Chương 86: Hy vọng không bằng lãng quên.
Yêu Tiểu Tam nhi
18/06/2015
Nàng đầu tiên là bị trúng ám khí của Quỷ Quái, tiếp theo là trúng Hư Phược Chừng và Băng Tâm Đoạn Trường Hủ Cốt, sau đó thì bất chợt có một tên Dịch Kiếm sử dụng Bát Hoangtrợ cứu nàng. Nàng đang suy nghĩ xem là ai có lòng tốt như vậy, gặp chuyện bất bình liền rút dao tương trợ, thì chợt nghe tên Dịch Kiếm kia lấy tay tự đấm vào ngực la làng: "Trời ơi phóng sai kỹ năng !" hắn vừa nói xong, thì liền giương hai tay hai kiếm chém đổ nàng. Cùng lúc đó, một tên Thiên Cơ xoay quanh một tên Hoang Hỏa nghênh diện mà đến đánh nàng, hỏa thiên và hỏa tích kia thì hoa lệ đem nổ tung nàng.
Nàngvừađứng nhìn bản thân hào của mình bị hắc bạch vừa bồn chồn tự hỏi : GM, chẳng lẽ là có gì nhầm lẫn ở đây? Nàng bất quá chỉ là không có mặc trang bị Lỏa Cái Bôn mà thôi, mà sao bọn họ lại muốn truy sát nàng?
phụ cận - Luyến Thượng Ngươi: (nhe răng) nữ nhân này như thế nào còn không biết xấu hổ lại dám login a?
phụ cận - Hâm Khôi Ý Lạnh: (mồ hôi lạnh) chắc nàng ta biết sẽ bị truy sát, cho nên mới thoát trang?
phụ cận - Muội Tử, Ca Thực Ôn Nhu: (nhíu mày) ta thấy giống như là bị đạo hào, chắc có ai đó trả thù cho đại thần?
phụ cận -Nước Ấm Lý Ếch: (run lên) có phải không…..
phụ cận - Chỉ Vì Y Nhân: (run lên) nhưng ngay cả tên cũng không sửa, mọi người nghĩ thế nào ?
địa khu – Đi Ngang Qua Đánh Nước Tương: (xao mõ) đi qua không cần bỏ qua, Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ hiện đang ở ba thục tọa độ XX, XX, ai có cừu thì báo thù, ai không cừu thì giải hận ha!
Chuyện này nếu là trước kia, nàng cho dù không nhảy dựng lên thì cũng sẽ chửi mắng vài câu rồi hỏi cho ra chân tướng tột cùng là gì, nhưng hiện tại, nàng chỉ im lặng nhấn phím ALT F4.
Rời khỏi trò chơi lần này, sau khi tắt máy tính, thì trò chơi này sẽ không còn quan hệ với nàng nữa.
Lúc chuyển mũi tên chuẩn bị tắt máy thì trên màn hình bỗng xuất hiện một hàng tin nhắn.
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: là ngươi ?
Cửa sổ chat riêng - Lòe Lòe Hạnh Phúc nói với nàng: tỷ tỷ?
Ngay lúc nàng đang do dự không biết phải làm thế nào thì có rất nhiều tin nhắn lại xuất hiện.
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: rốt cuộc có phải hay là ngươi hay không? Ngươi lên tiếng nói chuyện cho lão tử!
Cửa sổ chat riêng - Lòe Lòe Hạnh Phúc nói với nàng: (khóc lớn) Xướng Trễ tỷ tỷ, bọn họ nói Lạc Thủy đại thần bởi vì tỷ mà bị tai nạn xe cộ, rồi tỷ lại bỏ lại hắn, chuyện là thật sao?
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: Dư Xướng Trễ, ngươi có phải đang định đổi hào? Ngươi rốt cuộc là đang trốn tránh ai vậy?
Cửa sổ chat riêng - Lòe Lòe Hạnh Phúc nói với nàng: (khóc lớn) Xướng Trễ tỷ tỷ, bọn họ nói tỷ chính là kẻ lừa đảo, không chỉ có lừa tiền bạc của Lạc Thủy đại thần mà còn lừa gạt cảm tình của hắn, ngay cả ảnh của tỷ trên diễn đàn cũng đều là giả ...
Lừa tiền … lừa cảm tình?
Nàng không cố ý mà cúi xuống nhìn chếc nhẫn bạc trên ngón vô danh nở một nụ cười lạnh, lạnh như trái tim của nàng ngay lúc này, trong lòng thầm đánh giá chiếc nhẫn đó nó có được tính là đủ giá trị với lời buộc tội của bọn họ hay không.
Cửa sổ chat riêng - Lòe Lòe Hạnh Phúc nói với nàng: nhưng ta không tin, Xướng Trễ tỷ tỷ, bọn họ nói toàn là sai sự thật , đúng hay không?
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: yêu nghiệt, mau nói cho lão tử ngươi đang ở đâu, Lạc Thanh Hoằng bắt bọn ta phải hỗ trợ hắn tìm cho được ngươi!
Hỗ trợ anh tìm nàng?
Anh vì sao lại muốn Quan Công bọn họ hỗ trợ tìm nàng chứ?
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: ngươi cho dù có muốn cùng hắn chia tay, thì cũng nên gặp nhau nói cho rõ ràng đi? Sao lại hành động không minh bạch như thế chứ hả?
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: Dư Xướng Trễ, nếu ngươi còn có chút lương tâm, còn nghĩ đến tình cũ thì hãy đi gặp Lạc Thanh Hoằng, cùng hắn đem mọi chuyện nói cho rõ ràng đi, nếu ngươi thật sự muốn chia tay với hắn thì cũng nên giúp hắn chặt đứt ý niệm trong đầu...
Anh không phải đang có vị hôn thê bên người sao?
Nàng đi gặp anh làm cái gì? Để làm tiểu tam sao?
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: Lạc Thanh Hoằng đều do bị ngươi ép buộc ra thành như thế kia , cư nhiên vẫn còn cả ngày nhớ thương ngươi! Thật là đáng chết mà! Tên tiểu tử này sao lại có thể chung tình như thế chứ! Lão tử thật cảm thấy hắn làm thế thực sự không đáng giá!
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: dù sao những lời lão tử muốn giúp người nhắn cho ngươi thì cũng đã nhắn rồi, có muốn đi hay không đ chính bản thân ngươi tự quyết định đi!
Anh vẫn nhớ thương nàng? Anh vẫn một lòng với nàng sao?
Nàng chần chừ tính hỏi thăm Quan Công xem bây giờ tình trạng của Lạc Thanh Hoằng anh như thế nào? Thì đột nhiên Ngôn Hạo mở cửa cước vào nhà, trong tay anh còn đang cầm bánh sôcôla cùng trà sữa Pearl mà nàng cực kỳ yêu thích.
Không biết có phải do cuộc sống nghỉ ngơi có phần cải biến, khẩu vị của nàng gần đây rất tốt, luôn nghĩ tới thèm ăn cái này cái nọ,còn thích ăn luôn những thứ mà trước đây nàng vô cùng chán ghét. Thường xuyên là đột nhiên thèm ăn thứ này thứ nọ nhưng đến khi Ngôn Hạo anh cất công đi mua về thì nàng lại không muốn ăn nữa.
"Xướng Trễ, trà sữa vẫn còn nóng , em muốn uống luôn bây giờ không?"
Nàng tâm trạng bất an vội đem cửa sổ trò chơi hạ xuống, nhưng lại vẫn bị anh nhìn thấy .
"Em đangchơi trò chơi?" ánh mắt Ngôn Hạo khẽ dừng lại trên màn hình máy tính của nàng, rồi như không thèm để ý ngữ khí của anh lại lơ là nói: "Ha ha, chơi trò chơi thì có lạ đâu, vì sao em không cho anh nhìn a?"
Nàng gầm gừ nói: "Đúng vậy! Chơi trò chơi cũng đâu có gì là lạ vậy thì tại sao anh không dám nói cho em biết vậy?"
Ngôn Hạo kinh ngạc nhìn nàng, thần sắc rõ ràng có chút khó hiểu.
Nàng cười cười: "Mạch Thượng Sơ Huân không phải là anh sao? Cái tên tiểu đồ đệ thích bám dính làm nũng kia không phải là anh sao ..."
Ngôn Hạo bây giờ mặt đỏ rực lên, dáng vẻ cúi cúi xem như cam chịu.
Nàng không vừa lại nói tiếp: "Em chỉ là có điểm không rõ, vì sao anh lại có thể biến thành hệ thống tốc xứng đồ đệ của Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ? Chẳng lẽ là anh đã hối lộ GM?"
Ngôn Hạo run run lông mi, cười hì hì tiến sát đến bên người nàng, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Chuyện này tuyệt đối là trùng hợp! mà cũng có thể gọi là duyên phận..."
"Duyên phận?" nàng khẽ nhíu mày.
"Ừ!" anh sảng khoái gật đầu.
"Được lắm! Vậy thì vì duyên phận này, tiểu đồ đệ anh có thể đi mua cho vi sư đây hai ký đường để ngào hạt dẻ được không!"
"..."
Ngôn Hạo anh vô tư hỏi nàng có còn cần thêm bất cứ thứ gì khác nữa không? Nàng nói không cần, sau đó anh lấy chià khoá bước ra khỏi cửa.
Một lần nữa nàng lại login, đám người "Mở rộng chính nghĩa" đã sớm giải tán, nàng nhắn tin cho Quan Công, nhưng hệ thống đã nêu lên: người chơi này hiện không online.
Nàng đang nghĩ sẽ tìm ai đó hỏi thăm một chút, thì từ xa đã thấy một người mặc trang phục đạo sĩ Quyết Tuyết cưỡi thần thú, lao như điên tới bên nàng.
Hình ảnh kia sao mà quen thuộc quá, nàng vì bất ngờ cũng không biất giải thích với sư phụ anh như thế nào nên liền nằm rạp trên mặt đất không hề động đậy, Quyết Tuyết đạo sĩ chạy tới gần nàng thì bước xuống thần thú chăm chú đứng nhìn nàng, sau một lúc lâu, anh gửi đến cho nàng hai chữ ngắn ngủi.
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: đồ đệ...
Thấy nàng không lên tiếng, anh lại kiên nhẫn tiếp tục gửi tin nhắn.
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: Xướng Trễ, là em sao?
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: em đổi số điện thoại di động tại sao không nói cho sư phụ biết?
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: em đi đâu vậy ? Về sau có còn vào trò chơi này nữa không?
hệ thống nêu lên - Luân Hồi Ngàn Năm sử dụng tụ hồn cố phách phù cứu nàng,nhận hay không nhận?
Nàng cự tuyệt anh giúp nàng sống lại.
phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: kỳ thật ta chỉ là người đạo hào , ngươi không phát ra ta đã lấy hết trang bị của hào này sao?
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: ...
phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: hào này thật là chán a, ta đạo một chút thì đã bị người ta hắc bạch, thực không hay ho gì a!
Luân Hồi Ngàn Năm anh không nói lời nào, vẫn đứng yên đó không hề nhúc nhích nhìn nàng, bất quá là anh đang nhìn nhân vật 3D trong trò chơi mà thôi, nhưng lại làm cho nàng có chút chột dạ.
phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: hào này duyên có trang bị gì cũng đã bị ta lấy hết , thật sự không còn có giá trị gì nữa, lát nữa khi ta logout sẽ thuận tay san hào, làm việc thiện tích đức, soái ca ngươi cũng đừng nhớ thương chi nữa!
Sau khi nàng gõ ra những dòng cuối cùng này lập tức đóng trò chơi, hình ảnh còn lại trong nháy mắt chỉ là một câu.
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: người làm ơn đừng động vào hào này, ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cũng có thể cho ngươi!
Hình ảnh vừa chuyển, màn hình windows đổi thành màu xanh thẫm.
Nhưng mà, trong lòng nàng lúc này hình ảnh chứa đựng trong trí nhớ lại giống như cuốn phim không thể khống chế mà luân phiên hiện lên trong đầu, cứ từng đoạn một từng đoạn một mở ra, mỗi hình ảnh đều mang theo góc cạnh sắc bén, một lần lại một lần nữa cắt nhói tim nàng.
"Anh sợ em giống như lần trước, không nói tiếng nào liền logout, sau đó thì không bao giờ quay lại nữa."
"Đồ đệ, em có biết cùng trang phục Gặp Vũ của em đối ứng với trang phục nam gọi là gì không?"
"Hẳn là Quyết Tuyết..."
"Đồ đệ, nếu em thích ngắm phong cảnh, sư phụ sẽ cùng em đi ngắm hết phong cảnh trong trò chơi này được không?"
"Đồ đệ đừng sợ, sư phụ đến đây! Em nói đi , cần chém ai?"
"Lão tử một tay phù trợ đại đồ đệ, dựa vào cái gì hắn muốn kết hôn đi liền cưới em đi chứ?!"
"hạnh phúc của anh ….chính là nhìn thấy em hạnh phúc..."
"Nếu như em nguyện ý, sư phụ sẽ cả đời như vậy mà chiếu cố em ..."
nàng vẫn một tay cầm con chuột, một tay đặt trên bàn phím, duy trì cái tư thế kia nhìn chằm chằm vào màn hình windows màu xanh thẫm ngây người, cho đến tận khi Ngôn Hạo anh trở về, ôn nhu dùng khăn giấy đưa cho nàng ánh mắt như thầm hỏi nàng có chuyện gì xảy ra vậy? nàng mới phát hiện chính mình đang khóc .
"Sơ Huân, bên ngoài thời tiết tốt không?"
"Rất tốt , ánh nắng chan hoà ấm áp."
"Vậy anh theo em ra bên ngoài một chút được không!"
Nàng ban đầu cũng chỉ vốn định đi bộ lang thang gần đó, Ngôn Hạo anh lại kéo nàng đến công viên, hết xem động vật rồi lại nhìn thực vật, sau đó lại còn kéo nàng đi dạo phố, nắm tay nàng giữa đám đông, chỉ vào cái này cái nọ hỏi nàng có thích mua hay không? Hoặc là kiên quyết chỉ vào món này món nọ dụ dỗ nàng? Vô luận là anh chỉ cái gì nàng cũng đều lắc đầu, cuối cùng sau khi đi dạo một vòng lớn, hai người trong tay vẫn chả có mua gì cả.
Buổi tối, anh mang nàng đến một nhà hàng Tây rất cao cấp ăn cơm.
Nàng nhìn thấy cửa nhà hàng trang hoàng lộng lẫy sang trọng cùng hầu bàn đứng chào đón ở cửa thì hất đầu đòi bỏ đi.
"Đây là chỗ giết người không thấy máu, chúng ta đổi nhà hàng khác đi."
Ngôn Hạo nhéo nhéo nàng, dáng vẻ không quan tâm nói.
"Chỉ cần em nuốt trôi, anh đối phó được tất."
Nàng hừ lạnh: "Một miếng bít tết giá bằng vài ký thịt bò, cái này không thể gọi là tao nhã, mà phải kêu là ngớ ngẩn."
Ngôn Hạo anh lừ lừ ánh mắt, cười đến vô hại: "em nói thử xem, nếu anh khiêng em đi vào bên trong, thì có thể gọi là gì a?"
Anh thật là càng ngày dường như gan càng lớn?
Lúc hai người bọn này rời khỏi nhà hàng thì vô tình lại gặp một "Người quen ", một cô nương xinh đẹp "Người quen".
Cho dù nữ nhân kia lần này không có đeo kính râm, nàng chỉ cần liếc mắt một cái cũng liền nhận ra nàng ta.
Lúc nàng và Ngôn Hạo ra đến cửa, nàng ta đang ôm tay một nam nhân đẩy cửa bước vào, cho dù cả hai bên cũng không dừng lại nói chuyện chào hỏi nhưng nàng ta vẫn phong tình vạn chủng nhìn Ngôn Hạo cười cười, Ngôn Hạo anh ngay lúc đó phản ứng đầu tiên vẫn là nhìn dáo dác xung quanh, sau đó nhanh chóng ôm vain àng, đem đầu nàng áp vào lòng, bước rất nhanh như đang chạy trốn.
Đi được một đoạn rất xa, nàng rốt cục không thể nhịn được nữa phát khùng nổi nóng.
"Anh thiếu tiền nàng ta à? Nàng ta là quỷ sao? Vì sao mỗi lần anh gặp nàng ta, anh đều cư xử giống như là đạo tặc mờ ám thế? Nếu ngại đi với em người khác chê cười thì anh có thể không đi chung mà tại sao lại làm ra vẻ ám muôi với em?"
Ngôn Hạo trên mặt bất chợt cứng đờ, vội vàng theo nàng giải thích nói: "Xướng Trễ em đừng hiểu lầm, lần trước không kịp giải thích với em rõ ràng thì em liền không để ý đến anh nữa ! Thật ra nữ nhân kia là một diễn viên, anh chỉ cùng nàng ta hợp tác có một lần, miễn cưỡng cũng có thể xem như là có quen biết, nàng ta không phải là một diễn viên có lương tâm, chuyên môn dựa vào sì căng đan để nổi tiếng ,nàng ta trước đó thường xuyên đi tìm những phóng viên có tiếng nhưng không có lương tâm nghề nghiệp để thuê bọn họ cố tình viết sai sự thật! Anh chỉ cần vừa nhìn thấy nàng ta là đã có cảm phóng viên ở đâu đó không xa, anh không nghĩ muốn chọc đến phiền toái, lại càng không muốn để em dính vào phiền toái..."
Bây giờ nàng mới bừng tỉnh ngộ, không trách lần trước lúc gặp mặt nữ nhân kia, Ngôn Hạo lại muốn dùng thân thể che chởnàng , còn cố tình kéo nón che khuất gương mặt, nguyên lai không phải là vì sợ nữ nhân kia, mà là anh sợ có đội săn ảnh đang ẩn núp đâu đó rình mò?
Bất quá thì ảnh chụp của nàng thì coi như cũng đạt tới độ "An toàn" về diện mạo đi, cho dù có bị đội săn ảnh chụp được cũng không có khả năng viết nên tin tức gì đáng xem đi?
Kết quả, sự thật đã chứng minh với bọn họ là : Ngôn Hạo anh lo lắng là hoàn toàn có lý ,ý nghĩ hôm trước của nàng bây giờ lại trở nên hết sức buồn cười.
Cùng là sử dụng viết lách kiếm tiền, mà sức tưởng tượng phong phú kèm theo khả năng thêu dệt của bọn họ thực đã làm cho một nhà văn viết tiểu thuyết trên mạng như nàng quá mặc cảm, hơn nữa còn bị thị phi của bọn họ đánh cho một đòn quá đau.
Vài ngày sau, ảnh chụp của nàng cùng Ngôn Hạo đã liên tục xuất hiện trênbìa của mấy tạp chí lá cải, đại khái nội dung là: Ngôn Hạo cự tuyệt lời mời của nhiều đạo diễn nổi tiếng bây giờ đã tìm ra được nguyên nhân sự thật …nhưng quyết định từ chối của anh lại liên quan đến một nữ nhân thần bí?!
Trong ảnh chụp, Ngôn Hạo đang ôm vai nàng, còn nàng đang tựa vào ngực anh, bộ dáng hai người trong hình tương đối thân mật.
Là vì ảnh chụpnghiêng nên chỉ thấy bên phải cùng bàn tay nàng, những phần còn lài thì rất là mơ hồ không rõ, nhưng vì căn bản bọn họ từ góc độ đó không thể thấy rõ diện mạo của nàng nên cố tình tập trung vào chiếc nhẫn trên tay nàng.
Trước mắt theo từ tạp chí lá cải đó có hai phán đoán , một là Ngôn Hạo anh đã bí mật cầu hôn với nàng, hai là Ngôn Hạo cùng nàng là người đã có gia đình vụng trộm qua lại, hiển nhiên so với phán đoán thứ nhất thì phán đoán sau càng có hiệu ứng với độc giả tò mò.
Nàng thực sự nghĩ chắc chuyện cũng không đến nỗi nào, tấm ảnh kia chụp không rõ ràng lắm, lại là buổi tối, hẳn là không có người có thể nhận ra nàng. Nhưng đến khi Hác Hiểu Lôi tay cầm cuốn tạp chí lá cải đó chạy như điên đến nói với nàng: "Thật là! Dư Xướng Trễ, ngươi được lên tạp chí nha! Không nghĩ tới ngươi đang vô danh như thế bỗng chốc biến thành danh nhân a!" thì tâm của nàng ngay tức khắc động lại.
Nếu Hác Hiểu Lôi nàng ta có thể nhận ra nàng, những người quen biết khác của nàng cũng đương nhiên có thể nhận ra . Không chừng chẳng bao lâu nữa, cái đám phóng viên này đã có thể điều tra ra chi tiết của nàng, không chừng ngay cả cha mẹ nàng là ai cũng đều có thể đào bới ra.
Hác Hiểu Lôi nhanh chóng đưa ra chủ ý nói: "Thừa dịp phóng viên còn chưa tìm đến phía trước, hay là chúng ta nhanh chóng chuyển nhà.
Ngôn Hạo suy nghĩ rất lâu sau cuối cùng lên tiếng thương lượng nói: "Xướng Trễ, không bằng chúng ta đổi chỗ ..."
"Không bằng chúng ta đi Mỹ đi!"
Ngôn Hạo hơi sửng sốt, nàng nghiêm túc giương mắt nhìn anh, thật sự nói: "thủ tục xuất ngoại không phải đã sớm làm xong rồi sao? Chúng ta đi Mỹ, lập tức đi thôi!"
Hác Hiểu Lôi nghe xong,cũng một phen phấn khởi đem Dư tiểu trư trong tay lắc qua lắc lại đến nỗi nó chịu không nỗi kêu gào meo meo ầm ĩ.
"Đúng rồi đi thôi đi thôi! Dư tiểu trư thì tỷ sẽ thay ngươi chiếu cố, đến lúc ngươi trở về cam đoan sẽ còn mập mạp hơn so với bây giờ! Hành lý cũng không dùng thu xếp đâu, qua đến bên kia trực tiếp mua đồ mới đi! … đúng rồi, tỷ cũng nên đi trước cho các ngươi có thời gian đi book vé máy bay!"
Ngôn Hạo anh bây giờ mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi lấy vali lại chuẩn bị sắp xếp hỏi nàng muốn đem theo cái gì?
Nàng kiên định đứng lên thay quần áo đội mũ, lúc nàng bước ra khỏi cửa thì quay đầu lại nói với Ngôn Hạo: "Chuyện đó để sau rồi tính, trước tiên anh có thể đi với em gặp một người không..."
Đầu tiên Ngôn Hạo cùng nàng đến bệnh viện Lạc Thanh Hoằng mổ trước đó hỏi thăm thì được biết anh đã sớm xuất viện, sau đó hai người bọn nàng lại quay lại tìm đến nhà anh.
Khi nàng đến cửa tiểu khu nhà ở của Lạc Thanh Hoằng thì bỗng dừng lại đứng bất động .
Ngôn Hạo hỏi nàng: "Có phải em quên khu nhà của hắn ta?"
Nàng nói: "Không, em chỉ muốn nhìn thấy anh ấy, nhưng không muốn để anh ấy nhìn thấy em."
Ngôn Hạo nhíu nhíu mày: "Vậy bây giờ em tính làm gì, cứ đứng như vậy mà chờ sao? nếu hắn vẫn không ra thì sao?"
Nàng ngữ khí kiên định nói: "Em cứ chờ ở đây, đợi cho đến khi anh ấy ra mới thôi."
Ngôn Hạo anh vốn không đồng ý, nhưng lại không có biện pháp để thuyết phục nàng, đành phải đứng kế bên giúp nàng chờ người.
Hai người bọn nàng chờ từ giữa trưa cho đến khi gần chạng vạng,lúc mặt trời chiều đang ngã dần về phía tây , sắc mặt Ngôn Hạo anh đã rất khó coi chuẩn bị nỗi bão thì Lạc Thanh Hoằng thật sự bước ra .
Chẳng qua, anh bước ra không phải chỉ một mình.
Đi cùng với anh còn có một nữ nhân, khí chất tao nhã, tuổi trẻ xinh đẹp, nữ nhân kia có vẻ như vô cùng thân thiết kéo tay Lạc Thanh Hoằng,khi đi còn thường khẽ nghiêng đầu về phiá anh trên gương mặt nàng ta tràn đầy ý cười, đang nói gì đó rất vui vẻ với anh.
Khí sắc của Lạc Thanh Hoằng anh khá tốt chỉ là người anh so với trước kia có vẻ gầy hơn, xem cuối cùng anh cũng khôi phục không tệ lắm, bình yên vô sự.
Bọn họ bước qua hướng bên này đi tới, nàng nhanh chóng kéo Ngôn Hạo lui về phía sau một chút, tuy nhiên vẫn duy trì khoảng cách để có thể nhìn thấy anh nhưng cũng không quá gần để anh có thể phát hiện ra nàng.
Ánh chiều tà tịch dương rơi vàotrên tóc anh, khí trời tạo ra quang ảnh xinh đẹp, giống như là dáng dấp khi nàng mới gặp anh vậy, ấm áp ánh sáng nhu hòa.
Trong khoảng khắc đó, nàng thầm nghĩ bây giờ nàng thật sự có thể yên tâm ra đi.
Trong khi đó tình huống chợt có chút chuyển biến,bước chân của Lạc Thanh Hoằng bỗng dưng dừng lại một chút, bóng dáng trở nên có vẻ chần chờ, rồi bỗng dưng anh đột nhiên quay đầu lại.
Nàng ngay lúc đó trốn tránh không kịp, ánh mắt thẳng tắp giao với ánh mắt anh, mặc dù khoảng cách thật sự xa, nhưng nàng dám khẳng định, anh đã nhìn thấy nàng.
Lạc Thanh Hoằng hơi hơi nhăn mi, cổ anh khẽ giật giật, thần sắc có chút quái dị, ánh mắt mờ mịt, nữ nhân bên người anh lắc lắc cánh tay anh rồi dường như phát hiện rah ướng chú ý của anh nên cũng nhìn qua chỗ nàng.
Nàng đang nghĩ tới có nên kéo Ngôn Hạo quay lại chạy trốn hay không thì anh bỗng nhiên quay đầu trở lại, làm như vẻ không có chuyện gì chậm rãi tiêu sái bước đi, chỉ để lại hai cái bóng choàng vào nhau trãi dài dưới ánh nắng chiều.
"Thật là quá đáng! Hắn như thế nào mà có thể làm bộ như không quen biết em?" Ngôn Hạo nói xong, bắt đầu tức tối sắn tay áo muốn bước tới chỗ Thanh Hoằng.
Nàng giữ chặt tay anh,cố gắng khẽ động khóe miệng, thản nhiên nói: "Khả năng là anh ta không muốn để vị vị hôn thê của mình hiểu lầm..."
"Xướng Trễ, em có muốn anh gọi hắn ra để hỏi cho rõ ràng?"
Nàng khẽ lắc đầu "Quên đi, chúng ta đi thôi!"
Ngôn Hạo anh bây giờ thực sự tức giận bất bình nói: "Xướng Trễ, em đã đứng đây đợi hắn lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự chỉ vì muốn nhìn hắn một cái mà thôi?"
"..."
Có lẽ, không phải là ý định của nàng lúc mới vừa đến đây, nhưng hiện tại cái nhìn này cũng đã quá đủ cho nàng rồi.
Bởi vì Lạc Thanh Hoằng anh đã dùng hành động để chứng minh rất rõ ràng với nàng là ….
Chỉ để vọng tưởng thì không bằng cố quên đi.
Lúc vừa ngồi vào trong taxi, nàng mơ hồ nghe thấy có người kêu tên nàng, nàng theo phản xạ quay lại nhưng rất nhanh lại không nghe thấy gì nữa.
Nàng thầm nghĩ tiếng gọi kia hẳn là ảo giác của nàng...
Nàngvừađứng nhìn bản thân hào của mình bị hắc bạch vừa bồn chồn tự hỏi : GM, chẳng lẽ là có gì nhầm lẫn ở đây? Nàng bất quá chỉ là không có mặc trang bị Lỏa Cái Bôn mà thôi, mà sao bọn họ lại muốn truy sát nàng?
phụ cận - Luyến Thượng Ngươi: (nhe răng) nữ nhân này như thế nào còn không biết xấu hổ lại dám login a?
phụ cận - Hâm Khôi Ý Lạnh: (mồ hôi lạnh) chắc nàng ta biết sẽ bị truy sát, cho nên mới thoát trang?
phụ cận - Muội Tử, Ca Thực Ôn Nhu: (nhíu mày) ta thấy giống như là bị đạo hào, chắc có ai đó trả thù cho đại thần?
phụ cận -Nước Ấm Lý Ếch: (run lên) có phải không…..
phụ cận - Chỉ Vì Y Nhân: (run lên) nhưng ngay cả tên cũng không sửa, mọi người nghĩ thế nào ?
địa khu – Đi Ngang Qua Đánh Nước Tương: (xao mõ) đi qua không cần bỏ qua, Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ hiện đang ở ba thục tọa độ XX, XX, ai có cừu thì báo thù, ai không cừu thì giải hận ha!
Chuyện này nếu là trước kia, nàng cho dù không nhảy dựng lên thì cũng sẽ chửi mắng vài câu rồi hỏi cho ra chân tướng tột cùng là gì, nhưng hiện tại, nàng chỉ im lặng nhấn phím ALT F4.
Rời khỏi trò chơi lần này, sau khi tắt máy tính, thì trò chơi này sẽ không còn quan hệ với nàng nữa.
Lúc chuyển mũi tên chuẩn bị tắt máy thì trên màn hình bỗng xuất hiện một hàng tin nhắn.
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: là ngươi ?
Cửa sổ chat riêng - Lòe Lòe Hạnh Phúc nói với nàng: tỷ tỷ?
Ngay lúc nàng đang do dự không biết phải làm thế nào thì có rất nhiều tin nhắn lại xuất hiện.
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: rốt cuộc có phải hay là ngươi hay không? Ngươi lên tiếng nói chuyện cho lão tử!
Cửa sổ chat riêng - Lòe Lòe Hạnh Phúc nói với nàng: (khóc lớn) Xướng Trễ tỷ tỷ, bọn họ nói Lạc Thủy đại thần bởi vì tỷ mà bị tai nạn xe cộ, rồi tỷ lại bỏ lại hắn, chuyện là thật sao?
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: Dư Xướng Trễ, ngươi có phải đang định đổi hào? Ngươi rốt cuộc là đang trốn tránh ai vậy?
Cửa sổ chat riêng - Lòe Lòe Hạnh Phúc nói với nàng: (khóc lớn) Xướng Trễ tỷ tỷ, bọn họ nói tỷ chính là kẻ lừa đảo, không chỉ có lừa tiền bạc của Lạc Thủy đại thần mà còn lừa gạt cảm tình của hắn, ngay cả ảnh của tỷ trên diễn đàn cũng đều là giả ...
Lừa tiền … lừa cảm tình?
Nàng không cố ý mà cúi xuống nhìn chếc nhẫn bạc trên ngón vô danh nở một nụ cười lạnh, lạnh như trái tim của nàng ngay lúc này, trong lòng thầm đánh giá chiếc nhẫn đó nó có được tính là đủ giá trị với lời buộc tội của bọn họ hay không.
Cửa sổ chat riêng - Lòe Lòe Hạnh Phúc nói với nàng: nhưng ta không tin, Xướng Trễ tỷ tỷ, bọn họ nói toàn là sai sự thật , đúng hay không?
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: yêu nghiệt, mau nói cho lão tử ngươi đang ở đâu, Lạc Thanh Hoằng bắt bọn ta phải hỗ trợ hắn tìm cho được ngươi!
Hỗ trợ anh tìm nàng?
Anh vì sao lại muốn Quan Công bọn họ hỗ trợ tìm nàng chứ?
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: ngươi cho dù có muốn cùng hắn chia tay, thì cũng nên gặp nhau nói cho rõ ràng đi? Sao lại hành động không minh bạch như thế chứ hả?
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: Dư Xướng Trễ, nếu ngươi còn có chút lương tâm, còn nghĩ đến tình cũ thì hãy đi gặp Lạc Thanh Hoằng, cùng hắn đem mọi chuyện nói cho rõ ràng đi, nếu ngươi thật sự muốn chia tay với hắn thì cũng nên giúp hắn chặt đứt ý niệm trong đầu...
Anh không phải đang có vị hôn thê bên người sao?
Nàng đi gặp anh làm cái gì? Để làm tiểu tam sao?
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: Lạc Thanh Hoằng đều do bị ngươi ép buộc ra thành như thế kia , cư nhiên vẫn còn cả ngày nhớ thương ngươi! Thật là đáng chết mà! Tên tiểu tử này sao lại có thể chung tình như thế chứ! Lão tử thật cảm thấy hắn làm thế thực sự không đáng giá!
Cửa sổ chat riêng - Quan Công Trước Mặt Đùa Giỡn Đại Đao nói với nàng: dù sao những lời lão tử muốn giúp người nhắn cho ngươi thì cũng đã nhắn rồi, có muốn đi hay không đ chính bản thân ngươi tự quyết định đi!
Anh vẫn nhớ thương nàng? Anh vẫn một lòng với nàng sao?
Nàng chần chừ tính hỏi thăm Quan Công xem bây giờ tình trạng của Lạc Thanh Hoằng anh như thế nào? Thì đột nhiên Ngôn Hạo mở cửa cước vào nhà, trong tay anh còn đang cầm bánh sôcôla cùng trà sữa Pearl mà nàng cực kỳ yêu thích.
Không biết có phải do cuộc sống nghỉ ngơi có phần cải biến, khẩu vị của nàng gần đây rất tốt, luôn nghĩ tới thèm ăn cái này cái nọ,còn thích ăn luôn những thứ mà trước đây nàng vô cùng chán ghét. Thường xuyên là đột nhiên thèm ăn thứ này thứ nọ nhưng đến khi Ngôn Hạo anh cất công đi mua về thì nàng lại không muốn ăn nữa.
"Xướng Trễ, trà sữa vẫn còn nóng , em muốn uống luôn bây giờ không?"
Nàng tâm trạng bất an vội đem cửa sổ trò chơi hạ xuống, nhưng lại vẫn bị anh nhìn thấy .
"Em đangchơi trò chơi?" ánh mắt Ngôn Hạo khẽ dừng lại trên màn hình máy tính của nàng, rồi như không thèm để ý ngữ khí của anh lại lơ là nói: "Ha ha, chơi trò chơi thì có lạ đâu, vì sao em không cho anh nhìn a?"
Nàng gầm gừ nói: "Đúng vậy! Chơi trò chơi cũng đâu có gì là lạ vậy thì tại sao anh không dám nói cho em biết vậy?"
Ngôn Hạo kinh ngạc nhìn nàng, thần sắc rõ ràng có chút khó hiểu.
Nàng cười cười: "Mạch Thượng Sơ Huân không phải là anh sao? Cái tên tiểu đồ đệ thích bám dính làm nũng kia không phải là anh sao ..."
Ngôn Hạo bây giờ mặt đỏ rực lên, dáng vẻ cúi cúi xem như cam chịu.
Nàng không vừa lại nói tiếp: "Em chỉ là có điểm không rõ, vì sao anh lại có thể biến thành hệ thống tốc xứng đồ đệ của Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ? Chẳng lẽ là anh đã hối lộ GM?"
Ngôn Hạo run run lông mi, cười hì hì tiến sát đến bên người nàng, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Chuyện này tuyệt đối là trùng hợp! mà cũng có thể gọi là duyên phận..."
"Duyên phận?" nàng khẽ nhíu mày.
"Ừ!" anh sảng khoái gật đầu.
"Được lắm! Vậy thì vì duyên phận này, tiểu đồ đệ anh có thể đi mua cho vi sư đây hai ký đường để ngào hạt dẻ được không!"
"..."
Ngôn Hạo anh vô tư hỏi nàng có còn cần thêm bất cứ thứ gì khác nữa không? Nàng nói không cần, sau đó anh lấy chià khoá bước ra khỏi cửa.
Một lần nữa nàng lại login, đám người "Mở rộng chính nghĩa" đã sớm giải tán, nàng nhắn tin cho Quan Công, nhưng hệ thống đã nêu lên: người chơi này hiện không online.
Nàng đang nghĩ sẽ tìm ai đó hỏi thăm một chút, thì từ xa đã thấy một người mặc trang phục đạo sĩ Quyết Tuyết cưỡi thần thú, lao như điên tới bên nàng.
Hình ảnh kia sao mà quen thuộc quá, nàng vì bất ngờ cũng không biất giải thích với sư phụ anh như thế nào nên liền nằm rạp trên mặt đất không hề động đậy, Quyết Tuyết đạo sĩ chạy tới gần nàng thì bước xuống thần thú chăm chú đứng nhìn nàng, sau một lúc lâu, anh gửi đến cho nàng hai chữ ngắn ngủi.
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: đồ đệ...
Thấy nàng không lên tiếng, anh lại kiên nhẫn tiếp tục gửi tin nhắn.
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: Xướng Trễ, là em sao?
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: em đổi số điện thoại di động tại sao không nói cho sư phụ biết?
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: em đi đâu vậy ? Về sau có còn vào trò chơi này nữa không?
hệ thống nêu lên - Luân Hồi Ngàn Năm sử dụng tụ hồn cố phách phù cứu nàng,nhận hay không nhận?
Nàng cự tuyệt anh giúp nàng sống lại.
phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: kỳ thật ta chỉ là người đạo hào , ngươi không phát ra ta đã lấy hết trang bị của hào này sao?
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: ...
phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: hào này thật là chán a, ta đạo một chút thì đã bị người ta hắc bạch, thực không hay ho gì a!
Luân Hồi Ngàn Năm anh không nói lời nào, vẫn đứng yên đó không hề nhúc nhích nhìn nàng, bất quá là anh đang nhìn nhân vật 3D trong trò chơi mà thôi, nhưng lại làm cho nàng có chút chột dạ.
phụ cận - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: hào này duyên có trang bị gì cũng đã bị ta lấy hết , thật sự không còn có giá trị gì nữa, lát nữa khi ta logout sẽ thuận tay san hào, làm việc thiện tích đức, soái ca ngươi cũng đừng nhớ thương chi nữa!
Sau khi nàng gõ ra những dòng cuối cùng này lập tức đóng trò chơi, hình ảnh còn lại trong nháy mắt chỉ là một câu.
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: người làm ơn đừng động vào hào này, ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cũng có thể cho ngươi!
Hình ảnh vừa chuyển, màn hình windows đổi thành màu xanh thẫm.
Nhưng mà, trong lòng nàng lúc này hình ảnh chứa đựng trong trí nhớ lại giống như cuốn phim không thể khống chế mà luân phiên hiện lên trong đầu, cứ từng đoạn một từng đoạn một mở ra, mỗi hình ảnh đều mang theo góc cạnh sắc bén, một lần lại một lần nữa cắt nhói tim nàng.
"Anh sợ em giống như lần trước, không nói tiếng nào liền logout, sau đó thì không bao giờ quay lại nữa."
"Đồ đệ, em có biết cùng trang phục Gặp Vũ của em đối ứng với trang phục nam gọi là gì không?"
"Hẳn là Quyết Tuyết..."
"Đồ đệ, nếu em thích ngắm phong cảnh, sư phụ sẽ cùng em đi ngắm hết phong cảnh trong trò chơi này được không?"
"Đồ đệ đừng sợ, sư phụ đến đây! Em nói đi , cần chém ai?"
"Lão tử một tay phù trợ đại đồ đệ, dựa vào cái gì hắn muốn kết hôn đi liền cưới em đi chứ?!"
"hạnh phúc của anh ….chính là nhìn thấy em hạnh phúc..."
"Nếu như em nguyện ý, sư phụ sẽ cả đời như vậy mà chiếu cố em ..."
nàng vẫn một tay cầm con chuột, một tay đặt trên bàn phím, duy trì cái tư thế kia nhìn chằm chằm vào màn hình windows màu xanh thẫm ngây người, cho đến tận khi Ngôn Hạo anh trở về, ôn nhu dùng khăn giấy đưa cho nàng ánh mắt như thầm hỏi nàng có chuyện gì xảy ra vậy? nàng mới phát hiện chính mình đang khóc .
"Sơ Huân, bên ngoài thời tiết tốt không?"
"Rất tốt , ánh nắng chan hoà ấm áp."
"Vậy anh theo em ra bên ngoài một chút được không!"
Nàng ban đầu cũng chỉ vốn định đi bộ lang thang gần đó, Ngôn Hạo anh lại kéo nàng đến công viên, hết xem động vật rồi lại nhìn thực vật, sau đó lại còn kéo nàng đi dạo phố, nắm tay nàng giữa đám đông, chỉ vào cái này cái nọ hỏi nàng có thích mua hay không? Hoặc là kiên quyết chỉ vào món này món nọ dụ dỗ nàng? Vô luận là anh chỉ cái gì nàng cũng đều lắc đầu, cuối cùng sau khi đi dạo một vòng lớn, hai người trong tay vẫn chả có mua gì cả.
Buổi tối, anh mang nàng đến một nhà hàng Tây rất cao cấp ăn cơm.
Nàng nhìn thấy cửa nhà hàng trang hoàng lộng lẫy sang trọng cùng hầu bàn đứng chào đón ở cửa thì hất đầu đòi bỏ đi.
"Đây là chỗ giết người không thấy máu, chúng ta đổi nhà hàng khác đi."
Ngôn Hạo nhéo nhéo nàng, dáng vẻ không quan tâm nói.
"Chỉ cần em nuốt trôi, anh đối phó được tất."
Nàng hừ lạnh: "Một miếng bít tết giá bằng vài ký thịt bò, cái này không thể gọi là tao nhã, mà phải kêu là ngớ ngẩn."
Ngôn Hạo anh lừ lừ ánh mắt, cười đến vô hại: "em nói thử xem, nếu anh khiêng em đi vào bên trong, thì có thể gọi là gì a?"
Anh thật là càng ngày dường như gan càng lớn?
Lúc hai người bọn này rời khỏi nhà hàng thì vô tình lại gặp một "Người quen ", một cô nương xinh đẹp "Người quen".
Cho dù nữ nhân kia lần này không có đeo kính râm, nàng chỉ cần liếc mắt một cái cũng liền nhận ra nàng ta.
Lúc nàng và Ngôn Hạo ra đến cửa, nàng ta đang ôm tay một nam nhân đẩy cửa bước vào, cho dù cả hai bên cũng không dừng lại nói chuyện chào hỏi nhưng nàng ta vẫn phong tình vạn chủng nhìn Ngôn Hạo cười cười, Ngôn Hạo anh ngay lúc đó phản ứng đầu tiên vẫn là nhìn dáo dác xung quanh, sau đó nhanh chóng ôm vain àng, đem đầu nàng áp vào lòng, bước rất nhanh như đang chạy trốn.
Đi được một đoạn rất xa, nàng rốt cục không thể nhịn được nữa phát khùng nổi nóng.
"Anh thiếu tiền nàng ta à? Nàng ta là quỷ sao? Vì sao mỗi lần anh gặp nàng ta, anh đều cư xử giống như là đạo tặc mờ ám thế? Nếu ngại đi với em người khác chê cười thì anh có thể không đi chung mà tại sao lại làm ra vẻ ám muôi với em?"
Ngôn Hạo trên mặt bất chợt cứng đờ, vội vàng theo nàng giải thích nói: "Xướng Trễ em đừng hiểu lầm, lần trước không kịp giải thích với em rõ ràng thì em liền không để ý đến anh nữa ! Thật ra nữ nhân kia là một diễn viên, anh chỉ cùng nàng ta hợp tác có một lần, miễn cưỡng cũng có thể xem như là có quen biết, nàng ta không phải là một diễn viên có lương tâm, chuyên môn dựa vào sì căng đan để nổi tiếng ,nàng ta trước đó thường xuyên đi tìm những phóng viên có tiếng nhưng không có lương tâm nghề nghiệp để thuê bọn họ cố tình viết sai sự thật! Anh chỉ cần vừa nhìn thấy nàng ta là đã có cảm phóng viên ở đâu đó không xa, anh không nghĩ muốn chọc đến phiền toái, lại càng không muốn để em dính vào phiền toái..."
Bây giờ nàng mới bừng tỉnh ngộ, không trách lần trước lúc gặp mặt nữ nhân kia, Ngôn Hạo lại muốn dùng thân thể che chởnàng , còn cố tình kéo nón che khuất gương mặt, nguyên lai không phải là vì sợ nữ nhân kia, mà là anh sợ có đội săn ảnh đang ẩn núp đâu đó rình mò?
Bất quá thì ảnh chụp của nàng thì coi như cũng đạt tới độ "An toàn" về diện mạo đi, cho dù có bị đội săn ảnh chụp được cũng không có khả năng viết nên tin tức gì đáng xem đi?
Kết quả, sự thật đã chứng minh với bọn họ là : Ngôn Hạo anh lo lắng là hoàn toàn có lý ,ý nghĩ hôm trước của nàng bây giờ lại trở nên hết sức buồn cười.
Cùng là sử dụng viết lách kiếm tiền, mà sức tưởng tượng phong phú kèm theo khả năng thêu dệt của bọn họ thực đã làm cho một nhà văn viết tiểu thuyết trên mạng như nàng quá mặc cảm, hơn nữa còn bị thị phi của bọn họ đánh cho một đòn quá đau.
Vài ngày sau, ảnh chụp của nàng cùng Ngôn Hạo đã liên tục xuất hiện trênbìa của mấy tạp chí lá cải, đại khái nội dung là: Ngôn Hạo cự tuyệt lời mời của nhiều đạo diễn nổi tiếng bây giờ đã tìm ra được nguyên nhân sự thật …nhưng quyết định từ chối của anh lại liên quan đến một nữ nhân thần bí?!
Trong ảnh chụp, Ngôn Hạo đang ôm vai nàng, còn nàng đang tựa vào ngực anh, bộ dáng hai người trong hình tương đối thân mật.
Là vì ảnh chụpnghiêng nên chỉ thấy bên phải cùng bàn tay nàng, những phần còn lài thì rất là mơ hồ không rõ, nhưng vì căn bản bọn họ từ góc độ đó không thể thấy rõ diện mạo của nàng nên cố tình tập trung vào chiếc nhẫn trên tay nàng.
Trước mắt theo từ tạp chí lá cải đó có hai phán đoán , một là Ngôn Hạo anh đã bí mật cầu hôn với nàng, hai là Ngôn Hạo cùng nàng là người đã có gia đình vụng trộm qua lại, hiển nhiên so với phán đoán thứ nhất thì phán đoán sau càng có hiệu ứng với độc giả tò mò.
Nàng thực sự nghĩ chắc chuyện cũng không đến nỗi nào, tấm ảnh kia chụp không rõ ràng lắm, lại là buổi tối, hẳn là không có người có thể nhận ra nàng. Nhưng đến khi Hác Hiểu Lôi tay cầm cuốn tạp chí lá cải đó chạy như điên đến nói với nàng: "Thật là! Dư Xướng Trễ, ngươi được lên tạp chí nha! Không nghĩ tới ngươi đang vô danh như thế bỗng chốc biến thành danh nhân a!" thì tâm của nàng ngay tức khắc động lại.
Nếu Hác Hiểu Lôi nàng ta có thể nhận ra nàng, những người quen biết khác của nàng cũng đương nhiên có thể nhận ra . Không chừng chẳng bao lâu nữa, cái đám phóng viên này đã có thể điều tra ra chi tiết của nàng, không chừng ngay cả cha mẹ nàng là ai cũng đều có thể đào bới ra.
Hác Hiểu Lôi nhanh chóng đưa ra chủ ý nói: "Thừa dịp phóng viên còn chưa tìm đến phía trước, hay là chúng ta nhanh chóng chuyển nhà.
Ngôn Hạo suy nghĩ rất lâu sau cuối cùng lên tiếng thương lượng nói: "Xướng Trễ, không bằng chúng ta đổi chỗ ..."
"Không bằng chúng ta đi Mỹ đi!"
Ngôn Hạo hơi sửng sốt, nàng nghiêm túc giương mắt nhìn anh, thật sự nói: "thủ tục xuất ngoại không phải đã sớm làm xong rồi sao? Chúng ta đi Mỹ, lập tức đi thôi!"
Hác Hiểu Lôi nghe xong,cũng một phen phấn khởi đem Dư tiểu trư trong tay lắc qua lắc lại đến nỗi nó chịu không nỗi kêu gào meo meo ầm ĩ.
"Đúng rồi đi thôi đi thôi! Dư tiểu trư thì tỷ sẽ thay ngươi chiếu cố, đến lúc ngươi trở về cam đoan sẽ còn mập mạp hơn so với bây giờ! Hành lý cũng không dùng thu xếp đâu, qua đến bên kia trực tiếp mua đồ mới đi! … đúng rồi, tỷ cũng nên đi trước cho các ngươi có thời gian đi book vé máy bay!"
Ngôn Hạo anh bây giờ mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi lấy vali lại chuẩn bị sắp xếp hỏi nàng muốn đem theo cái gì?
Nàng kiên định đứng lên thay quần áo đội mũ, lúc nàng bước ra khỏi cửa thì quay đầu lại nói với Ngôn Hạo: "Chuyện đó để sau rồi tính, trước tiên anh có thể đi với em gặp một người không..."
Đầu tiên Ngôn Hạo cùng nàng đến bệnh viện Lạc Thanh Hoằng mổ trước đó hỏi thăm thì được biết anh đã sớm xuất viện, sau đó hai người bọn nàng lại quay lại tìm đến nhà anh.
Khi nàng đến cửa tiểu khu nhà ở của Lạc Thanh Hoằng thì bỗng dừng lại đứng bất động .
Ngôn Hạo hỏi nàng: "Có phải em quên khu nhà của hắn ta?"
Nàng nói: "Không, em chỉ muốn nhìn thấy anh ấy, nhưng không muốn để anh ấy nhìn thấy em."
Ngôn Hạo nhíu nhíu mày: "Vậy bây giờ em tính làm gì, cứ đứng như vậy mà chờ sao? nếu hắn vẫn không ra thì sao?"
Nàng ngữ khí kiên định nói: "Em cứ chờ ở đây, đợi cho đến khi anh ấy ra mới thôi."
Ngôn Hạo anh vốn không đồng ý, nhưng lại không có biện pháp để thuyết phục nàng, đành phải đứng kế bên giúp nàng chờ người.
Hai người bọn nàng chờ từ giữa trưa cho đến khi gần chạng vạng,lúc mặt trời chiều đang ngã dần về phía tây , sắc mặt Ngôn Hạo anh đã rất khó coi chuẩn bị nỗi bão thì Lạc Thanh Hoằng thật sự bước ra .
Chẳng qua, anh bước ra không phải chỉ một mình.
Đi cùng với anh còn có một nữ nhân, khí chất tao nhã, tuổi trẻ xinh đẹp, nữ nhân kia có vẻ như vô cùng thân thiết kéo tay Lạc Thanh Hoằng,khi đi còn thường khẽ nghiêng đầu về phiá anh trên gương mặt nàng ta tràn đầy ý cười, đang nói gì đó rất vui vẻ với anh.
Khí sắc của Lạc Thanh Hoằng anh khá tốt chỉ là người anh so với trước kia có vẻ gầy hơn, xem cuối cùng anh cũng khôi phục không tệ lắm, bình yên vô sự.
Bọn họ bước qua hướng bên này đi tới, nàng nhanh chóng kéo Ngôn Hạo lui về phía sau một chút, tuy nhiên vẫn duy trì khoảng cách để có thể nhìn thấy anh nhưng cũng không quá gần để anh có thể phát hiện ra nàng.
Ánh chiều tà tịch dương rơi vàotrên tóc anh, khí trời tạo ra quang ảnh xinh đẹp, giống như là dáng dấp khi nàng mới gặp anh vậy, ấm áp ánh sáng nhu hòa.
Trong khoảng khắc đó, nàng thầm nghĩ bây giờ nàng thật sự có thể yên tâm ra đi.
Trong khi đó tình huống chợt có chút chuyển biến,bước chân của Lạc Thanh Hoằng bỗng dưng dừng lại một chút, bóng dáng trở nên có vẻ chần chờ, rồi bỗng dưng anh đột nhiên quay đầu lại.
Nàng ngay lúc đó trốn tránh không kịp, ánh mắt thẳng tắp giao với ánh mắt anh, mặc dù khoảng cách thật sự xa, nhưng nàng dám khẳng định, anh đã nhìn thấy nàng.
Lạc Thanh Hoằng hơi hơi nhăn mi, cổ anh khẽ giật giật, thần sắc có chút quái dị, ánh mắt mờ mịt, nữ nhân bên người anh lắc lắc cánh tay anh rồi dường như phát hiện rah ướng chú ý của anh nên cũng nhìn qua chỗ nàng.
Nàng đang nghĩ tới có nên kéo Ngôn Hạo quay lại chạy trốn hay không thì anh bỗng nhiên quay đầu trở lại, làm như vẻ không có chuyện gì chậm rãi tiêu sái bước đi, chỉ để lại hai cái bóng choàng vào nhau trãi dài dưới ánh nắng chiều.
"Thật là quá đáng! Hắn như thế nào mà có thể làm bộ như không quen biết em?" Ngôn Hạo nói xong, bắt đầu tức tối sắn tay áo muốn bước tới chỗ Thanh Hoằng.
Nàng giữ chặt tay anh,cố gắng khẽ động khóe miệng, thản nhiên nói: "Khả năng là anh ta không muốn để vị vị hôn thê của mình hiểu lầm..."
"Xướng Trễ, em có muốn anh gọi hắn ra để hỏi cho rõ ràng?"
Nàng khẽ lắc đầu "Quên đi, chúng ta đi thôi!"
Ngôn Hạo anh bây giờ thực sự tức giận bất bình nói: "Xướng Trễ, em đã đứng đây đợi hắn lâu như vậy, chẳng lẽ thật sự chỉ vì muốn nhìn hắn một cái mà thôi?"
"..."
Có lẽ, không phải là ý định của nàng lúc mới vừa đến đây, nhưng hiện tại cái nhìn này cũng đã quá đủ cho nàng rồi.
Bởi vì Lạc Thanh Hoằng anh đã dùng hành động để chứng minh rất rõ ràng với nàng là ….
Chỉ để vọng tưởng thì không bằng cố quên đi.
Lúc vừa ngồi vào trong taxi, nàng mơ hồ nghe thấy có người kêu tên nàng, nàng theo phản xạ quay lại nhưng rất nhanh lại không nghe thấy gì nữa.
Nàng thầm nghĩ tiếng gọi kia hẳn là ảo giác của nàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.