Chương 669: Hiệu quả cực kì bá đạo.
Bân Bân
16/11/2021
Triệu Bân lập tức thu kiếm lại.
Không thu cũng không được, vì như vậy, khi hắn chưa kịp giết Vương Dương thì đã bị ánh sáng máu đó tiêu diệt rồi.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức rút kiếm Long Uyên ra, đưa ra phía trước để đỡ đòn.
Keng!
Luồng sáng màu đỏ bắn trúng kiếm Long Uyên, toát lên một tia lửa sáng chói. Long Uyên rất mạnh, không bị luồng sáng đó đánh gãy, nhưng Triệu Bân thì lại bị chấn động đến hai chân tê dại, ngũ tạng đều nhói đau. Hắn vẫn chưa đứng vững lại thì trưởng lão nhà họ Vương đã phóng đến như một tia sáng, chỉ thẳng vào ấn đường của Triệu Bân.
“Cút!”
Triệu Bân hét lớn lên, Long Ngâm dũng mãnh và võ hồn cộng hưởng với nhau, hiệu quả cực kì bá đạo.
A!
Trưởng lão nhà họ Vương rên lên một tiếng khó chịu, đầu óc lập tức choáng váng. Ông ta không kịp trở tay với tiếng hét đó. Chỉ là một tên ranh cấp Chân Linh mà sao lại có được sóng âm mang theo sức công phá khủng khiếp đến thế? Chính vì ông ta không kịp phòng bị nên chỉ pháp của ông ta mới không giữ được tốc độ và sự chuẩn xác. Triệu Bân đã nhẹ nhàng né được, hơn nữa còn tặng cho ông ta một chưởng.
Ứ!
Lại một tiếng rên đầy khó chịu nữa vang lên.
Trưởng lão nhà họ Vương lại thấy kinh ngạc, sức mạnh của chưởng đó không phải là thứ mà một kẻ cấp Chân Linh có thể đánh ra được, đến cả chân nguyên hộ thể của ông ta cũng suýt chút bị đánh vỡ. Phải biết rằng, ông ta là Huyền Dương đỉnh cao đấy.
Từ khi ông ta tu luyện rồi ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên gặp một kẻ cấp Chân Linh mạnh như thế.
Soạt!
Triệu Bân dùng bước Phong Thần, đuổi theo như một cái bóng, cơ hội ngàn năm khó gặp mà.
“Nhóc con, lão phu rất khâm phục sự dũng cảm của ngươi”.
Trưởng lão Vương gia cười một tiếng lạnh lùng, tu vi của Huyền Dương đỉnh cao rất thâm hậu. Dù đã bị trúng một chiêu Hổ Gầm Long Ngâm của Triệu Bân rồi lại trúng thêm chưởng Uy Long của tay trái nhưng ông ta đã lập tức đứng vững lại, chân nguyên cuồn cuộn bộc phát. Với khí thế như vậy thì sẽ có thể đánh ngã một Chân Linh ngay, sau đó thì chỉ cần một đòn là có thể tiêu diệt gọn.
Ông ta đã nghĩ như thế.
Ngặt nỗi, ông ta lại đánh giá thấp Triệu Bân rồi. Khi chân nguyên bộc phát, gặp phải ảo thuật Thiên Nhãn của Triệu Bân thì chân nguyên cuồn cuộn lập tức tụt giảm khí thế, còn ông ta… Thì cũng lập tức thất thần.
Giây phút này, đối với Triệu Bân mà nói, thế đã đủ rồi, hắn đã tóm được một cánh tay của trưởng lão nhà họ Vương, vung một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, rồi sau đó, một tiếng “ầm” cực kỳ vui tai đã vang lên. Cao thủ cấp Huyền Dương đã hoa mắt, chóng mặt, ông ta đã bị đập đến mức chân nguyên hộ thể cũng bị vỡ nát.
Không thu cũng không được, vì như vậy, khi hắn chưa kịp giết Vương Dương thì đã bị ánh sáng máu đó tiêu diệt rồi.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức rút kiếm Long Uyên ra, đưa ra phía trước để đỡ đòn.
Keng!
Luồng sáng màu đỏ bắn trúng kiếm Long Uyên, toát lên một tia lửa sáng chói. Long Uyên rất mạnh, không bị luồng sáng đó đánh gãy, nhưng Triệu Bân thì lại bị chấn động đến hai chân tê dại, ngũ tạng đều nhói đau. Hắn vẫn chưa đứng vững lại thì trưởng lão nhà họ Vương đã phóng đến như một tia sáng, chỉ thẳng vào ấn đường của Triệu Bân.
“Cút!”
Triệu Bân hét lớn lên, Long Ngâm dũng mãnh và võ hồn cộng hưởng với nhau, hiệu quả cực kì bá đạo.
A!
Trưởng lão nhà họ Vương rên lên một tiếng khó chịu, đầu óc lập tức choáng váng. Ông ta không kịp trở tay với tiếng hét đó. Chỉ là một tên ranh cấp Chân Linh mà sao lại có được sóng âm mang theo sức công phá khủng khiếp đến thế? Chính vì ông ta không kịp phòng bị nên chỉ pháp của ông ta mới không giữ được tốc độ và sự chuẩn xác. Triệu Bân đã nhẹ nhàng né được, hơn nữa còn tặng cho ông ta một chưởng.
Ứ!
Lại một tiếng rên đầy khó chịu nữa vang lên.
Trưởng lão nhà họ Vương lại thấy kinh ngạc, sức mạnh của chưởng đó không phải là thứ mà một kẻ cấp Chân Linh có thể đánh ra được, đến cả chân nguyên hộ thể của ông ta cũng suýt chút bị đánh vỡ. Phải biết rằng, ông ta là Huyền Dương đỉnh cao đấy.
Từ khi ông ta tu luyện rồi ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên gặp một kẻ cấp Chân Linh mạnh như thế.
Soạt!
Triệu Bân dùng bước Phong Thần, đuổi theo như một cái bóng, cơ hội ngàn năm khó gặp mà.
“Nhóc con, lão phu rất khâm phục sự dũng cảm của ngươi”.
Trưởng lão Vương gia cười một tiếng lạnh lùng, tu vi của Huyền Dương đỉnh cao rất thâm hậu. Dù đã bị trúng một chiêu Hổ Gầm Long Ngâm của Triệu Bân rồi lại trúng thêm chưởng Uy Long của tay trái nhưng ông ta đã lập tức đứng vững lại, chân nguyên cuồn cuộn bộc phát. Với khí thế như vậy thì sẽ có thể đánh ngã một Chân Linh ngay, sau đó thì chỉ cần một đòn là có thể tiêu diệt gọn.
Ông ta đã nghĩ như thế.
Ngặt nỗi, ông ta lại đánh giá thấp Triệu Bân rồi. Khi chân nguyên bộc phát, gặp phải ảo thuật Thiên Nhãn của Triệu Bân thì chân nguyên cuồn cuộn lập tức tụt giảm khí thế, còn ông ta… Thì cũng lập tức thất thần.
Giây phút này, đối với Triệu Bân mà nói, thế đã đủ rồi, hắn đã tóm được một cánh tay của trưởng lão nhà họ Vương, vung một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, rồi sau đó, một tiếng “ầm” cực kỳ vui tai đã vang lên. Cao thủ cấp Huyền Dương đã hoa mắt, chóng mặt, ông ta đã bị đập đến mức chân nguyên hộ thể cũng bị vỡ nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.