh dùng, cô thấy mặc dù trong cơn hôn mê nhưng Phó Minh Tước vẫn nhíu chặt chân mày, đau đớn cản chặt răng Trái tim cô khẽ run lên, tay cũng theo đó mà rung bần bật.
“Cố gắng chống đỡ, tôi phải gắp đạn”
Bác sĩ nghiêm túc nói.
Bây giờ việc cứu người quan trọng hơn, không phải đang đùa giốn.
Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi, tập trung tỉnh thần, hết sức chăm chú.
Cô còn phải lau mồ hôi cho bác sĩ, miễn cho mồ hôi nhỏ giọt xuống vết thương Đạn găm vào sâu trong thịt tận bốn đến năm xen-ti-mét, lúc lấy ra hơi khó khăn.
Thời gian trôi qua, khuôn mặt đau đớn của Phó Minh Tước ngày càng trở nên căng cứng.
Hứa Minh Tâm cảm thấy anh ta có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
“Xong rồi!”
Bác sĩ vui vẻ nói, rốt cuộc thì ông ta cũng đã gắp được viên đạn ra, thả vào chiếc mâm bên cạnh.
Hứa Minh Tâm còn chưa kịp thả lỏng, không ngờ người đàn ông đang nãm trên giường đột nhiên bật dậy và bóp cổ cô.
Động tác anh ta nhanh như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã đã đè cô lên ván giường.
“Cô muốn giết tôi à?”
Anh ta hung ác nói, bởi vì mất quá nhiều máu cho nên hơi thở đồn dập, cơ thể cũng lung lay sắp đổ.
Nhưng lòng bàn tay lại tràn đầy sức mạnh, ngón tay hơi bóp lại như muốn giết chết cô ngay.
“Khu khụ..”
Cô cũng không kịp giải thích, bởi vì chính cô còn không thể hít thở cho nên ho khan dữ dội, khuôn mặt đỏ lên.
Cô đã từng chứng kiến cái chết của Thẩm Thanh, cảm xúc tuyệt vọng lúc đó rất khó nói thành lời, cô không muốn phải trải qua lần nữa.
Bác sĩ cần gắp đạn, nhưng không có ai trợ giúp.
Ông ta chỉ coi đó là một vết thương nhỏ nên không mang theo nhiều dụng cụ, cũng không đưa theo người phụ giúp.
Vào lúc khó khăn nhất, ông ta nhìn về phía Hứa Minh Tâm “Cô… Có thể làm trợ thủ cho tôi không?
Mấy người kia già rồi, cầm kẹp không ổn định”
Trong nông trường có một đôi vợ chồng già, việc trông cậy vào họ đúng là không thực tế.
Mặc dù cô chưa từng học y hay lý thuyết về y học, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Cô nghiêm túc gật đầu, cảm thấy bả vai tru nặng.
Bác sĩ bắt đầu sát khuẩn, hơ dao trên lửa nóng, cẩn thận cắt vào thịt, sau đó gỡ đạn ra khỏi lỗ máu.
Lượng thuốc tê không đủ cho người bệnh dùng, cô thấy mặc dù trong cơn hôn mê nhưng Phó Minh Tước vẫn nhíu chặt chân mày, đau đớn cản chặt răng Trái tim cô khẽ run lên, tay cũng theo đó mà rung bần bật.
“Cố gắng chống đỡ, tôi phải gắp đạn”
Bác sĩ nghiêm túc nói.
Bây giờ việc cứu người quan trọng hơn, không phải đang đùa giốn.
Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi, tập trung tỉnh thần, hết sức chăm chú.
Cô còn phải lau mồ hôi cho bác sĩ, miễn cho mồ hôi nhỏ giọt xuống vết thương Đạn găm vào sâu trong thịt tận bốn đến năm xen-ti-mét, lúc lấy ra hơi khó khăn.
Thời gian trôi qua, khuôn mặt đau đớn của Phó Minh Tước ngày càng trở nên căng cứng.
Hứa Minh Tâm cảm thấy anh ta có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
“Xong rồi!”
Bác sĩ vui vẻ nói, rốt cuộc thì ông ta cũng đã gắp được viên đạn ra, thả vào chiếc mâm bên cạnh.
Hứa Minh Tâm còn chưa kịp thả lỏng, không ngờ người đàn ông đang nãm trên giường đột nhiên bật dậy và bóp cổ cô.
Động tác anh ta nhanh như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã đã đè cô lên ván giường.
“Cô muốn giết tôi à?”
Anh ta hung ác nói, bởi vì mất quá nhiều máu cho nên hơi thở đồn dập, cơ thể cũng lung lay sắp đổ.
Nhưng lòng bàn tay lại tràn đầy sức mạnh, ngón tay hơi bóp lại như muốn giết chết cô ngay.
“Khu khụ..”
Cô cũng không kịp giải thích, bởi vì chính cô còn không thể hít thở cho nên ho khan dữ dội, khuôn mặt đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.