Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 58: Trò chơi đánh cuộc

Thiên Thượng Lam Cẩn

03/07/2014

"Đây là số liệu về phân tích não bộ của đương gia, dựa theo kết quả nghiên cứu này, bộ óc của người so với bất kỳ một vật thí nghiệm nào khác đều tốt hơn rất nhiều, cho nên….Cho nên bọn họ xếp não bộ của người vào hàng ưu tú! Từ những số liệu trên, có thể xác định, mỗi một bộ não mà bọn họ thí nghiệm trước đó, đều được đem đi so sánh với não bộ của người, và kết quả cuối cùng được lưu trữ trong con chip cho thấy, não bộ của người trội hơn hẳn!”

Cái nghiên cứu kia, còn xem cô là điểm tựa. Cô sống đến ngần này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên bị người ta xem như vật thí nghiệm để nghiên cứu.

Nhưng những thứ này đều không quan trọng, mà điểm mấu chốt chính là, bọn họ nghiên cứu não bộ của cô làm gì? Vì cái gì? Muốn nhà họ Lam? Chẳng nhẽ cho rằng nghiên cứu về não bộ của cô là có thể lấy được tất cả mọi thứ đang nằm trong tay cô ư? Vậy thì cô chỉ có thể nói, mấy người này thật là ngây thơ!

"Còn có phát hiện gì khác không?”

Yuri gật đầu một cái, nói: “Tại điểm cuối cùng, thuộc hạ phát hiện ra tên của một người, cũng không biết có phải là người đã khởi xướng nên nghiên cứu này hay không! ….Gọi là. . . . . . ‘Fiennes Iger you’! Đúng rồi, mặc dù không phải là một cái tên đầy đủ, nhưng cũng là một đầu mối!”

‘Fiennes Iger you’, cái tên này thật sự khá phức tạp, hơn nữa còn không dễ nhớ. Quan trọng là, đầu óc của cô đảo quanh mấy vòng, nhưng cũng không cảm thấy có chút ấn tượng nào. Quay đầu nhìn về phía Vân Trạch bên cạnh, anh cũng chỉ lắc đầu, quả nhiên là chỉ có mỗi chi tiết này thì thật sự không biết là tên hay họ, việc điều tra sẽ không đơn giản.

Đứng lên, Lam Duê xoay người nói: "Tiếp tục phân tích phần còn lại đi, tôi chờ kết quả cuối cùng!"

Hi vọng bên trong lưu trữ thông tin có thể giái đáp được thắc mắc của cô.

Vân Trạch liếc nhìn vật này, hơi tư lự một chút, quanh quẩn trong đầu là những hình ảnh có liên quan đến Lam Duê mới vừa xem ban nãy: “Yuri, làm phiền cậu!" Nói xong liền rời khỏi đây.

"Thôi đi, đã có quan hệ thế nào rồi, còn nói cái gì mà phiền hay không phiền, thật là!”

Yuri lầm bầm một câu, bên trong con ngươi màu ngọc bích thoáng qua ý cười, quay đầu lại tiếp tục phân tích. Chuyện này có liên quan đến đương gia, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào, quan trọng hơn hết, không được làm chậm trễ tiến độ. Hy vọng sau khi giải mã được mặt sau có thể giúp anh tìm ra được ẩn số này.

*****

Ngồi trên xe, Lam Duê mệt mỏi xoa xoa đầu lông mày, trong đầu vẫn vang vọng những lời mà Yuri vừa nói ở sở nghiên cứu. Chẳng lẽ thật sự nghiên cứu về não bộ của cô ư? Nhưng mà tại sao? Nghiên cứu não bộ của cô là có mục đích gì, có thể làm được gì?

Thật là hao tổn tâm trí!

Những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát, là thứ mà cô ghét nhất, thế nhưng bây giờ cứ lần lượt xảy ra trên người cô.

Nghĩ như vậy, thế thì những hành động và việc làm trước kia của cô, chỉ là để dụ cô mắc câu mà thôi.

"Lam chủ, bây giờ đi đâu?” Vân Trạch ngồi ở hàng ghế trước, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi.

Tựa vào cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài xe, nói: “Đi dạo chung quanh một chút đi, hôm nay không có tâm tình gì!”

Nghe cô nói như vậy, anh cũng không nói gì hơn, cất máy tính bảng, hướng về phía tài xế trước mặt nói mấy câu, sau khi xe dừng lại, chuyển lên vị trí tài xế.

Nâng cằm lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với những hành động của bọn họ, ngay cả một tia cảm giác cô cũng không có, ngoại trừ đôi mắt thi thoảng chớp một cái, cũng sẽ khiến cho người ta tưởng rằng cô đang ngủ thiếp đi.

Thật ra thì từ lúc đầu, Lam Duê muốn đem giải mã con chip này, những tưởng có thể phát hiện ra thứ gì đó rất có giá trị, không nghĩ rằng nó lại là vật lưu trữ những thông tin khiến cho người ta khó hiểu. Đại khái điều duy nhất có thể làm cô chú ý chính là toàn bộ tư liệu về mình, nhưng mà nghiên cứu cô làm cái gì? Chẳng nhẽ muốn đi phân tích kết cấu trong não bộ của cô, muốn tìm hiểu xem bước tiếp theo cô muốn làm là gì ư? Điều này thật là vô căn cứ, nếu như chuyện này cũng có thể làm được, thế thì cả thế giới này đã loạn lên hết rồi!

Không biết mục đích là gì, thật sự khiến cho người ta rất quan tâm.

"Đi vịnh Jamaica!"

Suy nghĩ một hồi lâu, Lam Duê thản nhiên nói. Đối với những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cô cũng nên cẩn thận để ý đến thái độ, cùng với mấy suy nghĩ lung tung trong đầu một chút. Mùa này ra biển hóng gió, có lẽ cảm giác lạnh lẽo thấu xương sẽ giúp ích được phần nào.

Vân Trạch gật đầu, chỉ chốc lát sau đã lái xe vào nơi đó.

Mở cửa xe bước xuống, tựa vào trên thân xe, nhìn mặt trời đang dần ngả về Tây, tròng mắt đen dọa người híp lại.

Gió biển mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt thổi ùa vào, khiến quần áo của bọn họ bay phất phới, trong không khí còn mang theo mùi vị mằn mặn.

Đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống bên dưới, dường như cảm giác này khiến người ta cảm thấy rát thoải mái. Vân Trạch đứng ngay sau lưng cô, cẩn thận quan sát chung quanh, đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra. Lam Duê bất chợt hỏi đến chuyện trước đó: “Vân Trạch, đối với chuyện ban nãy, anh thấy thế nào?”

"Không biết lý do cụ thể, nhưng dựa vào số liệu từ những thí nghiệm kia, mục tiêu chính của công trình nghiên cứu ấy, hình như là Lam chủ người. Sau khi đào sâu phân tích được một nửa, những thí nghiệm trước mắt cho thấy, mục đích cuối cùng, vẫn là dữ liệu về Lam chủ. Mặc dù không biết rốt cuộc là vì cái gì, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt, Lam chủ đang là mục tiêu hàng đầu!”

"Anh cho rằng, làm thế nào bọn họ lại lấy được tư liệu của tôi? Hơn nữa còn đầy đủ như vậy, có rất nhiều chuyện ngay cả bản thân tôi cũng không rõ, con chip ấy tại sao lại lưu trữ tư liệu về tôi?”

Vân Trạch nhất thời có chút cứng họng, đầu óc linh hoạt xoay chuyển, nhanh chóng đưa ra một giả thuyết: “Lam chủ, có phải liên quan đến mấy tài liệu mật mà tập đoàn Lam thị bị tiết lộ dạo gần đây hay không?”

"Bị tiết lộ?" Lam Duê kinh ngạc quay đầu, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của anh, khẽ nói: “Anh đi điều tra, bây giờ không cần lo đến những tài liệu mật kia, trước tiên điều tra một chút về tư liệu của nhà họ Lam!”

Nếu quả thật như lời anh nói, vậy thì từ lúc vừa bắt đầu, bọn họ đã bị người ta chơi đùa, và cũng từ lúc ấy, ánh mắt của bọn họ đã bị đánh lạc hướng sang nơi khác rồi. Gấp gáp làm những việc này như vậy, xem ra là có liên quan đến việc cô ‘mượn’ con chip dạo trước. Dù sao cũng đã trải qua một thời gian dài nghiên cứu, nhưng lại không thu hoạch được gì, đổi lại là ai cũng khó mà chấp nhận được. Điều duy nhất khiến Lam Duê không hiểu chính là, đây rõ ràng là một vật rất quan trọng, nhưng làm sao lại nằm trong tay lão già William kia, hơn nữa còn ở trong nhà người tình của hắn.

Những người này, suy cho cùng là đang sắm vai gì đây?

"Dạ, thuộc hạ lập tức điều tra!” Biết chuyện quan trọng, Vân Trạch tuyệt đối không dám trì hoãn, vội vàng bắt tay vào chuẩn bị.

Chuyện này, hy vọng không quá mức nghiêm trọng, vậy mới có thể kịp thời khắc phục!

Nhìn Vân Trạch cúi đầu bận rộn, đôi chân mày thanh tú của Lam Duê hơi căng lên, lấy chiếc di động từ trong tay anh.

"Vân Trạch?"

"Là tôi, Vân Lãng, anh đi thông báo cho mọi người ở Đại bản doanh, mặc kệ là trong khoảng thời gian này có xảy ra bất kỳ chuyện gì đi nữa, cũng không được tin tưởng một cách dễ dàng! Tất cả mọi chuyện đều có tôi lo, bảo bọn họ không cần thiết phải chỉa mũi vào! Còn anh và Vân Vũ, bí mật nấp trong bóng tối bảo vệ bọn họ, tuyệt đối không được để xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn!”

"Dạ!"

Không hỏi tại sao, Vân Lãng luôn luôn kiệm lời, đối với mệnh lệnh của cô, lúc nào cũng tuyệt đối phục tùng, chỉ cần là lời từ miệng cô, anh bao giờ cũng hoàn thành cực kỳ xuất sắc!

Mới vừa cúp điện thoại, chỉ thấy Vân Trạch đứng chờ ở một bên, thấy cô nhìn về phía mình, mở miệng: “Giống như những gì mà Lam chủ đã suy đoán, kho dữ liệu với ba lớp bảo mật của nhà họ Lam đã bị phá giải, tất cả tư liệu của mọi người trong nhà họ Lam đã bị tiết lộ!”

Cả nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng nói chuyện, chỉ nghe được tiếng sóng lớn nối đuôi nhau vỗ vào bờ, xen lẫn tiếng thở dốc kịch liệt.

Lam Duê không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình vào lúc này, đây là lần đầu tiên suốt sáu năm qua, cô phải chịu một sự mất mát lớn đến vậy. Ngày trước, bất luận là chuyện gì, cô đều có thể dựa vào năng lực của bản thân để giải quyết, thế nhưng lần này lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, thậm chí nó còn được phủ lấp bởi những ảo ảnh mơ hồ.

Cô luôn cho rằng, sở dĩ những người đó giở đủ trăm phương ngàn kế chỉ là muốn chiếm được thế lực của nhà họ Lam, nhưng những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay dường như đang chứng minh ngược lại, đây không phải là mục đích cuối cùng.

"Chuyện này. . . . . . chúng ta tự bắt tay vào giải quyết, không cần tiết lộ ra ngoài!"

Chuyện này càng nhiều người biết, thì tình hình của bọn họ sẽ càng trở nên khó khăn hơn, cô chỉ có thể tự mình âm thầm giải quyết thôi.

Vân Trạch gật đầu nói: "Vậy, nếu như Lăng thủ lĩnh hỏi thì sao?"

Lam Duê chợt quay đầu, sự mệt mỏi nơi đáy mắt chợt tan biến, lấy lại bộ mặt thật với vẻ lạnh lùng khát máu: “Vân Trạch, anh là người thông minh, hẳn đã hiểu rõ ý tứ trong lời tôi nói! Người của nhà họ Lam không được phép biết, thế thì người ngoài lại càng không, anh nói thử xem, Lăng Ngạo có thể biết hay không?” Dừng một chút, khôi phục lại vẻ mặt vô cảm trước đó: “Còn nữa, trong khoảng thời gian này, không được tiếp xúc với người của nhà họ Lăng, đường đi nước bước của tôi, tuyệt đối không được để cho bọn họ lần ra!”

Hiện giờ cô có thể tưởng tượng ra được, chuyện này sẽ khiến cho Lăng Ngạo nổi điên đến mức nào. Lấy tính tình của anh, chỉ e rằng cơn cuồng phong sắp tới khó mà tránh khỏi.

Nhưng mà, dẫu là như vậy, cô cũng không hy vọng anh gặp phải nguy hiểm, chuyện này vốn chỉ nhắm vào nhà họ Lam, bọn họ vẫn chưa kết hôn, chưa phải là vợ chồng, cho nên căn bản không cần nhảy vào vũng nước đục này. Huống chi, cô tuyệt nhiên không mong muốn anh xảy ra chuyện bất trắc. Cô tin tưởng bản thân mình, nhất định có thể giải quyết được chuyện này một cách tốt đẹp nhất, an toàn mà lui.

Vân Trạch nhìn thật sâu vào mắt cô, cuối cùng đến mở cửa xe, nói: "Thuộc hạ biết rõ nên làm như thế nào, không phải bây giờ Lam chủ nên lập tức trở về tập đoàn Lam thị sao?”

"Không cần, trong khoảng thời gian này không cần thiết phải xuất hiện công khai trong tầm mắt của bọn họ!”

Ví như quá dễ dàng nhìn thấy mà nói, mục tiêu khá lớn, mà quan trọng hơn là, nó cũng quá đơn giản để Lăng Ngạo tìm ra cô. Hơn nữa, cô nhất định phải điều tra kỹ lưỡng, rốt cuộc ‘Fiennes Iger you’ có thân phận gì!



***********

Từ tối hôm đó, sau khi rời đi, Lăng Ngạo lập tức bắt tay vào điều tra hàng loạt chuyện đã xảy đến cho nhà họ Lam vào mấy tháng nay, ròng rã suốt ba ngày không liên lạc với cô, mà cô cũng chưa từng tìm đến anh. Đến khi anh định bụng liên lạc lại với cô, liền phát hiện, bất luận dùng cách gì cũng không thể kết nối được. Trước đây, để điều tra ra chỗ ở của cô là một việc rất dễ dàng, cũng bởi vì cô cố ý để lại dấu vết. Nhưng hiện giờ anh lại không hề có được một chút tin tức nào, rõ ràng là cô cố tình không cho anh biết hành tung của mình.

Âu Liêm có chút khóc không ra nước mắt đứng ở một bên, nhìn bầu không khí ảm đạm đến khủng khiếp cứ lượn lờ vờn quanh thủ lĩnh, bây giờ anh thật sự rất muốn cách xa một chút.

Lại nói, Lam đương gia này rốt cuộc đã chạy đi đâu? Trước kia còn có thể điều tra ra được, cùng lắm chỉ mới có ba ngày mà thôi, nhưng lại tựa như biến mất khỏi thế gian, không hề để lại một chút tin tức nào. Thượng Đế ơi! Ông làm ơn bảo Lam đương gia ra ngoài đi, bằng không, bọn họ nhất định phải chết!

"Thủ lĩnh, có thể Lam đương gia có chuyện, cho nên. . . . . ."

Lăng Ngạo lạnh lùng quét mắt nhìn anh một cái: "Có chuyện gì mà đến những một tuần cũng không liên lạc được? Trước đây tại sao lại không phát hiện các cậu làm việc không đến nơi đến chốn?”

"Thủ lĩnh, thật ra thì người có thể đi hỏi thử Lam lão ông một chút, có lẽ bọn họ biết!”

Nói chưa dứt lời, vừa định mở miệng, anh liền phát hiện sắc mặt của thủ lĩnh bọn họ càng thêm u ám. Rất dễ nhận thấy, nhất định là thủ lĩnh đã hỏi mấy người nhà họ Lam rồi, chỉ là, đáp án không thể khiến cho người khác vừa lòng. Nhìn tình hình này là thảm rồi, anh đã giẫm lên mìn. Ngự Phong đứng bên cạnh, đưa ánh mắt tựa như đang ám chỉ ‘chú thật là ngốc’ về phía anh, rõ ràng đang chỉ trích anh không nên đề cập đến chuyện vừa rồi. Âu Liêm vô tội chớp chớp mắt, làm sao anh biết được hành tung lần này của Lam đương gia được giữ bí mật đến vậy, ngay cả người trong nhà cũng mơ hồ? Kỳ thật thì anh là người vô tội, có được hay không đây!

"Đi thăm dò, bất luận là dùng cách gì, tôi muốn biết bây giờ người phụ nữ kia đang ở đâu!”

Dám cả gan không thèm đếm xỉa đến anh, vậy thì khi cô xong việc nên chuẩn bị tư tưởng mà chờ anh bắt đi.

Rõ ràng Lăng Ngạo đã quên, nếu Lam Duê muốn tránh, làm sao có thể dễ dàng tìm ra? Huống chi, tất cả thế lực Hắc đạo ở Mỹ đều nằm trong tay Lam Duê, ở ngay trên địa bàn của cô mà muốn tìm cô, tất nhiên phải thông qua thế lực của nhà họ Lam, đâu có chuyện dễ tìm như vậy?

Mà trái ngược với cơn giận dữ của Lăng Ngạo, lúc này Lam Duê có vẻ thanh thản hơn rất nhiều.

Hiện giờ cô đang ở trong một gian phòng tại Casino - Las Vegas, theo dõi động tĩnh bên trong, đối với việc Lăng Ngạo bây giờ ra sao, cô cũng không rõ lắm, tạm thời cũng không cần biết nhiều. Thỉnh thoảng nghiêng đầu qua nói chuyện với người bên cạnh đôi câu, sau đó lại chỉ vào vị trí trên màn ảnh, căn dặn.

Vào lúc này, điện thoại của Vân Trạch chợt vang lên, liếc nhìn Lam Duê còn đang nói chuyện, anh nghiêng người, đi đến một bên nhận điện thoại.

Cúp máy, anh đi tới bên cạnh cô, Lam Duê thấy anh hình như có lời muốn nói, liền mở miệng: "Các người đi làm việc trước đi! Chuyện gì?"

"Thư mời từ nhóm đối tác gửi đến tập đoàn Lam thị, một tuần sau, có buổi tiệc rượu được tổ chức ở Cao ốc Empire State, hy vọng Lam chủ có thể tham gia!” Đương lúc nói chuyện, tiện tay rót một ly rượu đỏ cho Lam Duê, đưa tới.

Lam Duê nhận lấy chiếc ly cao cổ từ tay anh, lắc qua lắc lại hỏi: “Rất quan trọng?"

Vân Trạch gật đầu: "Dạ, trên danh nghĩa là tiệc rượu, nhưng thật ra là một hội nghị bí mật, liên quan đến những định hướng trong tương lai. Nếu như Lam chủ không đi, có thể sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của tập đoàn Lam thị sau này!”

"Ồ!" Khẽ lên tiếng, ánh mắt của cô trước sau vẫn cố định trên màn hình theo dõi, thế nhưng tâm trí không biết đã sớm bay về phương nào rồi! Một tuần sau ư? Lại nói, nhìn như cả tháng nay cô không liên lạc với người bên cạnh, ngoại trừ kết nối với một số người bên ngoài theo kỳ hạn, thì đường đi nước bước của cô đều là mơ hồ không rõ, cho dù bất kỳ ai cũng không phát hiện được chút đầu mối nào! Vả lại, hình như còn ba tuần nữa là đến hôn lễ của cô.

Một tuần lễ, vậy cũng đủ rồi!

Ngửa đầu uống cạn ly rượu, Lam Duê đứng lên, vừa đi về phía trước, vừa nói: "Vậy tất cả mọi chuyện đã bố trí xong rồi sao? Một tuần sau, cũng nên bắt đầu thu lưới!”

"Dạ, đã tốt rồi! Lam chủ yên tâm!"

Bây giờ để cho cô đến xem một chút, rốt cuộc là ai đang muốn chơi đùa với cô. Cô không phải là loại người dễ dàng để cho kẻ khác điều khiển phía sau mà vẫn ngây ngốc không biết phản công, nếu như có ý đánh tới trên người cô, vậy cần phải chuẩn bị thật chu đáo đi!

******

Một tuần sau, tại buổi tiệc sang trọng nằm trên tầng thứ một trăm của Cao ốc Empire State, với sự hiện diện của rất nhiều nhân vật nổi tiếng trên thế giới. Khung cảnh cực kỳ xa hoa, những người có thể đến đây tham dự, đều là những nhân vật tiếng tăm ở các lĩnh vực nổi trội hàng đầu, về trang phục, trang sức linh tinh các loại, hoặc là bỗng dưng nổi tiếng với những mặt hàng được bán với số lượng có hạn, hay đặt hàng theo yêu cầu. Nhìn xuyên qua trong ấy, không thể thiếu được mấy vị thiếu gia trẻ tuổi, cùng với mấy cô gái độc thân ăn mặc cao quý, dường như cũng muốn thừa cơ hội này mà bấu víu vào một đối tượng tốt.

Ngay lúc này, ở trên tầng cao nhất của Cao ốc Empire State, bên trong một căn phòng mờ tối, một nhóm mười mấy người đang chơi bi-da lỗ!

Đại biểu cho nhà lãnh đạo nữ duy nhất, Lam Duê có vẻ rất nhàn nhã tự tại!

Kỳ thật thì cô cũng hơi nghi ngờ, nhưng hình như có vẻ đã hiểu ra đôi chút.

Dựa theo thư mời từ một tuần trước, cô đến tham gia bữa tiệc này nhằm trao đổi về việc của tập đoàn, nào ngờ, lại do những người này bày ra. Bá tước William, Raymond Hadley, thời điểm nhìn thấy hai người kia, ban đầu còn có nhiều chỗ khó hiểu, hiện tại coi như cũng đã dần dần sáng tỏ rồi. Thế nhưng Nathan Andrew xuất hiện ở đây để làm gì? Hình như hắn đâu có nắm trong tay một tập đoàn nào? Thôi thì người đến cũng đã đến rồi, người tới là khách, cô có hỏi cũng vô nghĩa!

Nếu bọn họ muốn chơi đùa, cô cũng không ngại mà tiếp đãi bọn họ thật tốt, chỉ là vui đùa một chút mà thôi, không có gì đáng ngại. Bọn họ dám đặt chân đến địa bàn của cô, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay, a, có vẻ như trong khoảng thời gian này, năng lực của não bộ cũng đã lớn lên trông thấy rồi!

"Những người bên dưới cũng đã đến gần đủ rồi, làm chủ nhà phải ra mặt, Bá tước William ngược lại có vẻ rất an nhàn thoải mái, muốn ở đây chơi bi-da lỗ!” Ngả người ngồi trên ghế sofa, Lam Duê trước sau vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, khiến người ta đoán không ra. Những kẻ âm thầm quan sát động tĩnh của cô, lúc này cũng thấp thỏm không yên, không hiểu rốt cuộc cô đang suy nghĩ chuyện gì!

......còn tiếp.....

P/S: Mấy bạn đừng lo cho bộ này, mình có full convert mà, sẽ làm đến hoàn, mình là mình chỉ tức mai mốt ko có những bộ HB mới để mần thui 58.2 Trò chơi đánh cuộc.

William lại cười lên ha hả, trong tay cầm chiếc gậy bi-a thật dài, nói: "Những người đó và chúng ta cũng không phải là một loại người, bọn họ chơi việc của bọn họ, chúng ta ở chỗ này nói chyện của chúng ta! Điểm này không có chậm trễ!”

Nhận được ánh mắt ra hiệu của William, Raymond vội vàng tiến lên phụ họa: “Đúng vậy, bên dưới vẫn còn có lớp trẻ giúp đỡ, quả thật nên để cho bọn họ luyện tập một chút! Lam đương gia không lên đây chơi bi sao?"

Bởi vì từ khi công ty được thành lập đến nay, cũng không gây ra chuyện gì bất lợi cho nhà họ Lam, thế nên Lam Duê chưa bao giờ quan tâm đến kẻ đứng sau lưng là ai. Suy cho cùng thì trên toàn nước Mỹ có nhiều công ty lớn nhỏ như vậy, dẫu cô có muốn quản, cũng không quản hết được, những chuyện này, để cho bác cả và bọn họ trông nom là tốt rồi.

Không ngờ chính từ sự lơ là này, lại dẫn đến những chuyện như thế, ngoại trừ tập đoàn danh tiếng của nhà họ Lam, bên cạnh còn có sự cạnh tranh của Gia tộc William và Gia tộc Raymond.

Cô dĩ nhiên biết bọn họ sẽ mang con trai và con gái theo cùng, nếu như người ta đã nói thế, cô cũng chẳng cần nhiều lời, chờ xem bọn họ lại đang muốn diễn trò gì tiếp thôi. Lần trước cô khiến cho William bị thua thiệt không nhỏ, cô không tin, hắn có thể nhịn xuống được. Đại khái là còn chưa nắm được chứng cứ, nên không dám trực tiếp tra hỏi, có lẽ còn đang chờ thời cơ.

"Không, tôi thích xác định thắng thua một lần, cách chơi thong thả, từ tốn như vậy không thích hợp với tôi!” Lam Duê lắc đầu, chậm rãi nói, giọng Anh ngữ lưu loát, ung dung ứng phó. Nhưng lời nói ra, rõ ràng khiến người nghe có chút sững sờ.

Thật sự là chẳng biết khiêm tốn gì cả, đã có người bĩu môi rồi!

"Lam đương gia còn nhỏ tuổi mà lại nói mấy lời kiêu căng ngạo mạn như vậy, chẳng lẽ không biết phần đông trong chúng tôi đều là cao thủ bi-da? Mà cho dù không biết, cũng chẳng có ai lại nói năng như thế, hình như cô có chút không biết khiêm tốn thì phải!” Một người đàn ông trung niên với hàm râu cá trê, lạnh lùng giễu cợt nói!

Andrew nãy giờ vẫn không nói gì, lúc này lại cười rộ lên, đôi con ngươi màu xanh lục chuyển sang trên người Lam Duê rồi dừng lại: “Genese, ông cần gì phải như vậy? Nếu Lam đương gia đã nói thế, nhất định là rất tự tin vào bản thân, nếu như ông không phục, đại khái có thể đi khiêu chiến! Tôi nghĩ, vốn dĩ đến đây để chơi đùa mà thôi, cho dù có thua thật, thì có gì đáng ngại đâu? Hả?"

Đối mặt với lời nói của hắn, Lam Duê cũng không lập tức đưa ra bất kỳ phản ứng nào, ngược lại cúi đầu, bưng ly rượu Whisky ở một bên lên, nhấp vài ngụm. Thời điểm miệng ly chạm vành môi, vừa vặn che giấu đi nụ cười mỉa mai. Cô biết hắn nhất định còn muốn nói câu tiếp theo, và lời sắp nói, mới là điểm mấu chốt.

Quả nhiên, sau khi Andrew quan sát phản ứng của mọi người, đáy mắt xẹt qua nụ cười chế nhạo, nói tiếp: "Nhưng nếu chỉ đơn giản vui đùa một chút mà nói, hình như có vẻ không được thú vị cho lắm, dù sao cũng phải có chút tiền đặt cược, mới có thể kích thích hơn nữa! Mọi người cảm thấy, đề nghị này của tôi như thế nào?”

Lời nói của hắn dẫn đến một hồi trầm mặc, người đầu tiên kịp phản ứng chính là Bá tước William, một tia tham lam ngấp nghé nơi đáy mắt hắn, rồi rất nhanh lại giấu đi, cười to, nói: “Trước kia chỉ nhìn thấy thắng bại, lần này đề nghị của Andrew tiên sinh quả thật có chút mới lạ, rất thú vị!”

"Quả thật không tệ, nhưng mà muốn dùng cái gì làm tiền đặt cược?"

"Cái này. . . . . . Thật ra thì Casino - Las Vegas hiện giờ đang ở trong tay của Lam đương gia, khu vực này không tồi!”

"Ngược lại tôi cảm thấy trung tâm kinh tế thế giới, New York, chỗ này rất tốt!”

"Chi bằng Lam đương gia dùng đến Tam giác vàng, như thế nào? Dù sao thì chỗ ấy đối với Lam đương gia cũng chẳng có ích lợi gì?”

Mà người trong cuộc như Lam Duê, nhìn mấy cái gương mặt đang bị tham lam ăn mòn kia, từ đầu chí cuối vẫn nhoẻn miệng cười như cũ, không cự tuyệt, cũng không đồng ý. Những cử chỉ giơ tay nhấc chân lơ đễnh cũng toát nên nét quý tộc bẩm sinh, phong thái khiến người xem phải say mê.

Rốt cuộc thì màn thảo luận tranh chấp cũng dần dần lắng xuống, lúc này Lam Duê mới chậm rãi đặt ly rượu trong tay sang một bên, cười thật tươi, thong dong nói:

"Tôi có thể đem Casino - Las Vegas, còn có quyền kiểm soát thế lực Hắc đạo ở thành phố New York, cùng với quyền kiểm soát ở khu vực Tam giác vàng ra làm tiền đặt cược!” Cô vừa dứt lời, ánh sáng tham lam bên trong con mắt của tất cả mọi người càng thêm mãnh liệt, cười khẩy trong lòng, rồi nói tiếp: “Nhưng mà, trong các người, ai có thể nói cho tôi biết, các người có thể lấy ra thứ gì làm tiền đặt cược? Trong tay các người sở hữu nơi nào có thể vượt qua được Casino tầm thế giới như ở Las Vegas? Chỗ nào có thể sánh bằng Trung tâm kinh tế thế giới như New York? Còn khu vực nào có thể vượt qua được sản lượng ma túy mà Tam giác vàng mang đến? Nếu như các người có thể nói ra được, tôi sẵn sàng nhượng lại ba nơi này! Giống như lời Andrew tiên sinh vừa nói, nếu muốn đánh cược, vậy phải chơi thật lớn mới đúng.”

"Miễn là các người có thể nói ra được ba nơi sánh ngang hàng với những nơi tôi vừa nói, tôi nhất định đồng ý đặt cược, như thế nào?”

Nói xong, Lam Duê chậm rãi đứng lên, tựa vào một bên, thích thú nhìn những gương mặt thoắt xanh thoắt trắng. Khẩu vị cũng không tồi, vào lúc này liền đi nhìn trúng địa bàn của cô, gan lớn, dã tâm cũng lớn!



Thế nhưng, mấu chốt chính là, bản thân có thể nuốt trôi được không đã!

Yêu cầu của Lam Duê, khiến bọn họ giật mình tỉnh giấc từ trong cơn mộng tham lam, tự nhiên cũng hiểu ra được chuyện mới vừa rồi.

Vốn dĩ là yêu cầu có phần quá đáng, ngờ đâu lại nhận được sự đồng ý của Lam Duê, điều này hiển nhiên làm cho tất cả mọi người đều vui mừng. Ai trong bọn họ cũng không thể tin được, một cô gái mới hai mấy tuổi đầu, miễn cưỡng có thể gọi là phụ nữ, vừa dấn thân vào giới Hắc đạo liền có thể vượt qua mặt những lão làng đã trà trộn vào giới này mấy chục năm nay như họ. Thậm chí bọn họ còn nhìn thấy được cả tiền bạc từ ba nơi màu mỡ kia tràn vào đầy túi, cảm giác thật là sung sướng.

Đáng tiếc thay, giấc mộng chỉ mới đi được một nữa liền bừng tỉnh, Lam Duê lại muốn bọn họ đưa ra món hàng đặt cược với giá trị tương đương. Trước không nói, bọ họ căn bản chẳng có nơi nào có thể sánh bằng ba nơi ấy của Lam Duê, mà cho dù có đi nữa, tuyệt đối cũng không mang ra. Bọn họ đâu có ngốc, tiểu nha đầu trước mặt này, bọn họ không thèm để vào trong mắt, nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy.

Thế nhưng lòng tham của con người là vô cùng tận, so với cái khác, điều kiện mà Lam Duê đã nói ra rõ ràng, quả thật hấp dẫn hơn nhiều.

"Như vậy, Lam đương gia muốn như thế nào?"

Một người thận trọng dò hỏi!

Lam Duê cười nhẹ: “Cái này làm sao có thể hỏi tôi được? Đây phải xem ai muốn tới đánh cược với tôi, vậy phải xin người kia có thành ý một chút! Một ván quyết định thắng thua, ai tự tin có thể mang thành ý của mình ra. Chẳng lẽ tôi nói thành ý của mình ra rồi, còn chưa đủ hay sao? Nên biết rằng ba nơi này có thể đánh thẳng vào hàng vạn nơi khác, nếu ai lấy được, nhất định là những khu vực không tồi!”

Có thể hiểu đây là sự cám dỗ của Lam Duê không? A, hơi động não một chút cũng hiểu được ý tứ từ trong lời nói của cô.

Bá tước William ho nhẹ một tiếng, nói: "Gỉa dụ tôi nói, tôi dùng cả Nhật Bản ra để làm tiền đặt cuộc, thế nào?"

"Bá tước William đang nói đùa ư? Nói thế nào đi nữa, một nửa Nhật Bản cũng là địa bàn của tôi, phiên giao dịch này, hình như tôi tương đối chịu thiệt thòi! Bá tước William là người lớn, không thể đi ăn hiếp người trẻ tuổi như Lam Duê được, việc này không công bằng cho lắm đâu!”

Dáng vẻ vô tội của cô, khiến mọi người cảm thấy đầu hiện lên đầy vạch đen. Nếu bởi vì cô còn trẻ tuổi mà dám ăn hiếp, ….giờ phút này cô còn đứng ở đây được không? Nói đùa hoài!

"Thôi thì, coi như là tôi kính lão đắc thọ đi! Tôi đồng ý một nửa hòn đảo còn lại làm tiền đặt cược của ngài, nhưng mà để cho công bằng, ba nơi đặt cược này, cũng phải xóa đi hai rồi. Ưhm, mà nói thế nào đi nữa thì một trong ba khu vực này, nếu đem so với Nhật Bản đều lớn hơn hẳn, nói gì thì đây cũng là một phiên giao dịch. Tuy nhiên, mọi người đã đến chỗ của tôi làm khách, tất nhiên tôi cũng phải bày tỏ lòng thành của chủ nhà một chút, mọi người nói có đúng không? Cho nên tôi quyết định, đem Tam giác vàng ra làm giải thưởng! Mọi người cứ tự nhiên!”

Mặc dù Tam giác vàng là một khu vực khá tốt, nhưng mà so với hai nơi còn lại, đối với người không mua bán ma túy như cô, mất đi cũng chẳng có nghĩa lý gì, cùng lắm chỉ là để khống chế nguồn ma túy chảy vào Trung Quốc mà thôi. Thêm vào đó, cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ thất bại trong vở kịch này, coi như đùa vui một chút, chế thuốc điều chỉnh tâm tình.

Mặc dù hai miếng mồi ngon đã bị thu trở về, thế nhưng khu vực còn thừa lại cũng rất tốt, đủ khiến người ta nóng lòng muốn thử sức. William đồng ý một cách dứt khoát, nhưng hắn sẽ không đích thân ra tay, mà tìm một cậu trai trẻ đến giúp hắn đánh trận này.

Đối với hành động này của hắn, Lam Duê cũng không phản đối, chỉ nhếch môi cười. Tranh tài với ai thì cũng như nhau mà thôi, cô chẳng thèm bận tâm, không phải kết quả đã sớm đoán được rồi sao!

"Lam tiểu thư tới trước?" Cậu trai trẻ ra vẻ lịch thiệp nói.

Lam Duê khoát tay, chỉ chỉ cái bàn bên kia, nói: "Tôi không bao giờ muốn bắt đầu phiên giao dịch trước, anh tới trước đi. Bất quá, như tôi đã nói, chỉ có thể phân định thắng thua một lần. Ắt hẳn là vị tiên sinh này đã nghĩ ra cách đánh như thế nào rồi!”

Cậu trai trẻ cũng không làm bộ làm tịch, thẳng thắn gật đầu, cầm một chiếc gậy bi-a đen nhánh, đi đến trước bàn, dùng phấn ma sát lên đầu gậy mấy cái, bắt đầu cuộc tranh tài.

Nãy giờ Vân Trạch vẫn đứng lặng thinh ở một bên, thấy tình huống như thế, mặc dù không lên tiếng, nhưng đáy mắt lại mang theo một tia mơ hồ. Anh không hiểu, tại sao Lam chủ lại nhường cơ hội ra tay trước cho người khác, theo lý thuyết, người đi trước, không phải sẽ chiếm ưu thế hơn sao? Mà dưới tình huống một ván quyết định thắng thua như thế này, lại càng có lợi hơn nữa.

"Không cần phải căng thẳng như vậy, nhìn đi rồi anh sẽ biết!” Tuyệt nhiên không hề khẩn trương, Lam Duê trước sau chỉ cười. Ngay cả khi cậu trai trẻ kia đã lấy được hơn nửa số điểm, cô vẫn như cũ, mặt không đổi sắc.

Bá tước William hài lòng đến độ đỏ hồng cả mặt, kết quả của cuộc so tài này đã rõ rồi, căn bản cũng không cần tiếp tục. Nhưng mà hắn phải kiềm chế xuống một chút, cho dù trong lòng có hưng phấn cách mấy, vẫn phải duy trì được vẻ mặt bình tĩnh.

Rốt cuộc, thời điểm ở trên bàn còn dư lại bốn viên bi, liền bị xảy ra một sai sót nhỏ, lúc này cậu ta mới xoa xoa mồ hôi trên đầu, đi xuống.

"Lam đương gia, chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục ư? Không phải kết quả đã rõ ràng rồi sao?” Có người tỏ vẻ hả hê, cố tình gia tăng âm lượng trong câu đối thoại của mình lên. Chẳng qua, cho dù hắn không nói, thì người khác cũng nhìn ra mà thôi.

William hắng giọng, nói: "Mấy người này đang nói gì vậy? Cuộc tranh tài còn chưa kết thúc, dĩ nhiên là muốn tiếp tục chứ!"

Nhận lấy gậy bi-a mà Vân Trạch đưa tới, nhấc cái giá tam giác lên, vừa dùng phấn mài đầu gậy, vừa chậm rãi nói: “Đúng vậy, cuộc tranh tài còn chưa kết thúc, dĩ nhiên là phải tiếp tục. Bỏ dở nửa chừng cũng không phải tác phong của tôi!"

Đôi con ngươi màu xanh lục của Andrew càng trầm xuống, ngược lại hắn muốn nhìn xem, dưới tình thế thua đã rõ, còn muốn cầm hơi đến bao giờ.

Ném khối bột phấn trong tay cho người bên cạnh, Lam Duê cong người xuống, chống tay lên mép bàn, vừa làm động tác tay, vừa nhẹ nhàng giải thích: “Bi-da lỗ, cục diện như bây giờ không phải là bi-da lỗ? Tất cả mọi người chơi bi-da lỗ lâu như vậy, chẳng nhẽ không biết cái gì gọi là ‘hiểu (phá giải) bi-da lỗ’ sao?” Vừa dứt lời, bi cái liền bị đánh ra ngoài, vang lên một tiếng, vòng qua bi đen đang cản trở trước mặt, trực tiếp đưa bi nâu phía sau vào lỗ.

Đứng lên chuyển sang nơi khác, nhìn người gác bóng đang trừng mắt canh chừng mình, tốt bụng giải thích: "Trước đó tôi cũng không có nói là dùng phương pháp nào để đánh, cho nên dưới tình hình chung, không phải sẽ chọn đuổi theo bi có điểm cao nhất hay sao? Vị tiên sinh ban nãy chỉ dùng những thủ pháp thông thường, quy ra điểm số cũng chỉ được mấy chục mà thôi. Nhưng mà ‘free kick’ (đánh tự do) không phải sẽ đuổi bi đơn giản hơn à? Miễn là phá giả được bi-da lỗ mà nói, vậy thì, ván này rốt cuộc là ai thắng?”

(QA: đại khái là LD bị ngta cho vào thế bí, ko thể đánh được nữa và gần như thua, nhưng LD phá giả được nên mặc dù điểm không bằng tên kia nhưng vẫn thắng.)

Đương lúc nói chuyện, cô đã đưa viên bi đen cuối cùng vào lỗ. Đứng dậy nhìn gương mặt già nua của William đang đỏ dần lên, Lam Duê cười híp mắt nói: "Cho nên nói nha, điều tôi khá thích chính là, một ván định quyết định thắng thua, mau lẹ đơn giản!" Vỗ tay một cái, trước khi đi, còn quay đầu lại, gương mặt tươi cười như hoa, nhắc nhở: "Đúng rồi, Bá tước William, nhớ chiến lợi phẩm này nhé! Tôi sẽ nhớ cho người đi giao thiệp, cũng không thể ăn vạ được đâu. Dù sao có nhiều người chứng kiến như vậy, mà Bá tước cũng lớn tuổi rồi, sẽ không đi lường gạt lớp trẻ như tôi, ngài nói đúng không? Haiz, tôi đánh bi-da lỗ cũng được mười mấy năm rồi, do đó đã nghiêm túc nghiên cứu qua! Cho nên, chuyến này coi như là tôi may mắn, ha ha, cám ơn! Bá tước!”

Andrew cười to, phương pháp này thật sự là rất phù hợp với tác phong làm việc của cô. Đảo ngược tình thế, đại khái cũng chỉ có cô mới có thể làm được.

Quả nhiên, Lam Duê, người phụ này, hắn càng nhìn càng không nỡ buông tay mất rồi!

"Bá tước William, lần này thật sự là mấy người nhìn lầm rồi! Nhưng mà cũng may, chỉ tổn thất có một nửa thế lực ở Nhật Bản, đối với ngài mà nói, thật ra thì có ảnh hưởng bao nhiêu đâu! Ha ha, bất quá lần này ngược lại là đang nhắc nhở Bá tước đại nhân, đối với việc xử sự, vẫn cần phải khiêm tốn một chút!”

Sự giễu cợt của Andrew khiến cho cái mặt mo của William khó mà kiềm chế được cơn phẫn nộ, vốn còn cho rằng khoản tiền đặt cược này chỉ là đùa vui mà thôi, có thể chiếm được món hời, ai biết Lam Duê kia lại khó lường như vậy, còn làm cho hắn mất trắng cả một địa bàn. Tuy rằng Nhật Bản so với ba nơi mà cô đang nắm giữ trong tay chẳng là gì, nhưng nói thế nào thì cũng là quốc gia có tiếng về kinh tế, vô duyên vô cớ hắn bị cướp đi như vậy, cục tức này kiểu nào cũng nuốt không trôi đâu!

Mặc dù Gia tộc Raymond đang đứng về phe Gia tộc William, nhưng mà đối với việc hắn bị mất đi một miếng thịt béo bở, vẫn tỏ ra hoàn toàn lạc quan. Chẳng qua, nếu như là vào tay người khác, hắn cũng sẽ không nói gì, thế nhưng đằng này lại là Lam Duê, vậy đây là chuyện khác rồi. Vốn dĩ thế lực ở trong tay cô đã khiến cho người khác phải kiêng dè, bây giờ chỉ cần gia tăng một chút, cũng mang đến sự uy hiếp không nhỏ.

"Ngài tính xử lý chuyện này như thế nào? Vụ cá cược này, rõ ràng là Lam Duê đã lập mưu sẵn, chẳng lẽ ngài tính làm thế thật à? Vậy thì, không phải thế lực của cô ta lại tăng thêm một bậc hay sao?”

"Hừ, muốn lấy thứ gì đó từ trong tay của tôi, cũng phải nhìn xem nơi ấy rốt cuộc là do ai định đoạt!”

Từ trước đến giờ chỉ có chuyện hắn đi cướp đoạt địa bàn của người khác, ở đâu ra cái chuyện hắn trao địa bàn của mình ra ngoài? Truyền đi không phải sẽ khiến người ta cười rớt hàm răng ư!

*******

“Lam chủ, người muốn lấy được toàn bộ quyền kiểm soát giới Hắc đạo ở Nhật Bản, e rằng rất khó!” Đi theo bên cạnh cô, Vân Trạch nhìn tình hình thực tế nói.

Lam Duê mỉm cười nhìn anh: “Tôi đương nhiên biết, nhưng mà, tôi đã nói từ trước rồi, nơi đó, tôi nhất định phải chiếm được. Nếu như đã đưa tới cửa, tôi há lại đi khước từ? Chỉ có điều, nếu đây đã là đánh cược, có chơi có chịu, chuyện sau này không còn do hắn định đoạt nữa!”

Cô không ngốc, lão già William kia muốn đối phó với cô, chắc chắn sẽ không cam tâm nhìn thế lực của cô không ngừng mở rộng. Ngay cả khi hắn không quan tâm, nhưng mà giao một địa bàn kiếm tiền như vậy ra chỉ vì một màn đánh cược, nào có đơn giản như vậy? Chỉ tiếc, cô đã hạ quyết tâm sớm phải lấy được nơi đó, bây giờ điều kiện thuận lợi thế này, làm sao cô bỏ qua được? Lúc cần thiết, cô tuyệt đối không để ý đến việc sử dụng vũ lực để giải quyết.

Nụ cười thoáng qua gương mặt Vân Trạch: “Thuộc hạ hiểu nên làm như thế nào! Nhưng mà Lam chủ, thuộc hạ có chuyện tất yếu phải nhắc nhở người, hai tuần lễ sau, là hôn lễ của người và Lăng thủ lĩnh. Nếu như người không chịu xuất hiện nữa, chỉ sợ Lăng thủ lĩnh sẽ cho rằng người đào hôn!"

Khóe miệng đang cười chợt cứng đờ, hình như cô thật sự đã quên bén đi chuyện này.

"Vân Trạch, anh nhắc nhở thật là đúng thời điểm!" Sớm không nói muộn không nói, cố tình lựa ngay lúc này nói chuyện như vậy, thật sự là khiến cho cô. . . . . . Run sợ!

Trong khoảng thời gian này, bởi vì một chút chuyện gấp gáp, hình như cô cũng quên đi mất. Bây giờ nghe Vân Trạch nhắc nhở, cô mới sực nhớ, hình như đã hơn một tháng rồi không có gặp mặt Lăng Ngạo, mà cũng chẳng liên lạc. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà nâng trán, chuyện của cô đã được giải quyết, nhưng mà chuyện này phải giải quyết như thế nào?

"Lam chủ, mục tiêu đã lên sân thượng!"

Vân Trạch ở một bên bất chợt lên tiếng, kết quả này đã nằm trong sự suy đoán của cô trước đó, nhưng vẫn có chút kỳ quái, đối với sự xuất hiện này, cô cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. Trong lòng ôm một tia nghi ngờ, Lam Duê gật đầu: "Vậy thì lên đi!"

Để cô đến xem một chút, ‘Fiennes Iger you’ rốt cuộc là ai, cũng không uổng công cô đã bày binh bố trận một thời gian dài như vậy.

Cao ốc Empire State có cả thảy 102 tầng, với độ cao 381 mét, chưa kể chiều dài của dây anten trên chóp tháp. Trên sân thượng sức gió mãnh liệt, hơn nữa bây giờ đã là tháng mười hai, giữa ngày đông giá rét như thế này, bị gió to thổi phần phật vào người, đây cũng chẳng là chuyện tốt đẹp gì.

Thời điểm Lam Duê và Vân Trạch lên đến sân thượng, bất thình lình bị gió đông ập vào, toàn thân hơi run lên một chút.

Vân Lãng vừa nhìn thấy bọn họ, gật đầu một cái, nói: "Lam chủ, người đang ở nơi đó, nhưng mà nhìn chung thì không thể nào là ‘Fiennes Iger you’ được!"

"Mặc kệ hắn ta là ai, người này cũng không phải là một đầu mối sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook