Chương 1061
Bân Bân
16/05/2022
Cũng từ giây phút đó, tiếng đàn của cô ta lại có thêm sự bi thương và đau buồn.
Triệu Bân nhìn mà lặng thinh, Mục Thanh Hàn thì xót xa, nàng ta luôn cảm thấy sư phụ mình đã từ bỏ tất cả tới mức vô tri vô giác, e là chỉ có trong giấc mơ, Vân Yên mới bộc lộ ra mặt chân thật nhất của mình. Những giọt nước mắt của cô ta là minh chứng tốt nhất. Bất giác, với thân phận là một đồ đệ, nàng ta lại oán hận người chị gái Vân Phượng đó, thủ đoạn của cô ta thật quá độc ác.
Triệu Bân thì càng hận hơn cả Vân Phượng, sau này… Không chết thì không dừng!
Sáng sớm nay không thấy Mục Thanh Hàn đâu, nàng ta thật sự đã bế quan rồi, chỉ có một mình Triệu Bân bận rộn trước bếp. Nhưng chuyện khiến hắn không chịu nổi là Vân Yên cũng vào bếp, điều này làm hắn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Thì ra cô biết nấu ăn à?
“Mấy ngày nay vi sư mộng du…”, Vân Yên khẽ nói.
“Mộng du… Cũng là một loại tu hành!”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu rồi nói một câu đầy hàm ý.
“Không làm ngươi sợ đấy chứ?”
“Cũng tàm tạm!”
Triệu Bân cười gượng, chỉ cần không vào phòng ta thì tùy sư phụ thân mến muốn đi đâu thì đi.
Vân Yên không nói gì thêm nữa mà tiếp tục lặt rau.
Sư phụ đích thân xuống bếp thì đồ đệ phải cảm thấy vinh dự biết chừng nào.
Còn về mùi vị của thức ăn thì cũng khá ngon đấy chứ!
Chắc vì mùi đồ ăn thơm quá nên đã có người chạy đến ăn chực.
Đấy là Tô Vũ và Tử Viêm, cũng không biết họ đã bàn tính trước với nhau hay là giữa đường đột nhiên gặp nhau mà cả hai đã dắt nhau lên đỉnh Tử Trúc, bọn họ đến để lấy binh khí của mình. Họ đều hiểu lễ nghĩa và cũng rất tự giác, hành lễ chào Vân Yên xong thì ngồi xuống ăn ngay, hơn nữa còn ăn rất tự nhiên.
“Ăn khỏe vậy à?”
Hai người họ nhìn thấy thau cơm của Triệu Bân thì đều nhếch môi.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, một người dễ nhìn như thế mà lại ăn khiếp thật.
“Lúc nhỏ nhà nghèo nên ăn không đủ no!”
Lý do của Triệu Bân luôn đặc biệt kiểu vậy đó.
“Thức ăn bị mặn rồi, nêm ít muối thôi!”
“Chắc món này không được giữ độ lửa, lần sau phải chú ý hơn đấy!”
“Món canh này thì nhạt quá”.
Tô Vũ rất lanh miệng và cũng là một người khá lắm lời, ăn cơm mà miệng vẫn không ngừng nghỉ, nghiễm nhiên trở thành nhà phê bình ẩm thực, ăn món nào cũng đánh giá, cơ bản là không có lời nào tốt đẹp.
Vì hắn ta mà không khí trở nên hơi lạnh lẽo.
Tử Viêm cũng không kén ăn, tên này ăn khá ngon miệng.
Triệu Bân chỉ cắm đầu lùa cơm vào miệng và chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy, loạng quạng là sư phụ của hắn sẽ lật bàn luôn ngay sau đó ấy chứ. Cái tên Tô Vũ này, ăn cơm thì lo ăn đi, sao lại lắm lời đến thế.
Đúng vậy, Vân Yên đã liếc Tô Vũ không chỉ một lần.
Cái tên nhóc này chắc không phải đến xin cơm mà là đến sinh sự đây mà.
Triệu Bân nhìn mà lặng thinh, Mục Thanh Hàn thì xót xa, nàng ta luôn cảm thấy sư phụ mình đã từ bỏ tất cả tới mức vô tri vô giác, e là chỉ có trong giấc mơ, Vân Yên mới bộc lộ ra mặt chân thật nhất của mình. Những giọt nước mắt của cô ta là minh chứng tốt nhất. Bất giác, với thân phận là một đồ đệ, nàng ta lại oán hận người chị gái Vân Phượng đó, thủ đoạn của cô ta thật quá độc ác.
Triệu Bân thì càng hận hơn cả Vân Phượng, sau này… Không chết thì không dừng!
Sáng sớm nay không thấy Mục Thanh Hàn đâu, nàng ta thật sự đã bế quan rồi, chỉ có một mình Triệu Bân bận rộn trước bếp. Nhưng chuyện khiến hắn không chịu nổi là Vân Yên cũng vào bếp, điều này làm hắn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Thì ra cô biết nấu ăn à?
“Mấy ngày nay vi sư mộng du…”, Vân Yên khẽ nói.
“Mộng du… Cũng là một loại tu hành!”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu rồi nói một câu đầy hàm ý.
“Không làm ngươi sợ đấy chứ?”
“Cũng tàm tạm!”
Triệu Bân cười gượng, chỉ cần không vào phòng ta thì tùy sư phụ thân mến muốn đi đâu thì đi.
Vân Yên không nói gì thêm nữa mà tiếp tục lặt rau.
Sư phụ đích thân xuống bếp thì đồ đệ phải cảm thấy vinh dự biết chừng nào.
Còn về mùi vị của thức ăn thì cũng khá ngon đấy chứ!
Chắc vì mùi đồ ăn thơm quá nên đã có người chạy đến ăn chực.
Đấy là Tô Vũ và Tử Viêm, cũng không biết họ đã bàn tính trước với nhau hay là giữa đường đột nhiên gặp nhau mà cả hai đã dắt nhau lên đỉnh Tử Trúc, bọn họ đến để lấy binh khí của mình. Họ đều hiểu lễ nghĩa và cũng rất tự giác, hành lễ chào Vân Yên xong thì ngồi xuống ăn ngay, hơn nữa còn ăn rất tự nhiên.
“Ăn khỏe vậy à?”
Hai người họ nhìn thấy thau cơm của Triệu Bân thì đều nhếch môi.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, một người dễ nhìn như thế mà lại ăn khiếp thật.
“Lúc nhỏ nhà nghèo nên ăn không đủ no!”
Lý do của Triệu Bân luôn đặc biệt kiểu vậy đó.
“Thức ăn bị mặn rồi, nêm ít muối thôi!”
“Chắc món này không được giữ độ lửa, lần sau phải chú ý hơn đấy!”
“Món canh này thì nhạt quá”.
Tô Vũ rất lanh miệng và cũng là một người khá lắm lời, ăn cơm mà miệng vẫn không ngừng nghỉ, nghiễm nhiên trở thành nhà phê bình ẩm thực, ăn món nào cũng đánh giá, cơ bản là không có lời nào tốt đẹp.
Vì hắn ta mà không khí trở nên hơi lạnh lẽo.
Tử Viêm cũng không kén ăn, tên này ăn khá ngon miệng.
Triệu Bân chỉ cắm đầu lùa cơm vào miệng và chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy, loạng quạng là sư phụ của hắn sẽ lật bàn luôn ngay sau đó ấy chứ. Cái tên Tô Vũ này, ăn cơm thì lo ăn đi, sao lại lắm lời đến thế.
Đúng vậy, Vân Yên đã liếc Tô Vũ không chỉ một lần.
Cái tên nhóc này chắc không phải đến xin cơm mà là đến sinh sự đây mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.