Chương 672: “Chắc hẳn vẫn chưa đuổi tới!”
Bân Bân
16/11/2021
Võ tu cảnh giới Chân Linh ép một cao thủ đạt đến đỉnh Huyền Dương phải tự phát nổ, chắc hắn là người đầu tiên.
Mà trưởng lão Vương gia đến chết vẫn còn buồn bực. Ông ta từng nghĩ đến vô số cách chết đi, được chết trong yên bình, bị kẻ thù mưu sát, bị sát thủ hành thích... chỉ riêng có việc tự phát nổ, lại còn bị võ tu Chân Linh ép buộc dường khiến mấy chục năm cuộc đời của ông ta biến thành trò hề.
“Người đầu tiên... trên con đường phục thù!”
Triệu Bân cắn chặt khớp răng, triệu hồi kiếm Long Uyên, lảo đà lảo đảo chạy thẳng về phía Vương Dương tháo chạy. Cho dù chỉ còn nửa cái mạng, hắn vẫn có thể tiêu diệt Vương Dương, tu vi chỉ là một phần của thực lực, tâm thế khi chiến đấu cũng rất quan trọng. Riêng điều này, hắn chắc chắn có thể đè bẹp thiếu chủ Vương gia.
Á...
Dọc đường tháo chạy, Vương Dương hét ầm lên vì sợ.
Ám hại người khác, hắn ta cũng có bản lĩnh lắm.
Lúc bắt đầu chạy trốn, hắn ta cũng chơi rất nổi, chỉ có ba lá bùa tốc hành đã được dán hết lên người, biến mình thành một bóng đen xuyên qua núi non, vượt qua thung lũng, chạy qua sông dài, xẹt qua một khu rừng đen thùi lùi, trên đường không biết đã va phải bao nhiêu cây cối và đá tảng, tiếng binh binh vang lên không ngớt.
Mà Triệu Bân cũng đuổi theo nhờ vào âm thanh này, hắn dốc vào bụng không chỉ một ngụm linh dịch. Vết thương bên ngoài còn đỡ, chứ nội thương không thể nào lành được, đến cả trạng thái ma đạo cũng giảm bớt khá nhiều.
Chiêu tự phát nổ của trưởng lão Vương gia, đối với hắn mà nói, có thể nói là đòn tấn công mang tính hủy diệt.
Đêm này dài đằng đẵng.
Âm thanh đùng đùng không biết đã ngớt từ bao giờ.
Vương Dương đã dừng, hắn ta đang chống tay vào một gốc đại thụ mà thở dốc, ba lá bùa tốc hành trên người đã mất đi ánh sáng rực rỡ, hết sạch tác dụng, nửa sau của đêm nay, hắn ta phải dùng chân nguyên để trợ giúp cho việc chạy trốn, cả đêm chạy hàng trăm dặm, thậm chí đến khi chân nguyên cũng cạn kiệt mới dừng lại.
Khiếp sợ, hắn ta vẫn còn khiếp sợ.
Một bông hoa lớn lên trong nhà kính, quãng đường xa nhất mà hắn ta từng đi cũng chỉ là thành Xích Dương, đã vậy còn được trưởng lão trong tộc bảo vệ, nào đã từng chứng kiến sóng to gió lớn. Bên ngoài hào nhoáng, bên trong thối nát, với tâm thế như thế này, chắc chắn lãnh địa mà hắn ta có thể lăn lộn cũng chỉ giới hạn trong một tòa thành thôi.
“Chắc hẳn vẫn chưa đuổi tới!”
Vương Dương thầm nghĩ, thở không ra hơi.
Keng!
Hắn vừa dứt lời đã nghe thấy một thấy tiếng gầm, trong bóng tối có một luồng sáng màu tím ập tới.
Là kiếm Tử Tiêu!
Triệu Bân đuổi tới nơi, từ đằng xa đã dùng võ hồn điều khiển kiếm tấn công.
Vương Dương lập tức biến sắc, đột ngột xoay người, vô thức chắn kiếm ngang mặt.
Mà trưởng lão Vương gia đến chết vẫn còn buồn bực. Ông ta từng nghĩ đến vô số cách chết đi, được chết trong yên bình, bị kẻ thù mưu sát, bị sát thủ hành thích... chỉ riêng có việc tự phát nổ, lại còn bị võ tu Chân Linh ép buộc dường khiến mấy chục năm cuộc đời của ông ta biến thành trò hề.
“Người đầu tiên... trên con đường phục thù!”
Triệu Bân cắn chặt khớp răng, triệu hồi kiếm Long Uyên, lảo đà lảo đảo chạy thẳng về phía Vương Dương tháo chạy. Cho dù chỉ còn nửa cái mạng, hắn vẫn có thể tiêu diệt Vương Dương, tu vi chỉ là một phần của thực lực, tâm thế khi chiến đấu cũng rất quan trọng. Riêng điều này, hắn chắc chắn có thể đè bẹp thiếu chủ Vương gia.
Á...
Dọc đường tháo chạy, Vương Dương hét ầm lên vì sợ.
Ám hại người khác, hắn ta cũng có bản lĩnh lắm.
Lúc bắt đầu chạy trốn, hắn ta cũng chơi rất nổi, chỉ có ba lá bùa tốc hành đã được dán hết lên người, biến mình thành một bóng đen xuyên qua núi non, vượt qua thung lũng, chạy qua sông dài, xẹt qua một khu rừng đen thùi lùi, trên đường không biết đã va phải bao nhiêu cây cối và đá tảng, tiếng binh binh vang lên không ngớt.
Mà Triệu Bân cũng đuổi theo nhờ vào âm thanh này, hắn dốc vào bụng không chỉ một ngụm linh dịch. Vết thương bên ngoài còn đỡ, chứ nội thương không thể nào lành được, đến cả trạng thái ma đạo cũng giảm bớt khá nhiều.
Chiêu tự phát nổ của trưởng lão Vương gia, đối với hắn mà nói, có thể nói là đòn tấn công mang tính hủy diệt.
Đêm này dài đằng đẵng.
Âm thanh đùng đùng không biết đã ngớt từ bao giờ.
Vương Dương đã dừng, hắn ta đang chống tay vào một gốc đại thụ mà thở dốc, ba lá bùa tốc hành trên người đã mất đi ánh sáng rực rỡ, hết sạch tác dụng, nửa sau của đêm nay, hắn ta phải dùng chân nguyên để trợ giúp cho việc chạy trốn, cả đêm chạy hàng trăm dặm, thậm chí đến khi chân nguyên cũng cạn kiệt mới dừng lại.
Khiếp sợ, hắn ta vẫn còn khiếp sợ.
Một bông hoa lớn lên trong nhà kính, quãng đường xa nhất mà hắn ta từng đi cũng chỉ là thành Xích Dương, đã vậy còn được trưởng lão trong tộc bảo vệ, nào đã từng chứng kiến sóng to gió lớn. Bên ngoài hào nhoáng, bên trong thối nát, với tâm thế như thế này, chắc chắn lãnh địa mà hắn ta có thể lăn lộn cũng chỉ giới hạn trong một tòa thành thôi.
“Chắc hẳn vẫn chưa đuổi tới!”
Vương Dương thầm nghĩ, thở không ra hơi.
Keng!
Hắn vừa dứt lời đã nghe thấy một thấy tiếng gầm, trong bóng tối có một luồng sáng màu tím ập tới.
Là kiếm Tử Tiêu!
Triệu Bân đuổi tới nơi, từ đằng xa đã dùng võ hồn điều khiển kiếm tấn công.
Vương Dương lập tức biến sắc, đột ngột xoay người, vô thức chắn kiếm ngang mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.