Chương 1071
Bân Bân
16/05/2022
“Thế nào, muốn xem sư phụ tắm hả?”
Vân Yên chuyển tầm mắt, sau đó cởi một lớp áo ngoài ra.
Triệu Bân ho khan, xoay người biến mất không còn bóng dáng, không mộng du thì nói sớm đi chứ!
Vân Yên bật cười, đồ đệ này cũng khá là thú vị ấy chứ.
Hôm sau, sắc trời còn chưa kịp sáng thì đã thấy Dương Phong đến lấy kiếm, được Triệu Bân luyện chế một phen, kiếm của hắn ta cũng trở nên hơn người, thân kiếm hiện lên kiếm khí màu tím, tiếng keng keng rất chói tai, múa một phen, kiếm uy rất mạnh, lực chiến cũng được tăng thêm.
Có lẽ là quá bất ngờ nên Dương Phong lại đưa cho Triệu Bân thêm mấy lọ thuốc viên.
“Thấy chưa! Hắn đáng tin hơn cái tên Hoàng Hiết kia nhiều”, Tô Vũ rót một ngụm rượu.
“Tất nhiên rồi”, Dương Phong vừa lau kiếm vừa cười nói, hắn ta từng tìm Hoàng Hiết rèn luyện vũ khí, nhưng tên đó há miệng đòi tận ba mươi vạn lượng, từ hôm đó hai người đã có thù hằn không nhỏ.
So với Hoàng Hiết, Triệu Bân đáng tin hơn rất nhiều.
Cùng là rèn đấy, nhưng qua tay Triệu Bân thì kiếm như thay da đổi thịt, Hoàng Hiết còn chẳng làm được, muốn có tiền cũng chẳng sao, nhưng mặt dày mày dạn rao giá trên trời thì đúng là ghê tởm, quan trọng nhất là Hoàng Hiết chẳng đủ trình! Ai tìm hắn ta rèn luyện vũ khí đều không hài lòng chút nào.
“Kiếm khí màu tím trên thân kiếm này được tạo ra bằng cách nào thế”, Tô Vũ chọt chọt Triệu Bân.
Dương Phong cũng dựng tai lên, hắn ta cũng tò mò muốn biết.
Chỉ rèn luyện vũ khí thôi mà có thể tạo thành kiếm khí tím thì đúng là kỳ lạ thật đấy.
Triệu Bân vung tay lên, lấy Tử Lệ binh tinh ra, sau đó cất đi trong nháy mắt.
Tô Vũ và Dương Phong đều nhìn thấy, quay sang nhìn nhau: “Tử Lệ binh tinh?”
“Đừng nói cho ai biết nhé”, Triệu Bân nhỏ giọng nói.
“Cái tên này thật là!”, hai người thổn thức chậc lưỡi.
Cái tên này trông chẳng ra sao, nhưng mấy thứ kỳ lạ thì đúng là không thiếu ha.
Một khối Tử Lệ binh tinh đó bỏ tiền ra tìm khắp nơi vẫn không thấy ai bán, có được thứ này, chỉ có kẻ ngốc mới mang ra bán, thảo nào vũ khí được Triệu Bân luyện xong lại có sự thay đổi thần kỳ như thế, thì ra là tác dụng của Tử Lệ binh tinh.
Nghĩ thế, hai người đều cười ha hả, kiếm được món lời to.
Dùng Tử Lệ binh tinh để luyện vũ khí thì chào giá ba mươi vạn lượng cũng có người giành giật.
Hai người bọn họ… Chỉ tốn mấy bình thuốc viên là được.
Tính ra, tên này sống cũng không tệ.
Vân Yên liếc sang ba người, thầm thấy ngạc nhiên.
Tiểu đồ nhi của cô ta có nhân duyên không tệ lắm nhỉ, mới vào có mấy ngày đã làm quen được mấy đệ tử lâu năm như Dương Phong, Tử Viêm với Tô Vũ, không bàn đến Tô Vũ, chỉ tính Dương Phong và Tử Viêm thôi thì một người là đệ tử Linh Quả Viên, một người là đệ tử Linh Đan Các, có rất nhiều đệ tử muốn làm quen với bọn họ cũng khó.
“Cơ Ngân, ta chờ ngươi ở diễn võ đài”.
Chưa kịp ăn cơm thì đã có một tiếng hét vang vọng đỉnh Tử Trúc.
Lại có người khiêu chiến, dùng bí pháp sóng âm, gào một tiếng vang vọng nửa Thiên Tông.
Vân Yên chuyển tầm mắt, sau đó cởi một lớp áo ngoài ra.
Triệu Bân ho khan, xoay người biến mất không còn bóng dáng, không mộng du thì nói sớm đi chứ!
Vân Yên bật cười, đồ đệ này cũng khá là thú vị ấy chứ.
Hôm sau, sắc trời còn chưa kịp sáng thì đã thấy Dương Phong đến lấy kiếm, được Triệu Bân luyện chế một phen, kiếm của hắn ta cũng trở nên hơn người, thân kiếm hiện lên kiếm khí màu tím, tiếng keng keng rất chói tai, múa một phen, kiếm uy rất mạnh, lực chiến cũng được tăng thêm.
Có lẽ là quá bất ngờ nên Dương Phong lại đưa cho Triệu Bân thêm mấy lọ thuốc viên.
“Thấy chưa! Hắn đáng tin hơn cái tên Hoàng Hiết kia nhiều”, Tô Vũ rót một ngụm rượu.
“Tất nhiên rồi”, Dương Phong vừa lau kiếm vừa cười nói, hắn ta từng tìm Hoàng Hiết rèn luyện vũ khí, nhưng tên đó há miệng đòi tận ba mươi vạn lượng, từ hôm đó hai người đã có thù hằn không nhỏ.
So với Hoàng Hiết, Triệu Bân đáng tin hơn rất nhiều.
Cùng là rèn đấy, nhưng qua tay Triệu Bân thì kiếm như thay da đổi thịt, Hoàng Hiết còn chẳng làm được, muốn có tiền cũng chẳng sao, nhưng mặt dày mày dạn rao giá trên trời thì đúng là ghê tởm, quan trọng nhất là Hoàng Hiết chẳng đủ trình! Ai tìm hắn ta rèn luyện vũ khí đều không hài lòng chút nào.
“Kiếm khí màu tím trên thân kiếm này được tạo ra bằng cách nào thế”, Tô Vũ chọt chọt Triệu Bân.
Dương Phong cũng dựng tai lên, hắn ta cũng tò mò muốn biết.
Chỉ rèn luyện vũ khí thôi mà có thể tạo thành kiếm khí tím thì đúng là kỳ lạ thật đấy.
Triệu Bân vung tay lên, lấy Tử Lệ binh tinh ra, sau đó cất đi trong nháy mắt.
Tô Vũ và Dương Phong đều nhìn thấy, quay sang nhìn nhau: “Tử Lệ binh tinh?”
“Đừng nói cho ai biết nhé”, Triệu Bân nhỏ giọng nói.
“Cái tên này thật là!”, hai người thổn thức chậc lưỡi.
Cái tên này trông chẳng ra sao, nhưng mấy thứ kỳ lạ thì đúng là không thiếu ha.
Một khối Tử Lệ binh tinh đó bỏ tiền ra tìm khắp nơi vẫn không thấy ai bán, có được thứ này, chỉ có kẻ ngốc mới mang ra bán, thảo nào vũ khí được Triệu Bân luyện xong lại có sự thay đổi thần kỳ như thế, thì ra là tác dụng của Tử Lệ binh tinh.
Nghĩ thế, hai người đều cười ha hả, kiếm được món lời to.
Dùng Tử Lệ binh tinh để luyện vũ khí thì chào giá ba mươi vạn lượng cũng có người giành giật.
Hai người bọn họ… Chỉ tốn mấy bình thuốc viên là được.
Tính ra, tên này sống cũng không tệ.
Vân Yên liếc sang ba người, thầm thấy ngạc nhiên.
Tiểu đồ nhi của cô ta có nhân duyên không tệ lắm nhỉ, mới vào có mấy ngày đã làm quen được mấy đệ tử lâu năm như Dương Phong, Tử Viêm với Tô Vũ, không bàn đến Tô Vũ, chỉ tính Dương Phong và Tử Viêm thôi thì một người là đệ tử Linh Quả Viên, một người là đệ tử Linh Đan Các, có rất nhiều đệ tử muốn làm quen với bọn họ cũng khó.
“Cơ Ngân, ta chờ ngươi ở diễn võ đài”.
Chưa kịp ăn cơm thì đã có một tiếng hét vang vọng đỉnh Tử Trúc.
Lại có người khiêu chiến, dùng bí pháp sóng âm, gào một tiếng vang vọng nửa Thiên Tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.