Chương 865: “Ừm… Cũng không tệ”.
Bân Bân
01/01/2022
Mộng Điệp sống lại, chiếc nhẫn ma sẽ không để cô ta ở đó nữa.
“Có lẽ sẽ tới trước khi trời sáng”.
Râu chữ bát nhìn bản đồ, đoán chừng.
Triệu Bân không đáp, hắn tạo ra phân thân đi xung quanh để dò thám, một phân thân gỗ mang đi thăm dò thế này không quen tí nào, thuật phân thân sứt mẻ, phải cố gắng phát huy hết mới dùng được.
“Ngươi… Dùng sách lậu hả!”
Râu chữ bát giơ tay chọt chọt phân thân của Triệu Bân.
“Ông có bản đầy đủ không?”, Triệu Bân giơ tay, thử hỏi.
“Phân thân? Lão tử không thèm dùng nhé”.
“Không có thì cứ nói thẳng, vòng vo làm gì”, Triệu Bân chuyển tầm mắt, tiếp tục nghiên cứu phân thân của mình, vừa nghiên cứu vừa úp mở hỏi một câu: “Ông biết Ma Nữ là ai không?”
Khi lão già mặc mãng bào chết có nhắc tới cái tên đó.
“Cái đó mà cũng không biết, Thánh Nữ Ma gia đấy!”, râu chữ bát dốc một ngụm rượu.
“Thánh Nữ Ma gia?”, Triệu Bân thì thào.
Hắn cũng có nghe nói một hai điều về Ma gia, hành tung kỳ lạ, bọn họ đều là những kẻ chúa cay, chữ “Ma” đó chính là một nhánh rất mạnh của Ma tộc, Ma tộc từ thời chiến quốc đã bị các quốc gia liên hợp giết chết, có lẽ thế hệ sau của họ chính là Ma gia.
Nếu nói thế thì người có một giọt ma huyết là hắn cũng có mối quan hệ sâu xa với Ma gia, nhưng không biết là Ma gia bây giờ còn được bao nhiêu phần của Ma tộc năm đó, lạc đà gầy còn to hơn ngựa, thể diện vẫn còn đó thì bốn phương cũng không dám đụng tới, hơn nữa còn sợ hãi.
“Ở thành Minh Nguyệt, tên dùng Ma Luân huyết tế đốt Hoa Đô có lẽ chính là Ma Tử, Thánh Tử Ma Gia”, râu chữ bát tiếp tục nói: “Lão già này từng giao thủ với tên đó, ngọn lửa đen đó rất quỷ dị, có thấy không, da đầu ta cũng từng bị thứ đó đốt một lần”.
“Thảo nào”, Triệu Bân thì thào.
Tương truyền rằng mắt Ma Luân là thứ chỉ có hậu duệ Ma gia mới có thể thức tỉnh.
Nó không phải là tuyệt đối mà khó đến mức gần như bằng không, e là trong trăm ngàn người cũng không có người nào thức tỉnh nổi mắt Ma Luân, một khi thức tỉnh thì sức sát thương cực kỳ đáng sợ.
“Gặp phải tên đó thì tốt nhất nên chạy cho nhanh”, râu chữ bát khoanh tay: “Nếu bị nhắm trúng thì chỉ có thể tự phá hủy bản thân mình, ta đã nghiên cứu rất nhiều năm nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào để dập lửa”.
“Mắt Ma Luân chỉ có một loại cấm thuật là Ma Luân huyết tế ư?”
“Thế thì ngươi xem thường mắt Ma Luân quá rồi”, râu chữ bát thong thả nói: “Lão phu từng tìm trong sách cổ, cấm thuật của loại mắt đó có tới mấy cái cơ? Nhưng phần lớn người thức tỉnh đều dùng huyết tế”.
Nói tới đây, râu chữ bát nhìn Triệu Bân: “Con mắt của ngươi cũng là thiên nhãn đúng không!”
“Ừm”, Triệu Bân không giấu.
“Năng lực gì thế?”, râu chữ bát hỏi.
“Thấu thị”.
“Ừm… Cũng không tệ”.
Râu chữ bát nói xong còn che lại quần mình theo bản năng.
“Quần cộc màu đỏ”, Triệu Bân thoải mái nói.
“Có lẽ sẽ tới trước khi trời sáng”.
Râu chữ bát nhìn bản đồ, đoán chừng.
Triệu Bân không đáp, hắn tạo ra phân thân đi xung quanh để dò thám, một phân thân gỗ mang đi thăm dò thế này không quen tí nào, thuật phân thân sứt mẻ, phải cố gắng phát huy hết mới dùng được.
“Ngươi… Dùng sách lậu hả!”
Râu chữ bát giơ tay chọt chọt phân thân của Triệu Bân.
“Ông có bản đầy đủ không?”, Triệu Bân giơ tay, thử hỏi.
“Phân thân? Lão tử không thèm dùng nhé”.
“Không có thì cứ nói thẳng, vòng vo làm gì”, Triệu Bân chuyển tầm mắt, tiếp tục nghiên cứu phân thân của mình, vừa nghiên cứu vừa úp mở hỏi một câu: “Ông biết Ma Nữ là ai không?”
Khi lão già mặc mãng bào chết có nhắc tới cái tên đó.
“Cái đó mà cũng không biết, Thánh Nữ Ma gia đấy!”, râu chữ bát dốc một ngụm rượu.
“Thánh Nữ Ma gia?”, Triệu Bân thì thào.
Hắn cũng có nghe nói một hai điều về Ma gia, hành tung kỳ lạ, bọn họ đều là những kẻ chúa cay, chữ “Ma” đó chính là một nhánh rất mạnh của Ma tộc, Ma tộc từ thời chiến quốc đã bị các quốc gia liên hợp giết chết, có lẽ thế hệ sau của họ chính là Ma gia.
Nếu nói thế thì người có một giọt ma huyết là hắn cũng có mối quan hệ sâu xa với Ma gia, nhưng không biết là Ma gia bây giờ còn được bao nhiêu phần của Ma tộc năm đó, lạc đà gầy còn to hơn ngựa, thể diện vẫn còn đó thì bốn phương cũng không dám đụng tới, hơn nữa còn sợ hãi.
“Ở thành Minh Nguyệt, tên dùng Ma Luân huyết tế đốt Hoa Đô có lẽ chính là Ma Tử, Thánh Tử Ma Gia”, râu chữ bát tiếp tục nói: “Lão già này từng giao thủ với tên đó, ngọn lửa đen đó rất quỷ dị, có thấy không, da đầu ta cũng từng bị thứ đó đốt một lần”.
“Thảo nào”, Triệu Bân thì thào.
Tương truyền rằng mắt Ma Luân là thứ chỉ có hậu duệ Ma gia mới có thể thức tỉnh.
Nó không phải là tuyệt đối mà khó đến mức gần như bằng không, e là trong trăm ngàn người cũng không có người nào thức tỉnh nổi mắt Ma Luân, một khi thức tỉnh thì sức sát thương cực kỳ đáng sợ.
“Gặp phải tên đó thì tốt nhất nên chạy cho nhanh”, râu chữ bát khoanh tay: “Nếu bị nhắm trúng thì chỉ có thể tự phá hủy bản thân mình, ta đã nghiên cứu rất nhiều năm nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào để dập lửa”.
“Mắt Ma Luân chỉ có một loại cấm thuật là Ma Luân huyết tế ư?”
“Thế thì ngươi xem thường mắt Ma Luân quá rồi”, râu chữ bát thong thả nói: “Lão phu từng tìm trong sách cổ, cấm thuật của loại mắt đó có tới mấy cái cơ? Nhưng phần lớn người thức tỉnh đều dùng huyết tế”.
Nói tới đây, râu chữ bát nhìn Triệu Bân: “Con mắt của ngươi cũng là thiên nhãn đúng không!”
“Ừm”, Triệu Bân không giấu.
“Năng lực gì thế?”, râu chữ bát hỏi.
“Thấu thị”.
“Ừm… Cũng không tệ”.
Râu chữ bát nói xong còn che lại quần mình theo bản năng.
“Quần cộc màu đỏ”, Triệu Bân thoải mái nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.