Chương 454: Một đường giết tới.
Bân Bân
26/10/2021
Đại Bằng kêu lên một tiếng, tốc độ tăng lên đột biến.
Chỉ vì Triệu Bân đã dùng hai tấm bùa tốc hành, gia tăng tốc độ cho nó.
Tốc độ của bùa tốc hành nhanh như tia chớp.
“Là hắn ta!”
Mắt Liễu Sĩ Nguyên sáng lên, cuối cùng lão ta cũng đã xác nhận được suy đoán của mình.
Keng!
Lão ta vẫn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một tia sáng tím phóng tới, đó là kiếm Tử Tiêu của Triệu Bân. Hắn đã dùng linh hồn để điều khiển kiếm, hắn không đánh Liễu Sĩ Nguyên mà tấn công tọa kỵ của lão ta. Ở độ cao thế này, nếu như rơi xuống, dù cho là cảnh giới Huyền Dương thì cũng sẽ tàn phế như thường.
"Cảnh giới Chân Linh nhỏ nhoi mà cũng dám công kích ta?"
Liễu Sĩ Nguyên cười gằn, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nộ.
Thật đúng là ngoài ý muốn! Không ngờ Triệu Bân vẫn còn sống, có rất nhiều thế lực đi tìm đều không thể tìm được Triệu Bân, nhưng ý trời lại vừa hay để cho lão ta đụng phải hắn.
Keng!
Trong lúc lão ta nói chuyện, kiếm Tử Tiêu đã chém tới.
"Định".
Triệu Bân hừ lạnh, trong lúc kiếm Tử Tiêu đang công phạt thì tay của hắn cũng đã kịp kết thủ ấn của chú định thân, nhắm chính xác vào thú cưỡi của Liễu Sĩ Nguyên.
Nhưng đạo hạnh của hắn vẫn chưa đủ.
Chú định thân của hắn chỉ có tác dụng trong giây lát.
Nhưng như vậy cũng đã đủ lắm rồi.
Con diều hâu bị khựng lại trong giây lát.
Liễu Sĩ Nguyên đang ở trên lưng nó cũng không đứng vững.
"Tên nhóc, ngươi hay lắm".
Liễu Sĩ Nguyên cười lạnh một tiếng, dẫn động chân nguyên bao bọc lấy thân thể, đồng thời cũng trợ giúp phá chú định thân trên người của con diều hâu, sau đó, con diều hâu lại phóng tới với tốc độ cực nhanh, chưởng kình của lão ta cũng đang đánh tới.
Quác!
Đại Bằng kêu lớn, né tránh nguy hiểm, nhưng thế công vẫn không giảm xuống, từ chính diện đánh tới, với tốc độ này nhất định nó sẽ tông thẳng vào bụng con diều hâu.
Một đường giết tới.
Hung hăng cận chiến.
Lúc này, Triệu Bân đúng là muốn làm như vậy.
Chỉ vì Triệu Bân đã dùng hai tấm bùa tốc hành, gia tăng tốc độ cho nó.
Tốc độ của bùa tốc hành nhanh như tia chớp.
“Là hắn ta!”
Mắt Liễu Sĩ Nguyên sáng lên, cuối cùng lão ta cũng đã xác nhận được suy đoán của mình.
Keng!
Lão ta vẫn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một tia sáng tím phóng tới, đó là kiếm Tử Tiêu của Triệu Bân. Hắn đã dùng linh hồn để điều khiển kiếm, hắn không đánh Liễu Sĩ Nguyên mà tấn công tọa kỵ của lão ta. Ở độ cao thế này, nếu như rơi xuống, dù cho là cảnh giới Huyền Dương thì cũng sẽ tàn phế như thường.
"Cảnh giới Chân Linh nhỏ nhoi mà cũng dám công kích ta?"
Liễu Sĩ Nguyên cười gằn, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nộ.
Thật đúng là ngoài ý muốn! Không ngờ Triệu Bân vẫn còn sống, có rất nhiều thế lực đi tìm đều không thể tìm được Triệu Bân, nhưng ý trời lại vừa hay để cho lão ta đụng phải hắn.
Keng!
Trong lúc lão ta nói chuyện, kiếm Tử Tiêu đã chém tới.
"Định".
Triệu Bân hừ lạnh, trong lúc kiếm Tử Tiêu đang công phạt thì tay của hắn cũng đã kịp kết thủ ấn của chú định thân, nhắm chính xác vào thú cưỡi của Liễu Sĩ Nguyên.
Nhưng đạo hạnh của hắn vẫn chưa đủ.
Chú định thân của hắn chỉ có tác dụng trong giây lát.
Nhưng như vậy cũng đã đủ lắm rồi.
Con diều hâu bị khựng lại trong giây lát.
Liễu Sĩ Nguyên đang ở trên lưng nó cũng không đứng vững.
"Tên nhóc, ngươi hay lắm".
Liễu Sĩ Nguyên cười lạnh một tiếng, dẫn động chân nguyên bao bọc lấy thân thể, đồng thời cũng trợ giúp phá chú định thân trên người của con diều hâu, sau đó, con diều hâu lại phóng tới với tốc độ cực nhanh, chưởng kình của lão ta cũng đang đánh tới.
Quác!
Đại Bằng kêu lớn, né tránh nguy hiểm, nhưng thế công vẫn không giảm xuống, từ chính diện đánh tới, với tốc độ này nhất định nó sẽ tông thẳng vào bụng con diều hâu.
Một đường giết tới.
Hung hăng cận chiến.
Lúc này, Triệu Bân đúng là muốn làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.