Chương 76: Chương 8.16
Đường Đạt Thiên
26/07/2016
Thật đúng là ông ăn chả thì bà ăn nem. Lúc Lâm Như và Trần Chí Cương vui vẻ
bên nhau ở bên bờ biển thì Trần Tư Tư và Hứa Thiếu Phong cũng vui vẻ bên nhau.
Sau khi ra khỏi quán cà phê Điệp Luyến Hoa, Trần Tư Tư cảm thấy vô cùng tủi thân, không nén được nỗi uất ức nên đã gọi điện cho Hứa Thiếu Phong nói muốn gặp anh ta. Hứa Thiếu Phong hỏi xem cô ta ở đâu, cô ta nói đã về nhà rồi. Hứa Thiếu Phong hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý với cô và nói sẽ đến ngay.
Kể từ khi chuyện của cô và Hứa Thiếu Phong bị Lâm Như phát hiện, Trần Tư Tư càng ngày càng thấy sự việc không đơn giản như cô nghĩ. Lâm Như thực ra không có ý định từ bỏ Hứa Thiếu Phong mà ngược lại còn muốn đánh bại cô ta, điều này khiến cô ta rất bực bội, càng khiến cô ta sợ hãi không yên. Cô ta biết là mình không danh chính ngôn thuận, cũng không có tư cách gì nên khi cãi nhau với Lâm Như, cô thấy bất lực. Thực ra Lâm Như cũng không có gì ghê gớm lắm nhưng để chứng tỏ mình đúng thì Tư Tư không ngại gì mà không nói thế.
Sau lần chạm mặt lần thứ hai với Lâm Như, cô luôn thấy mình thực sự bị đánh bại rồi, cô không biết tiếp theo phải làm gì đây? Cô chỉ có một hy vọng duy nhất là nhận được sự an ủi và ủng hộ về tinh thần của Hứa Thiếu Phong. Cô muốn thăm dò Hứa Thiếu Phong xem liệu anh ta có định ly hôn không? Bây giờ cô thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi.
Chợt nhìn thấy xe Hứa Thiếu Phong đang đi phía trước, cô liền nhẹ nhàng ấn một tiếng còi xe rồi phóng lên đuổi theo.
Hứa Thiếu Phong nghe thấy tiếng còi nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy hóa ra là xe của cô nên cũng nhẹ nhàng ấn một tiếng còi làm tín hiệu, trong lòng cũng cảm thấy rung động.
Những ngày gần đây, tâm trạng của Hứa Thiếu Phong rất bức bách, nhất là sau khi Lâm Như biết chuyện của anh ta và Trần Tư Tư. Ngoài sự áy náy, anh ta còn cảm thấy mình tự đưa mình vào thế tiến thoái lưỡng nan. Anh ta sẽ không thể lén lén lút lút vừa nuôi bồ vừa ôm ấp vợ như trước được nữa. Sự việc bị phát hiện khiến anh ta bắt buộc phải chọn một trong hai, nếu không Lâm Như sẽ không chấp nhận anh ta, thời gian qua đi Trần Tư Tư có lẽ cũng không chấp nhận anh ta nữa. Đây là điều khiến anh ta lo nghĩ và đau đầu vô cùng. Quả thực, nếu phải chủ động chia tay với Trần Tư Tư, bắt anh ta hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cô, anh không đành lòng làm thế. Cũng tương tự như vậy, nếu bắt từ bỏ Lâm Như anh cũng không làm được, là vợ chồng gần hai chục năm nay rồi, cũng đã có những tình cảm những ân tình sâu nặng mà vợ chồng trẻ không có được, đã có những yêu thương và bao dung ân cần. Đó là một bến đỗ lặng lẽ, Lâm Như cũng vẫn xinh đẹp như thế ở cái bến lặng lẽ ấy, vẫn hiểu biết thấu tình đạt lý, nếu phải từ bỏ Lâm Như thì anh không chịu được.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nói thực lòng hai người bọn họ đều rất giỏi giang, anh không nỡ từ bỏ ai nhưng anh cũng hiểu rõ rằng một ngọn núi không thể có hai chúa sơn lâm, anh bắt buộc phải có thái độ rõ ràng, lựa chọn cũng là điều tất nhiên.
Những ngày gần đây, khi đi làm, Thiếu Phong đều phải cố gượng cười, lúc yên lặng lại thấy con tim đau đớn, phải từ bỏ ai trong hai người phụ nữ mà anh yêu quý bây giờ? Có thể dễ dàng nhận thấy anh ta không thể từ bỏ Lâm Như vì từ bỏ Lâm Như đồng nghĩa với việc từ bỏ truyền thống và đạo đức, nghĩa là anh ta từ bỏ mọi thứ đang có bao gồm cả quyền lực, địa vị và sự tôn trọng kính nể của người khác. Nhất là từ sau khi Lâm Như và anh ta không ngủ chung với nhau nhưng cô vẫn quan tâm, chăm sóc anh chu đáo, điều này khiến anh vô cùng cảm động. Anh biết rằng nếu không yêu anh Lâm Như không thể làm được những điều như thế. Cũng chính bởi thế mà anh luôn chịu một áp lực vô hình, nếu trong vấn đề này anh cứ lưỡng lự không dứt khoát thì sẽ đi quá giới hạn bao dung của Lâm Như, muốn lấy lại được sự bao dung của Lâm Như e là rất khó khăn.
Điều này cũng chứng tỏ anh phải có quyết định kịp thời cắt đứt quan hệ với Trần Tư Tư. Nhưng hễ cứ nghĩ đến chuyện phải cắt đứt quan hệ với Tư Tư anh lại thấy con tim mình ứa máu. Anh không biết sau khi chia tay Trần Tư Tư thì mình sẽ sống ra sao? Bởi vậy mỗi lần nhìn thấy Trần Tư Tư, nghe những lời ngọt ngào ấy anh không thể không tận hưởng, anh rất sợ làm cô ta đau lòng, lại càng sợ đánh mất cô ta. Điều này khiến anh đau đớn vô cùng, anh không thể đón nhận Trần Tư Tư cũng không có cách nào đối diện với Lâm Như. Hôm nay, anh định kiểu gì cũng phải nói ra mọi chuyện, thà đau một lần còn hơn cứ để nó dai dẳng mãi. Đằng nào thì việc này cũng đã ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình, chuyện chia tay cũng là lẽ đương nhiên, chi bằng nhanh chóng cắt đứt mọi chuyện, sớm kết thúc đi là được rồi.
Nghĩ vậy Hứa Thiếu Phong liền đi đến bãi đậu xe, dừng xe lại thì chính lúc đó nhìn thấy chiếc xe hơi màu đỏ đun cũng dừng lại. Chiếc xe màu đỏ đun đó đã in sâu trong mắt anh, nó giống như ngọn lửa bùng cháy, mỗi lần nhìn thấy, nó lại làm cho tim anh xao xuyến, nó kích thích đến từng tế bào trong con người anh. Anh đi về phía chiếc xe, cùng lúc đó cái con người ngọc ngà mà anh đang có ý định từ bỏ kia cũng đang bước xuống xe. Lúc cô ta quay người bước ra khỏi xe, mái tóc dài trôi xuống trông giống như đuôi con cáo xinh xắn, mái tóc xõa xuống đẹp một cách tự nhiên, thân hình cũng thướt tha uyển chuyển. Cô đi về phía anh, mái tóc rung rung, chuyển động theo từng bước đi của cô, nó toát lên sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ, cũng toát lên sự hấp dẫn của người con gái, người con gái này có gì không giống với cô người mẫu đi trên sàn diễn? Trời ơi, thế này thì bảo tôi sao mà chia tay được, thà giết tôi đi còn hơn.
Cô ta giống như một con bướm bay tới, gương mặt xinh xắn tràn ngập nụ cười rực rỡ, những bước đi tràn đầy sức sống.
“Anh đến nhanh vậy” - cô ta vui vẻ cười với anh - “Mỗi lần nhìn thấy anh mọi buồn phiền của em đều tan biến hết”.
“Anh cũng vậy” - Thiếu Phong nói - “Khi ở cạnh em anh như được quay lại thời trai trẻ”.
Cô ta đến bên Thiếu Phong cầm lấy tay anh, anh đột nhiên giống như bị ong châm vội rụt tay lại nói: “Đừng, đừng, đừng làm như vậy”.
Cô buông tay anh ra bỗng nhiên cười lớn: “Xem em làm anh sợ kìa, cứ như em là con hổ dữ không bằng”.
Anh không chịu được liền nhìn trước nhìn sau rồi mới cười nói: “Đừng điên rồ thế chứ, nhỡ ai đó bắt gặp được thì làm sao?”
Cô ta nói: “Không sao, đây là bãi đỗ xe ở tầng hầm không phải trên đường đâu mà anh phải lo”.
Anh nói: “Không phải trên đường cũng không được, chẳng may mà người ta nhìn thấy, chưa biết chừng lan truyền đi khắp nơi”.
Cô giận dữ nói: “Giả dối, nếu mà sợ như vậy thì sau này đừng gặp em nữa”.
Anh vờ như không nghe thấy gì chỉ cười, cố ý giữ khoảng cách với cô ta.
Khi đi lên lầu, vào đến trong nhà, đóng cửa lại cô quay người sà vào lòng ông nói: “Vừa nãy làm anh sợ, bây giờ sao không sợ nữa?”
Anh nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, lời nói sao mà ngọt ngào dễ nghe, đúng là làm người ta ngây ngất. Dù lý trí bảo là phải cự tuyệt nhưng cơ thể thì không thể nào mà cự tuyệt được, liền tự an ủi bản thân qua ngày nào biết ngày đấy, anh nói: “Hôm nay em xinh lắm”.
Chợt cô hôn anh, thực sự anh không thể kìm nén nổi nữa, bèn ôm chặt lấy cô, hận một nỗi là không thể ăn sống cô. Cứ như thế, vừa hưởng thụ anh vừa nghĩ, mình là loại người gì vậy, sao mà ý chí lại nhu nhược thế này? Rõ ràng là đến để chia tay cô ta vậy mà lại vui đùa như thế này đây, nếu cứ thế thì đến bao giờ mới chia tay được? Con người mình, nếu như ngày xưa cái thời chinh chiến mà bị kẻ thù bắt đi, không cần phải tra tấn chỉ cần cho một người con gái đẹp đến thì chưa biết chừng cái gì cũng khai hết.
Sau nụ hôn dài cháy bỏng, Tư Tư mới cười nói: “Được rồi, anh đi tắm đi, em đi chuẩn bị quần áo ngủ cho anh, được không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Được”.
Sau khi ra khỏi quán cà phê Điệp Luyến Hoa, Trần Tư Tư cảm thấy vô cùng tủi thân, không nén được nỗi uất ức nên đã gọi điện cho Hứa Thiếu Phong nói muốn gặp anh ta. Hứa Thiếu Phong hỏi xem cô ta ở đâu, cô ta nói đã về nhà rồi. Hứa Thiếu Phong hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý với cô và nói sẽ đến ngay.
Kể từ khi chuyện của cô và Hứa Thiếu Phong bị Lâm Như phát hiện, Trần Tư Tư càng ngày càng thấy sự việc không đơn giản như cô nghĩ. Lâm Như thực ra không có ý định từ bỏ Hứa Thiếu Phong mà ngược lại còn muốn đánh bại cô ta, điều này khiến cô ta rất bực bội, càng khiến cô ta sợ hãi không yên. Cô ta biết là mình không danh chính ngôn thuận, cũng không có tư cách gì nên khi cãi nhau với Lâm Như, cô thấy bất lực. Thực ra Lâm Như cũng không có gì ghê gớm lắm nhưng để chứng tỏ mình đúng thì Tư Tư không ngại gì mà không nói thế.
Sau lần chạm mặt lần thứ hai với Lâm Như, cô luôn thấy mình thực sự bị đánh bại rồi, cô không biết tiếp theo phải làm gì đây? Cô chỉ có một hy vọng duy nhất là nhận được sự an ủi và ủng hộ về tinh thần của Hứa Thiếu Phong. Cô muốn thăm dò Hứa Thiếu Phong xem liệu anh ta có định ly hôn không? Bây giờ cô thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi.
Chợt nhìn thấy xe Hứa Thiếu Phong đang đi phía trước, cô liền nhẹ nhàng ấn một tiếng còi xe rồi phóng lên đuổi theo.
Hứa Thiếu Phong nghe thấy tiếng còi nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy hóa ra là xe của cô nên cũng nhẹ nhàng ấn một tiếng còi làm tín hiệu, trong lòng cũng cảm thấy rung động.
Những ngày gần đây, tâm trạng của Hứa Thiếu Phong rất bức bách, nhất là sau khi Lâm Như biết chuyện của anh ta và Trần Tư Tư. Ngoài sự áy náy, anh ta còn cảm thấy mình tự đưa mình vào thế tiến thoái lưỡng nan. Anh ta sẽ không thể lén lén lút lút vừa nuôi bồ vừa ôm ấp vợ như trước được nữa. Sự việc bị phát hiện khiến anh ta bắt buộc phải chọn một trong hai, nếu không Lâm Như sẽ không chấp nhận anh ta, thời gian qua đi Trần Tư Tư có lẽ cũng không chấp nhận anh ta nữa. Đây là điều khiến anh ta lo nghĩ và đau đầu vô cùng. Quả thực, nếu phải chủ động chia tay với Trần Tư Tư, bắt anh ta hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cô, anh không đành lòng làm thế. Cũng tương tự như vậy, nếu bắt từ bỏ Lâm Như anh cũng không làm được, là vợ chồng gần hai chục năm nay rồi, cũng đã có những tình cảm những ân tình sâu nặng mà vợ chồng trẻ không có được, đã có những yêu thương và bao dung ân cần. Đó là một bến đỗ lặng lẽ, Lâm Như cũng vẫn xinh đẹp như thế ở cái bến lặng lẽ ấy, vẫn hiểu biết thấu tình đạt lý, nếu phải từ bỏ Lâm Như thì anh không chịu được.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nói thực lòng hai người bọn họ đều rất giỏi giang, anh không nỡ từ bỏ ai nhưng anh cũng hiểu rõ rằng một ngọn núi không thể có hai chúa sơn lâm, anh bắt buộc phải có thái độ rõ ràng, lựa chọn cũng là điều tất nhiên.
Những ngày gần đây, khi đi làm, Thiếu Phong đều phải cố gượng cười, lúc yên lặng lại thấy con tim đau đớn, phải từ bỏ ai trong hai người phụ nữ mà anh yêu quý bây giờ? Có thể dễ dàng nhận thấy anh ta không thể từ bỏ Lâm Như vì từ bỏ Lâm Như đồng nghĩa với việc từ bỏ truyền thống và đạo đức, nghĩa là anh ta từ bỏ mọi thứ đang có bao gồm cả quyền lực, địa vị và sự tôn trọng kính nể của người khác. Nhất là từ sau khi Lâm Như và anh ta không ngủ chung với nhau nhưng cô vẫn quan tâm, chăm sóc anh chu đáo, điều này khiến anh vô cùng cảm động. Anh biết rằng nếu không yêu anh Lâm Như không thể làm được những điều như thế. Cũng chính bởi thế mà anh luôn chịu một áp lực vô hình, nếu trong vấn đề này anh cứ lưỡng lự không dứt khoát thì sẽ đi quá giới hạn bao dung của Lâm Như, muốn lấy lại được sự bao dung của Lâm Như e là rất khó khăn.
Điều này cũng chứng tỏ anh phải có quyết định kịp thời cắt đứt quan hệ với Trần Tư Tư. Nhưng hễ cứ nghĩ đến chuyện phải cắt đứt quan hệ với Tư Tư anh lại thấy con tim mình ứa máu. Anh không biết sau khi chia tay Trần Tư Tư thì mình sẽ sống ra sao? Bởi vậy mỗi lần nhìn thấy Trần Tư Tư, nghe những lời ngọt ngào ấy anh không thể không tận hưởng, anh rất sợ làm cô ta đau lòng, lại càng sợ đánh mất cô ta. Điều này khiến anh đau đớn vô cùng, anh không thể đón nhận Trần Tư Tư cũng không có cách nào đối diện với Lâm Như. Hôm nay, anh định kiểu gì cũng phải nói ra mọi chuyện, thà đau một lần còn hơn cứ để nó dai dẳng mãi. Đằng nào thì việc này cũng đã ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình, chuyện chia tay cũng là lẽ đương nhiên, chi bằng nhanh chóng cắt đứt mọi chuyện, sớm kết thúc đi là được rồi.
Nghĩ vậy Hứa Thiếu Phong liền đi đến bãi đậu xe, dừng xe lại thì chính lúc đó nhìn thấy chiếc xe hơi màu đỏ đun cũng dừng lại. Chiếc xe màu đỏ đun đó đã in sâu trong mắt anh, nó giống như ngọn lửa bùng cháy, mỗi lần nhìn thấy, nó lại làm cho tim anh xao xuyến, nó kích thích đến từng tế bào trong con người anh. Anh đi về phía chiếc xe, cùng lúc đó cái con người ngọc ngà mà anh đang có ý định từ bỏ kia cũng đang bước xuống xe. Lúc cô ta quay người bước ra khỏi xe, mái tóc dài trôi xuống trông giống như đuôi con cáo xinh xắn, mái tóc xõa xuống đẹp một cách tự nhiên, thân hình cũng thướt tha uyển chuyển. Cô đi về phía anh, mái tóc rung rung, chuyển động theo từng bước đi của cô, nó toát lên sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ, cũng toát lên sự hấp dẫn của người con gái, người con gái này có gì không giống với cô người mẫu đi trên sàn diễn? Trời ơi, thế này thì bảo tôi sao mà chia tay được, thà giết tôi đi còn hơn.
Cô ta giống như một con bướm bay tới, gương mặt xinh xắn tràn ngập nụ cười rực rỡ, những bước đi tràn đầy sức sống.
“Anh đến nhanh vậy” - cô ta vui vẻ cười với anh - “Mỗi lần nhìn thấy anh mọi buồn phiền của em đều tan biến hết”.
“Anh cũng vậy” - Thiếu Phong nói - “Khi ở cạnh em anh như được quay lại thời trai trẻ”.
Cô ta đến bên Thiếu Phong cầm lấy tay anh, anh đột nhiên giống như bị ong châm vội rụt tay lại nói: “Đừng, đừng, đừng làm như vậy”.
Cô buông tay anh ra bỗng nhiên cười lớn: “Xem em làm anh sợ kìa, cứ như em là con hổ dữ không bằng”.
Anh không chịu được liền nhìn trước nhìn sau rồi mới cười nói: “Đừng điên rồ thế chứ, nhỡ ai đó bắt gặp được thì làm sao?”
Cô ta nói: “Không sao, đây là bãi đỗ xe ở tầng hầm không phải trên đường đâu mà anh phải lo”.
Anh nói: “Không phải trên đường cũng không được, chẳng may mà người ta nhìn thấy, chưa biết chừng lan truyền đi khắp nơi”.
Cô giận dữ nói: “Giả dối, nếu mà sợ như vậy thì sau này đừng gặp em nữa”.
Anh vờ như không nghe thấy gì chỉ cười, cố ý giữ khoảng cách với cô ta.
Khi đi lên lầu, vào đến trong nhà, đóng cửa lại cô quay người sà vào lòng ông nói: “Vừa nãy làm anh sợ, bây giờ sao không sợ nữa?”
Anh nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, lời nói sao mà ngọt ngào dễ nghe, đúng là làm người ta ngây ngất. Dù lý trí bảo là phải cự tuyệt nhưng cơ thể thì không thể nào mà cự tuyệt được, liền tự an ủi bản thân qua ngày nào biết ngày đấy, anh nói: “Hôm nay em xinh lắm”.
Chợt cô hôn anh, thực sự anh không thể kìm nén nổi nữa, bèn ôm chặt lấy cô, hận một nỗi là không thể ăn sống cô. Cứ như thế, vừa hưởng thụ anh vừa nghĩ, mình là loại người gì vậy, sao mà ý chí lại nhu nhược thế này? Rõ ràng là đến để chia tay cô ta vậy mà lại vui đùa như thế này đây, nếu cứ thế thì đến bao giờ mới chia tay được? Con người mình, nếu như ngày xưa cái thời chinh chiến mà bị kẻ thù bắt đi, không cần phải tra tấn chỉ cần cho một người con gái đẹp đến thì chưa biết chừng cái gì cũng khai hết.
Sau nụ hôn dài cháy bỏng, Tư Tư mới cười nói: “Được rồi, anh đi tắm đi, em đi chuẩn bị quần áo ngủ cho anh, được không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.