Chương 1117
Bân Bân
25/05/2022
Thiên cang hộ thể với sức phòng ngự tuyệt đối thế này chỉ có thể là bí truyền của Dương Thiên thế gia.
Một khi thiên cang đã được dùng đến thì sẽ đánh bay tất cả mọi thứ.
Tất nhiên đó cũng chỉ là cách nói phóng đại lên mà thôi.
Không nói chi nhiều, với ngọn lửa của Ma Luân Huyết Tế thì thiên cang hộ thể không cách nào chắn được.
“Đúng là người của Dương Thiên thế gia, quả là bất ngờ”, Thi Sơn lại càng hào hứng, hôm nay lão ta sẽ có một vụ thu hoạch rất lớn, có được bí thuật lực tái sinh, cũng có cả pháp môn tạo thành thiên cang hộ thể, chỉ cần hai bí tịch đó là đủ để lão ta thấy vụ giết người cướp của này không uổng rồi.
“Ít nhiều gì cũng là Địa Tạng, ức hiếp hậu bối thế mà coi được”.
Triệu Bân mắng to, bước chân lướt đi như gió, hắn giờ chẳng khác gì một bóng đen.
“Ngươi không chạy nổi đâu”.
Thi Sơn đột nhiên hét một tiếng to như sấm, một tay kết ấn.
Đột nhiên, hướng Triệu Bân đang chạy có một vách tường cực kỳ nặng nề ầm ầm ngoi lên từ nền đất, dùng đến cả bí pháp độn thổ chỉ để ngăn không cho Triệu Bân chạy, ngươi chạy nữa ta xem?
Soạt!
Triệu Bân lao đầu vào đó, xuyên tường, thoải mái đi qua.
Ái dà?
Lần này không chỉ Thi Sơn mà cả Ma Tử cũng nhướng mày.
Tiểu võ tu nhà ngươi cũng bản lĩnh gớm nhỉ! Còn biết là thuật xuyên tường.
Chưa kịp ngạc nhiên xong thì Triệu Bân lại trình bày thêm thuật độn thổ, dùng độn thổ để trốn khỏi lần đuổi giết này.
“Hay, hay lắm”.
Thi Sơn nổi giận, nhảy từ trên trời xuống giẫm rung cả mặt đất.
Triệu Bân bị đánh bay ra, chấn động đến mức nội thương, phun một ngụm máu tươi.
“Còn chiêu gì nữa không”.
Thi Sơn cười âm u, phù văn đan thành một tấm lưới được đẩy tới.
Triệu Bân còn chưa kịp đứng xuống đất thì đã như một con cá nhảy lên trên không rồi bị lưới lớn tóm lại, cái lưới nhanh chóng co rút, một phù văn khắc vào thể phách của hắn, giam lại thật chặt.
Bây giờ thì cả thế giới trở lại bình yên rồi.
Triệu Bân cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, không muốn ngoan cũng chẳng được, bị trói quá chặt.
Thi Sơn cười to, một tay xách Triệu Bân lên tùy ý ném lên lưng Huyết Điêu.
Huyết Điêu giương cánh bay lên trời cao.
Thi Sơn nhìn chằm chằm Triệu Bân rất lâu mới khoanh chân ngồi xuống.
Lão ta đang bị thương, còn nội thương rất nặng nên phải mau chóng chữa thương đã, còn hai tiểu bối này thì chờ lão ta tìm chốn không người lại nghiên cứu một phen, chẳng hạn như thiên cang hộ thể này, bí pháp lực tái sinh này, xuyên tường và độn thổ này, cũng kiếm được kha khá trò.
Sau lưng, Triệu Bân khoanh chân ngồi, Ma Tử cũng thế.
Hai người cùng liếc sang và chạm mắt nhau.
Hai mắt của Ma Tử sâu thăm thẳm, nhất là mắt phải, nhìn cẩn thận sẽ thấy một ấn ký quỷ dị, hình dạng như bánh xe, lóe lên ánh sáng kỳ lạ, đó chính là mắt Ma Luân.
Một khi thiên cang đã được dùng đến thì sẽ đánh bay tất cả mọi thứ.
Tất nhiên đó cũng chỉ là cách nói phóng đại lên mà thôi.
Không nói chi nhiều, với ngọn lửa của Ma Luân Huyết Tế thì thiên cang hộ thể không cách nào chắn được.
“Đúng là người của Dương Thiên thế gia, quả là bất ngờ”, Thi Sơn lại càng hào hứng, hôm nay lão ta sẽ có một vụ thu hoạch rất lớn, có được bí thuật lực tái sinh, cũng có cả pháp môn tạo thành thiên cang hộ thể, chỉ cần hai bí tịch đó là đủ để lão ta thấy vụ giết người cướp của này không uổng rồi.
“Ít nhiều gì cũng là Địa Tạng, ức hiếp hậu bối thế mà coi được”.
Triệu Bân mắng to, bước chân lướt đi như gió, hắn giờ chẳng khác gì một bóng đen.
“Ngươi không chạy nổi đâu”.
Thi Sơn đột nhiên hét một tiếng to như sấm, một tay kết ấn.
Đột nhiên, hướng Triệu Bân đang chạy có một vách tường cực kỳ nặng nề ầm ầm ngoi lên từ nền đất, dùng đến cả bí pháp độn thổ chỉ để ngăn không cho Triệu Bân chạy, ngươi chạy nữa ta xem?
Soạt!
Triệu Bân lao đầu vào đó, xuyên tường, thoải mái đi qua.
Ái dà?
Lần này không chỉ Thi Sơn mà cả Ma Tử cũng nhướng mày.
Tiểu võ tu nhà ngươi cũng bản lĩnh gớm nhỉ! Còn biết là thuật xuyên tường.
Chưa kịp ngạc nhiên xong thì Triệu Bân lại trình bày thêm thuật độn thổ, dùng độn thổ để trốn khỏi lần đuổi giết này.
“Hay, hay lắm”.
Thi Sơn nổi giận, nhảy từ trên trời xuống giẫm rung cả mặt đất.
Triệu Bân bị đánh bay ra, chấn động đến mức nội thương, phun một ngụm máu tươi.
“Còn chiêu gì nữa không”.
Thi Sơn cười âm u, phù văn đan thành một tấm lưới được đẩy tới.
Triệu Bân còn chưa kịp đứng xuống đất thì đã như một con cá nhảy lên trên không rồi bị lưới lớn tóm lại, cái lưới nhanh chóng co rút, một phù văn khắc vào thể phách của hắn, giam lại thật chặt.
Bây giờ thì cả thế giới trở lại bình yên rồi.
Triệu Bân cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, không muốn ngoan cũng chẳng được, bị trói quá chặt.
Thi Sơn cười to, một tay xách Triệu Bân lên tùy ý ném lên lưng Huyết Điêu.
Huyết Điêu giương cánh bay lên trời cao.
Thi Sơn nhìn chằm chằm Triệu Bân rất lâu mới khoanh chân ngồi xuống.
Lão ta đang bị thương, còn nội thương rất nặng nên phải mau chóng chữa thương đã, còn hai tiểu bối này thì chờ lão ta tìm chốn không người lại nghiên cứu một phen, chẳng hạn như thiên cang hộ thể này, bí pháp lực tái sinh này, xuyên tường và độn thổ này, cũng kiếm được kha khá trò.
Sau lưng, Triệu Bân khoanh chân ngồi, Ma Tử cũng thế.
Hai người cùng liếc sang và chạm mắt nhau.
Hai mắt của Ma Tử sâu thăm thẳm, nhất là mắt phải, nhìn cẩn thận sẽ thấy một ấn ký quỷ dị, hình dạng như bánh xe, lóe lên ánh sáng kỳ lạ, đó chính là mắt Ma Luân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.