Chương 934: “Kiếm quyết Thiên Cang”.
Bân Bân
05/01/2022
Cảnh giới Chân Linh! Người đối diện chỉ là cảnh giới Chân Linh, sao có thể tu luyện được kiếm pháp thần kỳ như thế!
Liễu Như Nguyệt cũng kinh ngạc.
Cô ta xem thường tên ranh cảnh giới Chân Linh này quá rồi, kẻ này biến thái quá mức!
Nếu để hai người kia biết Triệu Bân vẫn chưa đánh hết sức thì không biết họ sẽ có suy nghĩ gì. Thiên phú, tư chất, huyết mạch, công pháp, bí thuật, nội lực, tâm thế khi chiến đấu… đều có thể trở thành một phần của sức mạnh, ngoài huyết mạch và tu vi ra, Triệu Bân đều vượt xa hai người họ về những điều vừa kể ra, nhất là khả năng thực chiến, hắn từng bước lên chiến trường, sau đó bò ra từ trong đống xác chết, hai người kia sao có thể so với hắn được.
Ầm! Rầm!
Huyễn Vụ U Lâm dưới ánh trăng đã không còn đông vui náo nhiệt như bình thường nữa mà đã trở nên hỗn loạn bát nháo.
Vì một quả Thiên Linh mà ngươi tranh ta cướp, đánh nhau kịch liệt, không biết đã có bao nhiêu người bị đánh chết, trong đó có không ít Địa Tạng và Huyền Dương đỉnh cao, củ khoai nóng bỏng tay này đi đến đâu là thấy máu đến đấy.
Động tĩnh của trận chiến lớn không nhỏ, Huyễn Vụ U Lâm trở nên hỗn loạn.
Không những thế mà còn đám yêu thú trong Huyễn Vụ U Lâm không sợ hỗn loạn này nữa, cứ xuất hiện hết con này đến con khác, mùi máu tanh nồng, âm thanh ồn ào, có muốn ngủ cũng không được thôi thì đánh ra ngoài ăn thịt.
Thứ chúng ăn đều là thịt người.
Náo nhiệt không chỉ ở một nơi.
Bên Triệu Bân cũng cực kỳ ác liệt, trận thế hai đánh một cứ như thể đánh hội đồng, ba người còn kính nghiệp hơn cả công nhân đốn củi, đi đến đâu cũng quật ngã hết cây cối.
Nhìn tình thế xem ra Triệu Bân vẫn vững vàng chiếm thế thượng phong.
Thanh niên áo trắng và Liễu Như Nguyệt vừa nhếch nhác vừa chẳng ra làm sao.
Hai đánh một thế mà vẫn không đánh lại, mỗi lần hai người kia muốn đuổi theo hay muốn thoát thân đều bị Triệu Bân cưỡng ép chặn lại, hai đệ tử tinh anh của Thiên Tông đã phải chịu đả kích nặng nề.
Vốn dĩ bất cứ đệ Thiên Tông nào xuống núi thì cũng có sức chiến đấu vượt cấp so với bên ngoài. Nhưng giờ thì ngược lại, hai đánh một, xét về cảnh giới thì họ vẫn còn ưu thế, nhưng giờ lại bị một cảnh giới Chân Linh… đánh vượt cấp tả tơi.
“Kiếm quyết Thiên Cang”.
Thanh niên áo trắng hét lên một tiếng, đôi mắt sâu hoắm chứa đầy tia máu.
Chỉ yếu là hắn ta không tin cảnh giới Huyền Dương của Thiên Tông mà không đánh lại một tên quèn cảnh giới Chân Linh, điều này thật vô lý! Lúc này cần tìm quả Thiên Linh hay không cũng chẳng còn quan trọng gì với hắn ta nữa, quan trọng là hắn ta phải lấy lại thể diện, phải đánh chết tên võ tu trước mặt này.
Keng!
Kiếm Thiên Linh của Liễu Như Nguyệt va chạm vang lên một tiếng, kiếm quang cũng bắn ra tứ phía.
Triệu Bân ra tay rất tùy ý, ra sức khua khoắng Long Uyên. Kiếm khí, kiếm mang, kiếm quang đánh ra đều bị chặn lại, phòng thủ đến mức không gì có thể lọt qua, tận dụng thời cơ còn có thể đánh trả. Mỗi một luồng kiếm khí đều mang theo hơi thở sấm sét, uy lực kiếm mạnh mẽ và kiếm ý tấn công có một không hai.
Cấm!
Liễu Như Nguyệt lẩm bẩm, một tay kết ấn.
Liễu Như Nguyệt cũng kinh ngạc.
Cô ta xem thường tên ranh cảnh giới Chân Linh này quá rồi, kẻ này biến thái quá mức!
Nếu để hai người kia biết Triệu Bân vẫn chưa đánh hết sức thì không biết họ sẽ có suy nghĩ gì. Thiên phú, tư chất, huyết mạch, công pháp, bí thuật, nội lực, tâm thế khi chiến đấu… đều có thể trở thành một phần của sức mạnh, ngoài huyết mạch và tu vi ra, Triệu Bân đều vượt xa hai người họ về những điều vừa kể ra, nhất là khả năng thực chiến, hắn từng bước lên chiến trường, sau đó bò ra từ trong đống xác chết, hai người kia sao có thể so với hắn được.
Ầm! Rầm!
Huyễn Vụ U Lâm dưới ánh trăng đã không còn đông vui náo nhiệt như bình thường nữa mà đã trở nên hỗn loạn bát nháo.
Vì một quả Thiên Linh mà ngươi tranh ta cướp, đánh nhau kịch liệt, không biết đã có bao nhiêu người bị đánh chết, trong đó có không ít Địa Tạng và Huyền Dương đỉnh cao, củ khoai nóng bỏng tay này đi đến đâu là thấy máu đến đấy.
Động tĩnh của trận chiến lớn không nhỏ, Huyễn Vụ U Lâm trở nên hỗn loạn.
Không những thế mà còn đám yêu thú trong Huyễn Vụ U Lâm không sợ hỗn loạn này nữa, cứ xuất hiện hết con này đến con khác, mùi máu tanh nồng, âm thanh ồn ào, có muốn ngủ cũng không được thôi thì đánh ra ngoài ăn thịt.
Thứ chúng ăn đều là thịt người.
Náo nhiệt không chỉ ở một nơi.
Bên Triệu Bân cũng cực kỳ ác liệt, trận thế hai đánh một cứ như thể đánh hội đồng, ba người còn kính nghiệp hơn cả công nhân đốn củi, đi đến đâu cũng quật ngã hết cây cối.
Nhìn tình thế xem ra Triệu Bân vẫn vững vàng chiếm thế thượng phong.
Thanh niên áo trắng và Liễu Như Nguyệt vừa nhếch nhác vừa chẳng ra làm sao.
Hai đánh một thế mà vẫn không đánh lại, mỗi lần hai người kia muốn đuổi theo hay muốn thoát thân đều bị Triệu Bân cưỡng ép chặn lại, hai đệ tử tinh anh của Thiên Tông đã phải chịu đả kích nặng nề.
Vốn dĩ bất cứ đệ Thiên Tông nào xuống núi thì cũng có sức chiến đấu vượt cấp so với bên ngoài. Nhưng giờ thì ngược lại, hai đánh một, xét về cảnh giới thì họ vẫn còn ưu thế, nhưng giờ lại bị một cảnh giới Chân Linh… đánh vượt cấp tả tơi.
“Kiếm quyết Thiên Cang”.
Thanh niên áo trắng hét lên một tiếng, đôi mắt sâu hoắm chứa đầy tia máu.
Chỉ yếu là hắn ta không tin cảnh giới Huyền Dương của Thiên Tông mà không đánh lại một tên quèn cảnh giới Chân Linh, điều này thật vô lý! Lúc này cần tìm quả Thiên Linh hay không cũng chẳng còn quan trọng gì với hắn ta nữa, quan trọng là hắn ta phải lấy lại thể diện, phải đánh chết tên võ tu trước mặt này.
Keng!
Kiếm Thiên Linh của Liễu Như Nguyệt va chạm vang lên một tiếng, kiếm quang cũng bắn ra tứ phía.
Triệu Bân ra tay rất tùy ý, ra sức khua khoắng Long Uyên. Kiếm khí, kiếm mang, kiếm quang đánh ra đều bị chặn lại, phòng thủ đến mức không gì có thể lọt qua, tận dụng thời cơ còn có thể đánh trả. Mỗi một luồng kiếm khí đều mang theo hơi thở sấm sét, uy lực kiếm mạnh mẽ và kiếm ý tấn công có một không hai.
Cấm!
Liễu Như Nguyệt lẩm bẩm, một tay kết ấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.