Chương 2098
Nhị Tỷ
06/03/2023
Thật ra một năm nay, cô liều mạng muốn quên đi Ôn Mạc Ngôn, hoàn toàn làm cho phai nhạt khỏi thế giới của mình.
Cô đã thích nghỉ với những ngày tháng không có anh, bản thân nên sống như thế nào.
Nhưng lại không nghĩ được rằng… những ngày của cô vừa mới phục hồi bình lặng, thì anh… trở lại.
Nghiệt duyên này, rốt cuộc kết thúc như thế nào?
Điện thoại di động của cô vang lên, là điện thoại của Thiệu Kính Đình.
Cô thu lại tâm trí rồi nhấc máy.
“Cô không sao chứ? Tôi rất lo lắng cho cô.”
“Không sao, uống thuốc đỡ hơn nhiều rồi”
Thiệu Kính Đình nghe thấy giọng cô dịu đi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần đảm bảo rằng không có nguy hiểm là tốt rồi.
“Có cần tôi qua đó với cô không không?”
“Không cần đâu, sáng mai còn phải đi làm. Nghỉ ngơi sớm đi. Tôi cũng hơi mệt rồi”
“Vậy được, cô nghỉ ngơi sớm đi. Tôi ngủ không sâu, điện thoại luôn mở 24/24, cô có chuyện phiền phức gì thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ nghe máy”
Bạch Thư Hân nghe vậy, trong lòng ấm áp.
Đây thực sự là một hàng xóm người Việt Nam tốt bụng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ding dang, có người sốt ruột chờ đợi.
Bạch Thư Hân cúp điện thoại, thu lại tâm tình rồi đi ra ngoài.
Ôn Mạc Ngôn đụng ở này, đụng chỗ kia, dường như nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt.
Thấy cô bước ra, mới dừng lại.
“Bạch Thư Hân, chúng ta nên giải quyết cho xong đi”
“Anh đang trách tôi lừa dối tình cảm của anh và lấy tiền của chị gái anh phải không? Tiền của chị gái anh tôi còn không trả nổi, tôi đem đi du lịch vòng quanh thế giới, sớm đã tiêu hết rồi. Nhưng mà tình cảm của anh… Tôi có thể trả cho anh”
Những lời này đã nung nấu trong lòng rất lâu, cuối cùng cũng đã lấy hết can đảm để nói ra.
Ôn Mạc Ngôn không ngờ cô lại dứt khoát và thẳng thắn như vậy.
Anh cau mày nói: “Cô muốn trả lại bằng cách nào? Cô biết cô nợ bao nhiêu…”
Ôn Mạc Ngôn còn chưa kịp nói xong, thì đã hung hăng dừng lại.
Lời nói nghẹn ở cổ họng giống như cái mỏ hàn.
Bạch Thư Hân vậy mà… cởi hết quần áo ngủ ra đứng trước mặt anh.
Ánh đèn êm dịu chiếu lên làn da trắng nõn của cô, dáng vẻ thật đẹp.
“Sớm biết vậy thì đã không mặc quần áo nữa. Thật là thừa công vô ích. Tôi đã nghĩ lui nghĩ tới, tại sao anh lại hận tôi đến vậy? Đó là vì không ngủ với tôi, lãng phí tình cảm bấy lâu nay không ra gì, đúng không?”
“Anh nghĩ đi, quả thật không công bằng với anh. Nếu không, anh ngủ với tôi, chúng ta cứ coi như tình một đêm thì sao? Nếu anh mang bao cao su, tôi sẽ không uống thuốc. Nếu không muốn, cảm thấy ảnh hưởng đến trải nghiệm thân thể, tôi sẽ uống thuốc tránh thai.
Cô đã thích nghỉ với những ngày tháng không có anh, bản thân nên sống như thế nào.
Nhưng lại không nghĩ được rằng… những ngày của cô vừa mới phục hồi bình lặng, thì anh… trở lại.
Nghiệt duyên này, rốt cuộc kết thúc như thế nào?
Điện thoại di động của cô vang lên, là điện thoại của Thiệu Kính Đình.
Cô thu lại tâm trí rồi nhấc máy.
“Cô không sao chứ? Tôi rất lo lắng cho cô.”
“Không sao, uống thuốc đỡ hơn nhiều rồi”
Thiệu Kính Đình nghe thấy giọng cô dịu đi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần đảm bảo rằng không có nguy hiểm là tốt rồi.
“Có cần tôi qua đó với cô không không?”
“Không cần đâu, sáng mai còn phải đi làm. Nghỉ ngơi sớm đi. Tôi cũng hơi mệt rồi”
“Vậy được, cô nghỉ ngơi sớm đi. Tôi ngủ không sâu, điện thoại luôn mở 24/24, cô có chuyện phiền phức gì thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ nghe máy”
Bạch Thư Hân nghe vậy, trong lòng ấm áp.
Đây thực sự là một hàng xóm người Việt Nam tốt bụng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ding dang, có người sốt ruột chờ đợi.
Bạch Thư Hân cúp điện thoại, thu lại tâm tình rồi đi ra ngoài.
Ôn Mạc Ngôn đụng ở này, đụng chỗ kia, dường như nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt.
Thấy cô bước ra, mới dừng lại.
“Bạch Thư Hân, chúng ta nên giải quyết cho xong đi”
“Anh đang trách tôi lừa dối tình cảm của anh và lấy tiền của chị gái anh phải không? Tiền của chị gái anh tôi còn không trả nổi, tôi đem đi du lịch vòng quanh thế giới, sớm đã tiêu hết rồi. Nhưng mà tình cảm của anh… Tôi có thể trả cho anh”
Những lời này đã nung nấu trong lòng rất lâu, cuối cùng cũng đã lấy hết can đảm để nói ra.
Ôn Mạc Ngôn không ngờ cô lại dứt khoát và thẳng thắn như vậy.
Anh cau mày nói: “Cô muốn trả lại bằng cách nào? Cô biết cô nợ bao nhiêu…”
Ôn Mạc Ngôn còn chưa kịp nói xong, thì đã hung hăng dừng lại.
Lời nói nghẹn ở cổ họng giống như cái mỏ hàn.
Bạch Thư Hân vậy mà… cởi hết quần áo ngủ ra đứng trước mặt anh.
Ánh đèn êm dịu chiếu lên làn da trắng nõn của cô, dáng vẻ thật đẹp.
“Sớm biết vậy thì đã không mặc quần áo nữa. Thật là thừa công vô ích. Tôi đã nghĩ lui nghĩ tới, tại sao anh lại hận tôi đến vậy? Đó là vì không ngủ với tôi, lãng phí tình cảm bấy lâu nay không ra gì, đúng không?”
“Anh nghĩ đi, quả thật không công bằng với anh. Nếu không, anh ngủ với tôi, chúng ta cứ coi như tình một đêm thì sao? Nếu anh mang bao cao su, tôi sẽ không uống thuốc. Nếu không muốn, cảm thấy ảnh hưởng đến trải nghiệm thân thể, tôi sẽ uống thuốc tránh thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.