Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1086

Bân Bân

16/05/2022

Sau đó một cái đầu chảy máu ròng ròng rơi xuống đất.

Là đầu của tên áo đen thứ hai! Lúc gã ta còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đầu đã rơi xuống, hai mắt trừng lớn, con ngươi co rút. Ở góc độ đó còn có thể thấy cơ thể mình vẫn còn đứng sừng sững ở đó, sau đó ngả nghiêng theo một cơn gió vừa thoảng qua rồi ngã xuống đất.

Người ra tay chính là Triệu Bân, chỉ trong thoáng chốc, chỉ một nhát kiếm tuyệt sát mà thôi: “Chuyện này…”

Tên áo đen còn lại bỗng chốc biến sắc, không tự chủ được lùi về sau một bước.

Tên võ tu này là sao đây, làm sao mà tuyệt sát được một Huyền Dương đỉnh cao.

Gã còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp nhìn ra bất kỳ thứ gì.

Xích Yên và thằng nhóc tóc tím cũng cảm thấy hoảng hốt và kinh ngạc.

Hai người từng thấy người cùng cảnh giới tuyệt sát lẫn nhau nhưng chưa từng thấy một tên Chân Linh đỉnh cao… lại có thể giết chết Huyền Dương đỉnh cao chỉ trong một nốt nhạc, thua kém nhau cả một cảnh giới, chỉ một cái chớp mắt tên áo đen thứ hai đã rơi đầu.

Keng! Keng!

Triệu Bân vẫn đứng rất hiên ngang, Long Uyên dính đầy máu cứ rung lên.

Mắt trái hắn hơi ảm đạm, trên người hắn có rất nhiều vết thương do không gian gây ra. Một nhát kiếm này chắc chắn khiến người ta sợ hãi. Nếu Nguyệt Thần còn tỉnh thì chắc sẽ giơ ngón cái lên khen ngợi hắn, luyện tập chưa được bao nhiêu mà lần thực chiến đầu tiên đã có thể chiến đấu vượt cấp lớn như thế, giết một Huyền Dương đỉnh cao trong thoáng chốc. Nếu không phải vị trí tấn công chuẩn xác thì hắn cũng không thể giết được tên áo đen thứ hai nhanh thế.

“Ngươi, rốt cuộc là ai?”



Tên áo đen còn lại hét lên, khí thế dâng lên cuồn cuộn.

Chắc hẳn tên này đã khiếp sợ lắm rồi, chân nguyên hộ thể cũng bao phủ lấy toàn thân gã, sức phòng ngự nâng lên mức cao nhất. Tên võ tu này rất kỳ quái, nếu tên lúc nãy không sơ suất thì gã ta cũng sẽ không bị chém đứt đầu.

Triệu Bân không đáp lời, chỉ cầm kiếm đứng đó.

Hắn đang cố sức tôi luyện nhãn lực, cũng muốn một nhát chém chết tên áo đen đầu tiên này.

Đáng tiếc, cơ thể dường như cạn kiệt đồng lực, trong thời gian ngắn không thể sử dụng lần hai, nếu thật sự muốn tiêu diệt người mặc áo đen đầu tiên thì chỉ có thể làm liều thôi. Thành thật mà nói, Triệu Bân chưa chắc đã giết được người mặc áo đen đầu tiên, tên kia đã tiến nửa bước vào cảnh giới Địa Tạng, hơn nữa gã đã đề cao cảnh giác, dù hắn có dùng thuấn thân tuyệt sát, cũng khó giết được đối thủ, hơn nữa nếu gã muốn chạy trốn thì hắn cũng không ngăn lại được.

Như thế thì chỉ có thể giả vờ một chút để dọa lui tên áo đen đầu tiên.

Dù sao thì đằng sau hắn còn có Xích Yên và thằng nhóc tóc tím, hắn phải bảo vệ hai người.

Tâm chiến vi thượng, binh chiến vi hạ. (*chiến tranh bằng tâm lý, ngoại giao là thượng sách, chiến tranh bằng vũ khí, binh lực là hạ sách)

Đây cũng là điều Nguyệt Thần đã dạy hắn, nếu có thể dọa đối phương sợ thì hắn cũng đỡ lo lắng, đỡ tốn công sức hơn.

Cũng may, người áo đen còn thật sự sợ hãi, gã quay đầu bỏ chạy, chắc chắn là bị dọa sợ rồi.

Triệu Bân không đuổi theo, đến bên cạnh thằng nhóc tóc tím.

Xích Yên lại như muốn nói gì nhưng lại thôi, nhìn Triệu Bân như nhìn quái vật, cô ta luôn cảm thấy tên cảnh giới Chân Linh nhỏ bé này có gì đó rất quen thuộc, dường như cô ta đã gặp hắn ở đâu rồi. Thế nhưng, hiện tại cảm giác quen thuộc này đều cảm xúc nỗi sợ bao phủ. Trải qua mười mấy năm tu luyện cũng coi như phong phú nhưng lại không biết trên thế gian còn thủ đoạn biến ảo kỳ diệu như thế, thuấn thân tuyệt sát, nếu như bị người như thế này để mắt tới thì e rằng cô ta đi ngủ cũng không dám nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thượng Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook