Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 103: Một đám vô dụng!
Ss Tần
01/02/2024
Lang Gia, Trung Thiên Vực.
“Đồ vô dụng!”
“Một đám vô dụng!”
Chi thứ của Lâm Thị, Thanh Thủy Lâm gia.
Thanh Thủy Lâm gia gia chủ Lâm Hùng hiện tại đang vô cùng tức giận, nguyên nhân là bởi vì thăng ranh Lâm Nhược Hành.
Một tháng trước, một tình huống bất thường xảy ra ở Vân Xuyên, đương nhiên Lâm Hùng và những người khác cũng phát hiện.
Tuy Lâm Hùng chỉ là tộc nhân chi thứ, nhưng dù sao cũng là người Lâm gia, chuyện này xảy ra ở Lang Gia địa giới, tất nhiên phải điều tra cẩn thận.
Đã không điều tra thì thôi, khi phát hiện ra biến cố bất thường này có liên quan đến Cố Tiên Nhi của Cán Hoa Lâu, Lâm Hùng cảm thấy bất an.
Trùng hợp Lâm Nhược Hành về nhà, bèn kể lại chuyện xảy ra ở Cán Hoa Lâu.
Lâm Hùng rất tức giận về chuyện này, ông ta mảng cho Lâm Nhược Hành một trận.
Khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Hùng chỉ chăm chăm làm một việc, đó chính là tìm kiếm Cố Tiên Nhị, tìm kiếm Trần Trường An.
Nhưng một tháng trôi qua, ông ta vẫn không tìm được, lần nào cũng chậm một bước.
“Gia chủ bớt giận, hành tung của Trần Trường An thay đổi luôn luôn, không ai biết đến tốt cùng hắn muốn đi đâu”.
“Hơn nữa Lang Gia quá lớn, muốn tìm một người chưa từng gặp quả thực không phải việc dễ dàng”.
Người của Lâm gia không biết phải làm sao, Lang Gia rộng lớn thế này, tìm kiểu gì bây giờ?
“Ta biết Lang Gia lớn, nhưng Vân Xuyên to lắm à?”
“Với năng lực của các ngươi, đi hết cái Vân Xuyên nho nhỏ này mà cũng không tìm được?”
“Tìm không được thì không biết mở mồm ra hỏi à?” “Lẽ nào bọn họ vẫn ở Vân Xuyên, không đi đâu?”
“Một nam một nữ còn dắt theo một con chó, đội ngũ như thế bình thường chắc?”
“Các ngươi không phải đồ bị thịt vô dụng thì còn ai vào đây nữa?”, Lâm Hùng giận dữ quát.
Nghe Lâm Hùng mắng chửi, người Lâm gia cũng chỉ có thể cười gượng một cách bất đắc dĩ, Lâm Hùng có thể nghĩ đến những điều này thì làm sao bọn họ lại không nghĩ ra được chứ.
Nhưng mà bọn họ vẫn không tìm được bất kỳ tung tích nào của Trần Trường An.
“Gia chủ, bọn ta cũng hỏi thăm xung quanh rồi, đích xác có người từng trông thấy bọn họ, nhưng không có mấy ai để ý kỹ".
“Hơn nữa bọn ta tìm đến nhiều người của gia tộc và tông môn ở Vân Xuyên giúp đỡ rồi”.
“Ta phát hiện một điều hết sức kỳ lạ, hình như Trần Trường An từng đến nhà bái phỏng”.
“Chỉ có điều chẳng bao lâu đã đi ngay”. “Không chỉ thế, dường như lần nào Trần Trường An cũng có thể cắt đuôi bọn ta, giống như hẳn biết có người đang điều tra hành tung của hẳn vậy”.
“Tên Trần Trường An này không phải là quen biết với lão. †ổ thật đấy chứ?”
“Nếu đúng là như vậy thật, thế thì chúng ta làm thế này...”
Rầm!
“Đồ vô dụng!”
“Một đám vô dụng!”
Chi thứ của Lâm Thị, Thanh Thủy Lâm gia.
Thanh Thủy Lâm gia gia chủ Lâm Hùng hiện tại đang vô cùng tức giận, nguyên nhân là bởi vì thăng ranh Lâm Nhược Hành.
Một tháng trước, một tình huống bất thường xảy ra ở Vân Xuyên, đương nhiên Lâm Hùng và những người khác cũng phát hiện.
Tuy Lâm Hùng chỉ là tộc nhân chi thứ, nhưng dù sao cũng là người Lâm gia, chuyện này xảy ra ở Lang Gia địa giới, tất nhiên phải điều tra cẩn thận.
Đã không điều tra thì thôi, khi phát hiện ra biến cố bất thường này có liên quan đến Cố Tiên Nhi của Cán Hoa Lâu, Lâm Hùng cảm thấy bất an.
Trùng hợp Lâm Nhược Hành về nhà, bèn kể lại chuyện xảy ra ở Cán Hoa Lâu.
Lâm Hùng rất tức giận về chuyện này, ông ta mảng cho Lâm Nhược Hành một trận.
Khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Hùng chỉ chăm chăm làm một việc, đó chính là tìm kiếm Cố Tiên Nhị, tìm kiếm Trần Trường An.
Nhưng một tháng trôi qua, ông ta vẫn không tìm được, lần nào cũng chậm một bước.
“Gia chủ bớt giận, hành tung của Trần Trường An thay đổi luôn luôn, không ai biết đến tốt cùng hắn muốn đi đâu”.
“Hơn nữa Lang Gia quá lớn, muốn tìm một người chưa từng gặp quả thực không phải việc dễ dàng”.
Người của Lâm gia không biết phải làm sao, Lang Gia rộng lớn thế này, tìm kiểu gì bây giờ?
“Ta biết Lang Gia lớn, nhưng Vân Xuyên to lắm à?”
“Với năng lực của các ngươi, đi hết cái Vân Xuyên nho nhỏ này mà cũng không tìm được?”
“Tìm không được thì không biết mở mồm ra hỏi à?” “Lẽ nào bọn họ vẫn ở Vân Xuyên, không đi đâu?”
“Một nam một nữ còn dắt theo một con chó, đội ngũ như thế bình thường chắc?”
“Các ngươi không phải đồ bị thịt vô dụng thì còn ai vào đây nữa?”, Lâm Hùng giận dữ quát.
Nghe Lâm Hùng mắng chửi, người Lâm gia cũng chỉ có thể cười gượng một cách bất đắc dĩ, Lâm Hùng có thể nghĩ đến những điều này thì làm sao bọn họ lại không nghĩ ra được chứ.
Nhưng mà bọn họ vẫn không tìm được bất kỳ tung tích nào của Trần Trường An.
“Gia chủ, bọn ta cũng hỏi thăm xung quanh rồi, đích xác có người từng trông thấy bọn họ, nhưng không có mấy ai để ý kỹ".
“Hơn nữa bọn ta tìm đến nhiều người của gia tộc và tông môn ở Vân Xuyên giúp đỡ rồi”.
“Ta phát hiện một điều hết sức kỳ lạ, hình như Trần Trường An từng đến nhà bái phỏng”.
“Chỉ có điều chẳng bao lâu đã đi ngay”. “Không chỉ thế, dường như lần nào Trần Trường An cũng có thể cắt đuôi bọn ta, giống như hẳn biết có người đang điều tra hành tung của hẳn vậy”.
“Tên Trần Trường An này không phải là quen biết với lão. †ổ thật đấy chứ?”
“Nếu đúng là như vậy thật, thế thì chúng ta làm thế này...”
Rầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.