Chương 995
Bân Bân
26/04/2022
Có lẽ là vì quá mê mẩn nên hai người vẫn chưa phát hiện ra có bóng người xuyên tường đi vào.
Hơn nữa người này đã đứng sau lưng bọn họ.
Đó chính là Vân Yên, chủ yếu là vì cô ta tò mò, thế nên mới lẻn vào xem.
Vừa nhìn thấy là cả người bất ổn ngay!
“Sao ta thấy sau cổ hơi lành lạnh nhỉ?”
Lão Trần Huyền vừa nghiên cứu bộ sưu tập vừa xoa chỗ cổ.
Không chỉ có ông ta sờ, mà Triệu Bân cũng sờ soạng cổ mình, một trận gió mát thổi qua khiến toàn thân hắn run rẩy.
“Lạnh rồi, phải mặc thêm quần áo đi!”
Đôi môi Vân Yên khẽ mở ra, trong đôi mắt xinh đẹp bùng lên một ngọn lửa quá ư là rực rỡ.
…
Thiên Tông, một con đường nhỏ trên núi.
Lão Trần Huyền một tay đỡ eo, một tay che mặt, khập khiễng bước đi.
Bắt mắt nhất chính là mái tóc xù giống như chuồng gà của ông ta. Khắp người đều là “hoa văn” dấu chân, nhìn kích thước thì có lẽ là dấu chân của phụ nữ, mỗi một dấu chân đều có vẻ xinh đẹp.
“Trần sư bá, người sao thế?”
Trên đường ông ta gặp rất nhiều đệ tử Thiên Tông, đang luyện đánh từ xa liền chạy tới.
“Ta đi không nhìn đường nên… ngã!”
Lão Trần Huyền bụm lấy khuôn mặt già nua nhe răng trợn mắt, kèm nhèm, đi đường cũng không xong.
Con người mà! Có tuổi thì tay chân không hoạt động tốt nữa.
Nếu như ông ta có thể chạy nhanh một chút thì sẽ không bị Vân Yên đánh thành thế này.
So với ông ta, Triệu Bân cũng không khá hơn là bao.
Bây giờ, hắn vẫn còn đang bị treo trên cây kia. Cơ thể không ngừng lắc lư theo gió.
Có một số người thật sự không lịch sự một chút nào. Đến phòng của người ta mà còn không biết gõ cửa, chỉ lặng lẽ bước vào, hơn nữa khi vào… còn không hề có tiếng động.
Cứ như vậy thì sẽ tạo thành thảm kịch đó.
Lão Trần Huyền bị đánh, Triệu Bân cũng bị đánh.
Bộ đôi nghiên cứu xuân cung đồ bị đánh cho kêu gào thảm thiết.
“Ơ kìa… sao thế?”, người ngu ngơ nhất vẫn là Mục Thanh Hàn.
Cảnh trước đó, nàng ta đã nhìn rõ, có lẽ vì sư tôn quá nhàm chán nên xuyên tường tiến vào lầu các của tiểu sư đệ. Sau đó thì lạch cạch rầm rầm, một loạt âm thanh vang lên, giống như bọn cướp xông vào phòng, đập chỗ này va chạm chỗ nọ, hơn nữa còn có tiếng kêu gào thảm thiết, khóc la inh ỏi.
Khi mở cửa ra, Trần sư bá lồm cồm bò ra ngoài.
Khi mở cửa, sư tôn xách tiểu sư đệ ra ngoài, trói lên cây.
Nhìn sư tôn hai má ửng hồng, đôi mắt đẹp vẫn hừng hực ngọn lửa.
“Tuổi vẫn còn nhỏ mà toàn học mấy thứ không đâu!”
Vân Yên cực kỳ tức giận, khi cô ta ngồi ở đình nghỉ mát đọc sách thì cũng không quên trừng mắt nhìn Triệu Bân.
Hơn nữa người này đã đứng sau lưng bọn họ.
Đó chính là Vân Yên, chủ yếu là vì cô ta tò mò, thế nên mới lẻn vào xem.
Vừa nhìn thấy là cả người bất ổn ngay!
“Sao ta thấy sau cổ hơi lành lạnh nhỉ?”
Lão Trần Huyền vừa nghiên cứu bộ sưu tập vừa xoa chỗ cổ.
Không chỉ có ông ta sờ, mà Triệu Bân cũng sờ soạng cổ mình, một trận gió mát thổi qua khiến toàn thân hắn run rẩy.
“Lạnh rồi, phải mặc thêm quần áo đi!”
Đôi môi Vân Yên khẽ mở ra, trong đôi mắt xinh đẹp bùng lên một ngọn lửa quá ư là rực rỡ.
…
Thiên Tông, một con đường nhỏ trên núi.
Lão Trần Huyền một tay đỡ eo, một tay che mặt, khập khiễng bước đi.
Bắt mắt nhất chính là mái tóc xù giống như chuồng gà của ông ta. Khắp người đều là “hoa văn” dấu chân, nhìn kích thước thì có lẽ là dấu chân của phụ nữ, mỗi một dấu chân đều có vẻ xinh đẹp.
“Trần sư bá, người sao thế?”
Trên đường ông ta gặp rất nhiều đệ tử Thiên Tông, đang luyện đánh từ xa liền chạy tới.
“Ta đi không nhìn đường nên… ngã!”
Lão Trần Huyền bụm lấy khuôn mặt già nua nhe răng trợn mắt, kèm nhèm, đi đường cũng không xong.
Con người mà! Có tuổi thì tay chân không hoạt động tốt nữa.
Nếu như ông ta có thể chạy nhanh một chút thì sẽ không bị Vân Yên đánh thành thế này.
So với ông ta, Triệu Bân cũng không khá hơn là bao.
Bây giờ, hắn vẫn còn đang bị treo trên cây kia. Cơ thể không ngừng lắc lư theo gió.
Có một số người thật sự không lịch sự một chút nào. Đến phòng của người ta mà còn không biết gõ cửa, chỉ lặng lẽ bước vào, hơn nữa khi vào… còn không hề có tiếng động.
Cứ như vậy thì sẽ tạo thành thảm kịch đó.
Lão Trần Huyền bị đánh, Triệu Bân cũng bị đánh.
Bộ đôi nghiên cứu xuân cung đồ bị đánh cho kêu gào thảm thiết.
“Ơ kìa… sao thế?”, người ngu ngơ nhất vẫn là Mục Thanh Hàn.
Cảnh trước đó, nàng ta đã nhìn rõ, có lẽ vì sư tôn quá nhàm chán nên xuyên tường tiến vào lầu các của tiểu sư đệ. Sau đó thì lạch cạch rầm rầm, một loạt âm thanh vang lên, giống như bọn cướp xông vào phòng, đập chỗ này va chạm chỗ nọ, hơn nữa còn có tiếng kêu gào thảm thiết, khóc la inh ỏi.
Khi mở cửa ra, Trần sư bá lồm cồm bò ra ngoài.
Khi mở cửa, sư tôn xách tiểu sư đệ ra ngoài, trói lên cây.
Nhìn sư tôn hai má ửng hồng, đôi mắt đẹp vẫn hừng hực ngọn lửa.
“Tuổi vẫn còn nhỏ mà toàn học mấy thứ không đâu!”
Vân Yên cực kỳ tức giận, khi cô ta ngồi ở đình nghỉ mát đọc sách thì cũng không quên trừng mắt nhìn Triệu Bân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.