Chương 101: Nịnh bợ lấy lòng
Long bất bại
06/07/2022
Lưu Tổ Doanh nhìn thấy phản ứng đầy sợ hãi của mọi người ở đây dành cho mình thì hết sức hài lòng.
Anh ta nhìn Trịnh Sở, giọng đầy nghiêm túc nói: “Tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh có theo tôi đi gặp ông chủ của tôi hay không?”
Tạ Bá Ngọc bên cạnh thấy Lưu Tổ Doanh hùng hổ như thế thì dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lưu Tổ Doanh, nói: “Giám đốc Lưu, trung tâm thương mại Phú Vinh các cậu tiếp đãi khách của mình như thế hả?”
“Cậu Trịnh không đi thì cậu bắt đầu tỏ thái độ như thế à?”, Tạ Bá Ngọc biết Trịnh Sở lợi hại thế nào nên kiên quyết đứng về phía anh.
Lưu Tổ Doanh thấy Tạ Bá Ngọc nói đỡ cho Trịnh Sở thì cười ha hả nói: “Ông Tạ, ông ở thành phố Giang Nam này quá lâu rồi nên tưởng mình to mình lớn lắm hả?”
Anh ta nói xong thì dừng lại một lát, sẵng giọng nói: “Có lẽ ông cũng là người máu mặt ở thành phố Giang Nam này, nhưng tỉnh Thiên Xuyên to như vậy, nước Hoa Hạ lớn thế này, ông lại là cái thá gì?”
“Ông chủ tôi muốn gặp anh ta, chẳng lẽ không phải là may mắn của anh ta ư?”
Tạ Bá Ngọc thấy một giám đốc nho nhỏ như Lưu Tổ Doanh mà cũng dám nói mình như thế trước mặt bao người, đúng là tức không để đâu cho hết.
Ông ta nhìn Lưu Tổ Doanh với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Nếu cậu Trịnh không muốn đi, tôi nhất định không để các người dẫn cậu ấy đi”.
Lưu Tổ Doanh cười ha hả nói: “Thế thì lấy ra bản lãnh thật sự của ông đi”.
Anh ta biết Tạ Bá Ngọc bị thương, hoàn toàn không phải là tông sư võ đạo cảnh giới hóa kình.
Nay thực lực của ông ta chắc còn chẳng bằng minh kình sơ kỳ, vì thế anh ta mới nói chuyện với Tạ Bá Ngọc bằng cái thái độ đó.
Cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối đầu với Tạ Bá Ngọc.
Tạ Bá Ngọc nghe Lưu Tổ Doanh nói thế thì cười ha hả nói: “Giám đốc Lưu, đây là bản thân cậu thiếu đòn muốn bị đánh đấy nhé, đừng trách tôi ra tay quá nặng!”
Trong lúc nói chuyện, dòng khí trong người Tạ Bá Ngọc bắt đầu khởi động, khí kình tập trung vào tay phải, một chưởng đánh thẳng vào không trung.
Ầm ầm.
Lưu Tổ Doanh với vẻ mặt đầy kinh thường, không xem Tạ Bá Ngọc vào mắt, vẫn còn suy nghĩ xem nên đánh Tạ Bá Ngọc thế nào, để ông ta nhớ cho thật lâu.
Kết quả khi chuẩn bị đánh thì một chưởng ấn khí kình đã đánh tới, trực tiếp đánh bay anh ta ra ngoài miệng phun máu tươi.
Phụt.
Lưu Tổ Doanh trúng một đấm, cơ thể như con diều đứt dây, bay lên khỏi mặt đất và rơi xuống thật mạnh ở một nơi xa.
Rầm.
Lưu Tổ Doanh ngã thật mạnh xuống đất, khóe miệng đầy máu, vẻ mặt đầy kinh ngạc và khiếp sợ.
Lòng anh ta đầy khó hiểu, rõ ràng Tạ Bá Ngọc đang bị thương sắp chết đến nơi rồi, thế mà sức mạnh ông ta tung ra hôm nay lại hoàn toàn không giống người bị thương.
Tạ Bá Ngọc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lưu Tổ Doanh, mỉm cười nói: “Còn muốn đánh tiếp nữa không?”
Lưu Tổ Doanh nhìn Tạ Bá Ngọc hừ lạnh nói: “Ông Tạ, xem như ông ăn gan hùm, bây giờ tôi sẽ quay về báo cho ông chủ, để xem sau này ông sẽ làm thế nào để sống yên ở thành phố Giang Nam này”.
Anh ta nói xong những lời đó thì nghe thấy tiếng giày cao gót bước trên nền gạch.
Cạch cạch cạch cạch.
Một cô gái với dáng người gợi cảm nóng bỏng, nhuộm mái tóc đỏ rực như lửa, sải bước chân tao nhã đi đến nơi này.
Mọi người nhìn thấy cô gái tóc đỏ đó thì đều lên tiếng chào: “Chào sếp Tôn”.
Khi Tạ Bá Ngọc nhìn thấy cô gái tóc đỏ đó thì vẻ mặt cũng chợt thay đổi.
Lưu Tổ Doanh ngã dưới đất thấy sếp Tôn đến thì lập tức bày ra vẻ mặt uất ức, vươn ngón trỏ về phía Trịnh Sở, giọng đầy độc ác nói: “Sếp Tôn, tôi nói thế nào anh ta cũng không chịu đi, còn đánh tôi thành ra thế này”.
Tôn Hàn Y nghe Lưu Tổ Doanh nói thế thì chẳng nói chẳng rằng, giơ cánh tay trắng ngần lên tắt thẳng vào mặt anh ta.
Bốp.
Mặt Lưu Tổ Doanh xuất hiện một dấu tay đỏ bừng, tuy mặt không sưng đỏ lên nhưng lại khiến anh ta tạm thời không thể nói chuyện được, việc thở cũng trở nên khó khăn.
Tôn Hàn Y đánh Lưu Tổ Doanh xong thì chẳng thèm liếc nhìn anh ta thêm một lần nào nữa, đôi mắt quyến rũ nhìn Trịnh Sở nói: “Anh Trịnh, vừa nãy đã đắc tội đến anh, mong anh đừng trách”.
Thái độ và giọng điệu của cô ta dành cho Trịnh Sở cực kỳ dễ chịu, khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Tất cả mọi người ở đây đều biết Tôn Hàn Y có vẻ ngoài gợi cảm nóng bỏng là thế, quyến rũ như hồ ly tinh.
Trên thực tế, cô ta cực kỳ kiêu ngạo, luôn hờ hững khi nói chuyện hay làm việc với người khác.
Một khi có người đắc tội cô ta thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí có thể là chết.
Nay Tôn Hàn Y nói chuyện với Trịnh Sở như thế khiến mọi người ở đây thấy hết sức ngạc nhiên, liệu có phải do Tôn Hàn Y đã để mắt đến Trịnh Sở, muốn bao nuôi anh.
Hoặc là bối cảnh của thằng ranh Trịnh Sở này thật sự rất khủng, bố Tôn Hàn Y muốn chủ động nịnh bợ lấy lòng hay không.
Nếu không thì tại sao lại chẳng nói chẳng rằng tát cho Lưu Tổ Doanh một cái.
Trịnh Sở nghe cô ta nói thế thì bình thản nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng”.
Tôn Hàn Y nghe Trịnh Sở nói thế thì mỉm cười nói: “Trước đó vài ngày tôi đã vô tình có được một món bảo bối, hôm nay tôi muốn mời anh Trịnh đến chiêm ngưỡng thử xem thế nào, không biết có được không?”
Trịnh Sở nghe lời Tôn Hàn Y nói thì nhoẻn miệng cười: “Được thôi”.
Trong lòng anh cũng có chút hứng thú với thứ bảo bối mà Tôn Hàn Y vô tình có được, rốt cuộc đó là món bảo bối thế nào.
Tại sao không mang đi bán đấu giá luôn, hay đó là một món pháp bảo có lợi cho tu vi.
Tôn Hàn Y thấy Trịnh Sở đồng ý thì nở nụ cười quyến rũ, giơ tay mời: “Mời anh Trịnh”.
Trịnh Sở cũng không ngạc nhiên gì với hành động của Tôn Hàn Y, hai tay chắp sau lưng, sải bước thong thả đi như chủ nhân của nơi này.
Tôn Hàn Y nhìn Tạ Bá Ngọc, mỉm cười nói: “Ông Tạ này, lúc nãy đã có điều đắc tội, mong ông đừng để trong lòng”.
“Chuyện nhỏ thôi mà, cần gì phải phiền đến cô Tôn phải ra đây”, Tạ Bá Ngọc cười tươi tắn, ông ta cảm nhận được sự sợ hãi đến từ thế lực đáng sợ sau lưng Tôn Hàn Y, cố gắng giữ cho mình một nụ cười thân thiết.
“Ông Tạ cũng theo cùng nhé”, Tôn Hàn Y nói xong thì nhấc đôi chân xinh đẹp lên, tao nhã đi về phía phòng làm việc của mình.
Tạ Bá Ngọc lập tức theo sau Tôn Hàn Y rời khỏi khu vực này.
Anh ta nhìn Trịnh Sở, giọng đầy nghiêm túc nói: “Tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh có theo tôi đi gặp ông chủ của tôi hay không?”
Tạ Bá Ngọc bên cạnh thấy Lưu Tổ Doanh hùng hổ như thế thì dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lưu Tổ Doanh, nói: “Giám đốc Lưu, trung tâm thương mại Phú Vinh các cậu tiếp đãi khách của mình như thế hả?”
“Cậu Trịnh không đi thì cậu bắt đầu tỏ thái độ như thế à?”, Tạ Bá Ngọc biết Trịnh Sở lợi hại thế nào nên kiên quyết đứng về phía anh.
Lưu Tổ Doanh thấy Tạ Bá Ngọc nói đỡ cho Trịnh Sở thì cười ha hả nói: “Ông Tạ, ông ở thành phố Giang Nam này quá lâu rồi nên tưởng mình to mình lớn lắm hả?”
Anh ta nói xong thì dừng lại một lát, sẵng giọng nói: “Có lẽ ông cũng là người máu mặt ở thành phố Giang Nam này, nhưng tỉnh Thiên Xuyên to như vậy, nước Hoa Hạ lớn thế này, ông lại là cái thá gì?”
“Ông chủ tôi muốn gặp anh ta, chẳng lẽ không phải là may mắn của anh ta ư?”
Tạ Bá Ngọc thấy một giám đốc nho nhỏ như Lưu Tổ Doanh mà cũng dám nói mình như thế trước mặt bao người, đúng là tức không để đâu cho hết.
Ông ta nhìn Lưu Tổ Doanh với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Nếu cậu Trịnh không muốn đi, tôi nhất định không để các người dẫn cậu ấy đi”.
Lưu Tổ Doanh cười ha hả nói: “Thế thì lấy ra bản lãnh thật sự của ông đi”.
Anh ta biết Tạ Bá Ngọc bị thương, hoàn toàn không phải là tông sư võ đạo cảnh giới hóa kình.
Nay thực lực của ông ta chắc còn chẳng bằng minh kình sơ kỳ, vì thế anh ta mới nói chuyện với Tạ Bá Ngọc bằng cái thái độ đó.
Cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối đầu với Tạ Bá Ngọc.
Tạ Bá Ngọc nghe Lưu Tổ Doanh nói thế thì cười ha hả nói: “Giám đốc Lưu, đây là bản thân cậu thiếu đòn muốn bị đánh đấy nhé, đừng trách tôi ra tay quá nặng!”
Trong lúc nói chuyện, dòng khí trong người Tạ Bá Ngọc bắt đầu khởi động, khí kình tập trung vào tay phải, một chưởng đánh thẳng vào không trung.
Ầm ầm.
Lưu Tổ Doanh với vẻ mặt đầy kinh thường, không xem Tạ Bá Ngọc vào mắt, vẫn còn suy nghĩ xem nên đánh Tạ Bá Ngọc thế nào, để ông ta nhớ cho thật lâu.
Kết quả khi chuẩn bị đánh thì một chưởng ấn khí kình đã đánh tới, trực tiếp đánh bay anh ta ra ngoài miệng phun máu tươi.
Phụt.
Lưu Tổ Doanh trúng một đấm, cơ thể như con diều đứt dây, bay lên khỏi mặt đất và rơi xuống thật mạnh ở một nơi xa.
Rầm.
Lưu Tổ Doanh ngã thật mạnh xuống đất, khóe miệng đầy máu, vẻ mặt đầy kinh ngạc và khiếp sợ.
Lòng anh ta đầy khó hiểu, rõ ràng Tạ Bá Ngọc đang bị thương sắp chết đến nơi rồi, thế mà sức mạnh ông ta tung ra hôm nay lại hoàn toàn không giống người bị thương.
Tạ Bá Ngọc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lưu Tổ Doanh, mỉm cười nói: “Còn muốn đánh tiếp nữa không?”
Lưu Tổ Doanh nhìn Tạ Bá Ngọc hừ lạnh nói: “Ông Tạ, xem như ông ăn gan hùm, bây giờ tôi sẽ quay về báo cho ông chủ, để xem sau này ông sẽ làm thế nào để sống yên ở thành phố Giang Nam này”.
Anh ta nói xong những lời đó thì nghe thấy tiếng giày cao gót bước trên nền gạch.
Cạch cạch cạch cạch.
Một cô gái với dáng người gợi cảm nóng bỏng, nhuộm mái tóc đỏ rực như lửa, sải bước chân tao nhã đi đến nơi này.
Mọi người nhìn thấy cô gái tóc đỏ đó thì đều lên tiếng chào: “Chào sếp Tôn”.
Khi Tạ Bá Ngọc nhìn thấy cô gái tóc đỏ đó thì vẻ mặt cũng chợt thay đổi.
Lưu Tổ Doanh ngã dưới đất thấy sếp Tôn đến thì lập tức bày ra vẻ mặt uất ức, vươn ngón trỏ về phía Trịnh Sở, giọng đầy độc ác nói: “Sếp Tôn, tôi nói thế nào anh ta cũng không chịu đi, còn đánh tôi thành ra thế này”.
Tôn Hàn Y nghe Lưu Tổ Doanh nói thế thì chẳng nói chẳng rằng, giơ cánh tay trắng ngần lên tắt thẳng vào mặt anh ta.
Bốp.
Mặt Lưu Tổ Doanh xuất hiện một dấu tay đỏ bừng, tuy mặt không sưng đỏ lên nhưng lại khiến anh ta tạm thời không thể nói chuyện được, việc thở cũng trở nên khó khăn.
Tôn Hàn Y đánh Lưu Tổ Doanh xong thì chẳng thèm liếc nhìn anh ta thêm một lần nào nữa, đôi mắt quyến rũ nhìn Trịnh Sở nói: “Anh Trịnh, vừa nãy đã đắc tội đến anh, mong anh đừng trách”.
Thái độ và giọng điệu của cô ta dành cho Trịnh Sở cực kỳ dễ chịu, khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Tất cả mọi người ở đây đều biết Tôn Hàn Y có vẻ ngoài gợi cảm nóng bỏng là thế, quyến rũ như hồ ly tinh.
Trên thực tế, cô ta cực kỳ kiêu ngạo, luôn hờ hững khi nói chuyện hay làm việc với người khác.
Một khi có người đắc tội cô ta thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí có thể là chết.
Nay Tôn Hàn Y nói chuyện với Trịnh Sở như thế khiến mọi người ở đây thấy hết sức ngạc nhiên, liệu có phải do Tôn Hàn Y đã để mắt đến Trịnh Sở, muốn bao nuôi anh.
Hoặc là bối cảnh của thằng ranh Trịnh Sở này thật sự rất khủng, bố Tôn Hàn Y muốn chủ động nịnh bợ lấy lòng hay không.
Nếu không thì tại sao lại chẳng nói chẳng rằng tát cho Lưu Tổ Doanh một cái.
Trịnh Sở nghe cô ta nói thế thì bình thản nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng”.
Tôn Hàn Y nghe Trịnh Sở nói thế thì mỉm cười nói: “Trước đó vài ngày tôi đã vô tình có được một món bảo bối, hôm nay tôi muốn mời anh Trịnh đến chiêm ngưỡng thử xem thế nào, không biết có được không?”
Trịnh Sở nghe lời Tôn Hàn Y nói thì nhoẻn miệng cười: “Được thôi”.
Trong lòng anh cũng có chút hứng thú với thứ bảo bối mà Tôn Hàn Y vô tình có được, rốt cuộc đó là món bảo bối thế nào.
Tại sao không mang đi bán đấu giá luôn, hay đó là một món pháp bảo có lợi cho tu vi.
Tôn Hàn Y thấy Trịnh Sở đồng ý thì nở nụ cười quyến rũ, giơ tay mời: “Mời anh Trịnh”.
Trịnh Sở cũng không ngạc nhiên gì với hành động của Tôn Hàn Y, hai tay chắp sau lưng, sải bước thong thả đi như chủ nhân của nơi này.
Tôn Hàn Y nhìn Tạ Bá Ngọc, mỉm cười nói: “Ông Tạ này, lúc nãy đã có điều đắc tội, mong ông đừng để trong lòng”.
“Chuyện nhỏ thôi mà, cần gì phải phiền đến cô Tôn phải ra đây”, Tạ Bá Ngọc cười tươi tắn, ông ta cảm nhận được sự sợ hãi đến từ thế lực đáng sợ sau lưng Tôn Hàn Y, cố gắng giữ cho mình một nụ cười thân thiết.
“Ông Tạ cũng theo cùng nhé”, Tôn Hàn Y nói xong thì nhấc đôi chân xinh đẹp lên, tao nhã đi về phía phòng làm việc của mình.
Tạ Bá Ngọc lập tức theo sau Tôn Hàn Y rời khỏi khu vực này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.