Chương 34:
Lão Tây
15/04/2024
Tới nhà tôi.
Nếu như là bình thường mà nhìn thấy ba chữ này thì ¢hắc chắn cô sẽ vô cùng kích động. Thế nhưng hôm nay cô lại không vui nổi, hạ thể vừa đau lại vừa ngứa. Dụ Hoan nhớ tới sáng nay anh lạnh lùng với mình như thế nào thì trái tim lại đau thắt. Mặc dù cô là người hạ mình bám lấy anh, nhưng không có nghĩa là cô không biết buồn...
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời Thầy ơi, hôm nay em không tiện.
Gửi tin nhắn xong, cô tiếp tục đi xuống lầụ
Cách nhà cô không xa có một hiệu thuốc mở cửa 24/ 24, ngay gần tiểu khụ Dụ Hoan chậm rãi đi trên đường, gió đêm thổi lên người cô, thổi tung mái tóc mềm mại của cô.
Gió đêm hơi lạnh, cô siết chặt bộ đồng phụchơi mỏng, bước nhanh về phía trước.
Đột nhiên, chiếc xe vốn dĩ yên lặng ở bên đường đột nhiên mở đèn pha lên, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng lên người Dụ Hoan.
Dụ Hoan the0 bản năng nhắm chặt mắt lại, vươn tay che mặt. Cô nghiêng đầu quan sát, sau đó muốn tránh khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn xe.
Nhưng vừa mới đi được hai bước thì tiếng đóng cửa xe vang lên. Dụ Hoan dừng bước, nhe0 mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn vừa mới bước xuống xe.
Người đàn ông đi đến trước mặt cô, hoàn toàn ngăn lại ánh sáng. Lúc này Dụ Hoan mới chậm rãi thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
“Thầy?”
Dụ Hoan ngạc nhiên, sao thầy lại ở đây?
Phương Thành Vũ cúi đầu nhìn nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, lửa giận bốc lên đến đỉnh đầu, thiêu đốt hoàn toàn lý trí của anh.
Người đàn ông không nói một lời, bỗng nhiên nắm lấy tay Dụ Hoan, kéo cô về phía xe mình. Anh mở cửa đẩy cô vào trong, bản thân cũng ngồi luôn bên cạnh.
“Thầy làm sao thế?”
Dụ Hoan cảm nhận được nguy hiểm thì co rúm người lại, vô thức lùi về sau, giống như một loài động vật nhỏ tránh lợi tìm hại.
Hành động này của cô càng kích thích lửa giận của Phương Thành Vũ hơn. Rõ ràng buổi trưa cô còn chủ động quyến rũ đòi làm t̠ình với anh, bây giờ mới qua bao lâu chứ? Chẳng phải cô vừa to gan vừa không biết xấu hổ sao? Dám quyến rũ thầy giáo, thế mà bây giờ lại sợ cái gì?
Phương Thành Vũ nhìn chằm chằm Dụ Hoan, thân thể cao lớn tiến gần về phía cô, lạnh lùng nói “Dụ Hoan, sao em có thể đê tiện như vậy?”
Phương Thành Vũ vừa dứt lời, Dụ Hoan lập tức trợn tròn hai mắt, nước mắt không kìm nén được mà trào ra.
Thầy đến đây là để mắng cô?
Tất cả những ấm ức trong ngày hôm nay đều đồng loạt dâng lên trong lòng cô. Dụ Hoan cảm thấy mình chưa bao giờ khó chịu như lúc này. Đúng vậy, cô đê tiện, nếu không thì làm sao cô có thể chủ động cầu xin thầy giáo đụ mình chứ?
Nhưng điều cô muốn không phải chỉ là thú vui thể xác Cô còn muốn sự quan tâm của anh, muốn được anh bảo vệ. Cô ước hôm nay anh làm t̠ình xong thì không lập tức bỏ đi như thế, cũng ước khi cô khó khăn đi vào nhà vệ sinh thì anh có thể vươn tay ra giúp cô. Cô không dám nghĩ đến chuyện xa vời là anh ôm cô, nhưng cô chỉ muốn anh vươn tay ra đỡ cô một cái là được, hoặc là anh hỏi cô một câu “Có sao không” cũng tốt lắm rồi
Dụ Hoan càng nghĩ càng buồn bã, cô ngây người nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, nước mắt lăn dài trên má.
Phương Thành Vũ nhìn thấy nước mắt của cô thì trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bực bội. Cô khóc cái gì mà khóc chứ? Luôn miệng nói thích anh, chỉ thích mình anh, nhưng kết quả vừa làm t̠ình với anh xong đã ôm ấp yêu thương với nam sinh khác, còn ở trước cổng trường nói nói cười cười. Buổi tối anh chủ động hẹn cô mà cô lại kiếm cớ từ chối? Chẳng phải cô dâm đãng lắm sao, lúc nào cũng muốn được anh đụ, có tư cách gì mà khóc chứ?
Nếu như là bình thường mà nhìn thấy ba chữ này thì ¢hắc chắn cô sẽ vô cùng kích động. Thế nhưng hôm nay cô lại không vui nổi, hạ thể vừa đau lại vừa ngứa. Dụ Hoan nhớ tới sáng nay anh lạnh lùng với mình như thế nào thì trái tim lại đau thắt. Mặc dù cô là người hạ mình bám lấy anh, nhưng không có nghĩa là cô không biết buồn...
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời Thầy ơi, hôm nay em không tiện.
Gửi tin nhắn xong, cô tiếp tục đi xuống lầụ
Cách nhà cô không xa có một hiệu thuốc mở cửa 24/ 24, ngay gần tiểu khụ Dụ Hoan chậm rãi đi trên đường, gió đêm thổi lên người cô, thổi tung mái tóc mềm mại của cô.
Gió đêm hơi lạnh, cô siết chặt bộ đồng phụchơi mỏng, bước nhanh về phía trước.
Đột nhiên, chiếc xe vốn dĩ yên lặng ở bên đường đột nhiên mở đèn pha lên, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng lên người Dụ Hoan.
Dụ Hoan the0 bản năng nhắm chặt mắt lại, vươn tay che mặt. Cô nghiêng đầu quan sát, sau đó muốn tránh khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn xe.
Nhưng vừa mới đi được hai bước thì tiếng đóng cửa xe vang lên. Dụ Hoan dừng bước, nhe0 mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn vừa mới bước xuống xe.
Người đàn ông đi đến trước mặt cô, hoàn toàn ngăn lại ánh sáng. Lúc này Dụ Hoan mới chậm rãi thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
“Thầy?”
Dụ Hoan ngạc nhiên, sao thầy lại ở đây?
Phương Thành Vũ cúi đầu nhìn nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, lửa giận bốc lên đến đỉnh đầu, thiêu đốt hoàn toàn lý trí của anh.
Người đàn ông không nói một lời, bỗng nhiên nắm lấy tay Dụ Hoan, kéo cô về phía xe mình. Anh mở cửa đẩy cô vào trong, bản thân cũng ngồi luôn bên cạnh.
“Thầy làm sao thế?”
Dụ Hoan cảm nhận được nguy hiểm thì co rúm người lại, vô thức lùi về sau, giống như một loài động vật nhỏ tránh lợi tìm hại.
Hành động này của cô càng kích thích lửa giận của Phương Thành Vũ hơn. Rõ ràng buổi trưa cô còn chủ động quyến rũ đòi làm t̠ình với anh, bây giờ mới qua bao lâu chứ? Chẳng phải cô vừa to gan vừa không biết xấu hổ sao? Dám quyến rũ thầy giáo, thế mà bây giờ lại sợ cái gì?
Phương Thành Vũ nhìn chằm chằm Dụ Hoan, thân thể cao lớn tiến gần về phía cô, lạnh lùng nói “Dụ Hoan, sao em có thể đê tiện như vậy?”
Phương Thành Vũ vừa dứt lời, Dụ Hoan lập tức trợn tròn hai mắt, nước mắt không kìm nén được mà trào ra.
Thầy đến đây là để mắng cô?
Tất cả những ấm ức trong ngày hôm nay đều đồng loạt dâng lên trong lòng cô. Dụ Hoan cảm thấy mình chưa bao giờ khó chịu như lúc này. Đúng vậy, cô đê tiện, nếu không thì làm sao cô có thể chủ động cầu xin thầy giáo đụ mình chứ?
Nhưng điều cô muốn không phải chỉ là thú vui thể xác Cô còn muốn sự quan tâm của anh, muốn được anh bảo vệ. Cô ước hôm nay anh làm t̠ình xong thì không lập tức bỏ đi như thế, cũng ước khi cô khó khăn đi vào nhà vệ sinh thì anh có thể vươn tay ra giúp cô. Cô không dám nghĩ đến chuyện xa vời là anh ôm cô, nhưng cô chỉ muốn anh vươn tay ra đỡ cô một cái là được, hoặc là anh hỏi cô một câu “Có sao không” cũng tốt lắm rồi
Dụ Hoan càng nghĩ càng buồn bã, cô ngây người nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, nước mắt lăn dài trên má.
Phương Thành Vũ nhìn thấy nước mắt của cô thì trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác bực bội. Cô khóc cái gì mà khóc chứ? Luôn miệng nói thích anh, chỉ thích mình anh, nhưng kết quả vừa làm t̠ình với anh xong đã ôm ấp yêu thương với nam sinh khác, còn ở trước cổng trường nói nói cười cười. Buổi tối anh chủ động hẹn cô mà cô lại kiếm cớ từ chối? Chẳng phải cô dâm đãng lắm sao, lúc nào cũng muốn được anh đụ, có tư cách gì mà khóc chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.