Quyển 3 - Chương 164: Lửa nóng
Y Quan Thắng Tuyết
22/04/2013
- Đi ra, đi ra, rốt cục muốn bắt đầu rồi. Đúng vậy, tất cả mọi người đều chờ mong, không biết cuối cùng rốt cuộc có thể ra giá như thế nào, tất cả chúng ta đều mỏi mắt mong chờ, tốt lắm, không sai.
Người đang ngồi ở bên cạnh lối vào, chậm rãi nói.
Mà áo màu bạc thanh niên Cuồng Lôi Công Tử, nhìn Diệp Bạch thì hắn nhìn không ra chút tin tức nào, ánh mắt cũng không khỏi có chút co rụt lại.
Hắn hai tay nắm chặt, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Rốt cục, muốn bắt đầu rồi sao, như vậy, liền tới đi. Ta nhìn ngươi rốt cuộc có bao nhiêu mà cùng ta cạnh tranh.
Vào giờ khắc này, trong lòng hắn dâng lên khí thế cuống bạo.
Lúc này ở trên đài.
Hồng y Đấu giá sư Hồng Đát, sau khi nhìn thấy thân ảnh Diệp Bạch, nhất thời vui mừng nói:
- Tốt lắm, vị công tử này đã đi ra , như vậy, hiện tại ta liền tuyên bố, đấu giá tiếp tục bắt đầu, có thể có gia nhập còn có vấn đề khác sao?
Phía dưới một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người đều không trả lời, kỳ thật không cần nhìn cũng có thể rõ ràng, lúc này, những người còn có thể tham gia tranh đoạt, chỉ còn Diệp Bạch cùng áo màu bạc thanh niên Cuồng Lôi Công Tử mà thôi.
Còn những người khác ở đây chỉ có thể chứng kiếm mà thôi.
Hồng y Đấu giá sư Hồng Đát, chỉ nhìn thoáng qua, liền rõ ràng, lúc này cũng không nói thừa nữa, trực tiếp mở miệng nói:
- Tốt, nếu không có người gia nhập, như vậy ta liền chấp nhận, đã như vậy…
Nói tới đây, hắn trọng trọng một hồi, cánh tay cực có khí thế vung tay:
- Đấu Giá Hội liền tiếp tục chánh thức bắt đầu. Ở phía dưới, mời các vị tiếp tục bắt đầu ra giá, vừa rồi vị công tử này ra giá một trăm vạn, nhưng còn có ai tăng giá không, nếu có, xin mời mau chóng ra giá, nếu như không còn, như vậy liền giải quyết dứt khoát, đến lúc đó, mặc dù hối hận cũng đã chậm rồi. Cho nên, mời mọi người nắm chặt cơ hội, một trăm vạn lần đầu tiên, một trăm vạn lần thứ hai…
Một bên hô, một bên ánh mắt rơi xuống chỗ ngồi của Diệp Bạch.
Mà toàn trường cũng không hề ngoại lệ, toàn bộ ánh mắt nhìn về phía trên người Diệp Bạch.
Tất cả đều muốn từ trên người của hắn nhìn ra một điểm dấu hiệu, cũng không ai biết mới vừa rồi hắn ở bên trong, đổi được bao nhiêu Huyền Tinh, tất cả có đủ để giành mua được không.
Đáng tiếc không ai nhìn thấy cái gì sau cái mặt lạ này
Không ít người trong lòng thầm nguyền rủa, bình thường bọn họ cảm giác được nhưng hiện tại đều nhìn Diệp Bạch không ra dáng vẻ gì.
Đáng tiếc, bọn họ cũng không có nhìn thấu được, Diệp Bạch có Vọng Khí Quyết cho nên cũng không ai nhìn thấu được hắn.
- Một trăm vạn lần thứ ba.
Trên đài, Hồng y Đấu giá sư đã muốn hô tiếng thứ ba, đấu giá chùy trong tay chậm rãi rơi xuống, tất cả mọi người đều kỳ quái, chẳng lẽ hắn mới vừa rồi đi vào, lại không có đổi ra được Huyền Tinh sao.
Nếu không như vậy thì lúc này sao không ra giá, chẳng lẽ buông tha sao?
Tất cả mọi người đều cảm giác được một trận khó hiểu, bọn họ nhìn về phía Diệp Bạch, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc không giải thích được, trong lòng Đấu giá sư Hồng Đát cũng đồng dạng thất vọng. Chẳng lẽ, hắn cảm giác không đáng giá, cho nên buông tha sao?
Kết quả này, tự nhiên không phải là điều hắn tưởng, một trăm vạn mặc dù không sai, nhưng vốn có cục diện rất tốt, không phải là dạng này.
Nếu như đối phương chậm chạp không chịu hô giá cả, hắn cũng không thể một mực kéo xuống, lúc này thời gian có hạn, thời gian vừa đến, hắn phải đem đấu giá chùy đánh xuống.
Đến lúc đó, cho dù đối phương hô lên gấp hai lần giá tiền, hay mười lần giá tiền, cũng không thay đổi được gì.
Phách Mại Hành tự có quy củ của Phách Mại Hành, giải quyết dứt khoát xong rồi thì cũng vô phương sửa đổi, tưởng như giành mua, chỉ có trước thời khắc này, chẳng lẽ là ta nhìn lầm hay sao?
Hắn nghi hoặc nhìn về phía Diệp Bạch.
Lúc này trong lòng áo màu bạc thanh niên Cuồng Lôi Công Tử, cũng đồng dạng nổi lên nghi hoặc, cho dù hắn không được tốt lắm, thì hô thêm một vạn, chẳng lẽ một lần như vậy không được.
Hắn không hô, thì hắn đang tính toán cái gì?
Chẳng lẽ, hắn cảm giác được 3 miếng Tử Hà Phích Lịch châu này, không đáng giá một trăm vạn, cho nên buông tha sao.
Mặc dù là lần đầu tiên thấy, nhưng hắn chưa bao giờ cho rằng Diệp Bạch là người bỏ dở nửa chừng, nhưng hành động hiện tại của Diệp Bạch, lại làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc vô cùng.
Lập tức, hắn cười lạnh, mặc kệ Diệp Bạch có suy nghĩ như thế nào, chỉ cần một khắc nữa thôi, cây búa Đấu giá sư đánh xuống, lúc đó mặc dù hắn có cái thủ đoạn gì, thì 3 miếng Tử Hà Phích Lịch Tử này cũng đến tay ta, cũng là chuyện tình không cách nào thay đổi. Hừ, ngươi không cạnh tranh là tốt nhất, nếu như cạnh tranh, thì cho ngươi biết thế nào là hối hận.
Ở trong lòng áo màu bạc thanh niên Cuồng Lôi Công Tử, đối với chính mình thầm nói, sau đó đánh giá Diệp Bạch, hiển nhiên, vào giờ khắc này, hắn đã nhận định 3 miếng Tử Hà Phích Lịch Tử đã rơi vào trong tay của hắn, nếu không phát sinh biến số gì.
- Một trăm vạn lần thứ ba.
Rốt cục Hồng y Đấu giá sư trên đài hô tiếng thứ ba, tất cả mọi người vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy một trận long tranh hổ đấu, sau khi chợt thấy cảnh nầy, đều cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng.
Cho dù chính mình không chiếm được, có thể nhìn thấy một tràng đấu phú đại hội, cũng không uổng chuyến đi này, ai ngờ, lúc trước mở đầu cuồng liệt như vậy, nhưng lúc này lại lạnh lẽo như vậy.
Không ít người đều đối với Diệp Bạch cười nhạt, nhìn phía ánh mắt của hắn tràn ngập khinh thường.
Trên đài cao, Hồng Đát Đấu giá sư, mặc dù không cam lòng, không muốn, nhưng áo màu bạc thanh niên Cuồng Lôi Công Tử dùng ánh mắt tràn ngập lực, áp bách hắn, cũng không khỏi cầm tiểu đấu giá chùy giơ lên trong tay chậm rãi đánh xuống.
Vào giờ khắc này, tiểu đấu giá chùy ở trong tay hắn, lại hốt nhiên nặng như thiên quân, ép tới làm hắn có chút không thở nổi.
Dưới đài, tất cả mọi ánh mắt, đều hoàn toàn ngưng tụ về tiểu đấu giá chùy.
Giữa sân hào khí nhất thời có chút ngưng lại.
Dưới đài, hai tay Cuồng Lôi Công Tử nắm thật chặc, trong lòng không ngừng hô:
- Nhanh lên, lằng nhằng cái gì. Tử Hà Phích Lịch Tử, cũng nhanh là của ta.
Nhưng vào lúc này, mọi người đang hít thở không thông, một người chậm rãi hô ra, như tiếng sấm rền, nổ vang tại bên tai tất cả mọi người.
Như nước lạnh đột nhiên đổ xuống vạc dầu, trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng đấu giá ù ù rung động.
- Ta xuất một trăm hai mươi vạn.
Như trước thanh âm thập phần bình thản, ngữ khí đạm nhiên, giờ phút này, rơi lọt vào tai mọi người như đạo Lôi Đình.
Tất cả ánh mắt mọi người tại đấu giá chùy nhìn lại, lần nữa chậm rãi đứng nhìn trên người trẻ tuổi.
Lúc này, hắn đứng ở nơi đó, sống lưng cao ngất như cây tùng, thân hình hùng vĩ, tất cả mọi người không nhịn được." Hô" một tiếng.
Hồng y Đấu giá sư Hồng Đát, nghe đến thanh âm này, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, theo bản năng lau mồ hôi lạnh.
Ở trong lòng hắn rên rỉ thì thào nói:
- Lão Tổ tông, ngươi có khả năng tính ra, rốt cục đợi được, không uổng công ta lằng nhằng lâu như vậy, ta Hồng Đát này ánh mắt nhìn nhiều như vậy, lần này rốt cục không có nhìn lầm…ân.
Vốn tưởng rằng lập tức đem nắm chắc thắng lợi trong tay, Cuồng Lôi Công Tử nghe thấy thanh âm này bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt mơ hồ thiêu đốt lửa giận.
Hiển nhiên, Diệp Bạch cử động lần này đã thành công đem hắn hoàn toàn kích nộ. Hừ, một trăm hai mươi vạn, tốt, rất tốt, lại là hai mươi vạn, hai mươi vạn thêm sao. Ngươi ngoan lắm.
Hắn quay đầu, nhìn về phía trên đài, lạnh lùng nói:
- Một trăm ba mươi vạn.
Hô lên một tiếng này, sau đó hắn rất nhanh gắt gao nắm tay chính mình, một trăm ba mươi vạn này đã là cực hạn, nếu như Diệp Bạch hô thêm một lần, hắn liền tuyệt đối thất bại. Nhưng mặc dù bại, tiểu tử, ngươi cũng phải hối hận. Ngươi hẳn là hối hận, không nên dây vào ta, đồ dù tốt, nhưng cũng phải nhìn ngươi mệnh mà hưởng không.
Giờ phút này, trong lòng Cuồng Lôi Công Tử phẫn nộ, nhưng lúc này không có ai quan tâm hắn.
Tất cả ánh mắt mọi người đều hướng về phía Diệp Bạch.
Tất cả mọi người hít một hơi thật sâu, ánh mắt kinh ngạc. Một trăm hai mươi vạn… Chẳng lẽ, hắn tính toán mỗi lần hô thêm hai mươi vạn, người này đích thật là người điên a. Mới vừa rồi tại hậu trường đấu giá, cũng không biết hắn rốt cuộc bán thứ gì, mà tập hợp đầy đủ Huyền Tinh. Nếu không, không đủ tiền thanh toán.
Mọi người cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt cũng không khỏi nóng bỏng lên.
Vài chữ số này, mọi người cũng không khỏi kinh ngạc không thôi, hiện tại người trẻ tuổi tùy tiện ra giá trên trăm vạn Huyền Tinh, cũng không hiểu hai người này rốt cuộc lai lịch như thế nào, lại có nhiều tiền như thế?
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Diệp Bạch, xem hắn ra giá tiếp theo như thế nào.
Người đang ngồi ở bên cạnh lối vào, chậm rãi nói.
Mà áo màu bạc thanh niên Cuồng Lôi Công Tử, nhìn Diệp Bạch thì hắn nhìn không ra chút tin tức nào, ánh mắt cũng không khỏi có chút co rụt lại.
Hắn hai tay nắm chặt, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Rốt cục, muốn bắt đầu rồi sao, như vậy, liền tới đi. Ta nhìn ngươi rốt cuộc có bao nhiêu mà cùng ta cạnh tranh.
Vào giờ khắc này, trong lòng hắn dâng lên khí thế cuống bạo.
Lúc này ở trên đài.
Hồng y Đấu giá sư Hồng Đát, sau khi nhìn thấy thân ảnh Diệp Bạch, nhất thời vui mừng nói:
- Tốt lắm, vị công tử này đã đi ra , như vậy, hiện tại ta liền tuyên bố, đấu giá tiếp tục bắt đầu, có thể có gia nhập còn có vấn đề khác sao?
Phía dưới một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người đều không trả lời, kỳ thật không cần nhìn cũng có thể rõ ràng, lúc này, những người còn có thể tham gia tranh đoạt, chỉ còn Diệp Bạch cùng áo màu bạc thanh niên Cuồng Lôi Công Tử mà thôi.
Còn những người khác ở đây chỉ có thể chứng kiếm mà thôi.
Hồng y Đấu giá sư Hồng Đát, chỉ nhìn thoáng qua, liền rõ ràng, lúc này cũng không nói thừa nữa, trực tiếp mở miệng nói:
- Tốt, nếu không có người gia nhập, như vậy ta liền chấp nhận, đã như vậy…
Nói tới đây, hắn trọng trọng một hồi, cánh tay cực có khí thế vung tay:
- Đấu Giá Hội liền tiếp tục chánh thức bắt đầu. Ở phía dưới, mời các vị tiếp tục bắt đầu ra giá, vừa rồi vị công tử này ra giá một trăm vạn, nhưng còn có ai tăng giá không, nếu có, xin mời mau chóng ra giá, nếu như không còn, như vậy liền giải quyết dứt khoát, đến lúc đó, mặc dù hối hận cũng đã chậm rồi. Cho nên, mời mọi người nắm chặt cơ hội, một trăm vạn lần đầu tiên, một trăm vạn lần thứ hai…
Một bên hô, một bên ánh mắt rơi xuống chỗ ngồi của Diệp Bạch.
Mà toàn trường cũng không hề ngoại lệ, toàn bộ ánh mắt nhìn về phía trên người Diệp Bạch.
Tất cả đều muốn từ trên người của hắn nhìn ra một điểm dấu hiệu, cũng không ai biết mới vừa rồi hắn ở bên trong, đổi được bao nhiêu Huyền Tinh, tất cả có đủ để giành mua được không.
Đáng tiếc không ai nhìn thấy cái gì sau cái mặt lạ này
Không ít người trong lòng thầm nguyền rủa, bình thường bọn họ cảm giác được nhưng hiện tại đều nhìn Diệp Bạch không ra dáng vẻ gì.
Đáng tiếc, bọn họ cũng không có nhìn thấu được, Diệp Bạch có Vọng Khí Quyết cho nên cũng không ai nhìn thấu được hắn.
- Một trăm vạn lần thứ ba.
Trên đài, Hồng y Đấu giá sư đã muốn hô tiếng thứ ba, đấu giá chùy trong tay chậm rãi rơi xuống, tất cả mọi người đều kỳ quái, chẳng lẽ hắn mới vừa rồi đi vào, lại không có đổi ra được Huyền Tinh sao.
Nếu không như vậy thì lúc này sao không ra giá, chẳng lẽ buông tha sao?
Tất cả mọi người đều cảm giác được một trận khó hiểu, bọn họ nhìn về phía Diệp Bạch, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc không giải thích được, trong lòng Đấu giá sư Hồng Đát cũng đồng dạng thất vọng. Chẳng lẽ, hắn cảm giác không đáng giá, cho nên buông tha sao?
Kết quả này, tự nhiên không phải là điều hắn tưởng, một trăm vạn mặc dù không sai, nhưng vốn có cục diện rất tốt, không phải là dạng này.
Nếu như đối phương chậm chạp không chịu hô giá cả, hắn cũng không thể một mực kéo xuống, lúc này thời gian có hạn, thời gian vừa đến, hắn phải đem đấu giá chùy đánh xuống.
Đến lúc đó, cho dù đối phương hô lên gấp hai lần giá tiền, hay mười lần giá tiền, cũng không thay đổi được gì.
Phách Mại Hành tự có quy củ của Phách Mại Hành, giải quyết dứt khoát xong rồi thì cũng vô phương sửa đổi, tưởng như giành mua, chỉ có trước thời khắc này, chẳng lẽ là ta nhìn lầm hay sao?
Hắn nghi hoặc nhìn về phía Diệp Bạch.
Lúc này trong lòng áo màu bạc thanh niên Cuồng Lôi Công Tử, cũng đồng dạng nổi lên nghi hoặc, cho dù hắn không được tốt lắm, thì hô thêm một vạn, chẳng lẽ một lần như vậy không được.
Hắn không hô, thì hắn đang tính toán cái gì?
Chẳng lẽ, hắn cảm giác được 3 miếng Tử Hà Phích Lịch châu này, không đáng giá một trăm vạn, cho nên buông tha sao.
Mặc dù là lần đầu tiên thấy, nhưng hắn chưa bao giờ cho rằng Diệp Bạch là người bỏ dở nửa chừng, nhưng hành động hiện tại của Diệp Bạch, lại làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc vô cùng.
Lập tức, hắn cười lạnh, mặc kệ Diệp Bạch có suy nghĩ như thế nào, chỉ cần một khắc nữa thôi, cây búa Đấu giá sư đánh xuống, lúc đó mặc dù hắn có cái thủ đoạn gì, thì 3 miếng Tử Hà Phích Lịch Tử này cũng đến tay ta, cũng là chuyện tình không cách nào thay đổi. Hừ, ngươi không cạnh tranh là tốt nhất, nếu như cạnh tranh, thì cho ngươi biết thế nào là hối hận.
Ở trong lòng áo màu bạc thanh niên Cuồng Lôi Công Tử, đối với chính mình thầm nói, sau đó đánh giá Diệp Bạch, hiển nhiên, vào giờ khắc này, hắn đã nhận định 3 miếng Tử Hà Phích Lịch Tử đã rơi vào trong tay của hắn, nếu không phát sinh biến số gì.
- Một trăm vạn lần thứ ba.
Rốt cục Hồng y Đấu giá sư trên đài hô tiếng thứ ba, tất cả mọi người vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy một trận long tranh hổ đấu, sau khi chợt thấy cảnh nầy, đều cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng.
Cho dù chính mình không chiếm được, có thể nhìn thấy một tràng đấu phú đại hội, cũng không uổng chuyến đi này, ai ngờ, lúc trước mở đầu cuồng liệt như vậy, nhưng lúc này lại lạnh lẽo như vậy.
Không ít người đều đối với Diệp Bạch cười nhạt, nhìn phía ánh mắt của hắn tràn ngập khinh thường.
Trên đài cao, Hồng Đát Đấu giá sư, mặc dù không cam lòng, không muốn, nhưng áo màu bạc thanh niên Cuồng Lôi Công Tử dùng ánh mắt tràn ngập lực, áp bách hắn, cũng không khỏi cầm tiểu đấu giá chùy giơ lên trong tay chậm rãi đánh xuống.
Vào giờ khắc này, tiểu đấu giá chùy ở trong tay hắn, lại hốt nhiên nặng như thiên quân, ép tới làm hắn có chút không thở nổi.
Dưới đài, tất cả mọi ánh mắt, đều hoàn toàn ngưng tụ về tiểu đấu giá chùy.
Giữa sân hào khí nhất thời có chút ngưng lại.
Dưới đài, hai tay Cuồng Lôi Công Tử nắm thật chặc, trong lòng không ngừng hô:
- Nhanh lên, lằng nhằng cái gì. Tử Hà Phích Lịch Tử, cũng nhanh là của ta.
Nhưng vào lúc này, mọi người đang hít thở không thông, một người chậm rãi hô ra, như tiếng sấm rền, nổ vang tại bên tai tất cả mọi người.
Như nước lạnh đột nhiên đổ xuống vạc dầu, trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng đấu giá ù ù rung động.
- Ta xuất một trăm hai mươi vạn.
Như trước thanh âm thập phần bình thản, ngữ khí đạm nhiên, giờ phút này, rơi lọt vào tai mọi người như đạo Lôi Đình.
Tất cả ánh mắt mọi người tại đấu giá chùy nhìn lại, lần nữa chậm rãi đứng nhìn trên người trẻ tuổi.
Lúc này, hắn đứng ở nơi đó, sống lưng cao ngất như cây tùng, thân hình hùng vĩ, tất cả mọi người không nhịn được." Hô" một tiếng.
Hồng y Đấu giá sư Hồng Đát, nghe đến thanh âm này, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, theo bản năng lau mồ hôi lạnh.
Ở trong lòng hắn rên rỉ thì thào nói:
- Lão Tổ tông, ngươi có khả năng tính ra, rốt cục đợi được, không uổng công ta lằng nhằng lâu như vậy, ta Hồng Đát này ánh mắt nhìn nhiều như vậy, lần này rốt cục không có nhìn lầm…ân.
Vốn tưởng rằng lập tức đem nắm chắc thắng lợi trong tay, Cuồng Lôi Công Tử nghe thấy thanh âm này bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt mơ hồ thiêu đốt lửa giận.
Hiển nhiên, Diệp Bạch cử động lần này đã thành công đem hắn hoàn toàn kích nộ. Hừ, một trăm hai mươi vạn, tốt, rất tốt, lại là hai mươi vạn, hai mươi vạn thêm sao. Ngươi ngoan lắm.
Hắn quay đầu, nhìn về phía trên đài, lạnh lùng nói:
- Một trăm ba mươi vạn.
Hô lên một tiếng này, sau đó hắn rất nhanh gắt gao nắm tay chính mình, một trăm ba mươi vạn này đã là cực hạn, nếu như Diệp Bạch hô thêm một lần, hắn liền tuyệt đối thất bại. Nhưng mặc dù bại, tiểu tử, ngươi cũng phải hối hận. Ngươi hẳn là hối hận, không nên dây vào ta, đồ dù tốt, nhưng cũng phải nhìn ngươi mệnh mà hưởng không.
Giờ phút này, trong lòng Cuồng Lôi Công Tử phẫn nộ, nhưng lúc này không có ai quan tâm hắn.
Tất cả ánh mắt mọi người đều hướng về phía Diệp Bạch.
Tất cả mọi người hít một hơi thật sâu, ánh mắt kinh ngạc. Một trăm hai mươi vạn… Chẳng lẽ, hắn tính toán mỗi lần hô thêm hai mươi vạn, người này đích thật là người điên a. Mới vừa rồi tại hậu trường đấu giá, cũng không biết hắn rốt cuộc bán thứ gì, mà tập hợp đầy đủ Huyền Tinh. Nếu không, không đủ tiền thanh toán.
Mọi người cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt cũng không khỏi nóng bỏng lên.
Vài chữ số này, mọi người cũng không khỏi kinh ngạc không thôi, hiện tại người trẻ tuổi tùy tiện ra giá trên trăm vạn Huyền Tinh, cũng không hiểu hai người này rốt cuộc lai lịch như thế nào, lại có nhiều tiền như thế?
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Diệp Bạch, xem hắn ra giá tiếp theo như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.