Chương 712: "Chết tiệt, đúng là chết tiệt".
Bân Bân
27/11/2021
Thú cưỡi diều hâu của lão ta đã bay tới đón lão ta.
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, lập tức triệu hồi Đại Bằng, đuổi theo con diều hâu.
Rất lâu sau khi hai người rời đi thì mới có một người khác đi lên núi.
Đó là Phượng Vũ, cô ta không đợi được nên đến lấy đan dược, nhưng đã quá muộn, những gì còn lại chỉ là một mớ hỗn độn, không còn nhìn thấy lão già răng vàng đâu nữa. Đạo quan của lão ta cũng đã sụp đổ, máu loang khắp sân, không biết lão già răng vàng có còn sống không, chỉ biết rằng ở đây đã từng trải qua một trận chiến đẫm máu.
Vèo! Vèo!
Một cơn gió nổi lên, lại có hai kẻ mặc đồ đen hiện ra như hai bóng ma, quỳ một chân xuống.
"Thánh nữ, ta đã tìm được tung tích của sát thủ".
Nghe vậy, Phượng Vũ quay người đi xuống núi, chỉ buông lại một câu: "Kiểm tra xem ai đã từng đến ngọn núi này".
Đêm nay, thời tiết thật không tệ.
Vầng trăng tròn treo trên bầu trời cao sáng trong lạ thường.
Quác! Quác!
Dưới ánh trăng, Đại Bằng vô cùng hưng phấn, nhanh như chớp đuổi theo con diều hâu.
Triệu Bân cũng không nhàn rỗi, hắn cầm kiếm Long Uyên trong tay, chém ra kiếm khí truy giết kẻ thù.
"Chết tiệt, đúng là chết tiệt".
Lão già răng vàng nghiến răng nghiến lợi, không ngừng ho ra máu.
Đường đường là cảnh giới Địa Tạng, hôm nay chỉ bắt một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh về làm đan dẫn, không ngờ lại thình lình xuất hiện thiên lôi, khiến cho lão ta rối tinh rối mù, hoàn toàn bị đánh bại. Chỉ trách lão ta đã quá xui xẻo, bắt nhầm Triệu Bân mà thôi.
Ông!
Trong lúc này, Triệu Bân lại điều khiển kiếm chém tới.
Diều hâu rất nhanh nhẹn, không cố chấp đối đầu cùng Triệu Bân mà liên tục tránh né, mải miết tháo chạy. Đây cũng là ý đồ của lão già răng vàng, không phải vì lão ta sợ Triệu Bân, mà vì trạng thái hiện tại của lão ta rất xấu hổ: lão ta tàn phế hẳn rồi, không còn sức đâu để đánh một trận nữa. Nếu bị hắn đuổi kịp, có lẽ lão ta sẽ bị tiêu diệt ngay.
Quan trọng hơn cả, Triệu Bân không phải một võ tu Chân Linh thông thường.
Hắn có thể hấp thụ sấm sét, lần đầu tiên lão ta nghe nói về điều này. Hắn còn có đống bùa nổ ở cấp bậc rất cao, uy lực quá đáng sợ, vì thế, lão ta chỉ có thể tháo chạy, còn phải chạy cho nhanh, đợi khi hồi phục sẽ tập kích.
Xoạt! Xoạt!
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, lập tức triệu hồi Đại Bằng, đuổi theo con diều hâu.
Rất lâu sau khi hai người rời đi thì mới có một người khác đi lên núi.
Đó là Phượng Vũ, cô ta không đợi được nên đến lấy đan dược, nhưng đã quá muộn, những gì còn lại chỉ là một mớ hỗn độn, không còn nhìn thấy lão già răng vàng đâu nữa. Đạo quan của lão ta cũng đã sụp đổ, máu loang khắp sân, không biết lão già răng vàng có còn sống không, chỉ biết rằng ở đây đã từng trải qua một trận chiến đẫm máu.
Vèo! Vèo!
Một cơn gió nổi lên, lại có hai kẻ mặc đồ đen hiện ra như hai bóng ma, quỳ một chân xuống.
"Thánh nữ, ta đã tìm được tung tích của sát thủ".
Nghe vậy, Phượng Vũ quay người đi xuống núi, chỉ buông lại một câu: "Kiểm tra xem ai đã từng đến ngọn núi này".
Đêm nay, thời tiết thật không tệ.
Vầng trăng tròn treo trên bầu trời cao sáng trong lạ thường.
Quác! Quác!
Dưới ánh trăng, Đại Bằng vô cùng hưng phấn, nhanh như chớp đuổi theo con diều hâu.
Triệu Bân cũng không nhàn rỗi, hắn cầm kiếm Long Uyên trong tay, chém ra kiếm khí truy giết kẻ thù.
"Chết tiệt, đúng là chết tiệt".
Lão già răng vàng nghiến răng nghiến lợi, không ngừng ho ra máu.
Đường đường là cảnh giới Địa Tạng, hôm nay chỉ bắt một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh về làm đan dẫn, không ngờ lại thình lình xuất hiện thiên lôi, khiến cho lão ta rối tinh rối mù, hoàn toàn bị đánh bại. Chỉ trách lão ta đã quá xui xẻo, bắt nhầm Triệu Bân mà thôi.
Ông!
Trong lúc này, Triệu Bân lại điều khiển kiếm chém tới.
Diều hâu rất nhanh nhẹn, không cố chấp đối đầu cùng Triệu Bân mà liên tục tránh né, mải miết tháo chạy. Đây cũng là ý đồ của lão già răng vàng, không phải vì lão ta sợ Triệu Bân, mà vì trạng thái hiện tại của lão ta rất xấu hổ: lão ta tàn phế hẳn rồi, không còn sức đâu để đánh một trận nữa. Nếu bị hắn đuổi kịp, có lẽ lão ta sẽ bị tiêu diệt ngay.
Quan trọng hơn cả, Triệu Bân không phải một võ tu Chân Linh thông thường.
Hắn có thể hấp thụ sấm sét, lần đầu tiên lão ta nghe nói về điều này. Hắn còn có đống bùa nổ ở cấp bậc rất cao, uy lực quá đáng sợ, vì thế, lão ta chỉ có thể tháo chạy, còn phải chạy cho nhanh, đợi khi hồi phục sẽ tập kích.
Xoạt! Xoạt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.