Chương 854: "Huyết mạch đặc biệt".
Bân Bân
01/01/2022
Triệu Bân nói xong liền rời khỏi cổ miếu, tiếp tục lên đường.
"Hẹn gặp lại".
Lão già râu chữ bát lẩm bẩm, nhưng vẫn lẹ làng đuổi theo.
"Sao ông còn đi theo ta?"
"Đợi ngươi lo xong chuyện của con bé này thì ta còn phải nói với ngươi vài điều".
Hai người vừa đi vừa nói, chạy càng lúc càng xa.
Lại nói, lão già râu chữ bát có được bùa lơ lửng thì bắt đầu tỏ ra rất phô trương, lão ta vừa dùng bùa tốc hành vừa dùng bùa lơ lửng để bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng còn ngâm nga hát rất khoái chí. Nhìn lão ta giống y như một con chim lớn đang kêu loạn, Triệu Bân thật sự rất muốn lấy cung tên ra bắn lão ta rơi xuống đất.
Một tên bắn xuyên qua... chắc là không sao đâu nhỉ?
"Chú ấn biến mất rồi?"
Dưới ánh trăng, những kẻ truy đuổi dừng lại, nghi hoặc nhìn nhau.
"Chết rồi sao?"
"Mới có một ngày, làm sao có thể chết nhanh như vậy được".
"Nói không chừng bọn chúng đã bị kẻ khác giết chết rồi... mấy năm gần đây bên ngoài đúng là rất loạn".
"Tách ra tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác".
Lão già áo tím lãnh đạm nói, ánh mắt nghi hoặc, lão ta nghi ngờ rằng đây chỉ là thủ thuật che mắt để ẩn giấu chú ấn, nói không chừng đối phương còn có đan giả chết cho Mộng Điệp uống để có thể trốn thoát.
Theo lệnh của lão ta, những kẻ săn đuổi tản ra.
Một ngày dài cứ lặng lẽ trôi qua như thế.
Khi Triệu Bân nghỉ chân lần nữa, hắn đã ở trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, phóng tầm mắt nhìn ra xa.
Ở phía xa là núi non trùng điệp cùng với vô số sườn dốc đứng, nếu đường đi mà Mộng Điệp chỉ là chính xác, thì chỉ cần đi qua rặng núi phía trước là đã tới sông Vong Xuyên rồi. Từ sông Vong Xuyên đi về phía bắc chính là quê hương của Mộng Điệp. Thành thật mà nói, quê hương của Mộng Điệp đúng là rất xa, nếu không có người hỗ trợ, Mộng Điệp thật sự không thể nào trở về được.
"Ngươi có đi đúng đường không vậy?"
Lão già râu chữ bát ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.
"Chắc là đúng", Triệu Bân lấy ra bầu rượu, tiện tay ném cho lão già râu chữ bát một bầu.
Gầm!
Đột nhiên lại có tiếng gầm của dã thú vang vọng trên bầu trời.
Triệu Bân và lão già râu chữ bát đều nhìn quanh, chớp mắt liền nhìn thấy một con báo đen có đôi cánh dài từ xa đang phóng tới. Con báo đen này hẳn là có thuộc tính Băng, toàn thân của nó bộc phát ra khí tức lạnh giá, trên lưng của con báo đen còn có hai người, một bên trái một bên phải.
Nhìn kỹ hơn thì đây chính là những kẻ đã đuổi giết Triệu Bân trước đó, thanh niên tóc đỏ và mụ già lưng còng, cả hai đều có cảnh giới Huyền Dương, không biết tìm đâu ra được con báo đen có cánh này. Con báo đen vô cùng hung hãn, trên người nó ngoài khí tức lạnh giá còn có không ít huyết tinh khí, chắc chắn nó đã từng nếm qua máu của rất nhiều sinh vật sống... trong đó có cả con người.
"Huyết mạch đặc biệt".
Triệu Bân lẩm bẩm nhìn thanh niên tóc đỏ.
"Hẹn gặp lại".
Lão già râu chữ bát lẩm bẩm, nhưng vẫn lẹ làng đuổi theo.
"Sao ông còn đi theo ta?"
"Đợi ngươi lo xong chuyện của con bé này thì ta còn phải nói với ngươi vài điều".
Hai người vừa đi vừa nói, chạy càng lúc càng xa.
Lại nói, lão già râu chữ bát có được bùa lơ lửng thì bắt đầu tỏ ra rất phô trương, lão ta vừa dùng bùa tốc hành vừa dùng bùa lơ lửng để bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng còn ngâm nga hát rất khoái chí. Nhìn lão ta giống y như một con chim lớn đang kêu loạn, Triệu Bân thật sự rất muốn lấy cung tên ra bắn lão ta rơi xuống đất.
Một tên bắn xuyên qua... chắc là không sao đâu nhỉ?
"Chú ấn biến mất rồi?"
Dưới ánh trăng, những kẻ truy đuổi dừng lại, nghi hoặc nhìn nhau.
"Chết rồi sao?"
"Mới có một ngày, làm sao có thể chết nhanh như vậy được".
"Nói không chừng bọn chúng đã bị kẻ khác giết chết rồi... mấy năm gần đây bên ngoài đúng là rất loạn".
"Tách ra tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác".
Lão già áo tím lãnh đạm nói, ánh mắt nghi hoặc, lão ta nghi ngờ rằng đây chỉ là thủ thuật che mắt để ẩn giấu chú ấn, nói không chừng đối phương còn có đan giả chết cho Mộng Điệp uống để có thể trốn thoát.
Theo lệnh của lão ta, những kẻ săn đuổi tản ra.
Một ngày dài cứ lặng lẽ trôi qua như thế.
Khi Triệu Bân nghỉ chân lần nữa, hắn đã ở trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, phóng tầm mắt nhìn ra xa.
Ở phía xa là núi non trùng điệp cùng với vô số sườn dốc đứng, nếu đường đi mà Mộng Điệp chỉ là chính xác, thì chỉ cần đi qua rặng núi phía trước là đã tới sông Vong Xuyên rồi. Từ sông Vong Xuyên đi về phía bắc chính là quê hương của Mộng Điệp. Thành thật mà nói, quê hương của Mộng Điệp đúng là rất xa, nếu không có người hỗ trợ, Mộng Điệp thật sự không thể nào trở về được.
"Ngươi có đi đúng đường không vậy?"
Lão già râu chữ bát ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.
"Chắc là đúng", Triệu Bân lấy ra bầu rượu, tiện tay ném cho lão già râu chữ bát một bầu.
Gầm!
Đột nhiên lại có tiếng gầm của dã thú vang vọng trên bầu trời.
Triệu Bân và lão già râu chữ bát đều nhìn quanh, chớp mắt liền nhìn thấy một con báo đen có đôi cánh dài từ xa đang phóng tới. Con báo đen này hẳn là có thuộc tính Băng, toàn thân của nó bộc phát ra khí tức lạnh giá, trên lưng của con báo đen còn có hai người, một bên trái một bên phải.
Nhìn kỹ hơn thì đây chính là những kẻ đã đuổi giết Triệu Bân trước đó, thanh niên tóc đỏ và mụ già lưng còng, cả hai đều có cảnh giới Huyền Dương, không biết tìm đâu ra được con báo đen có cánh này. Con báo đen vô cùng hung hãn, trên người nó ngoài khí tức lạnh giá còn có không ít huyết tinh khí, chắc chắn nó đã từng nếm qua máu của rất nhiều sinh vật sống... trong đó có cả con người.
"Huyết mạch đặc biệt".
Triệu Bân lẩm bẩm nhìn thanh niên tóc đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.