Vô Thượng Luân Hồi

Chương 780: “Ép ta phải liều mạng đây mà!”

Bân Bân

01/12/2021

Lão già râu chữ bát hô lên đầy kiên định, thuật giam cầm lại giáng xuống.

Tên trộm cũng không rảnh tay, đánh chính diện không được nhưng quấy rối thì chuyên nghiệp lắm nên hắn ta dốc sức phối hợp.

Lão già mặc mãng bào bị phong bế đến mức đờ đẫn.

Triệu Bân được nghỉ xả hơi, vung kiếm tạo ra một luồng kiếm khí.

Thế nhưng uy lực không đủ, chỉ có thể bắn ra tia lửa ở bề ngoài của đối phương.

So ra thì đòn tấn công của lão già mặc mãng bào cuồng bạo hơn nhiều, một chưởng ấn năm ngón tay đen thùi lùi đánh cho xương cốt trong cơ thể hắn kêu lên răng rắc, bản thân hắn ộc máu còn dính cả vụn nội tạng của chính mình.

Ngay lập tức, cơ thể của lão ta bỗng phân ra làm hai bóng người màu đỏ như máu.

Nói cho đúng hơn thì là hai huyết nhân, lần lượt tấn công lão già râu chữ bát và tên trộm mắt lác, hai con tép riu này tuy khả năng chiến đấu không đáng kể nhưng cứ liên tục gây rối ở phía sau khiến người ta rất bực mình.

“Phân thân?”

Thấy huyết nhân nhào về phía mình, tên trộm sợ đến tè ra quần.

Chủ yếu là huyết nhân kia trông khá gớm ghiếc, toàn thân bê bết máu, không thể nhìn rõ được dung mạo, chỉ có đôi mắt tàn bạo và hung tàn, dớt dãi chảy ra cũng toàn là máu tanh lòm.

“Đó là ma thai huyết sát!”



Lão già râu chữ bát nhắc nhở một tiếng, dường như đã từng thấy huyết nhân này.

Công pháp này chỉ có người trong ma giới mới biết, trông giống phân thân nhưng đáng sợ hơn nhiều, xét từ góc độ nào đó, thứ này rất khó tiêu diệt. Chỉ cần lão già mặc mãng bào chưa bị tiêu diệt thì chúng cũng không hề hấn gì.

“Ép ta phải liều mạng đây mà!”

Tên trộm kêu gào rồi tiếp tục dùng cấm thuật.

Ngay sau đó, đôi mắt lác lệch của hắn ta không còn lác nữa, nó trở lại bình thường khiến lão già râu chữ bát phải nhướn mày. Đã bảo rồi mà, thứ này không đơn giản, nếu không, hắn ta cũng không tìm tới đây.

Xoạt!

Khi lão ta nhìn lại, một huyết nhân đã lao tới cách đó không xa, mở miệng ộc đầy máu.

Ma thai huyết sát đúng là rất đáng sợ, nhưng khả năng chiến đấu kém xa lão già mặc mãng bào.

“Không đánh được bản tôn mà ta còn không đánh nổi ngươi nữa hả?”

Lão già râu chữ bát quát ầm lên, trước tiên thu lại thanh kiếm của mình, sau đó lôi nó ra, cắt rách đầu ngón tay, quệt máu lên thân kiếm. Thanh kiếm đen trũi bỗng chốc tỏa ra hào quang, chuyên trị tà sát của ma giới. Khỏi phải nói, uy lực của nó cũng không tầm thường, huyết nhân vừa lao tới bị lão ta chém bay ra ngoài, còn chưa kịp định thần thì lão ta đã tiếp tục đuổi theo, chẳng có quy củ gì, cứ nhấc kiếm lên là chém.

“Kêu đi, cho ngươi kêu tiếp nè”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thượng Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook