Chương 1010
Bân Bân
28/04/2022
Triệu Bân quay lại đi về phía cầu thang dẫn lên lầu hai.
Hắn còn chưa tới nơi thì hạt giống tạo hóa của hắn đã bắt đầu run rẩy, xác định bên trong có kỳ trân dị bảo.
Vậy thì hắn cũng yên tâm.
Hắn tìm một chỗ ngồi xuống đọc bộ sách cổ mới tìm được.
Nguyệt Thần đã từng nói nếu như không có việc gì làm thì nên đọc cho nhiều, sau này sẽ có ích lợi rất lớn, cho dù Nguyệt Thần không nói thì hắn cũng sẽ thường xuyên đến Tàng Kinh Các đọc sách cổ, sách cổ bên trong Thiên Tông có thể nói là muôn hình vạn trạng, bên ngoài không hề có những cuốn sách này, đây đều là do tổ tiên của Thiên Tông sưu tầm, bây giờ hắn đã bước vào Thiên Tông rồi, không có lý do gì để bỏ qua cả.
“Chỉ cho phép xem, không được mang ra ngoài”.
Cách một hồi lâu lại nghe thấy Huyền Sơn lão đạo nói một câu khác.
Ông ta không nói với Triệu Bân mà là nói với một người khác.
Người đó là U Lan, sau khi xem xong trận khiêu chiến thì cô ta vẫn chưa trở về núi, cô ta cũng muốn tới Tàng Kinh Các đọc sách.
Nhìn thấy Triệu Bân, cô ta chỉ lịch sự gật đầu một cái, sau đó liền cầm lấy một cuốn sách cổ rồi bí mật xuất ra một khối tinh thạch ký ức, bí mật sao chép lại nội dung trong sách cổ. Đây là chuyện mà Thiên Tông tuyệt đối cấm, bởi vì bọn họ rất sợ bí pháp của Thiên Tông sẽ bị truyền ra ngoài, vất vả lắm mới có thể sưu tầm được số bí pháp này, sao có thể dễ dàng để chúng bị truyền ra ngoài được?
Chỉ có điều, trên có chính sách thì dưới cũng có đối sách.
Vẫn có người có thể mang nội dung của sách cổ ở đây ra ngoài.
Giống như U Lan vậy, cô ta không ngốc, còn biết dùng tới tinh thạch ký ức.
Làm lén lút nên không người nào biết.
Tuy nhiên, Triệu Bân có Thiên Nhãn cho nên có thể biết được.
“La Sinh Môn cũng có hứng thú với Tàng Kinh Các của Thiên Tông sao?”
Triệu Bân lẩm bẩm, bất giác nghĩ rằng U Lan trà trộn vào Thiên Tông là để đánh cắp sách cổ trong Tàng Kinh Các.
Hắn không nhìn nữa, lại chăm chú lật xem sách cổ.
Trong Tàng Kinh Các rất yên ắng, ngoại trừ Huyền Sơn lão đạo thì chỉ có hắn và U Lan.
Âm thanh duy nhất vang lên chính là tiếng ngáy như sấm rền của Huyền Sơn lão đạo.
“Có nghe thấy chưa, chuyện Cơ Ngân ở trên diễn võ đài đấy”.
“Cơ Ngân, cái tên đi cửa sau đó sao? Hắn dám lên diễn võ đài à?”
“Đâu chỉ dám thôi đâu! Ngay cả ba tên cảnh giới Huyền Dương cũng đều bị hắn đập tơi tả, tới mức ngay cả mẹ cũng không nhận ra được”.
“Chuyện này…”
Bên trong Tàng Kinh Các yên ắng, còn bên ngoài thì lại rất náo nhiệt.
Mới sáng sớm mà đã có rất nhiều chuyện xảy ra trên diễn võ đài, khắp nơi ồn ào bàn tán, cái tên Cơ Ngân lúc này nổi tiếng nhất, tên nhóc đi cửa sau đến đây thế mà lại dám tiếp nhận khiêu chiến trên diễn võ đài, đánh một trận thành danh!
Hắn còn chưa tới nơi thì hạt giống tạo hóa của hắn đã bắt đầu run rẩy, xác định bên trong có kỳ trân dị bảo.
Vậy thì hắn cũng yên tâm.
Hắn tìm một chỗ ngồi xuống đọc bộ sách cổ mới tìm được.
Nguyệt Thần đã từng nói nếu như không có việc gì làm thì nên đọc cho nhiều, sau này sẽ có ích lợi rất lớn, cho dù Nguyệt Thần không nói thì hắn cũng sẽ thường xuyên đến Tàng Kinh Các đọc sách cổ, sách cổ bên trong Thiên Tông có thể nói là muôn hình vạn trạng, bên ngoài không hề có những cuốn sách này, đây đều là do tổ tiên của Thiên Tông sưu tầm, bây giờ hắn đã bước vào Thiên Tông rồi, không có lý do gì để bỏ qua cả.
“Chỉ cho phép xem, không được mang ra ngoài”.
Cách một hồi lâu lại nghe thấy Huyền Sơn lão đạo nói một câu khác.
Ông ta không nói với Triệu Bân mà là nói với một người khác.
Người đó là U Lan, sau khi xem xong trận khiêu chiến thì cô ta vẫn chưa trở về núi, cô ta cũng muốn tới Tàng Kinh Các đọc sách.
Nhìn thấy Triệu Bân, cô ta chỉ lịch sự gật đầu một cái, sau đó liền cầm lấy một cuốn sách cổ rồi bí mật xuất ra một khối tinh thạch ký ức, bí mật sao chép lại nội dung trong sách cổ. Đây là chuyện mà Thiên Tông tuyệt đối cấm, bởi vì bọn họ rất sợ bí pháp của Thiên Tông sẽ bị truyền ra ngoài, vất vả lắm mới có thể sưu tầm được số bí pháp này, sao có thể dễ dàng để chúng bị truyền ra ngoài được?
Chỉ có điều, trên có chính sách thì dưới cũng có đối sách.
Vẫn có người có thể mang nội dung của sách cổ ở đây ra ngoài.
Giống như U Lan vậy, cô ta không ngốc, còn biết dùng tới tinh thạch ký ức.
Làm lén lút nên không người nào biết.
Tuy nhiên, Triệu Bân có Thiên Nhãn cho nên có thể biết được.
“La Sinh Môn cũng có hứng thú với Tàng Kinh Các của Thiên Tông sao?”
Triệu Bân lẩm bẩm, bất giác nghĩ rằng U Lan trà trộn vào Thiên Tông là để đánh cắp sách cổ trong Tàng Kinh Các.
Hắn không nhìn nữa, lại chăm chú lật xem sách cổ.
Trong Tàng Kinh Các rất yên ắng, ngoại trừ Huyền Sơn lão đạo thì chỉ có hắn và U Lan.
Âm thanh duy nhất vang lên chính là tiếng ngáy như sấm rền của Huyền Sơn lão đạo.
“Có nghe thấy chưa, chuyện Cơ Ngân ở trên diễn võ đài đấy”.
“Cơ Ngân, cái tên đi cửa sau đó sao? Hắn dám lên diễn võ đài à?”
“Đâu chỉ dám thôi đâu! Ngay cả ba tên cảnh giới Huyền Dương cũng đều bị hắn đập tơi tả, tới mức ngay cả mẹ cũng không nhận ra được”.
“Chuyện này…”
Bên trong Tàng Kinh Các yên ắng, còn bên ngoài thì lại rất náo nhiệt.
Mới sáng sớm mà đã có rất nhiều chuyện xảy ra trên diễn võ đài, khắp nơi ồn ào bàn tán, cái tên Cơ Ngân lúc này nổi tiếng nhất, tên nhóc đi cửa sau đến đây thế mà lại dám tiếp nhận khiêu chiến trên diễn võ đài, đánh một trận thành danh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.