Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Chương 48: Mẹ của Lăng Ngạo
Thiên Thượng Lam Cẩn
03/07/2014
Vừa đúng nửa giờ, Lăng Ngạo liền bước ra khỏi cửa chính của biệt thự, nét mặt vẫn vô cảm như cũ.
Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua một vòng tại cửa ra vào, cuối cùng cố định trên người đang ngồi xe lăn bên cạnh hồ nhân tạo. Khoảnh khắc ấy, hơi thở có phần nặng nề của anh rốt cuộc cũng dịu xuống. Từng tia nhu hòa tỏa ra trên gương mặt âm úc, tựa như hào quang chói lóa, cuối cùng cũng nâng lên một nụ cười mỉm.
"Thật rất đẹp!"
Không quay đầu lại, Lam Duê cũng biết người tới là ai, trong miệng không khỏi thở dài. Cảnh vật xa hoa phung phí như vậy, xem như cô là người đầu tiên được tận mắt chứng kiến. Cho dù bọn họ có sống xa xỉ ra sao, trước giờ vẫn chưa đến trình độ này. Chủ nhân ở đây, cả hai chữ khiêm tốn như thế nào cũng không hiểu, thật sự không rõ trước nay hắn lăn lộn như thế nào mới có được địa vị như hiện giờ!
Người bên cạnh chỉ đứng lẳng lặng, cũng không trả lời!
Thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn anh, cười nói: "Như thế nào?"
"Không phải em rất rõ ràng sao?”
"A, em rất muốn biết, rốt cuộc hắn có mấy lá gan, lại dám làm chuyện như vậy dưới con mắt của Lăng thủ lĩnh! Hoặc giả là, anh đồng ý?" Xoay xe lăn lại, đáy mắt Lam Duê hiện lên một mảng lành lạnh, nếu như tinh tế quan sát, nhất định có thể thấy được vết tích của nụ cười bên trong.
Ngồi xổm người xuống, nhìn trực diện vào sâu trong mắt cô, nét mặt lạnh lùng thoáng qua một tia thâm trầm: "Em cho là như vậy? Lam Duê!"
Khóe miệng run lên, cô cảm giác được lời cuối cùng khi anh khẽ nói lên tên của mình, dường như trong âm thanh mang theo một tia quỷ dị, vội vàng thu hồi tia sáng nơi đáy mắt, cười nói: "Em chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nếu không muốn nói, vậy thì dễ thôi! Vân Trạch, tôi đói rồi !"
"Thuộc hạ rõ! Lam chủ muốn dùng cơm cùng với Lăng thủ lĩnh, hay là một mình?” Vân Trạch đang đứng một bên sử dụng máy tính bảng để xử lý một số chuyện, liền cất nó đi, cười hỏi.
Nhún nhún vai, Lam Duê quay đầu nhìn về phía anh, nhíu mày nói: "Lăng Ngạo, anh muốn tiếp tục xử lý con gián của anh, hay là muốn đi ăn cơm với em?”
"Âu Liêm sẽ tự xử lý!"
Lúc này Ngự Phong đã lái xe đến trước mặt bọn họ, Lăng Ngạo dứt lời liền đưa một tay ôm lấy cô, ngồi vào trong xe.
Say khi dùng xong bữa trưa, Lam Duê cũng mất đi hứng thú tiếp tục đi dạo bên ngoài, trực tiếp yêu cầu trở về. Mà Lăng Ngạo vẫn còn một ít chuyện cần phải giải quyết, thấy cô không muốn đi theo nữa, liền gật đầu thả người.
Trở lại căn biệt thự ở lưng chừng núi của Lăng Ngạo, mới vừa xuống xe, liền chứng kiến một trận chiến không nhỏ.
Nửa ngày không nhúc nhích, ngồi yên một chỗ, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, sóng mắt khẽ lăn tăn nhìn lên cảnh tượng ngay trước mặt.
"Là phu nhân đã tới!" Chỉ cần một cái liếc mắt liền hiểu rõ, Ngự Phong cúi đầu nói.
"Phu nhân?" Lam Duê sáng tỏ, nhất định chính là mẹ của Lăng Ngạo. Nhìn dáng vẻ của Hải Linh thế này chính là tìm chỗ dựa của mình tới, chẳng lẽ tính toán phân hơn thua cao thấp với cô sao: “Ưmh, mẹ của Lăng Ngạo ư? Vậy tôi có cần phải trở về hay không? Dù sao tôi cũng không biết người này! Nếu không cẩn thận làm bà ấy khó chịu..., vậy cũng không tốt!"
Ngự Phong vốn dĩ gương mặt chẳng chút biểu cảm, nghe nói như thế, vội vàng ngẩng đầu lên, trên mặt thoáng qua một tia lo lắng, nói: "Phu nhân rất dễ gần, Lam đương gia không cần để ý! Hơn nữa tôi đã báo cho thủ lĩnh!"
Nếu như lúc này Lam đương gia rời đi, thủ lĩnh mà trở lại nhất định sẽ giận dữ. Chủ nhân của anh thật vất vả lắm mới đưa được Lam đương gia đến đây dưỡng thương, chỉ có một ngày liền đi, chẳng phải là tìm chết hay sao! Vừa nghĩ đến việc thủ lĩnh có thể nổi trận lôi đình, gương mặt tuấn tú luôn trầm tĩnh như Ngự Phong, lúc này cũng không nhịn được mà run lên.
Vén vén làn tóc dài bị gió thổi tung, khẽ cười nói: "Không cần phải nói tôi cũng biết rồi, dĩ nhiên là Lăng Ngạo sẽ không trở về! Yên tâm, tôi chỉ nói đùa mà thôi!"
Làm sao có thể vì chút chuyện cỏn con này mà khiến cô phải rời khỏi đây, đây không phải là tác phong của Lam Duê cô.
"Vân Trạch, vào đi thôi!"
"Dạ!"
Mà bên trong đại sảnh.
Hải Linh đang ôm cánh tay một của vị phu nhân cao quý, giả vờ đáng thương, nũng nịu nói: “Dì, người đến đây, con rất vui mừng. Tin rằng anh Ngạo gặp lại người cũng sẽ rất vui đấy!”
"Cái con bé nha đầu này, còn không phải tại con trong điện thoại khóc đến đau lòng như vậy, rồi lại không nói rõ nguyên nhân, dì lo lắng cho con mới đến đó sao!” Mẹ Lăng trước sau vẫn giữ nụ cười hiền hòa nơi khóe miệng, khẽ đưa tay vỗ về gương mặt xinh đẹp của Hải Linh, trong lòng bỗng cảm thấy xúc động bùi ngùi, đứa bé này cũng đã lớn như vậy rồi.
Thế nhưng lại không khỏi có chút phiền muộn, hình như Hải Linh đối với Lăng Ngạo quá cố chấp rồi. Mặc dù ban đầu bà có ý định đem Hải Linh gả cho Lăng Ngạo, nhưng nhìn thấy bộ dạng một chút hứng thú cũng không có của con trai, liền từ từ bỏ ý định đó đi. Lần này gửi cô đến đây, cũng chính là muốn làm một phép thử cuối cùng, nếu như Lăng Ngạo vẫn không thích, bà liền dứt khoát từ bỏ.
Ngày hôm qua nghe Charles nói, Lam Duê – Lam đương gia ở Mỹ vừa đến nơi này! Hơn nữa còn nhìn ra, Lăng Ngạo, thằng bé này đối với cô ấy rất đặc biệt, trong lòng mơ hồ đã hiểu ra được. Xem chừng Lăng Ngạo đã có quyết định của chính mình rồi.
Đang mải mê suy nghĩ, ngưỡng cửa liền truyền đến tiếng động, khiến cho hai người cũng hơi nhướn mắt liếc sang.
"Phu nhân!"
"Ngự Phong? Có phải Lăng Ngạo trở lại hay không?"
Vui mừng đứng lên, trên gương mặt của mẹ Lăng thoáng hiện qua một tia háo hức. Đã rất lâu rồi bà không nhìn thấy đứa con trai này, hiện giờ dĩ nhiên là vô cùng kích động.
"Thủ lĩnh đang xử lý một số chuyện, tạm thời chưa thể trở về, thuộc hạ chỉ đưa Lam đương gia về nghỉ ngơi!”
Lời nói của Ngự Phong, khiến Hải Linh đang ngồi ở một bên, gương mặt vụt qua một tia thâm độc rồi biến mất trong phút chốc, tươi cười đứng lên, tỏ ra quan tâm: “Lam tiểu thư đã đi đứng bất tiện, lại còn khiến anh Ngạo phải đi ra ngoài với mình, thế nào lại không biết nghĩ cho sức khỏe chính mình như thế! Chân không đi được, ngồi trên xe lăn đi tới đi lui, cũng không tiện. Bộ dạng này của Lam tiểu thư, thật ra là nên nghỉ ngơi nhiều một chút mới đúng!”
Không biết là vì nguyên nhân gì, mẹ Lăng không gọi cô là ‘Lam đương gia’ như những người khác, ngược lại cũng xưng hô theo cách của Hải Linh.
Đầy hứng thú nhướn mày lên, điều này có được xem như là một thông báo về địa vị cùng lập trường hiện tại của cô?
Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua một vòng tại cửa ra vào, cuối cùng cố định trên người đang ngồi xe lăn bên cạnh hồ nhân tạo. Khoảnh khắc ấy, hơi thở có phần nặng nề của anh rốt cuộc cũng dịu xuống. Từng tia nhu hòa tỏa ra trên gương mặt âm úc, tựa như hào quang chói lóa, cuối cùng cũng nâng lên một nụ cười mỉm.
"Thật rất đẹp!"
Không quay đầu lại, Lam Duê cũng biết người tới là ai, trong miệng không khỏi thở dài. Cảnh vật xa hoa phung phí như vậy, xem như cô là người đầu tiên được tận mắt chứng kiến. Cho dù bọn họ có sống xa xỉ ra sao, trước giờ vẫn chưa đến trình độ này. Chủ nhân ở đây, cả hai chữ khiêm tốn như thế nào cũng không hiểu, thật sự không rõ trước nay hắn lăn lộn như thế nào mới có được địa vị như hiện giờ!
Người bên cạnh chỉ đứng lẳng lặng, cũng không trả lời!
Thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn anh, cười nói: "Như thế nào?"
"Không phải em rất rõ ràng sao?”
"A, em rất muốn biết, rốt cuộc hắn có mấy lá gan, lại dám làm chuyện như vậy dưới con mắt của Lăng thủ lĩnh! Hoặc giả là, anh đồng ý?" Xoay xe lăn lại, đáy mắt Lam Duê hiện lên một mảng lành lạnh, nếu như tinh tế quan sát, nhất định có thể thấy được vết tích của nụ cười bên trong.
Ngồi xổm người xuống, nhìn trực diện vào sâu trong mắt cô, nét mặt lạnh lùng thoáng qua một tia thâm trầm: "Em cho là như vậy? Lam Duê!"
Khóe miệng run lên, cô cảm giác được lời cuối cùng khi anh khẽ nói lên tên của mình, dường như trong âm thanh mang theo một tia quỷ dị, vội vàng thu hồi tia sáng nơi đáy mắt, cười nói: "Em chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nếu không muốn nói, vậy thì dễ thôi! Vân Trạch, tôi đói rồi !"
"Thuộc hạ rõ! Lam chủ muốn dùng cơm cùng với Lăng thủ lĩnh, hay là một mình?” Vân Trạch đang đứng một bên sử dụng máy tính bảng để xử lý một số chuyện, liền cất nó đi, cười hỏi.
Nhún nhún vai, Lam Duê quay đầu nhìn về phía anh, nhíu mày nói: "Lăng Ngạo, anh muốn tiếp tục xử lý con gián của anh, hay là muốn đi ăn cơm với em?”
"Âu Liêm sẽ tự xử lý!"
Lúc này Ngự Phong đã lái xe đến trước mặt bọn họ, Lăng Ngạo dứt lời liền đưa một tay ôm lấy cô, ngồi vào trong xe.
Say khi dùng xong bữa trưa, Lam Duê cũng mất đi hứng thú tiếp tục đi dạo bên ngoài, trực tiếp yêu cầu trở về. Mà Lăng Ngạo vẫn còn một ít chuyện cần phải giải quyết, thấy cô không muốn đi theo nữa, liền gật đầu thả người.
Trở lại căn biệt thự ở lưng chừng núi của Lăng Ngạo, mới vừa xuống xe, liền chứng kiến một trận chiến không nhỏ.
Nửa ngày không nhúc nhích, ngồi yên một chỗ, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, sóng mắt khẽ lăn tăn nhìn lên cảnh tượng ngay trước mặt.
"Là phu nhân đã tới!" Chỉ cần một cái liếc mắt liền hiểu rõ, Ngự Phong cúi đầu nói.
"Phu nhân?" Lam Duê sáng tỏ, nhất định chính là mẹ của Lăng Ngạo. Nhìn dáng vẻ của Hải Linh thế này chính là tìm chỗ dựa của mình tới, chẳng lẽ tính toán phân hơn thua cao thấp với cô sao: “Ưmh, mẹ của Lăng Ngạo ư? Vậy tôi có cần phải trở về hay không? Dù sao tôi cũng không biết người này! Nếu không cẩn thận làm bà ấy khó chịu..., vậy cũng không tốt!"
Ngự Phong vốn dĩ gương mặt chẳng chút biểu cảm, nghe nói như thế, vội vàng ngẩng đầu lên, trên mặt thoáng qua một tia lo lắng, nói: "Phu nhân rất dễ gần, Lam đương gia không cần để ý! Hơn nữa tôi đã báo cho thủ lĩnh!"
Nếu như lúc này Lam đương gia rời đi, thủ lĩnh mà trở lại nhất định sẽ giận dữ. Chủ nhân của anh thật vất vả lắm mới đưa được Lam đương gia đến đây dưỡng thương, chỉ có một ngày liền đi, chẳng phải là tìm chết hay sao! Vừa nghĩ đến việc thủ lĩnh có thể nổi trận lôi đình, gương mặt tuấn tú luôn trầm tĩnh như Ngự Phong, lúc này cũng không nhịn được mà run lên.
Vén vén làn tóc dài bị gió thổi tung, khẽ cười nói: "Không cần phải nói tôi cũng biết rồi, dĩ nhiên là Lăng Ngạo sẽ không trở về! Yên tâm, tôi chỉ nói đùa mà thôi!"
Làm sao có thể vì chút chuyện cỏn con này mà khiến cô phải rời khỏi đây, đây không phải là tác phong của Lam Duê cô.
"Vân Trạch, vào đi thôi!"
"Dạ!"
Mà bên trong đại sảnh.
Hải Linh đang ôm cánh tay một của vị phu nhân cao quý, giả vờ đáng thương, nũng nịu nói: “Dì, người đến đây, con rất vui mừng. Tin rằng anh Ngạo gặp lại người cũng sẽ rất vui đấy!”
"Cái con bé nha đầu này, còn không phải tại con trong điện thoại khóc đến đau lòng như vậy, rồi lại không nói rõ nguyên nhân, dì lo lắng cho con mới đến đó sao!” Mẹ Lăng trước sau vẫn giữ nụ cười hiền hòa nơi khóe miệng, khẽ đưa tay vỗ về gương mặt xinh đẹp của Hải Linh, trong lòng bỗng cảm thấy xúc động bùi ngùi, đứa bé này cũng đã lớn như vậy rồi.
Thế nhưng lại không khỏi có chút phiền muộn, hình như Hải Linh đối với Lăng Ngạo quá cố chấp rồi. Mặc dù ban đầu bà có ý định đem Hải Linh gả cho Lăng Ngạo, nhưng nhìn thấy bộ dạng một chút hứng thú cũng không có của con trai, liền từ từ bỏ ý định đó đi. Lần này gửi cô đến đây, cũng chính là muốn làm một phép thử cuối cùng, nếu như Lăng Ngạo vẫn không thích, bà liền dứt khoát từ bỏ.
Ngày hôm qua nghe Charles nói, Lam Duê – Lam đương gia ở Mỹ vừa đến nơi này! Hơn nữa còn nhìn ra, Lăng Ngạo, thằng bé này đối với cô ấy rất đặc biệt, trong lòng mơ hồ đã hiểu ra được. Xem chừng Lăng Ngạo đã có quyết định của chính mình rồi.
Đang mải mê suy nghĩ, ngưỡng cửa liền truyền đến tiếng động, khiến cho hai người cũng hơi nhướn mắt liếc sang.
"Phu nhân!"
"Ngự Phong? Có phải Lăng Ngạo trở lại hay không?"
Vui mừng đứng lên, trên gương mặt của mẹ Lăng thoáng hiện qua một tia háo hức. Đã rất lâu rồi bà không nhìn thấy đứa con trai này, hiện giờ dĩ nhiên là vô cùng kích động.
"Thủ lĩnh đang xử lý một số chuyện, tạm thời chưa thể trở về, thuộc hạ chỉ đưa Lam đương gia về nghỉ ngơi!”
Lời nói của Ngự Phong, khiến Hải Linh đang ngồi ở một bên, gương mặt vụt qua một tia thâm độc rồi biến mất trong phút chốc, tươi cười đứng lên, tỏ ra quan tâm: “Lam tiểu thư đã đi đứng bất tiện, lại còn khiến anh Ngạo phải đi ra ngoài với mình, thế nào lại không biết nghĩ cho sức khỏe chính mình như thế! Chân không đi được, ngồi trên xe lăn đi tới đi lui, cũng không tiện. Bộ dạng này của Lam tiểu thư, thật ra là nên nghỉ ngơi nhiều một chút mới đúng!”
Không biết là vì nguyên nhân gì, mẹ Lăng không gọi cô là ‘Lam đương gia’ như những người khác, ngược lại cũng xưng hô theo cách của Hải Linh.
Đầy hứng thú nhướn mày lên, điều này có được xem như là một thông báo về địa vị cùng lập trường hiện tại của cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.