Chương 1008
Bân Bân
28/04/2022
Trên thực tế, hắn ta so với hai người trước đó thì còn vô dụng hơn,
mặc dù cả ba đều không thể xuất ra được một chiêu nào trúng đích sau đó
bị đập đến bất tỉnh, nhưng riêng Ngụy Đằng còn phải mất sức lật lên lá
bài tẩy của mình chính là thuật tàng hình. Thế mà không biết tại sao
Triệu Bân lại có thể nhìn thấu thuật tàng hình của hắn ta, không biết
tại sao Triệu Bân lại có thể tránh được một kiếm tuyệt sát của hắn ta.
Kiếm đâm không trúng mục tiêu cũng không thể vãn hồi, thế là hắn ta đã
thua tức tưởi, không thi triển được thêm bí thuật nào khác.
“Lại thêm một kẻ tàn tạ”, đám người đứng xem ho khan một tiếng nói.
“Có thể đi cửa sau vào đây quả nhiên không tầm thường như mọi người tưởng tượng”, có không ít người thầm nói, người mà nữ soái Xích Diễm nhìn trúng sao có thể tầm thường được, một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh liên tiếp đập tơi tả ba kẻ cảnh giới Huyền Dương! Trong số ba kẻ đó còn có một kẻ là đệ tử lâu năm của Thiên Tông, đúng là hắn không thể chỉ dựa vào may mắn để chiến thắng.
“Đánh bại đám hạ đẳng đó cũng không có gì to tát”, cách đó không xa cũng có rất nhiều đệ tử lâu năm đang tụ tập theo dõi, trong tay bọn họ cầm quạt xếp phe phẩy, miệng thì cười đùa chế giễu, đám hạ đẳng mà bọn họ nói tới tất nhiên là đám người Nghiêm Khang, tu luyện chưa tới đâu mà đã ra vẻ, bị đập cũng đáng lắm.
“Vệ sư huynh, huynh không xuống thử xem à?”
Có người trêu đùa nói, Vệ sư huynh mà người đó nhắc đến chính là Vệ Xuyên.
“Hắn còn không xứng làm đối thủ của ta”, Vệ Xuyên nhếch miệng, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, ưỡn ngực ra vẻ, trước đây ở trong Huyễn Vụ U Lâm hắn ta cũng đã từng trải qua sóng to gió lớn, mà hắn ta lại vốn có tính khoác lác, hắn ta đã kể cho mọi người rằng tất cả cường giả đều chết ở bên trong Huyễn Vụ U Lâm, nhưng hắn ta lợi hại cho nên mới có thể thoát ra ngoài.
Điều đáng tiếc nhất đối với hắn ta chính là hắn ta đã không tạo được ấn tượng tốt đối với Liễu Như Nguyệt.
Không biết nếu để cho hắn ta biết đêm đó bên trong Huyễn Vụ U Lâm người đã đánh bại hắn ta và Liễu Như Nguyệt chính là Triệu Bân thì hắn ta sẽ có biểu cảm như thế nào, chắc chắn hắn ta sẽ cảm thấy bản thân như bị vả mặt, chuyện hắn ta đi khoác lác khắp nơi chính là chuyện đáng chê cười nhất, bởi vì Triệu Bân cũng có thể thoát ra ngoài được ngay cả khi đã bị Thụ Yêu cuốn vào trong bụng.
Nhắc tới Triệu Bân, hắn đã lấy hết ngân phiếu mà Ngụy Đằng đánh cược, sau đó vui vẻ nhảy khỏi đài, mỉm cười với Mục Thanh Hàn rồi cùng nàng ta đi càng lúc càng xa. Đám người đứng xem lại thêm một phen ồn ào, cái tên đi cửa sau này hiển nhiên không phải là một quả hồng mềm, không phải ai muốn bóp nát là có thể bóp được.
Trên diễn võ đài lúc này trông vô cùng đẫm máu.
Ba người nằm bẹp trên đài đều lọt thỏm trong những cái hố to, miệng trào máu không ngừng, thân thể từng đợt run rẩy, có lúc tỉnh nhưng dường như nhớ tới chuyện bị đập quá kinh hãi nên lại ngất đi, chủ yếu là cả ba đều cảm thấy rất đau, đau đến chết đi sống lại.
“Cá mè một lứa cả!”, Tư Không Kiếm Nam nhếch miệng cười khinh thường.
Lời này không ai có thể phản bác, lúc trước đám người này đã bị nổ te tua thế mà vẫn không an phận, tụ tập tìm người trả thù, nay chẳng những trả thù không được mà còn lâm vào tình cảnh thê thảm hơn trước, bị đập đến bán thân bất toại.
“Một trận thắng ba mươi vạn lượng, chậc chậc chậc”.
Lâm Tà tặc lưỡi liên tục, liếc nhìn xung quanh.
Hắn ta cũng muốn tìm người khiêu chiến để kiếm một chút tiền.
Trong lúc đang tìm kiếm, hắn ta liền tìm thấy Doãn Hồn.
Doãn Hồn cũng đang theo dõi hắn ta, hai người này vừa gặp đã muốn đánh nhau rồi.
“Cuối cùng cũng sẽ có một trận chiến”, Doãn Hồn hừ lạnh, xoay người rời đi.
Không phải hắn ta không muốn đánh mà là do hắn ta muốn bảo toàn thực lực, hắn còn mấy là bài tẩy chưa lật là vì muốn để dành cho ngày tỷ thí tân tông, trong số những đệ tử mới gia nhập Thiên Tông, ngoại trừ mấy kẻ không biết an phận như Nghiêm Khang và Vũ Văn Hạo thì ai cũng có suy nghĩ như Doãn Hồn cả, nếu như bây giờ bộc lộ thực lực quá sớm thì sẽ gặp bất lợi trong ngày tỷ thí tân tông.
“Lại thêm một kẻ tàn tạ”, đám người đứng xem ho khan một tiếng nói.
“Có thể đi cửa sau vào đây quả nhiên không tầm thường như mọi người tưởng tượng”, có không ít người thầm nói, người mà nữ soái Xích Diễm nhìn trúng sao có thể tầm thường được, một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh liên tiếp đập tơi tả ba kẻ cảnh giới Huyền Dương! Trong số ba kẻ đó còn có một kẻ là đệ tử lâu năm của Thiên Tông, đúng là hắn không thể chỉ dựa vào may mắn để chiến thắng.
“Đánh bại đám hạ đẳng đó cũng không có gì to tát”, cách đó không xa cũng có rất nhiều đệ tử lâu năm đang tụ tập theo dõi, trong tay bọn họ cầm quạt xếp phe phẩy, miệng thì cười đùa chế giễu, đám hạ đẳng mà bọn họ nói tới tất nhiên là đám người Nghiêm Khang, tu luyện chưa tới đâu mà đã ra vẻ, bị đập cũng đáng lắm.
“Vệ sư huynh, huynh không xuống thử xem à?”
Có người trêu đùa nói, Vệ sư huynh mà người đó nhắc đến chính là Vệ Xuyên.
“Hắn còn không xứng làm đối thủ của ta”, Vệ Xuyên nhếch miệng, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, ưỡn ngực ra vẻ, trước đây ở trong Huyễn Vụ U Lâm hắn ta cũng đã từng trải qua sóng to gió lớn, mà hắn ta lại vốn có tính khoác lác, hắn ta đã kể cho mọi người rằng tất cả cường giả đều chết ở bên trong Huyễn Vụ U Lâm, nhưng hắn ta lợi hại cho nên mới có thể thoát ra ngoài.
Điều đáng tiếc nhất đối với hắn ta chính là hắn ta đã không tạo được ấn tượng tốt đối với Liễu Như Nguyệt.
Không biết nếu để cho hắn ta biết đêm đó bên trong Huyễn Vụ U Lâm người đã đánh bại hắn ta và Liễu Như Nguyệt chính là Triệu Bân thì hắn ta sẽ có biểu cảm như thế nào, chắc chắn hắn ta sẽ cảm thấy bản thân như bị vả mặt, chuyện hắn ta đi khoác lác khắp nơi chính là chuyện đáng chê cười nhất, bởi vì Triệu Bân cũng có thể thoát ra ngoài được ngay cả khi đã bị Thụ Yêu cuốn vào trong bụng.
Nhắc tới Triệu Bân, hắn đã lấy hết ngân phiếu mà Ngụy Đằng đánh cược, sau đó vui vẻ nhảy khỏi đài, mỉm cười với Mục Thanh Hàn rồi cùng nàng ta đi càng lúc càng xa. Đám người đứng xem lại thêm một phen ồn ào, cái tên đi cửa sau này hiển nhiên không phải là một quả hồng mềm, không phải ai muốn bóp nát là có thể bóp được.
Trên diễn võ đài lúc này trông vô cùng đẫm máu.
Ba người nằm bẹp trên đài đều lọt thỏm trong những cái hố to, miệng trào máu không ngừng, thân thể từng đợt run rẩy, có lúc tỉnh nhưng dường như nhớ tới chuyện bị đập quá kinh hãi nên lại ngất đi, chủ yếu là cả ba đều cảm thấy rất đau, đau đến chết đi sống lại.
“Cá mè một lứa cả!”, Tư Không Kiếm Nam nhếch miệng cười khinh thường.
Lời này không ai có thể phản bác, lúc trước đám người này đã bị nổ te tua thế mà vẫn không an phận, tụ tập tìm người trả thù, nay chẳng những trả thù không được mà còn lâm vào tình cảnh thê thảm hơn trước, bị đập đến bán thân bất toại.
“Một trận thắng ba mươi vạn lượng, chậc chậc chậc”.
Lâm Tà tặc lưỡi liên tục, liếc nhìn xung quanh.
Hắn ta cũng muốn tìm người khiêu chiến để kiếm một chút tiền.
Trong lúc đang tìm kiếm, hắn ta liền tìm thấy Doãn Hồn.
Doãn Hồn cũng đang theo dõi hắn ta, hai người này vừa gặp đã muốn đánh nhau rồi.
“Cuối cùng cũng sẽ có một trận chiến”, Doãn Hồn hừ lạnh, xoay người rời đi.
Không phải hắn ta không muốn đánh mà là do hắn ta muốn bảo toàn thực lực, hắn còn mấy là bài tẩy chưa lật là vì muốn để dành cho ngày tỷ thí tân tông, trong số những đệ tử mới gia nhập Thiên Tông, ngoại trừ mấy kẻ không biết an phận như Nghiêm Khang và Vũ Văn Hạo thì ai cũng có suy nghĩ như Doãn Hồn cả, nếu như bây giờ bộc lộ thực lực quá sớm thì sẽ gặp bất lợi trong ngày tỷ thí tân tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.