Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 112: Ngươi xem thường ta quá
Ss Tần
01/02/2024
“Nhưng mà... ta không muốn tổn thương nhưng thôn dân ấy, dù sao bọn họ cũng vô tội”.
“Nên là Đại Hoàng ngươi phải nghĩ ra cách nào đó, cho dù là thôn dân hay Tuyết Yêu cũng phải chìm sâu vào giấc ngủ, ngươi có cách nào không?”, Trần Trường An hỏi.
“Chỉ thế à?”
“Ngươi xem thường ta quá”.
Đại Hoàng khinh thường liếc Trần Trường An, rồi bóng dáng nó chợt lóe lên, một lát sau đã xuất hiện trước mặt Trần Trường An.
“Thu phục hết rồi”.
“Cứ yên tâm, ta không cho bọn họ tỉnh thì mười ngày nửa tháng cũng chưa tỉnh đâu”.
“Đủ cho chúng ta điều tra thiên trì rồi”, Đại Hoàng đắc ý. nói.
“Đi thôi”.
“À phải rồi, Tiên Nhi, ngươi không cần đi theo bọn ta, tu vi của ngươi quá yếu nên ở lại để tránh xảy ra biến cố gì”.
Đại Hoàng nghĩ một lát bèn cảm thấy Cố Tiên Nhi không đi theo ổn hơn, dù sao cũng chẳng ai biết dưới thiên trì kia có cái quái gì.
“À... vâng ạ”.
Cố Tiên Nhi hơi thất vọng, nhưng chỉ nháy mắt sau đã khôi phục sự bình tĩnh.
Nàng ta thầm thề trong lòng rằng phải cố gắng tu luyện, sớm ngày đạt tới thực lực không cản trở mọi người nữa.
“Đi theo luôn đi”.
“Nàng ta ở lại trên đây cũng không an toàn lắm, huống hồ, có ngươi ở đây thì nguy hiểm gì”.
Trần Trường An nhận ra sự mất mát của Cố Tiên Nhi, dẫn theo một người xuống cũng không ảnh hưởng gì.
Bản thân mình không cần người bảo vệ, Đại Hoàng chỉ cần chú ý Cố Tiên Nhi chút là được.
“Cái này gọi là gì nhỉ?”
“Sao lại không an toàn chứ? Dù là thôn dân hay Tuyết Yêu thì ta cũng thu phục hết”.
“Ngươi đây là đang sỉ nhục ta”, Đại Hoàng hờn giận nói.
“Ngươi lợi hại là thế, dẫn theo nàng ta mở mang kiến thức thì có gì đâu”.
“Lễ nào đi theo ngươi còn gặp nguy hiểm gì à?”, Trần Trường An cười nói.
“Lời này có lý đấy”. “Nha đầu, đi theo ta, ta bảo vệ ngươi an toàn”. “Cảm ơn công tử, cảm ơn tiền bối Đại Hoàng”.
Sắc mặt Cố Tiên Nhi chuyển sang vui vẻ, đi theo phía sau Trần Trường An, cả đám hướng tới thiên trì.
“Công tử, ta... ta không qua được”.
“Má ơi, ta cũng không qua được”.
Sau khi đến bên cạnh thiên trì, Đại Hoàng và Cố Tiên Nhi phát hiện có thứ gì đó chặn bọn lại, chỉ có mỗi Trần Trường
An không bị ảnh hưởng gì.
“Nên là Đại Hoàng ngươi phải nghĩ ra cách nào đó, cho dù là thôn dân hay Tuyết Yêu cũng phải chìm sâu vào giấc ngủ, ngươi có cách nào không?”, Trần Trường An hỏi.
“Chỉ thế à?”
“Ngươi xem thường ta quá”.
Đại Hoàng khinh thường liếc Trần Trường An, rồi bóng dáng nó chợt lóe lên, một lát sau đã xuất hiện trước mặt Trần Trường An.
“Thu phục hết rồi”.
“Cứ yên tâm, ta không cho bọn họ tỉnh thì mười ngày nửa tháng cũng chưa tỉnh đâu”.
“Đủ cho chúng ta điều tra thiên trì rồi”, Đại Hoàng đắc ý. nói.
“Đi thôi”.
“À phải rồi, Tiên Nhi, ngươi không cần đi theo bọn ta, tu vi của ngươi quá yếu nên ở lại để tránh xảy ra biến cố gì”.
Đại Hoàng nghĩ một lát bèn cảm thấy Cố Tiên Nhi không đi theo ổn hơn, dù sao cũng chẳng ai biết dưới thiên trì kia có cái quái gì.
“À... vâng ạ”.
Cố Tiên Nhi hơi thất vọng, nhưng chỉ nháy mắt sau đã khôi phục sự bình tĩnh.
Nàng ta thầm thề trong lòng rằng phải cố gắng tu luyện, sớm ngày đạt tới thực lực không cản trở mọi người nữa.
“Đi theo luôn đi”.
“Nàng ta ở lại trên đây cũng không an toàn lắm, huống hồ, có ngươi ở đây thì nguy hiểm gì”.
Trần Trường An nhận ra sự mất mát của Cố Tiên Nhi, dẫn theo một người xuống cũng không ảnh hưởng gì.
Bản thân mình không cần người bảo vệ, Đại Hoàng chỉ cần chú ý Cố Tiên Nhi chút là được.
“Cái này gọi là gì nhỉ?”
“Sao lại không an toàn chứ? Dù là thôn dân hay Tuyết Yêu thì ta cũng thu phục hết”.
“Ngươi đây là đang sỉ nhục ta”, Đại Hoàng hờn giận nói.
“Ngươi lợi hại là thế, dẫn theo nàng ta mở mang kiến thức thì có gì đâu”.
“Lễ nào đi theo ngươi còn gặp nguy hiểm gì à?”, Trần Trường An cười nói.
“Lời này có lý đấy”. “Nha đầu, đi theo ta, ta bảo vệ ngươi an toàn”. “Cảm ơn công tử, cảm ơn tiền bối Đại Hoàng”.
Sắc mặt Cố Tiên Nhi chuyển sang vui vẻ, đi theo phía sau Trần Trường An, cả đám hướng tới thiên trì.
“Công tử, ta... ta không qua được”.
“Má ơi, ta cũng không qua được”.
Sau khi đến bên cạnh thiên trì, Đại Hoàng và Cố Tiên Nhi phát hiện có thứ gì đó chặn bọn lại, chỉ có mỗi Trần Trường
An không bị ảnh hưởng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.