Chương 870: “Cô gái đó không mặc quần áo kìa!”
Bân Bân
01/01/2022
Nhiều năm như thế trôi qua, đây là lần đầu tiên lão ta nhìn nữ tử thanh
lâu một cách rõ ràng như thế, nụ cười gượng gạo của cô ta tuy rất nhẹ
nhàng thanh thoát, nhưng cũng không thể bằng được… Tâm nguyện cuối cùng
trước khi chết đi.
Triệu Bân ôm lấy Mộng Điệp, chôn cô ta dưới gốc cây hoa đào đã khô cằn, khắc tên của cô ta lên đó. Nơi này là nhà của Mộng Điệp, cũng là nấm mồ dành cho cô ta, nguyện kiếp sau… Đừng đau khổ đến thế.
“Kiếp này, không thể nhìn thấy Mộng Điệp nhảy múa nữa rồi”.
Râu chữ bát xoay người, không biết đang than thở hay đang tiếc nuối.
Triệu Bân nghỉ ngơi một lúc lâu mới chậm rãi xoay người, hắn nhìn lại lần cuối cùng, đi ngày càng xa, lòng càng nặng trĩu. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ chôn một người con gái như thế, một giao dịch nghe như lời hứa, là nhân quả và cũng là trói buộc, hắn sẽ nhớ Mộng Điệp, nhớ đến điệu múa nhẹ nhàng xinh đẹp đó.
Có lẽ đi quá xa rồi nên hai người không hề phát hiện trên cây hoa đào khô cằn ấy lại nở ra một đóa hoa dưới ánh trăng, trông như cánh bướm, cũng tựa chiêm bao.
“Lời hứa đã hoàn thành, bàn lại chuyện chúng ta chút đã!”
Râu chữ bát xách bầu rượu, vẫn không quên đưa cho Triệu Bân một cái, sau đó đổ ào ào vào miệng mình.
“Ta muốn đến Thiên Tông”, Triệu Bân rót một ngụm rượu.
“Ta biết ngươi muốn đến Thiên Tông, trước khi tới đó, người đi theo ta tới một nơi đã!”
“Đi đâu”.
“Huyễn Vụ U Lâm, trong đó có… Này?”
Râu chữ bát còn chưa nói xong đã nhíu mày nhìn lên trời, có một thú cưỡi bay đang bay về phía này, có lẽ là người đuổi bắt Mộng Điệp, trước đó cô ta tỉnh lại một khoảng thời gian ngắn, có lẽ chú ấn đã cảm nhận được.
Chẳng những trên trời mà dưới khu rừng cũng có rất nhiều con thú gào thét, đều là thú cưỡi cả, sói lửa, hổ đen, gấu lớn… Con gì cũng có, tất cả đều là người Túy Mộng Lâu, đúng là một đám nhân tài, đã chạy đến tận đây rồi, nhưng Mộng Điệp qua đời, chú ấn cũng đã biến mất.
Khi họ đang nói chuyện thì một con hổ đen đã xuất hiện, trên người nó là một tên cao to, dáng người đó không phải là to bình thường, cơ bắp thì cuồn cuộn, có lẽ là võ tu chuyên luyện thân thể.
“Có trông thấy cô ta không?”, tên đó lấy ra một bức tranh vẽ Mộng Điệp.
“Không thấy”, Triệu Bân khẽ nói.
“Chưa thấy bao giờ”, râu chữ bát cũng lắc đầu, có thấy cũng chẳng nói cho người biết đâu! Mộng Điệp người ta đã được chôn dưới đất rồi chúng bay còn con mẹ nó âm hồn không tan, lão tử nguyền rủa các ngươi, rủa các ngươi không được chết tử tế.
Tên kia cất bức tranh, cưỡi hổ bỏ đi.
Đi được vài ba mét thì lại vòng ngược trở về, nhìn Triệu Bân, sau đó nhìn sang lão già râu chữ bát, quan sát từ trên xuống dưới: “Ông lão này trông quen mặt thế!”
“Cô gái đó không mặc quần áo kìa!”
Râu chữ bát ngửa đầu lên, hai mắt sáng rỡ nhìn lên trời.
Những lời đó rất có tác dụng, tên kia nghe xong cũng ngửa đầu lên, trông có vẻ là một tên nghiệp dư, tiếc quá! Trên trời ngoài mấy con chim to to ra chẳng có cô gái nào không mặc quần áo.
“Bị chơi rồi”, tên kia vội vàng quay đầu nhìn lại.
Triệu Bân ôm lấy Mộng Điệp, chôn cô ta dưới gốc cây hoa đào đã khô cằn, khắc tên của cô ta lên đó. Nơi này là nhà của Mộng Điệp, cũng là nấm mồ dành cho cô ta, nguyện kiếp sau… Đừng đau khổ đến thế.
“Kiếp này, không thể nhìn thấy Mộng Điệp nhảy múa nữa rồi”.
Râu chữ bát xoay người, không biết đang than thở hay đang tiếc nuối.
Triệu Bân nghỉ ngơi một lúc lâu mới chậm rãi xoay người, hắn nhìn lại lần cuối cùng, đi ngày càng xa, lòng càng nặng trĩu. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ chôn một người con gái như thế, một giao dịch nghe như lời hứa, là nhân quả và cũng là trói buộc, hắn sẽ nhớ Mộng Điệp, nhớ đến điệu múa nhẹ nhàng xinh đẹp đó.
Có lẽ đi quá xa rồi nên hai người không hề phát hiện trên cây hoa đào khô cằn ấy lại nở ra một đóa hoa dưới ánh trăng, trông như cánh bướm, cũng tựa chiêm bao.
“Lời hứa đã hoàn thành, bàn lại chuyện chúng ta chút đã!”
Râu chữ bát xách bầu rượu, vẫn không quên đưa cho Triệu Bân một cái, sau đó đổ ào ào vào miệng mình.
“Ta muốn đến Thiên Tông”, Triệu Bân rót một ngụm rượu.
“Ta biết ngươi muốn đến Thiên Tông, trước khi tới đó, người đi theo ta tới một nơi đã!”
“Đi đâu”.
“Huyễn Vụ U Lâm, trong đó có… Này?”
Râu chữ bát còn chưa nói xong đã nhíu mày nhìn lên trời, có một thú cưỡi bay đang bay về phía này, có lẽ là người đuổi bắt Mộng Điệp, trước đó cô ta tỉnh lại một khoảng thời gian ngắn, có lẽ chú ấn đã cảm nhận được.
Chẳng những trên trời mà dưới khu rừng cũng có rất nhiều con thú gào thét, đều là thú cưỡi cả, sói lửa, hổ đen, gấu lớn… Con gì cũng có, tất cả đều là người Túy Mộng Lâu, đúng là một đám nhân tài, đã chạy đến tận đây rồi, nhưng Mộng Điệp qua đời, chú ấn cũng đã biến mất.
Khi họ đang nói chuyện thì một con hổ đen đã xuất hiện, trên người nó là một tên cao to, dáng người đó không phải là to bình thường, cơ bắp thì cuồn cuộn, có lẽ là võ tu chuyên luyện thân thể.
“Có trông thấy cô ta không?”, tên đó lấy ra một bức tranh vẽ Mộng Điệp.
“Không thấy”, Triệu Bân khẽ nói.
“Chưa thấy bao giờ”, râu chữ bát cũng lắc đầu, có thấy cũng chẳng nói cho người biết đâu! Mộng Điệp người ta đã được chôn dưới đất rồi chúng bay còn con mẹ nó âm hồn không tan, lão tử nguyền rủa các ngươi, rủa các ngươi không được chết tử tế.
Tên kia cất bức tranh, cưỡi hổ bỏ đi.
Đi được vài ba mét thì lại vòng ngược trở về, nhìn Triệu Bân, sau đó nhìn sang lão già râu chữ bát, quan sát từ trên xuống dưới: “Ông lão này trông quen mặt thế!”
“Cô gái đó không mặc quần áo kìa!”
Râu chữ bát ngửa đầu lên, hai mắt sáng rỡ nhìn lên trời.
Những lời đó rất có tác dụng, tên kia nghe xong cũng ngửa đầu lên, trông có vẻ là một tên nghiệp dư, tiếc quá! Trên trời ngoài mấy con chim to to ra chẳng có cô gái nào không mặc quần áo.
“Bị chơi rồi”, tên kia vội vàng quay đầu nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.