Chương 765: “Uống thêm mấy chén ấy mà!”
Bân Bân
30/11/2021
Triệu Bân đưa tay ra, kéo hắn ta lại, đó là một kẻ mặt mày hốc hác, xấu
xí, chưa đến mười bảy mười tám tuổi mà ánh mắt đã có vẻ không bình
thường, nhìn kĩ mới biết, hắn ta vừa sinh ra đã bị lé.
“Kéo ta làm gì hả?”, người đó hét lên.
Triệu Bân không muốn nói lời thừa thãi mà thò tay vào trong ngực hắn, lấy ra một miếng ngọc bội, đấy là ngọc bội của hắn, vốn dĩ được treo ở bên hông, lúc nãy đã bị tên này tiện tay trộm mất, hắn ta chính là một tên trộm vặt.
“Chà, sao đồ của ngươi lại chạy qua chỗ của ta thế?”, tên trộm mắt lé kinh ngạc nói.
Triệu Bân không nói gì, quay người đi vào một quán rượu.
Trong quán rượu có người mà hắn muốn tìm, lúc nãy hắn đã nghe thấy chuyện mà hắn đang muốn nghe.
“Suýt chút là gặp hạn rồi!”
Tên trộm vặt mắt lé phía sau chạy nhanh như bay.
Bên này, Triệu Bân đã tìm đến một bàn gần bên cửa sổ, người hắn muốn tìm đang ở cách đó không xa, đấy là hai người đàn ông lực lưỡng, một người mặt mày đầy râu, người kia cạo đầu bóng láng, hơn nữa tu vi cũng không phải là yếu, tên đầu trọc đã là cao thủ cảnh giới Huyền Dương.
“Tối qua, lúc quay về, bọn mày lại đánh một vố à?”, người đàn ông trọc đầu mỉm cười và nói.
“Một ngôi làng nghèo, tên Sơn Hà gì đó, lão đại dẫn đầu mà cũng không có gì xơi múi”, người đàn ông có râu uống cạn một chén rượu, lúc đặt chén rượu xuống thì mỉm cười với vẻ gian tà rồi nói: “Nghèo thì hơi nghèo thật nhưng được cái phụ nữ khá ngon, chỉ có điều tính tình mạnh mẽ quá, ông vẫn chưa chơi đã thì đã cắn lưỡi tự tử mất rồi”.
“Lần sau có chuyện tốt thế thì nhớ gọi ta”.
Hai người họ nói chuyện vui vẻ, ánh mắt đầy vẻ bạo tàn.
Triệu Bân nghe thấy rất rõ, hắn chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lạnh lùng phản chiếu trong chén rượu. Về cơ bản hắn đã chắc chắn tên có râu đó là một trong số những người đã tàn sát dân làng, nhưng hắn không vội ra tay, nếu như đã là một bọn thì phải tính sổ hết cả bọn.
Hai tên đó uống rất giỏi.
Đến khi màn đêm buông xuống mới thấy họ đứng dậy, lảo đảo rời đi.
Triệu Bân đặt ít bạc vụn lên bàn, lặng lẽ theo sau. Đã có lúc hắn không kiềm chế được, muốn giết chết bọn chúng ngay trên đường nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn, hắn phải tìm thấy sào huyệt, tóm hết cả ổ.
Hai người đàn ông say bí tỉ ở phía trước không hề phát giác ra.
Đến khi rẽ qua một ngã rẽ thì hai tên đó đã đi thẳng vào một phủ đệ.
Phủ đó rất lớn, trên biển có ghi hai chữ “Chu phủ”, nhìn thôi cũng thấy hoa mắt, rõ ràng là nhà giàu có, không chừng còn là một phú hào ngu dốt, hai con sư tử đá trước cửa to khiếp người.
“Chạy đi đâu thế hả? Lão đại đang tìm hai ngươi đấy”.
“Kéo ta làm gì hả?”, người đó hét lên.
Triệu Bân không muốn nói lời thừa thãi mà thò tay vào trong ngực hắn, lấy ra một miếng ngọc bội, đấy là ngọc bội của hắn, vốn dĩ được treo ở bên hông, lúc nãy đã bị tên này tiện tay trộm mất, hắn ta chính là một tên trộm vặt.
“Chà, sao đồ của ngươi lại chạy qua chỗ của ta thế?”, tên trộm mắt lé kinh ngạc nói.
Triệu Bân không nói gì, quay người đi vào một quán rượu.
Trong quán rượu có người mà hắn muốn tìm, lúc nãy hắn đã nghe thấy chuyện mà hắn đang muốn nghe.
“Suýt chút là gặp hạn rồi!”
Tên trộm vặt mắt lé phía sau chạy nhanh như bay.
Bên này, Triệu Bân đã tìm đến một bàn gần bên cửa sổ, người hắn muốn tìm đang ở cách đó không xa, đấy là hai người đàn ông lực lưỡng, một người mặt mày đầy râu, người kia cạo đầu bóng láng, hơn nữa tu vi cũng không phải là yếu, tên đầu trọc đã là cao thủ cảnh giới Huyền Dương.
“Tối qua, lúc quay về, bọn mày lại đánh một vố à?”, người đàn ông trọc đầu mỉm cười và nói.
“Một ngôi làng nghèo, tên Sơn Hà gì đó, lão đại dẫn đầu mà cũng không có gì xơi múi”, người đàn ông có râu uống cạn một chén rượu, lúc đặt chén rượu xuống thì mỉm cười với vẻ gian tà rồi nói: “Nghèo thì hơi nghèo thật nhưng được cái phụ nữ khá ngon, chỉ có điều tính tình mạnh mẽ quá, ông vẫn chưa chơi đã thì đã cắn lưỡi tự tử mất rồi”.
“Lần sau có chuyện tốt thế thì nhớ gọi ta”.
Hai người họ nói chuyện vui vẻ, ánh mắt đầy vẻ bạo tàn.
Triệu Bân nghe thấy rất rõ, hắn chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lạnh lùng phản chiếu trong chén rượu. Về cơ bản hắn đã chắc chắn tên có râu đó là một trong số những người đã tàn sát dân làng, nhưng hắn không vội ra tay, nếu như đã là một bọn thì phải tính sổ hết cả bọn.
Hai tên đó uống rất giỏi.
Đến khi màn đêm buông xuống mới thấy họ đứng dậy, lảo đảo rời đi.
Triệu Bân đặt ít bạc vụn lên bàn, lặng lẽ theo sau. Đã có lúc hắn không kiềm chế được, muốn giết chết bọn chúng ngay trên đường nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn, hắn phải tìm thấy sào huyệt, tóm hết cả ổ.
Hai người đàn ông say bí tỉ ở phía trước không hề phát giác ra.
Đến khi rẽ qua một ngã rẽ thì hai tên đó đã đi thẳng vào một phủ đệ.
Phủ đó rất lớn, trên biển có ghi hai chữ “Chu phủ”, nhìn thôi cũng thấy hoa mắt, rõ ràng là nhà giàu có, không chừng còn là một phú hào ngu dốt, hai con sư tử đá trước cửa to khiếp người.
“Chạy đi đâu thế hả? Lão đại đang tìm hai ngươi đấy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.