Vô Tận Kiếm Trang

Quyển 3 - Chương 41: Tháo mặt nạ xuống.

Y Quan Thắng Tuyết

22/04/2013

Mặc dù Diệp Bạch không nhìn nhưng người khác có lẽ không tin, cũng không biết, huống chi lúc đó Đường Huyết Nhu còn đang hôn mê, hắn làm gì với nàng thì làm sao có ai chứng kiến.

Đường Huyết Nhu sau khi tỉnh lại, không dùng một kiếm giết mình cũng là bồ tát lắm rồi, chỉ là nghĩ tới đây Diệp Bạch cũng đã yên tâm, mặc kệ thế nào mình cũng cứu Đường Huyết Nhu một mạng nếu như nàng một mực gây sự thì Diệp Bạch không để ý tới nàng nữa.

Dù sao tổng thể mà nói, cho dù đem Ảnh Lục Đao cùng với U Mang cung cùng một chỗ cho Đường Huyết Nhu thì Diệp Bạch vẫn còn một tứ giai đê cấp Đạo Tâm Kiếm, buôn bán vẫn có lời cho nên hắn không để trong lòng.

Đương nhiên nếu có thể chia một phần thì Diệp Bạch tuyệt đối không bỏ qua.

Ánh mắt của Đường Huyết Nhi phức tạp nhìn Diệp Bạch nửa ngày sau đó mới từ từ mở miệng nói:

- Ta biết rõ là ngươi đã cứu ta.

Diệp Bạch gật nhẹ đầu, đây là sự thật không có điều gì mà phải từ chối.

- Tuy nhiên ngươi lại cởi y phục của ta, thấy một số chỗ không nên nhìn thấy.

Đường Huyết Nhu tiếp tục bình tĩnh nói.

Trên trán Diệp Bạch lập tức xuất hiện những giọt mồ hôi như hạt đậu.

Ánh mắt của Đường Huyết Nhu di chuyển nhìn về phía đôi mắt của Diệp Bạch mà thản nhiên nói:

- Có nhiều thứ người thân nhất của ta cũng không thể động vào mà ngươi chẳng những nhìn còn đụng phải.

Diệp Bạch chỉ có thể gật đầu, đây là sự thật, hắn đã làm thì hắn sẽ thừa nhận.

- Tuy nhiên…

Đường Huyết Nhu nói đến đây bỗng nhiên chuyển động ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Diệp Bạch:

- Ngươi đã cứu ta, mặc dù làm như thế vẫn là cứu ta, chuyện này, thật sự…

Diệp Bạch chỉ có thể tiếp tục gật đầu.

- Đương nhiên tình thế lúc đó nguy hiểm ta không tính, coi như chuyện này ngươi cứu ta, một mặt thấy thân thể ta, coi như thanh toán xong, không ai nợ ai.

Diệp Bạch vội gật đầu, chỉ cần nàng không truy cứu là Diệp Bạch cảm thấy mỹ mãn rồi, hắn không cần đối phương báo ân chỉ cần không tìm mình gây phiền toái là tốt lắm rồi.

Nữ tử này tuy lạnh lùng nhưng thực lực hiện tại thì không bằng mình, ở trước mặt Diệp Bạch nàng rõ ràng có một cảm giác câu thúc, trước đây chưng từng có.

Đường Huyết Nhu nói:

- Được, ngươi cũng đồng ý thì hai chúng ta không ai thiếu nợ ai, ngươi cũng tính là quân tử, vậy thì chúng ta cứ làm theo ước hẹn trước kia, kiếm về ngươi đao về ta, chia đều.

Diệp Bạch gật nhẹ đầu.

Đường Huyết Nhu lấy ra thanh Tử cung, đặt ở trước mặt Diệp Bạch nói:



- Cung chỉ có một thanh, chúng ta có tới hai người, ngươi có biện pháp gì không? Hoặc ngươi có đồ vật gì trao đổi không?

Diệp Bạch lắc đầu nói:

- Ta cũng không coi trọng giá trị của nó, khi nào chúng ta rời khỏi đây ngươi bán lấy tiền chia cho ta một nửa là được.

Đường Huyết Nhu nhìn chằm chằm về phía Diệp Bạch, tựa hồ như muốn nhìn xuyên qua tâm tư của hắn, sau nửa ngày nàng mới thu hồi mục quang, hạ mi mắt xuống mà nói:

- Cũng tốt, cứ như vậy đi, chỉ là sau khi bán xong ta làm cách nào để tìm ngươi?

Diệp Bạch nói:

- Ta là Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch, nếu như ngươi cần tìm thì cứ tới Tử Cảnh cốc, hỏi tên của ta sẽ có người đưa ngươi tới tìm ta.

Nếu là trước kia thì Diệp Bạch không nói như vậy, nhưng hiện tại thì hắn không lo lắng, cái tên Diệp Bạch trước kia không có mấy ai biết rõ nhưng sau khi hắn tấn giai lên làm huyền sĩ đỉnh cấp thì nhất định sẽ là một thành viên chói mắt ở trong Tử Cảnh cốc, Đường Huyết Nhu sau này tới tìm hắn nhất định sẽ rất là dễ dàng.

- Vậy sao?

Đường Huyết Nhu ngẩng đầu lên, ánh mắt di chuyển nói:

- Hóa ra ngươi là người của Tử Cảnh Cốc, khó trách… Diệp Bạch, Diệp Bạch cái tên này tại sao lại quen thuộc, có phải ta đã từng gặp qua ngươi?

Ánh mắt của nàng bỗng nhiên xuất hiện một chút duệ lệ, nàng nhìn chằm chằm về phía mặt mũi của Diệp Bạch, Diệp Bạch liền lùi về sau một bước cười khan hai tiếng nói:

- Đường cô nương, đừng trách đây chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi, phòng ngừa vạn nhất.

Hắn cúi đầu xuống, sau đó khẽ vuốt mặt, lại ngẩng đầu lên, cả người đã biến đổi.

Tuy không thể nói là anh tuấn đẹp trai, nhưng Diệp Bạch có một khí chất đặc biệt khiến cho người ta mê đắm, nhất là đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch mang tới một cảm giác kỳ lạ.

Mà trong tay hắn chính là một chiếc mặt nạ mỏng như là cánh ve, vô cùng sống động, đây chính là dịch dung cụ.

Ánh mắt của Đường Huyết Nhu đặt lên trên hai mắt của nàng, sau đó nàng lại cầm mặt nạ xem qua.

Sau nửa ngày, Đường Huyết Nhu mới nói:

- Hóa ra đây mới là bộ dáng chính thức của ngươi, Diệp Bạch, ha ha… Phẩm kiếm đệ nhất bảng, nhân tài mới xuất hiện của Tử Cảnh Cốc.

Diệp Bạch bị hai tiếng cười ha ha này của nàng khiến cho trong lòng cảm thấy không yên, đây tuyệt đối không phải là dấu hiệu tốt, hắn liền nói sang chuyện khác:

- Được rồi, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành, lần này hợp tác thành công viên mãn, thứ gì cũng đã tới tay, tiếp theo, ngươi có tính toán gì không?

Hắn vốn muốn hỏi ngươi khi nào thì đi nhưng khi đến miệng lại chuyển thành câu hỏi này.

Tuy nhiên sau khi hắn cất tiếng Đường Huyết Nhu lại nhìn Diệp Bạch nói:

- Tà Vương mộ này nguy hiểm nặng nề, chúng ta cùng làm một tổ đội, kiếm được việc gì sẽ chia đều.



Diệp Bạch “ách” một tiếng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng nuốt được vào trong bụng, hắn cũng không cự tuyệt, Đường Huyết Nhu này tuy lạnh lùng nhưng thực lực không tệ, có rất nhiều bí thuật, thực lực cũng không hề thấp.

Diệp Bạch khẽ gật đầu, chấn nhận đề nghị của Đường Huyết Nhu, mặc dù hắn nhìn ra Đường Huyết Nhu quyết định hợp tác không thương lượng với mình, tựa hồ như hơi bá đạo nhưng Diệp Bạch đã đồng ý, chuyện nhỏ ấy dĩ nhiên là không để trong lòng.

- Đi thôi.

Đường Huyết Nhu thấy Diệp Bạch đáp ứng thì không do dự quay người đi ra ngoài, thanh Lục Đao và Tử Cung đều được nàng thu vào, Lục đao rất nhỏ đặt ở bên hông còn Tử Cung thì được nàng đặt ở trên lưng, che bởi một tấm vải, nếu không nó sẽ lấp lóe tử mang, ai cũng sẽ biết.

Mà ở trên người nàng phủ một trường sam thanh sắc, y phục của nàng đã bị rách cho nên không thể mặc lại, mặc dù hơi quái dị nhưng trong tà vương mộ này không có quần áo để thay đổi cho nên tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.

Tuy nhiên Đường Huyết Nhu đi vài bước thấy Diệp Bạch không đi theo thì kỳ quái quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Diệp Bạch thì nàng dừng bước lại, không kìm được nhíu mày nói:

- Làm sao vậy?

Diệp Bạch cười khổ một cái chỉ thân thể của mình, hơi lo lắng nói:

- Cái này… Trên người ta đều là dơ bẩn, ngươi đi ra ngoài trước một chút để ta xử lý rồi sẽ ra…

- A…

Đường Huyết Nhu nghe vậy thì xoay người ra ngoài cửa, khi thân ảnh của nàng sắp biến mất, nàng bỗng nhiên quay đầu phản ứng:

- Nơi đây không có nước, làm sao ngươi xử lý được?

Lúc này nàng cũng hiểu được Diệp Bạch nói xử lý là làm gì, chính là xử lý dơ bẩn, lúc trước nàng sau khi tấn chức lên làm huyền sĩ cũng phải tắm rửa ba lần mới sạch sẽ, nhưng nơi này lại không có nước…

Diệp Bạch khẽ mỉm cười nói:

- Đợi lát nữa ngươi sẽ biết, chút nữa ta sẽ cho ngươi một tin mừng.

- Tin mừng?

Ánh mắt của Đường Huyết Nhu chớp động, nàng hoài nghi liếc nhìn Diệp Bạch rồi nói:

- Được rồi, ta ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi nhanh lên đi.

Diệp Bạch gật đầu, Đường Huyết Nhu sải bước ra ngoài, sau đó biến mất không còn thấy gì nữa, không biết là được chuyển đi nơi nào.

Sau khi Đường Huyết Nhu đã rời đi, Diệp Bạch không dám chậm trễ, giờ phút này trên người hắn đầy bùn đất vô cùng khó chịu, mặc cho ai trùng quan thành công đều phải như vậy. Đây là Tà Vương mộ không có nước, nếu là người bình thường thì phải chờ nửa tháng nhưng Diệp Bạch thì hắn có phương pháp.

Hắn nhanh chóng triệu hồi mười thanh kiếm ở trong Kiếm thạch ra, sau đó sắp xếp theo phương vị đặc thù bố trí ra một nhiếp linh kiếp trận, may mà Diệp Bạch mới học được Trung cấp nhiếp linh kiếm trận.

Sau khi lập ra Trung cấp nhiếp linh kiếm trận, trong thạch thất liền bắt đầu kịch liệt, phảng phất giống như một đại long, từ bốn phương tám hướng là tụ tập lại, dần dần nó ngưng tụ lại, linh khí trở nên nồng đậm, một linh vũ rơi xuống, không khí lập tức tràn đầy nước mưa, Diệp Bạch bắt đầu thoải mái tắm rửa.

Dùng Linh vũ để tắm rửa, đây là chuyện rất khó nhưng Diệp Bạch đã làm được.

Sau một lát Diệp Bạch quan sát, hắn nhận thấy dơ bẩn ở trên người của mình được tẩy sạch thì mặc quần áo lại, giờ khắc này hắn cảm thấy toàn thân khoan khoái, có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, một quyền vung ra có thể làm sập cả một tòa núi lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Kiếm Trang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook