Chương 1060
Bân Bân
16/05/2022
“Bệnh nghề nghiệp!”, Triệu Bân nói xong đã ôm chậu cơm và cầm đũa
lên. Cái thứ “bệnh nghề nghiệp” chắc hẳn là thói quen rồi, chỉ cần có
người bị hạ gục, chắc chắn hắn sẽ lục soát một phen.
Theo lời Tú Nhi nói thì chiến lợi phẩm ấy mà, không lấy cũng uổng.
Mục Thanh Hàn nghe xong mà khóe miệng giật giật, hóa ra ngươi thường xuyên làm chuyện này.
Vân Yên bị chọc đến mức dở khóc dở cười, hay cho câu “bệnh nghề nghiệp”, ngươi vừa mới đi thì sư phụ Trịnh Minh đã chạy tới đòi đồ, xong việc còn trách mắng cô ta một hồi, đánh đồ đệ của người ta tàn phế thì chớ, lại còn cướp đồ, có biết đạo đức của người luyện võ không hả, ăn cướp đó hả?
May mà bản lĩnh mắng chửi người khác của cô ta cũng không phải chuyện đùa, đồ đệ giỏi thế, sư phụ đâu thể kém cỏi được.
Triệu Bân ôm chậu cơm, liên tục lùa cơm.
Tâm trạng tốt nên sức ăn cũng tốt hơn hẳn, lần nào xuống núi cũng có thu hoạch, biểu diễn trên võ đài kiếm được hai mươi vạn, Đan Huyền còn thưởng cho hắn một viên đan ba vân, ở Linh Quả Viên được ăn uống no nê, đã thế còn được một cái đĩa ngọc khắc Độn Giáp Thiên Tự, đợi lát nữa ăn cơm xong sẽ đem nó luyện vào kiếm Long Uyên.
Nhắc đến Linh Quả Viên, linh quả mà hắn hái được bày đầy một khay.
Đừng nói đến Mục Thanh Hàn, tới cả Vân Yên cũng phải nhướn mày, bản lĩnh của tên này không hề nhỏ nha.
“Tỷ thí tân tông chỉ còn bảy ngày thôi, yên phận chút đi”.
Vân Yên thong dong nói, chủ yếu là nói với Triệu Bân. Có một tên đồ đệ chẳng mấy khi yên phận như vậy, lần nào xuống núi cũng gây rắc rối, cô ta không muốn mỗi ngày đều có người tới đỉnh Tử Trúc của cô ta uống trà “nói chuyện” đâu.
“Hiểu mà!”, Triệu Bân gật đầu.
Nói thực lòng, hắn không thích gây sự đâu, thế mà lúc nào cũng xuất hiện vài kẻ không có mắt, khiến hắn phải gây sự.
Ví dụ như tên Nghiêm Khang, không đấm cho một trận thì ngày nào tên đó cũng líu ríu.
“Hiểu ạ!”, Mục Thanh Hàn cũng gật đầu, quyết định bế quan trong bảy ngày.
Sau bữa cơm, Triệu Bân tự khóa cửa lại.
Khi đêm khuya thanh vắng, hắn mới lấy cái đĩa ngọc kia ra, dùng lôi điện để luyện.
Đĩa ngọc vỡ ra từng tấc từng tấc một, cũng biến thành tro từng tấc một, chỉ còn lại một Độn Giáp Thiên Tự lơ lửng, mất đi lớp khảm nạm, tỏa ra ánh sáng màu vàng kim giống như một ngôi sao lấp lánh, thỉnh thoảng còn nghe được thiên âm huyền diệu.
Triệu Bân phất tay, khắc nó lên kiếm Long Uyên.
Từng có lúc, Long Uyên rung lên cực kỳ kịch liệt, rung lên vì phấn khích đấy, tiếng “uỳnh uỳnh” mang theo cả kiếm uy, kiếm khí bắn ra khắp nơi, nhuộm thêm ánh vàng thuần túy, lực sát thương rất đáng sợ.
“Khá đấy!”
Triệu Bân mỉm cười thu kiếm lại, lần lượt lấy ra binh khí của Tô Vũ và Tử Viêm, cũng dùng lôi điện bao quanh nó, giúp nó tôi luyện bớt tạp chất. Xét thấy hai người kia cũng không tệ, hắn còn dùng một ít tử lệ binh tinh, không dám dùng nhiều để tránh tạo ra rắc rối không cần thiết. Đợi khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ lén lút tặng một ít.
Hắn phất tay thôi cũng thấy từng luồng phân thân biến ra, tiếp tục tạo linh kiện.
Với tư cách là bản tôn, hắn là người khắc khổ nhất, khôi phục đồng lực, tiếp tục luyện hóa thiên nhãn thuấn thân.
Keng…!
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng đàn du dương vang lên bên ngoài căn phòng.
Vẫn là người sư phụ bị mộng du đó, đúng là đa tài đa nghệ, trong lúc mộng du mà làm đủ thứ chuyện. Tiếng đàn của người này cũng rất tuyệt diệu, Triệu Bân nghe thấy mà tinh thần thoải mái, thậm chí Mục Thanh Hàn còn nằm rạp bên cửa sổ nghe đến si mê. Tiếng đàn du dương như đang kể lại một câu chuyện từ rất xa xưa.
Đợi khi Triệu Bân mở cửa sổ ra, chỉ thấy Vân Yên đang đầm đìa nước mắt.
Theo lời Tú Nhi nói thì chiến lợi phẩm ấy mà, không lấy cũng uổng.
Mục Thanh Hàn nghe xong mà khóe miệng giật giật, hóa ra ngươi thường xuyên làm chuyện này.
Vân Yên bị chọc đến mức dở khóc dở cười, hay cho câu “bệnh nghề nghiệp”, ngươi vừa mới đi thì sư phụ Trịnh Minh đã chạy tới đòi đồ, xong việc còn trách mắng cô ta một hồi, đánh đồ đệ của người ta tàn phế thì chớ, lại còn cướp đồ, có biết đạo đức của người luyện võ không hả, ăn cướp đó hả?
May mà bản lĩnh mắng chửi người khác của cô ta cũng không phải chuyện đùa, đồ đệ giỏi thế, sư phụ đâu thể kém cỏi được.
Triệu Bân ôm chậu cơm, liên tục lùa cơm.
Tâm trạng tốt nên sức ăn cũng tốt hơn hẳn, lần nào xuống núi cũng có thu hoạch, biểu diễn trên võ đài kiếm được hai mươi vạn, Đan Huyền còn thưởng cho hắn một viên đan ba vân, ở Linh Quả Viên được ăn uống no nê, đã thế còn được một cái đĩa ngọc khắc Độn Giáp Thiên Tự, đợi lát nữa ăn cơm xong sẽ đem nó luyện vào kiếm Long Uyên.
Nhắc đến Linh Quả Viên, linh quả mà hắn hái được bày đầy một khay.
Đừng nói đến Mục Thanh Hàn, tới cả Vân Yên cũng phải nhướn mày, bản lĩnh của tên này không hề nhỏ nha.
“Tỷ thí tân tông chỉ còn bảy ngày thôi, yên phận chút đi”.
Vân Yên thong dong nói, chủ yếu là nói với Triệu Bân. Có một tên đồ đệ chẳng mấy khi yên phận như vậy, lần nào xuống núi cũng gây rắc rối, cô ta không muốn mỗi ngày đều có người tới đỉnh Tử Trúc của cô ta uống trà “nói chuyện” đâu.
“Hiểu mà!”, Triệu Bân gật đầu.
Nói thực lòng, hắn không thích gây sự đâu, thế mà lúc nào cũng xuất hiện vài kẻ không có mắt, khiến hắn phải gây sự.
Ví dụ như tên Nghiêm Khang, không đấm cho một trận thì ngày nào tên đó cũng líu ríu.
“Hiểu ạ!”, Mục Thanh Hàn cũng gật đầu, quyết định bế quan trong bảy ngày.
Sau bữa cơm, Triệu Bân tự khóa cửa lại.
Khi đêm khuya thanh vắng, hắn mới lấy cái đĩa ngọc kia ra, dùng lôi điện để luyện.
Đĩa ngọc vỡ ra từng tấc từng tấc một, cũng biến thành tro từng tấc một, chỉ còn lại một Độn Giáp Thiên Tự lơ lửng, mất đi lớp khảm nạm, tỏa ra ánh sáng màu vàng kim giống như một ngôi sao lấp lánh, thỉnh thoảng còn nghe được thiên âm huyền diệu.
Triệu Bân phất tay, khắc nó lên kiếm Long Uyên.
Từng có lúc, Long Uyên rung lên cực kỳ kịch liệt, rung lên vì phấn khích đấy, tiếng “uỳnh uỳnh” mang theo cả kiếm uy, kiếm khí bắn ra khắp nơi, nhuộm thêm ánh vàng thuần túy, lực sát thương rất đáng sợ.
“Khá đấy!”
Triệu Bân mỉm cười thu kiếm lại, lần lượt lấy ra binh khí của Tô Vũ và Tử Viêm, cũng dùng lôi điện bao quanh nó, giúp nó tôi luyện bớt tạp chất. Xét thấy hai người kia cũng không tệ, hắn còn dùng một ít tử lệ binh tinh, không dám dùng nhiều để tránh tạo ra rắc rối không cần thiết. Đợi khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ lén lút tặng một ít.
Hắn phất tay thôi cũng thấy từng luồng phân thân biến ra, tiếp tục tạo linh kiện.
Với tư cách là bản tôn, hắn là người khắc khổ nhất, khôi phục đồng lực, tiếp tục luyện hóa thiên nhãn thuấn thân.
Keng…!
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng đàn du dương vang lên bên ngoài căn phòng.
Vẫn là người sư phụ bị mộng du đó, đúng là đa tài đa nghệ, trong lúc mộng du mà làm đủ thứ chuyện. Tiếng đàn của người này cũng rất tuyệt diệu, Triệu Bân nghe thấy mà tinh thần thoải mái, thậm chí Mục Thanh Hàn còn nằm rạp bên cửa sổ nghe đến si mê. Tiếng đàn du dương như đang kể lại một câu chuyện từ rất xa xưa.
Đợi khi Triệu Bân mở cửa sổ ra, chỉ thấy Vân Yên đang đầm đìa nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.