Vô Sỉ Yêu Anh

Chương 18:

Lão Tây

15/04/2024

Qua một lúc, cửa mở ra, Phương Hoành Bác trước mặt với vẻ mặt vô cùng khó chịu ném quần áo lên người cô, thấp giọng đe dọa ” Dụ Hoan, bây giờ Lập tức đi ngủ Không thì tôi ném em ra ngoài ”

Nói xong liền hung hăng đóng cửa lại, Phương Hoành Bác trước giờ đều sinh hoạt rất quy củ, cho dù là giáo viên chủ nhiệm nhưng anh vẫn giữ thói quen đến mười một giờ liền tắt máy lên giường. Hôm nay cùng Dụ Hoan ân ái, đến tận bây giờ vẫn chưa thể ngủ được. Điều này khiến đồng hồ sinh học bị rối loạn nên tính khí của anh cũng theo đó mà khó chịu hơn.

Cửa phòng ngủ bị đóng lại, đèn cũng tắt, Dụ Hoan đứng ở cửa một lúc lâu mới thất vọng đem quần áo trở về phòng, thật ra cô vẫn muốn được ngủ cùng anh, nhưng anh tức giận rồi, tương lai còn dài, thôi thì lần sau vậy.

Dụ Hoan đi đến phòng ngủ cho khách, mở đèn, nhìn kỹ bộ quần áo trong tay.

Là một chiếc áo ba lỗ nam, nhìn không giống size của Phương Hoành Bác, hơi nhỏ, lại có chút cũ, chắc là do trước đây đã được mặc thường xuyên.

Dụ Hoan cười lại cười, trông như một con hồ ly nhỏ, quần áo của thầy, thiệt vui quá đi

Ôm lấy quần áo Phương Hoành Bác hôn hít nửa ngày, cô mới cẩn thận mặc lên.

Áo quá rộng so với cô, vạt áo dài đến đùi, hai tay áo lại rất to, có thể nhìn rõ bên trong thoắt ẩn một cặp tuyết lê đầy đặn hấp dẫn.

Mặc áo này giống như đang được anh ôm trong lòng, khắp nơi đều là mùi hương nam tính quyến rũ.

Sau khi thỏa mãn xoay người hai vòng, Dụ Hoan liền nằm xuống giường đến cửa phòng cũng không thèm đóng.

Đệm chăn vẫn còn thơm mùi nắng, có vẻ vừa được phơi cách đây không lâu, nằm lên rất êm ái dễ chịu, hôm nay nhiều việc xảy ra đã khiến Dụ Hoan mệt rồi, qua một lúc liền trong không gian đầy hương vị của thầy mà say giấc.



Sáng hôm sau, Phương Hoành Bác đánh thức cô dậy, Dụ Hoan trong bộ dạng ngái ngủ cầm lấy bộ đồ dùng vệ sinh mà anh đưa tối qua đánh răng rửa mặt, sau đó mơ mơ màng màng ngồi vào bàn ăn.

Phương Hoành Bác đã ra ngoài từ sớm mua bữa sáng trở về, đem bánh quẩy cùng sữa đậu nành đến trước mặt cô, còn anh một hơi uống cạn ly sữa đậu nành liền nói “Ăn nhanh, tôi đưa em đến lớp.”

Dụ Hoan cắn một miếng bánh quẩy, đầu óc chưa tỉnh táo mơ màng mà đáp lại

“Dạ.”

Trông cô như vậy thực vô cùng ngoan ngoãn, Phương Hoành Bác liếc nhìn cô hai lần, ánh mắt di chuyển từ trên khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của cô, dọc theo đường viền cổ áo, đến cặp tuyết lê căng tròn ẩn hiện bên trong, không ai có thể biết cảm giác chạm vào nơi đó của Dụ Hoan tuyệt vời đến thế nào, ngoại trừ anh, tưởng như cái cảm giác mềm mại mịn màng ấy vẫn còn lưu lại ở lòng bàn tay vậy.

Yết hầu lại có chút dao động, cây kẹo bên dưới như muốn thức tỉnh, Phương Hoành Bác lập tức thu hồi ánh mắt của mình.

Ăn xong bữa sáng, Phương Hoành Bác đưa Dụ Hoan đã mặc quần áo chỉnh tề xuống lầu lên xe.

Dụ Hoan ngồi ở ghế sau, trên đệm ghế còn lưu lại một vết nước sẫm màu, Dụ Hoan thoáng nhìn cũng nhận ra đó là vết tích của bản thân, hôm qua cô đã ở đây đụng chạm với cây kẹo của anh.

Nhớ đến hôm qua, tâm tình Dụ Hoan liền tốt hẳn, cô ngâm nga một bài hát và nhìn ra cửa sổ.

Trời vẫn còn sớm, đường không có quá nhiều xe, đến trường cũng không mất nhiều thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Sỉ Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook