Chương 816: "Nhìn quen quá!"
Bân Bân
30/12/2021
Cô ta đang tắm rửa thì nghe thấy tiếng ầm ầm, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết sau khi cô ta bước ra thì ba trưởng lão tộc Ám Dạ đã chia làm ba hướng truy đuổi ra ngoài, một người đi tìm Hoa Đô, một người đuổi theo thanh niên áo đen, một người đuổi theo Nghiêm Khang.
"Chuyện gì vậy?"
Những người trong Túy Mộng Lâu cũng bị đánh thức, và một đám đông đã chạy tới.
Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng ở trong vườn thì nét mặt của ai cũng trở nên khó coi, Túy Mộng Lâu ở trong thành Minh Nguyệt này có hậu thuẫn rất mạnh, trước giờ chưa từng có ai dám khiêu khích, hôm nay lại có kẻ thật sự dám làm điều đó hay sao?
Trong lòng đất, Triệu Bân không dám phát ra tiếng động.
Có rất nhiều người đã kéo đến, và nhiều người trong số họ là những võ tu cảnh giới Địa Tạng.
Cũng may là hắn trốn đủ sâu, cho nên chưa có cao thủ nào phát hiện ra hắn.
"Đuổi theo cho ta".
Mấy tên bảo vệ Túy Mộng Lâu quát lớn, chia thành hai phe đuổi giết.
Biết bao nhiêu năm nay đây mới là lần đầu tiên có kẻ dám tới gây sự ở Túy Mộng Lâu, bọn họ cũng muốn xem thử là kẻ nào to gan đến thế.
Tiểu viện dần dần cũng trở nên vắng lặng.
Mộng Điệp vẫn đang quấn khăn tắm, ngây ngẩn không hiểu gì.
Đến tận bây giờ cô ta mới biết ở trong vườn còn có người ẩn nấp, hơn nữa còn không chỉ có một.
Chuyện này thật đáng sợ, khiến cho người ta trở tay không kịp! Nếu như lúc nãy cô ta không đi tắm mà đã lên giường thì chẳng phải cô ta cũng đã bị nổ bay rồi hay sao, tình hình lúc đó của cô ta sẽ còn đáng xấu hổ hơn lúc này rất nhiều.
Thực ra thì Nghiêm Khang không muốn hại cô ta, hắn ta chỉ muốn xử lý Hoa Đô mà thôi.
Nhìn chung thì tối nay mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ, vì Mộng Điệp đi tắm nên cô ta và Hoa Đô mới bị tách ra, nếu cô ta lên giường thì Nghiêm Khang thực sự không thể kích nổ được, bởi vì cô ta chính là một tiểu mỹ nhân, hắn ta vẫn rất thương hoa tiếc ngọc.
Triệu Bân muốn đi ra, nhưng vẫn cố kìm lại.
Dường như có một luồng khí tức khác đang mơ hồ bộc phát trong bóng tối, nhưng không hề để lộ ra ngoài.
Chờ, hắn còn phải chờ, chờ mọi thứ qua đi thì hắn mới có thể nói chuyện với Mộng Điệp về chiếc vòng cổ.
Ở đây thì yên tĩnh nhưng ngoài phố thì rất náo nhiệt.
Ban đêm ở thành Minh Nguyệt vốn rất ồn ào, nay lại đột nhiên có thêm một tiếng nổ lớn, rồi sau đó lại có một người từ trên trời rơi xuống, người ngoài phố không nháo nhào lên mới là lạ, chủ yếu còn là vì người vừa mới rơi xuống kia chỉ mặc có mỗi một cái quần lót trên người.
"Nhìn quen quá!"
"Gã trước đó đã từng tiêu 35 vạn lượng ở Túy Mộng Lâu, có phải là gã này không?"
"Nhìn thoáng qua hình như đúng là hắn ta".
Chỉ biết sau khi cô ta bước ra thì ba trưởng lão tộc Ám Dạ đã chia làm ba hướng truy đuổi ra ngoài, một người đi tìm Hoa Đô, một người đuổi theo thanh niên áo đen, một người đuổi theo Nghiêm Khang.
"Chuyện gì vậy?"
Những người trong Túy Mộng Lâu cũng bị đánh thức, và một đám đông đã chạy tới.
Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng ở trong vườn thì nét mặt của ai cũng trở nên khó coi, Túy Mộng Lâu ở trong thành Minh Nguyệt này có hậu thuẫn rất mạnh, trước giờ chưa từng có ai dám khiêu khích, hôm nay lại có kẻ thật sự dám làm điều đó hay sao?
Trong lòng đất, Triệu Bân không dám phát ra tiếng động.
Có rất nhiều người đã kéo đến, và nhiều người trong số họ là những võ tu cảnh giới Địa Tạng.
Cũng may là hắn trốn đủ sâu, cho nên chưa có cao thủ nào phát hiện ra hắn.
"Đuổi theo cho ta".
Mấy tên bảo vệ Túy Mộng Lâu quát lớn, chia thành hai phe đuổi giết.
Biết bao nhiêu năm nay đây mới là lần đầu tiên có kẻ dám tới gây sự ở Túy Mộng Lâu, bọn họ cũng muốn xem thử là kẻ nào to gan đến thế.
Tiểu viện dần dần cũng trở nên vắng lặng.
Mộng Điệp vẫn đang quấn khăn tắm, ngây ngẩn không hiểu gì.
Đến tận bây giờ cô ta mới biết ở trong vườn còn có người ẩn nấp, hơn nữa còn không chỉ có một.
Chuyện này thật đáng sợ, khiến cho người ta trở tay không kịp! Nếu như lúc nãy cô ta không đi tắm mà đã lên giường thì chẳng phải cô ta cũng đã bị nổ bay rồi hay sao, tình hình lúc đó của cô ta sẽ còn đáng xấu hổ hơn lúc này rất nhiều.
Thực ra thì Nghiêm Khang không muốn hại cô ta, hắn ta chỉ muốn xử lý Hoa Đô mà thôi.
Nhìn chung thì tối nay mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ, vì Mộng Điệp đi tắm nên cô ta và Hoa Đô mới bị tách ra, nếu cô ta lên giường thì Nghiêm Khang thực sự không thể kích nổ được, bởi vì cô ta chính là một tiểu mỹ nhân, hắn ta vẫn rất thương hoa tiếc ngọc.
Triệu Bân muốn đi ra, nhưng vẫn cố kìm lại.
Dường như có một luồng khí tức khác đang mơ hồ bộc phát trong bóng tối, nhưng không hề để lộ ra ngoài.
Chờ, hắn còn phải chờ, chờ mọi thứ qua đi thì hắn mới có thể nói chuyện với Mộng Điệp về chiếc vòng cổ.
Ở đây thì yên tĩnh nhưng ngoài phố thì rất náo nhiệt.
Ban đêm ở thành Minh Nguyệt vốn rất ồn ào, nay lại đột nhiên có thêm một tiếng nổ lớn, rồi sau đó lại có một người từ trên trời rơi xuống, người ngoài phố không nháo nhào lên mới là lạ, chủ yếu còn là vì người vừa mới rơi xuống kia chỉ mặc có mỗi một cái quần lót trên người.
"Nhìn quen quá!"
"Gã trước đó đã từng tiêu 35 vạn lượng ở Túy Mộng Lâu, có phải là gã này không?"
"Nhìn thoáng qua hình như đúng là hắn ta".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.