Chương 334: Chết đi sống lại
Trip
17/03/2019
Ô tô vẫn chạy băng băng trên cánh đồng hoang dã, còn Thẩm Dịch ngồi cúi đầu trầm tư trong xe, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Hắn suy nghĩ đến nhập thần, thế cho nên trong xe xuất hiện một đoạn thời gian lặng im rất lâu. “Đang nghĩ gì ấy?” Chu Nghi Vũ hỏi. “Đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể phát huy năng lực Ngược Dòng Thời Gian cho tốt.” Thẩm Dịch rất thành thật trả lời. “Ngươi có thiên phú tinh vi, còn sợ gì không phát huy được?” Chu Nghi Vũ có chút khó hiểu.
Mặc dù ngược dòng thời gian sẽ gây ra tình huống thiếu hụt trí nhớ, nhưng với kẻ có năng lực quan sát cùng phân tích cường đại như Thẩm Dịch lại không phải vấn đề gì, ngoài ra bản thân Avril có năng lực ghi nhớ tức thời, tương tự có thể đền bù cực tốt, vì vậy Chu Nghi Vũ nghĩ không ra có cái gì đáng để Thẩm Dịch suy tư.
Nhưng mà Thẩm Dịch lại lắc đầu: “Ta không phải suy nghĩ sử dụng với mình.” “Gì cơ?” Chu Nghi Vũ la hoảng: “Đừng nói là dùng lên người kẻ địch đi?” “Tại sao không thể? Ngược Dòng Thời Gian là một năng lực rút lui toàn phương vị, nó có thể phục sinh người chết, cũng có thể cho người ta làm thêm một lượt nữa, chỉ cần có chuẩn bị, nó chính là kỹ năng phục hồi trạng thái cường đại, nhưng nếu không chuẩn bị trước, nó chính là kỹ năng khiến kẻ địch mịt mờ rối loạn. Tai hại của Ngược Dòng Thời Gian chưa hẳn là tai hại, chỉ cần vận dụng đúng cách, cũng có thể trở thành lợi khí tiến công kẻ địch. Cho nên nó vừa là một ma pháp hỗ trợ cường đại, vừa là một ma pháp nguyền rủa mạnh mẽ, có thể dùng tiến công, cũng có thể dùng phòng thủ, mà ta… luôn cảm thấy hứng thú với tiến công.” “Nếu như ngươi chỉ là vì để tên ngốc nào đó lâm vào mờ mịt nhất thời, ta đây tình nguyện lựa chọn để cho một mạo hiểm giả có được kỹ năng tổn thương tức thì cường đại đạt được khôi phục.” Chu Nghi Vũ lẩm bẩm. “Vậy nếu là để đạt được thêm tiền lời thì sao?” Thẩm Dịch hỏi lại.
Chu Nghi Vũ ngẩn ngơ: “Cái gì mà thêm tiền lời? Ý ngươi là sao?” Thẩm Dịch mỉm cười: “Ngươi đặt quá nhiều lực chú ý lên người mạo hiểm giả. Nếu như ngươi không phải chỉ coi mạo hiểm giả là kẻ địch, mà còn cả mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta, có lẽ ngươi sẽ phát hiện ra gì đó.” Chu Nghi Vũ nhất thời có chút khó hiểu: “Mục tiêu nhiệm vụ? Làm cho chúng rút lui? Như vậy có ý nghĩa gì?” “Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, đừng quên Ngược Dòng Thời Gian có được năng lực phục sinh người chết.” Chu Nghi Vũ cả kinh, hắn nhai đi nhai lại lời Thẩm Dịch, không chỉ là hắn, ngay cả lão Mạnh và Avril cũng đồng thời suy nghĩ lời Thẩm Dịch vừa nói.
Trong giây lát ba người bọn họ đồng thời kêu to lên: “Phục sinh boss nhiệm vụ.” Chu Nghi Vũ hô: “Gặp quỷ rồi, ngươi không phải tính để cho Avril phục sinh boss nhiệm vụ vừa mới đánh chết, từ đó có thể làm nhiệm vụ nhiều lần?” Thẩm Dịch nhún vai: “Một loại phương pháp sử dụng tốt, không phải sao?” Avril lại cười nói rất tự nhiên: “Mới đó mà anh đã nghĩ đến.” “Hóa ra em cũng từng nghĩ qua?” Avril nhẹ gật đầu: “Tốn nhiều thời gian hơn anh, sau khi nhận được năng lực này, qua một khoảng thời gian rất lâu em mới ý thức tới, nhưng vẫn chưa có cơ hội nếm thử, cho nên không thể xác định kết quả.” “Vậy trước tiên tìm mục tiêu thử xem một chút?” Tất cả mọi người hưng phấn gật đầu.
Nếu Avril thực sự có thể dùng Ngược Dòng Thời Gian phục sinh quái vật đã chết, vậy có nghĩa bọn hắn có thể thông qua loại phương thức này biến một nhiệm vụ thành nhiều nhiệm vụ. “Nên bắt đầu từ đâu trước?” Chu Nghi Vũ hỏi.
Thẩm Dịch nói: “Phải tìm con nào có thể ra đồ tốt…” Lão Mạnh lập tức nói: “Chúng ta bây giờ đang ở Stony Field, tôi nhớ vùng này có một con thủ lĩnh Fallen, gọi Rakanishu, miễn dịch hỏa diễm, là mini boss.” “Mau tranh thủ thời gian!” Thẩm Dịch lớn tiếng kêu lên: “Dabinett, Evans, các ngươi lập tức lên không sưu tầm, nhìn xem phụ cận có nơi nào Fallen đóng quân đại quy mô hay không!” “Rõ, cấp trên!” Hai gã lính dù đồng thời bay lên không, hướng về hai phía trái phải.
Cùng lúc đó, bản thân Thẩm Dịch cũng nhảy lên cao, đồng thời hô lớn: “Biến hình cánh chim!” Sau lưng Thẩm Dịch bỗng bung ra một đôi cánh chim dài màu bạc, mang theo Thẩm Dịch bay thẳng lên trời. Đây chính là một trong các loại hình thái biến hình đặc thù mà Zeus thiết kế cho T-1000 —— hình thái cánh chim. Hình thái này buông tha năng lực phòng ngự cường đại, đồng thời mang đến cho người sử dụng khả năng hành động linh hoạt tốc độ cao.
Lão Mạnh nhìn một màn này khiếp sợ không gì sánh nổi.
Y lúc trước xem qua thanh cường hóa của Thẩm Dịch, tự nhiên biết rõ hắn có Terminator kim loại thể lỏng T-1000, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Terminator kim loại thể lỏng còn có thể sử dụng như thế này.
Chu Nghi Vũ cười nói: “Rất giật mình đúng không? Lúc trước ta và hắn chính là quen nhau tại thế giới Terminator. Khi ấy có ba người kiềm giữ tinh thể thông dụng dùng để đổi T-1000, nhưng chỉ mình hắn ý thức được ý nghĩa của chúng… Ta bán phần của ta cho hắn với cái giá tiện nghi đến không thể tiện nghi hơn được nữa, làm ta về sau hối hận vô cùng. Bây giờ suy nghĩ một chút, kỳ thật mỗi một loại năng lực hay trang bị đều có giá trị đặc thù của riêng nó, nhiều khi không phải chúng ta có được nó hay không, mà là chúng ta có thể khai quật tiềm lực của nó hay không. Nếu như T-1000 rơi vào tay ta, ta nghĩ tối đa cũng chỉ coi nó như robot chiến đấu, vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới làm thành khải giáp, hay nghiên cứu ra các loại hình thái đặc thù. Cho nên có câu này rất hay, chỉ có trang bị tốt chưa đủ, mấu chốt còn phải xem người sử dụng nó.” Avril cũng tiếp một câu: “Cũng như anh ấy có thể khai quật ra năng lực của Ngược Dòng Thời Gian trong thời gian ngắn như vậy… Đội trưởng của các anh đích thật là một người giỏi đào móc tiềm lực.” Nàng nói câu này biểu lộ rất chăm chú, ánh mắt nhìn Thẩm Dịch trên bầu trời mang theo chút sùng bái, Chu Nghi Vũ thầm kêu không tốt, vội vàng sửa lời nói: “… Kỳ thật… người như hắn cũng không thiếu tật xấu…”
Lần đầu bay lượn trên trời như chim chóc, Thẩm Dịch thỏa thích hưởng thụ hương vị tự do vô câu vô thúc.
Hắn đột nhiên ý thức được, Huyết Tinh đô thị chính là một thế giới có thể biến mộng tưởng thành sự thật, nếu như không phải kiểu quản lý đầy áp bách của nó, nơi đây vốn có thể trở nên tốt đẹp như thiên đường. “Thiên đường và địa ngục, kỳ thật chỉ là cách biệt một đường tơ mỏng.” Thẩm Dịch cười nhẹ tự nói.
Hắn bay rất cao hứng, tung cánh lượn lên lượn xuống giữa trời không, tựa như một cậu nhóc con bướng bỉnh, thỏa thích đùa giỡn trong thế giới của mình. Bất chợt hắn cảm thấy ngứa tay, dứt khoát giơ quyền tung cước, diễn luyện kỹ xảo cận chiến mà mình lĩnh ngộ được những ngày qua, lại lập tức phát hiện phương thức chiến đấu quen thuộc ngày thường vậy mà không áp dụng được.
Dĩ vãng chiến đấu đều luôn tiến hành trên mặt đất, giơ tay nhấc chân là có đại địa mượn lực. Hôm nay thân giữa không trung, không thể mượn lực từ mặt đất, rất nhiều công kích hữu hiệu không tài nào triển khai, phương thức công kích lăng lệ ác liệt nhiều góc độ mà hắn trước giờ am hiểu cũng không thể phát huy tác dụng.
Khó trách Tạ Vinh Quân lúc trước bị kéo lên không lại vô lực đến thế, hoàn cảnh thay đổi, rất nhiều thứ cũng sẽ theo đó mà biến hóa.
Như vậy về sau đám người mạo hiểm càng ngày càng mạnh, nếu như đụng phải mạo hiểm giả có cánh chim cùng mình cận thân loạn chiến, bản thân nên đối phó như thế nào đây? Thẩm Dịch tự động suy tư.
Đang lúc hắn đắm chìm trong suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Dabinett: “Cấp trên, tôi phát hiện dấu vết rất nhiều Fallen tụ tập, tôi nghĩ kẻ ngài muốn hẳn đang ở khu này.” Thẩm Dịch bừng tỉnh, vội vàng trả lời: “Ta tới ngay đây, Nghi Vũ, Dabinett có khả năng đã tìm được mục tiêu của chúng ta, đi hướng đông nam.” “OK, lập tức sẽ tới.” Mấy phút đồng hồ sau, Thẩm Dịch và Tia Chớp Đen đồng thời đến được vị trí của Dabinett.
Đây là một cánh đồng ruộng hoang vu, trên đồng ruộng còn có mấy căn nhà đổ nát.
Fallen thích chiếm đóng xung quanh nhà cửa trước đây của nhân loại làm căn cứ.
Đàn Fallen trước mắt có quy mô lớn đến lạ kỳ, số lượng phải hơn một ngàn. Tít mãi bên ngoài là đám binh sĩ Fallen cầm trong tay gậy gỗ, lớp giữa là từng nhóm phù thủy Fallen, trong tay cầm pháp trượng đi tới đi lui. Ở vị trí trung tâm nhất có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nhìn không rõ quang cảnh, mơ hồ có thể nghe được tiếng kêu la ồn ào. “Hẳn là hang ổ Fallen.” Thẩm Dịch nói với giọng nửa khẳng định. Hắn nhìn Huyết Tinh văn chương nói: “Không còn thời gian kiểm tra nữa rồi, lập tức lao xuống, giết sạch chúng.” “Xem ta.” Chu Nghi Vũ cười tà đạp chân ga, Tia Chớp Đen từ trên sườn núi bay thẳng xuống dưới.
Nói đến đối phó đám tiểu lâu la chỉ có số lượng mà không có chất lượng, Chu Nghi Vũ quả thực mạnh hơn Thẩm Dịch rất nhiều, Dưới sự khống chế của hắn, Tia Chớp Đen chẳng khác gì một con rồng đen xông vào hải triều rực đỏ, đâm sầm vào bầy Fallen ở trước nhất, lực trùng kích cực lớn nhất thời đánh văng cá đám lên cao.
Hắn mạnh mẽ lái xe đâm tới, tư thế đầy bễ nghễ, giết vào trong đám Fallen, chẳng khác gì xe tăng đánh vào biển bộ binh, ầm ầm nghiền ra một đường huyết sắc.
Fallen bị Tia Chớp Đen cán qua, thi thể vỡ vụn, ngay cả phù thủy Fallen đều không thể phục sinh, quả thực kinh dị chưa từng thấy, nguyên một đám Fallen sợ tới mức nhao nhao khóc thét bỏ chạy.
Vài tên phù thủy Fallen vọt tới, pháp trượng trong tay giương lên, từng quả cầu lửa nhắm xe bay tới. Chu Nghi Vũ thậm chí không thèm nâng cả tấm thép chắn, vỗ mạnh thân xe một cái rồi kêu lên: “Trở mình xoắn ốc!”
Chiếc xe nhanh chóng xoay tròn đánh bay hết đám Fallen bên cạnh, hệt như đánh khúc côn cầu, tống cả đám Fall về hướng quả cầu lửa, ngăn chúng lại toàn bộ, cầu lửa nổ giữa chừng, hoa lửa tung bay khắp không trung, tràng diện có thể nói là đồ sộ. Xe nương theo quán tính, lúc rơi xuống lại hung hăng tông vào vài tên phù thủy Fallen trước mặt, nghiền bọn nó thành một đống thịt vụn, gào thét chạy qua.
Chuỗi động tác này gọn gàng liên tiếp, xinh đẹp vô cùng, Chu Nghi Vũ dương dương đắc ý nhìn về phía Avril.
Hắn cố tình khoe mẽ bản thân, bởi vậy động thủ như lôi đình chớp giật, phát huy vũ lực hoa mỹ đến mức tận cùng, chỉ trông mong Avril có thể nói một tiếng “Hay”.
Không nghĩ tới Avril lại thở dài: “Mục tiêu của chúng ta chỉ là giết chết thủ lĩnh Fallen, anh cứ vọt thẳng vào là được rồi, việc gì phải một đường huyết tinh như vậy.” Chu Nghi Vũ nhất thời ngây ra, đắc ý tràn ngập phút chốc đã đông thành nước đá, tâm can đều nguội lạnh.
Vẫn là lão Mạnh an ủi hắn: “Kỹ thuật lái xe không tệ.” Lúc này y thực sự khâm phục kỹ thuật lái xe phi phàm của Chu Nghi Vũ, nhưng đáng tiếc Chu Nghi Vũ căn bản không quan tâm cảm thụ của y, trong lòng bị đè nén chỉ có thể buồn bực lái xe cuồng xông.
Thẩm Dịch cố nén cười, súng trong tay nã liên tục, từng phát đạn phóng về phía đám Fallen. Mặc dù hắn có hảo cảm với Avril nhưng lại không hề có ý truy cầu, không cần quan tâm cái nhìn của nàng, cho nên hắn vẫn ra tay tàn nhẫn không lưu tình một chút.
Một phát đạn BB nạp lên nòng, Thẩm Dịch tiện tay hất lên, kỹ năng Xạ Nguyệt phát động!
Theo một đường đạn hình chữ S xuất hiện, nguyên một đám Fallen trước mặt ngã xuống.
Cho dù phù thủy Fallen có được năng lực phục sinh, thế nhưng Thẩm Dịch giết chóc quá nhanh, làm cho đám phù thủy phục sinh bở hơi tai cũng không kịp.
Tia Chớp Đen một đường vọt tới bên cạnh ngọn lửa trung tâm, chỉ thấy một đoàn phù thủy Fallen đang vây quanh một tên thủ lĩnh dáng người nhỏ bé toàn thân lửa đỏ.
Thẩm Dịch tranh thủ sử dụng Tinh Thần Tham Sát. “Thủ lĩnh Fallen Rakanishu, sinh mệnh lực 1000 điểm, lực phòng ngự 12, lực công kích 20, có được kỹ năng: 1 – Phục sinh phù thủy Fallen, 2 – Hỏa cầu liên xạ, 3 – Miễn dịch hỏa diễm.” “Mục tiêu đã xác nhận, động thủ!” Thẩm Dịch trầm giọng kêu lên.
Kỹ năng Nguyệt Ngân phát động, trên ngực thủ lĩnh Fallen hiện ra dấu hiệu hình bán nguyệt, Thẩm Dịch trút đạn như nước, bất quá lúc này hắn không sử dụng đạn Xuyên Giáp.
Cùng lúc đó, Chu Nghi Vũ lái xe lao thẳng tới, ngay lúc xông tới gần mục tiêu, lão Mạnh đã đồng thời hống to nhảy xuống, đại kiếm trong tay phun ra một luồng kiếm quang sắc bén.
Nhiệm vụ của y là quét sạch tiểu quái xung quanh, tận khả năng chế tạo hoàn cảnh có lợi cho Thẩm Dịch và Avril cà nhiệm vụ.
Mắt thấy xe đen lao tới, Rakanishu đột nhiên giương lên một tay, quả cầu lửa bắn ra liên tiếp.
Hỏa cầu liên xạ: một hơi thả ra 12 quả cầu lửa công kích mục tiêu, mỗi quả cầu lửa tạo thành 30 điểm tổn thương hệ lửa.
Tuy cả tánh mạng lẫn phòng ngự của con thủ lĩnh Fallen này đều thấp, nhưng lực công kích hỏa diễm của nó cũng khá là mạnh.
Thẩm Dịch kêu to: “Mau né!” Chu Nghi Vũ vỗ thân xe: “Thăng Long Quyền! ” Cả chiếc xe lập tức phóng thẳng lên cao.
Mắt thấy con rồng lửa tạo thành từ 12 quả cầu bay qua dưới xe, đúng lúc này Rakanishu đột nhiên lấy tay chỉ một phát vào chuỗi cầu lửa, thế là chúng đột nhiên đình chỉ tiến về trước, nghịch chuyển phóng thẳng lên trời. “Mịa nó!” Chu Nghi Vũ mắng một câu, không nghĩ tới con thủ lĩnh Fallen này vẫn còn có chiêu khống chế hỏa diễm chuyển hướng. lúc này thế bay của xe đã hết, sắp sửa phải rơi xuống, hắn vội vàng phát động nhẫn Trôi Nổi.
Tia Chớp Đen vốn lơ lửng đầy quỷ dị trên không, đít xe bỗng phụt khói xông về phía trước, hóa ra là Chu Nghi Vũ mở ra hệ thống tên lửa đẩy.
Mười hai quả cầu lửa xông lên trời, trước sau nổ tung đằng sau xe, tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, chấn cho mọi người váng đầu hoa mắt. “Móa, quả này chơi được đấy!” Chu Nghi Vũ mắng to.
Tia Chớp Đen từ trên trời giáng xuống, rơi ngay vào đầu hai con phù thủy Fallen vừa mới được Rakanishu phục sinh, ngạnh sinh sinh đập chết hai con phù thủy xui xẻo lần nữa. Tia Chớp Đen gào thét xông tới, Thẩm Dịch tống nguyên một dây đạn vào người Rakanishu.
Con thủ lĩnh Fallen tức giận lồng lộn liên tục gầm rú, tay trái Thẩm Dịch ném ra Phi Trảo, bắt lấy thân thể Rakanishu, sau đó kéo nó một phát, để nó rơi vào trong xe.
Chu Nghi Vũ sợ hãi kêu: “Ngươi bắt nó tới đây làm gì?” “Để tiện hành động hơn.” Thẩm Dịch lớn tiếng trả lời.
Rakanishu vừa mới ngã vào xe đã nhảy lên, một đôi chân ngắn liên kích Thẩm Dịch như gió lốc, phong cách chiến đấu đúng là cực kỳ dũng mãnh ác liệt. Thẩm Dịch trở tay đấm thẳng, đánh vào mặt Rakanishu, bản thân cũng bị đá một cước. Thân thể hắn trong xe không tiện di động, tay phải duỗi thẳng bắt lấy cánh tay Rakanishu, mạnh mẽ kéo vặn ra ngoài.
Cánh tay cả hai đồng thời lật ra, Thẩm Dịch có đặc hiệu Linh Động của Vũ Hóa Long Xà Công hộ thể, tứ chi mềm mại hơn xa người thường, trong khi Rakanishu lại không được như vậy, một cánh tay lập tức bị Thẩm Dịch bẻ gãy. Mà con thủ lĩnh này cũng hung hãn không kém, chỉ kêu lên một tiếng đau đớn đã húc đầu vào bụng Thẩm Dịch, Thẩm Dịch khẽ hự một tiếng, hai tay gấp duỗi, bắt lấy đầu Rakanishu vặn một cái ra ngoài, xương cổ Rakanishu lập tức phát ra tiếng xương gẫy giòn vang.
Tên thủ lĩnh thống khổ kêu rầm rĩ, cái đầu lệch một nửa đụng vào ngực Thẩm Dịch, một khuỷu tay đánh vào xương ngực hắn, Thẩm Dịch kêu đau một tiếng, chỉ thấy suýt nữa bị gẫy mất một chiếc xương sườn, tay phải đẩy đối phương ra ngoài, tay trái chợt hiện ‘Vampire sờ mó’, hung hăng chọc vào vị trí trái tim Rakanishu.
Rakanishu phun ra một ngụm máu tươi, sinh mệnh của thằng này thật cứng cỏi, vậy mà còn chưa chết, trước khi nằm vật xuống còn ráng đạp một cước. Một cước này phương hướng có vấn đề, không đạp tới Thẩm Dịch, lại vừa vặn đạp trúng anh chàng lái xe Chu Nghi Vũ, không những thế còn trúng ngay “cậu em nhỏ” của anh ta, làm Chu Nghi Vũ đau đến quát to một tiếng, mắng: “Móa, sao lại đánh ta!” Thẩm Dịch cười cười: “Hai bên đánh nhau, người qua đường gặp nạn.” Đồng thời lúc hắn nói chuyện, sau lưng đã xuất hiện bốn cánh tay, súng lục tử vong, Barrett đồng thời nổ súng vào Rakanishu.
Thân thể Rakanishu giật giật vài cái, rốt cục không cam lòng chết mất, một cái rương nhỏ màu xanh da trời rơi ra bên người.
Thẩm Dịch lúc này mới thở dài một hơi, nói: “Động thủ!” Avril sớm chờ một bên liền nhanh chóng đánh ra dị năng Thời Gian Ngược Dòng.
Rakanishu vừa mới chết đi lại sống lại, lúc nó vừa sống lại, một cú đạp dưới đã tung ra. Bởi vì bị ngược dòng thời gian, thời điểm nó phục sinh trùng với lúc nó công kích, ngay cả vị trí lẫn lực lượng đều không đổi chút nào, một cước này vậy mà lại lần nữa đá trúng “cậu em” của Chu Nghi Vũ, làm hắn đau đến hét ầm: “Khỉ gió! Ngược dòng thời gian về phía trước một chút a!” Thẩm Dịch liền vội vàng tiến lên giẫm Rakanishu, lại là bốn viên đạn đưa vào đầu nó, bắn chết nó lần nữa, quả nhiên lại nhiều ra cái rương.
Không đợi Thẩm Dịch nói chuyện, Avril đã sử dụng Ngược Dòng Thời Gian lần hai.
Chu Nghi Vũ tranh thủ dịch mông sang bên cạnh, để tránh cho khả năng bị tập kích lần nữa. Không nghĩ tới lần này thời gian Avril phục sinh lại đẩy về trước một tí, Rakanishu trực tiếp phục sinh bằng tư thế đứng thẳng, đồng thời trở tay đánh trỏ ra sau lưng, lại lần nữa đánh vào “cậu em” của Chu Nghi Vũ, làm hắn đau đến cuồng hô thành tiếng, tròng mắt đều sắp lồi ra.
Thẩm Dịch vội vàng ôm lấy Rakanishu, dộng nó xuống sàn, nện đến đầu nó nứt ra, sau đó đấm loạn thêm vài cái, kết thúc sinh mạng của nó.
Sau khi rơi ra thêm một cái rương, hắn lại nhìn về phía Avril: “Lần này đừng có nhầm nữa đấy!” “Không phải tại em.” Avril đỏ mặt lên, Ngược Dòng Thời Gian lần thứ ba phát động.
Chu Nghi Vũ sợ tới mức vội vàng dùng tay che hạ bộ của mình, Rakanishu động thân nhảy lên, một vòng đá xoáy cuồng đạp Thẩm Dịch, hóa ra lần này Avril trực tiếp phục sinh nó đến thời điểm mới vừa lên xe, đồng thời cũng hết sạch tất cả năng lượng của mình, ngay cả tánh mạng đều tiêu hao một mớ.
Mắt thấy hai bên lần nữa triển khai đại chiến, Rakanishu không tiếp tục công kích mình, Chu Nghi Vũ thở phào nhẹ nhõm, tay cũng dần dần buông ra.
Lão Mạnh cách đó không xa kêu lớn: “Mau lại đây tiếp ứng!” Giờ phút này vô số Fallen bị y hấp dẫn tới, bao vây y từng tầng một. Tuy lực chiến đấu của đám Fallen này chẳng ra làm sao, nhưng chết con này lại phục sinh ra con khác, chúng kéo đàn kéo lũ chặn lão Mạnh, bao vây y chật như nêm cối. Với mạo hiểm giả cận chiến mà nói, đây chính là tình huống chết người, dù cho lực chiến đấu của Fallen chênh lệch bao nhiêu, đều có thể từ từ mài y đến chết. “Đã biết!” Chu Nghi Vũ đạp ga đi qua tiếp ứng lão Mạnh.
Đúng lúc này, Thẩm Dịch bắn liên tục mấy súng vào người Rakanishu, đánh cho thân thể nó nát tương, ngã vào đùi Chu Nghi Vũ.
Chu Nghi Vũ vừa thấy con nợ kia đột nhiên gác lên đùi mình, trong lòng liền cả kinh, vội kêu một tiếng: “KHÔNG!” Chỉ thấy Rakanishu há to miệng, hung mãnh cắn xuống “cậu em nhỏ” của Chu Nghi Vũ.
Chu Nghi Vũ ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào đau đớn tê tâm liệt phế: “Trứng của ta… Thẩm Dịch, ta hận chết ngươi!” Nương theo tiếng thét này, Chu Nghi Vũ hung ác điên cuồng nện cùi trỏ, hoàn toàn đập nát cổ Rakanishu, ngay cả đầu đều bị đập móp, lúc này con thủ lĩnh xui xẻo mới chịu nhả miệng, ngã xuống bên dưới đũng quần đỏ tươi của Chu Nghi Vũ.
Hắn suy nghĩ đến nhập thần, thế cho nên trong xe xuất hiện một đoạn thời gian lặng im rất lâu. “Đang nghĩ gì ấy?” Chu Nghi Vũ hỏi. “Đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể phát huy năng lực Ngược Dòng Thời Gian cho tốt.” Thẩm Dịch rất thành thật trả lời. “Ngươi có thiên phú tinh vi, còn sợ gì không phát huy được?” Chu Nghi Vũ có chút khó hiểu.
Mặc dù ngược dòng thời gian sẽ gây ra tình huống thiếu hụt trí nhớ, nhưng với kẻ có năng lực quan sát cùng phân tích cường đại như Thẩm Dịch lại không phải vấn đề gì, ngoài ra bản thân Avril có năng lực ghi nhớ tức thời, tương tự có thể đền bù cực tốt, vì vậy Chu Nghi Vũ nghĩ không ra có cái gì đáng để Thẩm Dịch suy tư.
Nhưng mà Thẩm Dịch lại lắc đầu: “Ta không phải suy nghĩ sử dụng với mình.” “Gì cơ?” Chu Nghi Vũ la hoảng: “Đừng nói là dùng lên người kẻ địch đi?” “Tại sao không thể? Ngược Dòng Thời Gian là một năng lực rút lui toàn phương vị, nó có thể phục sinh người chết, cũng có thể cho người ta làm thêm một lượt nữa, chỉ cần có chuẩn bị, nó chính là kỹ năng phục hồi trạng thái cường đại, nhưng nếu không chuẩn bị trước, nó chính là kỹ năng khiến kẻ địch mịt mờ rối loạn. Tai hại của Ngược Dòng Thời Gian chưa hẳn là tai hại, chỉ cần vận dụng đúng cách, cũng có thể trở thành lợi khí tiến công kẻ địch. Cho nên nó vừa là một ma pháp hỗ trợ cường đại, vừa là một ma pháp nguyền rủa mạnh mẽ, có thể dùng tiến công, cũng có thể dùng phòng thủ, mà ta… luôn cảm thấy hứng thú với tiến công.” “Nếu như ngươi chỉ là vì để tên ngốc nào đó lâm vào mờ mịt nhất thời, ta đây tình nguyện lựa chọn để cho một mạo hiểm giả có được kỹ năng tổn thương tức thì cường đại đạt được khôi phục.” Chu Nghi Vũ lẩm bẩm. “Vậy nếu là để đạt được thêm tiền lời thì sao?” Thẩm Dịch hỏi lại.
Chu Nghi Vũ ngẩn ngơ: “Cái gì mà thêm tiền lời? Ý ngươi là sao?” Thẩm Dịch mỉm cười: “Ngươi đặt quá nhiều lực chú ý lên người mạo hiểm giả. Nếu như ngươi không phải chỉ coi mạo hiểm giả là kẻ địch, mà còn cả mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta, có lẽ ngươi sẽ phát hiện ra gì đó.” Chu Nghi Vũ nhất thời có chút khó hiểu: “Mục tiêu nhiệm vụ? Làm cho chúng rút lui? Như vậy có ý nghĩa gì?” “Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, đừng quên Ngược Dòng Thời Gian có được năng lực phục sinh người chết.” Chu Nghi Vũ cả kinh, hắn nhai đi nhai lại lời Thẩm Dịch, không chỉ là hắn, ngay cả lão Mạnh và Avril cũng đồng thời suy nghĩ lời Thẩm Dịch vừa nói.
Trong giây lát ba người bọn họ đồng thời kêu to lên: “Phục sinh boss nhiệm vụ.” Chu Nghi Vũ hô: “Gặp quỷ rồi, ngươi không phải tính để cho Avril phục sinh boss nhiệm vụ vừa mới đánh chết, từ đó có thể làm nhiệm vụ nhiều lần?” Thẩm Dịch nhún vai: “Một loại phương pháp sử dụng tốt, không phải sao?” Avril lại cười nói rất tự nhiên: “Mới đó mà anh đã nghĩ đến.” “Hóa ra em cũng từng nghĩ qua?” Avril nhẹ gật đầu: “Tốn nhiều thời gian hơn anh, sau khi nhận được năng lực này, qua một khoảng thời gian rất lâu em mới ý thức tới, nhưng vẫn chưa có cơ hội nếm thử, cho nên không thể xác định kết quả.” “Vậy trước tiên tìm mục tiêu thử xem một chút?” Tất cả mọi người hưng phấn gật đầu.
Nếu Avril thực sự có thể dùng Ngược Dòng Thời Gian phục sinh quái vật đã chết, vậy có nghĩa bọn hắn có thể thông qua loại phương thức này biến một nhiệm vụ thành nhiều nhiệm vụ. “Nên bắt đầu từ đâu trước?” Chu Nghi Vũ hỏi.
Thẩm Dịch nói: “Phải tìm con nào có thể ra đồ tốt…” Lão Mạnh lập tức nói: “Chúng ta bây giờ đang ở Stony Field, tôi nhớ vùng này có một con thủ lĩnh Fallen, gọi Rakanishu, miễn dịch hỏa diễm, là mini boss.” “Mau tranh thủ thời gian!” Thẩm Dịch lớn tiếng kêu lên: “Dabinett, Evans, các ngươi lập tức lên không sưu tầm, nhìn xem phụ cận có nơi nào Fallen đóng quân đại quy mô hay không!” “Rõ, cấp trên!” Hai gã lính dù đồng thời bay lên không, hướng về hai phía trái phải.
Cùng lúc đó, bản thân Thẩm Dịch cũng nhảy lên cao, đồng thời hô lớn: “Biến hình cánh chim!” Sau lưng Thẩm Dịch bỗng bung ra một đôi cánh chim dài màu bạc, mang theo Thẩm Dịch bay thẳng lên trời. Đây chính là một trong các loại hình thái biến hình đặc thù mà Zeus thiết kế cho T-1000 —— hình thái cánh chim. Hình thái này buông tha năng lực phòng ngự cường đại, đồng thời mang đến cho người sử dụng khả năng hành động linh hoạt tốc độ cao.
Lão Mạnh nhìn một màn này khiếp sợ không gì sánh nổi.
Y lúc trước xem qua thanh cường hóa của Thẩm Dịch, tự nhiên biết rõ hắn có Terminator kim loại thể lỏng T-1000, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Terminator kim loại thể lỏng còn có thể sử dụng như thế này.
Chu Nghi Vũ cười nói: “Rất giật mình đúng không? Lúc trước ta và hắn chính là quen nhau tại thế giới Terminator. Khi ấy có ba người kiềm giữ tinh thể thông dụng dùng để đổi T-1000, nhưng chỉ mình hắn ý thức được ý nghĩa của chúng… Ta bán phần của ta cho hắn với cái giá tiện nghi đến không thể tiện nghi hơn được nữa, làm ta về sau hối hận vô cùng. Bây giờ suy nghĩ một chút, kỳ thật mỗi một loại năng lực hay trang bị đều có giá trị đặc thù của riêng nó, nhiều khi không phải chúng ta có được nó hay không, mà là chúng ta có thể khai quật tiềm lực của nó hay không. Nếu như T-1000 rơi vào tay ta, ta nghĩ tối đa cũng chỉ coi nó như robot chiến đấu, vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới làm thành khải giáp, hay nghiên cứu ra các loại hình thái đặc thù. Cho nên có câu này rất hay, chỉ có trang bị tốt chưa đủ, mấu chốt còn phải xem người sử dụng nó.” Avril cũng tiếp một câu: “Cũng như anh ấy có thể khai quật ra năng lực của Ngược Dòng Thời Gian trong thời gian ngắn như vậy… Đội trưởng của các anh đích thật là một người giỏi đào móc tiềm lực.” Nàng nói câu này biểu lộ rất chăm chú, ánh mắt nhìn Thẩm Dịch trên bầu trời mang theo chút sùng bái, Chu Nghi Vũ thầm kêu không tốt, vội vàng sửa lời nói: “… Kỳ thật… người như hắn cũng không thiếu tật xấu…”
Lần đầu bay lượn trên trời như chim chóc, Thẩm Dịch thỏa thích hưởng thụ hương vị tự do vô câu vô thúc.
Hắn đột nhiên ý thức được, Huyết Tinh đô thị chính là một thế giới có thể biến mộng tưởng thành sự thật, nếu như không phải kiểu quản lý đầy áp bách của nó, nơi đây vốn có thể trở nên tốt đẹp như thiên đường. “Thiên đường và địa ngục, kỳ thật chỉ là cách biệt một đường tơ mỏng.” Thẩm Dịch cười nhẹ tự nói.
Hắn bay rất cao hứng, tung cánh lượn lên lượn xuống giữa trời không, tựa như một cậu nhóc con bướng bỉnh, thỏa thích đùa giỡn trong thế giới của mình. Bất chợt hắn cảm thấy ngứa tay, dứt khoát giơ quyền tung cước, diễn luyện kỹ xảo cận chiến mà mình lĩnh ngộ được những ngày qua, lại lập tức phát hiện phương thức chiến đấu quen thuộc ngày thường vậy mà không áp dụng được.
Dĩ vãng chiến đấu đều luôn tiến hành trên mặt đất, giơ tay nhấc chân là có đại địa mượn lực. Hôm nay thân giữa không trung, không thể mượn lực từ mặt đất, rất nhiều công kích hữu hiệu không tài nào triển khai, phương thức công kích lăng lệ ác liệt nhiều góc độ mà hắn trước giờ am hiểu cũng không thể phát huy tác dụng.
Khó trách Tạ Vinh Quân lúc trước bị kéo lên không lại vô lực đến thế, hoàn cảnh thay đổi, rất nhiều thứ cũng sẽ theo đó mà biến hóa.
Như vậy về sau đám người mạo hiểm càng ngày càng mạnh, nếu như đụng phải mạo hiểm giả có cánh chim cùng mình cận thân loạn chiến, bản thân nên đối phó như thế nào đây? Thẩm Dịch tự động suy tư.
Đang lúc hắn đắm chìm trong suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Dabinett: “Cấp trên, tôi phát hiện dấu vết rất nhiều Fallen tụ tập, tôi nghĩ kẻ ngài muốn hẳn đang ở khu này.” Thẩm Dịch bừng tỉnh, vội vàng trả lời: “Ta tới ngay đây, Nghi Vũ, Dabinett có khả năng đã tìm được mục tiêu của chúng ta, đi hướng đông nam.” “OK, lập tức sẽ tới.” Mấy phút đồng hồ sau, Thẩm Dịch và Tia Chớp Đen đồng thời đến được vị trí của Dabinett.
Đây là một cánh đồng ruộng hoang vu, trên đồng ruộng còn có mấy căn nhà đổ nát.
Fallen thích chiếm đóng xung quanh nhà cửa trước đây của nhân loại làm căn cứ.
Đàn Fallen trước mắt có quy mô lớn đến lạ kỳ, số lượng phải hơn một ngàn. Tít mãi bên ngoài là đám binh sĩ Fallen cầm trong tay gậy gỗ, lớp giữa là từng nhóm phù thủy Fallen, trong tay cầm pháp trượng đi tới đi lui. Ở vị trí trung tâm nhất có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nhìn không rõ quang cảnh, mơ hồ có thể nghe được tiếng kêu la ồn ào. “Hẳn là hang ổ Fallen.” Thẩm Dịch nói với giọng nửa khẳng định. Hắn nhìn Huyết Tinh văn chương nói: “Không còn thời gian kiểm tra nữa rồi, lập tức lao xuống, giết sạch chúng.” “Xem ta.” Chu Nghi Vũ cười tà đạp chân ga, Tia Chớp Đen từ trên sườn núi bay thẳng xuống dưới.
Nói đến đối phó đám tiểu lâu la chỉ có số lượng mà không có chất lượng, Chu Nghi Vũ quả thực mạnh hơn Thẩm Dịch rất nhiều, Dưới sự khống chế của hắn, Tia Chớp Đen chẳng khác gì một con rồng đen xông vào hải triều rực đỏ, đâm sầm vào bầy Fallen ở trước nhất, lực trùng kích cực lớn nhất thời đánh văng cá đám lên cao.
Hắn mạnh mẽ lái xe đâm tới, tư thế đầy bễ nghễ, giết vào trong đám Fallen, chẳng khác gì xe tăng đánh vào biển bộ binh, ầm ầm nghiền ra một đường huyết sắc.
Fallen bị Tia Chớp Đen cán qua, thi thể vỡ vụn, ngay cả phù thủy Fallen đều không thể phục sinh, quả thực kinh dị chưa từng thấy, nguyên một đám Fallen sợ tới mức nhao nhao khóc thét bỏ chạy.
Vài tên phù thủy Fallen vọt tới, pháp trượng trong tay giương lên, từng quả cầu lửa nhắm xe bay tới. Chu Nghi Vũ thậm chí không thèm nâng cả tấm thép chắn, vỗ mạnh thân xe một cái rồi kêu lên: “Trở mình xoắn ốc!”
Chiếc xe nhanh chóng xoay tròn đánh bay hết đám Fallen bên cạnh, hệt như đánh khúc côn cầu, tống cả đám Fall về hướng quả cầu lửa, ngăn chúng lại toàn bộ, cầu lửa nổ giữa chừng, hoa lửa tung bay khắp không trung, tràng diện có thể nói là đồ sộ. Xe nương theo quán tính, lúc rơi xuống lại hung hăng tông vào vài tên phù thủy Fallen trước mặt, nghiền bọn nó thành một đống thịt vụn, gào thét chạy qua.
Chuỗi động tác này gọn gàng liên tiếp, xinh đẹp vô cùng, Chu Nghi Vũ dương dương đắc ý nhìn về phía Avril.
Hắn cố tình khoe mẽ bản thân, bởi vậy động thủ như lôi đình chớp giật, phát huy vũ lực hoa mỹ đến mức tận cùng, chỉ trông mong Avril có thể nói một tiếng “Hay”.
Không nghĩ tới Avril lại thở dài: “Mục tiêu của chúng ta chỉ là giết chết thủ lĩnh Fallen, anh cứ vọt thẳng vào là được rồi, việc gì phải một đường huyết tinh như vậy.” Chu Nghi Vũ nhất thời ngây ra, đắc ý tràn ngập phút chốc đã đông thành nước đá, tâm can đều nguội lạnh.
Vẫn là lão Mạnh an ủi hắn: “Kỹ thuật lái xe không tệ.” Lúc này y thực sự khâm phục kỹ thuật lái xe phi phàm của Chu Nghi Vũ, nhưng đáng tiếc Chu Nghi Vũ căn bản không quan tâm cảm thụ của y, trong lòng bị đè nén chỉ có thể buồn bực lái xe cuồng xông.
Thẩm Dịch cố nén cười, súng trong tay nã liên tục, từng phát đạn phóng về phía đám Fallen. Mặc dù hắn có hảo cảm với Avril nhưng lại không hề có ý truy cầu, không cần quan tâm cái nhìn của nàng, cho nên hắn vẫn ra tay tàn nhẫn không lưu tình một chút.
Một phát đạn BB nạp lên nòng, Thẩm Dịch tiện tay hất lên, kỹ năng Xạ Nguyệt phát động!
Theo một đường đạn hình chữ S xuất hiện, nguyên một đám Fallen trước mặt ngã xuống.
Cho dù phù thủy Fallen có được năng lực phục sinh, thế nhưng Thẩm Dịch giết chóc quá nhanh, làm cho đám phù thủy phục sinh bở hơi tai cũng không kịp.
Tia Chớp Đen một đường vọt tới bên cạnh ngọn lửa trung tâm, chỉ thấy một đoàn phù thủy Fallen đang vây quanh một tên thủ lĩnh dáng người nhỏ bé toàn thân lửa đỏ.
Thẩm Dịch tranh thủ sử dụng Tinh Thần Tham Sát. “Thủ lĩnh Fallen Rakanishu, sinh mệnh lực 1000 điểm, lực phòng ngự 12, lực công kích 20, có được kỹ năng: 1 – Phục sinh phù thủy Fallen, 2 – Hỏa cầu liên xạ, 3 – Miễn dịch hỏa diễm.” “Mục tiêu đã xác nhận, động thủ!” Thẩm Dịch trầm giọng kêu lên.
Kỹ năng Nguyệt Ngân phát động, trên ngực thủ lĩnh Fallen hiện ra dấu hiệu hình bán nguyệt, Thẩm Dịch trút đạn như nước, bất quá lúc này hắn không sử dụng đạn Xuyên Giáp.
Cùng lúc đó, Chu Nghi Vũ lái xe lao thẳng tới, ngay lúc xông tới gần mục tiêu, lão Mạnh đã đồng thời hống to nhảy xuống, đại kiếm trong tay phun ra một luồng kiếm quang sắc bén.
Nhiệm vụ của y là quét sạch tiểu quái xung quanh, tận khả năng chế tạo hoàn cảnh có lợi cho Thẩm Dịch và Avril cà nhiệm vụ.
Mắt thấy xe đen lao tới, Rakanishu đột nhiên giương lên một tay, quả cầu lửa bắn ra liên tiếp.
Hỏa cầu liên xạ: một hơi thả ra 12 quả cầu lửa công kích mục tiêu, mỗi quả cầu lửa tạo thành 30 điểm tổn thương hệ lửa.
Tuy cả tánh mạng lẫn phòng ngự của con thủ lĩnh Fallen này đều thấp, nhưng lực công kích hỏa diễm của nó cũng khá là mạnh.
Thẩm Dịch kêu to: “Mau né!” Chu Nghi Vũ vỗ thân xe: “Thăng Long Quyền! ” Cả chiếc xe lập tức phóng thẳng lên cao.
Mắt thấy con rồng lửa tạo thành từ 12 quả cầu bay qua dưới xe, đúng lúc này Rakanishu đột nhiên lấy tay chỉ một phát vào chuỗi cầu lửa, thế là chúng đột nhiên đình chỉ tiến về trước, nghịch chuyển phóng thẳng lên trời. “Mịa nó!” Chu Nghi Vũ mắng một câu, không nghĩ tới con thủ lĩnh Fallen này vẫn còn có chiêu khống chế hỏa diễm chuyển hướng. lúc này thế bay của xe đã hết, sắp sửa phải rơi xuống, hắn vội vàng phát động nhẫn Trôi Nổi.
Tia Chớp Đen vốn lơ lửng đầy quỷ dị trên không, đít xe bỗng phụt khói xông về phía trước, hóa ra là Chu Nghi Vũ mở ra hệ thống tên lửa đẩy.
Mười hai quả cầu lửa xông lên trời, trước sau nổ tung đằng sau xe, tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, chấn cho mọi người váng đầu hoa mắt. “Móa, quả này chơi được đấy!” Chu Nghi Vũ mắng to.
Tia Chớp Đen từ trên trời giáng xuống, rơi ngay vào đầu hai con phù thủy Fallen vừa mới được Rakanishu phục sinh, ngạnh sinh sinh đập chết hai con phù thủy xui xẻo lần nữa. Tia Chớp Đen gào thét xông tới, Thẩm Dịch tống nguyên một dây đạn vào người Rakanishu.
Con thủ lĩnh Fallen tức giận lồng lộn liên tục gầm rú, tay trái Thẩm Dịch ném ra Phi Trảo, bắt lấy thân thể Rakanishu, sau đó kéo nó một phát, để nó rơi vào trong xe.
Chu Nghi Vũ sợ hãi kêu: “Ngươi bắt nó tới đây làm gì?” “Để tiện hành động hơn.” Thẩm Dịch lớn tiếng trả lời.
Rakanishu vừa mới ngã vào xe đã nhảy lên, một đôi chân ngắn liên kích Thẩm Dịch như gió lốc, phong cách chiến đấu đúng là cực kỳ dũng mãnh ác liệt. Thẩm Dịch trở tay đấm thẳng, đánh vào mặt Rakanishu, bản thân cũng bị đá một cước. Thân thể hắn trong xe không tiện di động, tay phải duỗi thẳng bắt lấy cánh tay Rakanishu, mạnh mẽ kéo vặn ra ngoài.
Cánh tay cả hai đồng thời lật ra, Thẩm Dịch có đặc hiệu Linh Động của Vũ Hóa Long Xà Công hộ thể, tứ chi mềm mại hơn xa người thường, trong khi Rakanishu lại không được như vậy, một cánh tay lập tức bị Thẩm Dịch bẻ gãy. Mà con thủ lĩnh này cũng hung hãn không kém, chỉ kêu lên một tiếng đau đớn đã húc đầu vào bụng Thẩm Dịch, Thẩm Dịch khẽ hự một tiếng, hai tay gấp duỗi, bắt lấy đầu Rakanishu vặn một cái ra ngoài, xương cổ Rakanishu lập tức phát ra tiếng xương gẫy giòn vang.
Tên thủ lĩnh thống khổ kêu rầm rĩ, cái đầu lệch một nửa đụng vào ngực Thẩm Dịch, một khuỷu tay đánh vào xương ngực hắn, Thẩm Dịch kêu đau một tiếng, chỉ thấy suýt nữa bị gẫy mất một chiếc xương sườn, tay phải đẩy đối phương ra ngoài, tay trái chợt hiện ‘Vampire sờ mó’, hung hăng chọc vào vị trí trái tim Rakanishu.
Rakanishu phun ra một ngụm máu tươi, sinh mệnh của thằng này thật cứng cỏi, vậy mà còn chưa chết, trước khi nằm vật xuống còn ráng đạp một cước. Một cước này phương hướng có vấn đề, không đạp tới Thẩm Dịch, lại vừa vặn đạp trúng anh chàng lái xe Chu Nghi Vũ, không những thế còn trúng ngay “cậu em nhỏ” của anh ta, làm Chu Nghi Vũ đau đến quát to một tiếng, mắng: “Móa, sao lại đánh ta!” Thẩm Dịch cười cười: “Hai bên đánh nhau, người qua đường gặp nạn.” Đồng thời lúc hắn nói chuyện, sau lưng đã xuất hiện bốn cánh tay, súng lục tử vong, Barrett đồng thời nổ súng vào Rakanishu.
Thân thể Rakanishu giật giật vài cái, rốt cục không cam lòng chết mất, một cái rương nhỏ màu xanh da trời rơi ra bên người.
Thẩm Dịch lúc này mới thở dài một hơi, nói: “Động thủ!” Avril sớm chờ một bên liền nhanh chóng đánh ra dị năng Thời Gian Ngược Dòng.
Rakanishu vừa mới chết đi lại sống lại, lúc nó vừa sống lại, một cú đạp dưới đã tung ra. Bởi vì bị ngược dòng thời gian, thời điểm nó phục sinh trùng với lúc nó công kích, ngay cả vị trí lẫn lực lượng đều không đổi chút nào, một cước này vậy mà lại lần nữa đá trúng “cậu em” của Chu Nghi Vũ, làm hắn đau đến hét ầm: “Khỉ gió! Ngược dòng thời gian về phía trước một chút a!” Thẩm Dịch liền vội vàng tiến lên giẫm Rakanishu, lại là bốn viên đạn đưa vào đầu nó, bắn chết nó lần nữa, quả nhiên lại nhiều ra cái rương.
Không đợi Thẩm Dịch nói chuyện, Avril đã sử dụng Ngược Dòng Thời Gian lần hai.
Chu Nghi Vũ tranh thủ dịch mông sang bên cạnh, để tránh cho khả năng bị tập kích lần nữa. Không nghĩ tới lần này thời gian Avril phục sinh lại đẩy về trước một tí, Rakanishu trực tiếp phục sinh bằng tư thế đứng thẳng, đồng thời trở tay đánh trỏ ra sau lưng, lại lần nữa đánh vào “cậu em” của Chu Nghi Vũ, làm hắn đau đến cuồng hô thành tiếng, tròng mắt đều sắp lồi ra.
Thẩm Dịch vội vàng ôm lấy Rakanishu, dộng nó xuống sàn, nện đến đầu nó nứt ra, sau đó đấm loạn thêm vài cái, kết thúc sinh mạng của nó.
Sau khi rơi ra thêm một cái rương, hắn lại nhìn về phía Avril: “Lần này đừng có nhầm nữa đấy!” “Không phải tại em.” Avril đỏ mặt lên, Ngược Dòng Thời Gian lần thứ ba phát động.
Chu Nghi Vũ sợ tới mức vội vàng dùng tay che hạ bộ của mình, Rakanishu động thân nhảy lên, một vòng đá xoáy cuồng đạp Thẩm Dịch, hóa ra lần này Avril trực tiếp phục sinh nó đến thời điểm mới vừa lên xe, đồng thời cũng hết sạch tất cả năng lượng của mình, ngay cả tánh mạng đều tiêu hao một mớ.
Mắt thấy hai bên lần nữa triển khai đại chiến, Rakanishu không tiếp tục công kích mình, Chu Nghi Vũ thở phào nhẹ nhõm, tay cũng dần dần buông ra.
Lão Mạnh cách đó không xa kêu lớn: “Mau lại đây tiếp ứng!” Giờ phút này vô số Fallen bị y hấp dẫn tới, bao vây y từng tầng một. Tuy lực chiến đấu của đám Fallen này chẳng ra làm sao, nhưng chết con này lại phục sinh ra con khác, chúng kéo đàn kéo lũ chặn lão Mạnh, bao vây y chật như nêm cối. Với mạo hiểm giả cận chiến mà nói, đây chính là tình huống chết người, dù cho lực chiến đấu của Fallen chênh lệch bao nhiêu, đều có thể từ từ mài y đến chết. “Đã biết!” Chu Nghi Vũ đạp ga đi qua tiếp ứng lão Mạnh.
Đúng lúc này, Thẩm Dịch bắn liên tục mấy súng vào người Rakanishu, đánh cho thân thể nó nát tương, ngã vào đùi Chu Nghi Vũ.
Chu Nghi Vũ vừa thấy con nợ kia đột nhiên gác lên đùi mình, trong lòng liền cả kinh, vội kêu một tiếng: “KHÔNG!” Chỉ thấy Rakanishu há to miệng, hung mãnh cắn xuống “cậu em nhỏ” của Chu Nghi Vũ.
Chu Nghi Vũ ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào đau đớn tê tâm liệt phế: “Trứng của ta… Thẩm Dịch, ta hận chết ngươi!” Nương theo tiếng thét này, Chu Nghi Vũ hung ác điên cuồng nện cùi trỏ, hoàn toàn đập nát cổ Rakanishu, ngay cả đầu đều bị đập móp, lúc này con thủ lĩnh xui xẻo mới chịu nhả miệng, ngã xuống bên dưới đũng quần đỏ tươi của Chu Nghi Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.