Vô Thường

Chương 744: Ai lừa ai

Mạc Mặc

07/09/2013

Đường Phong bị sờ cảm thấy rất không tự nhiên, tuy rằng nói rằng cao nhân giang hồ trong thời gian truyền thụ y bát cho truyền nhân đều kiểm tra tố chất thân thể của đệ tử, nhưng Đường Phong vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy. Nếu như một mỹ nữ sờ nắn chính mình, vậy thì đương nhiên hồn phách Đường Phong cũng phải lên tiên, nhưng hết lần này tới lần khác người sờ nắn mình lại là một lão già sống mấy trăm năm trên người chỉ còn da bọc xương, tình huống hiện tại làm sao hắ có thể hài lòng đây?

- Không tồi, không tồi.

Thiên Cơ Tử càng sờ thần sắc càng vui:

- Xem ra ngươi hiểu được làm sao rèn luyện thân thể của mình, trình độ rắn chắc của bộ thân thể này, đã không kém chút nào so với cao thủ Linh Giai. Tiểu huynh đệ ngươi, là thanh niên có tư chất xuất chúng nhất mà Thiên Cơ Tử ta từng gặp.

Tuy rằng trong lời nói của Thiên Cơ Tử đều lộ ra một cổ chân thành, Đường Phong cũng đồng tình với cảnh ngộ của hắn, nhưng Đường Phong vẫn không bao giờ buông lỏng cảnh giác. Nói như thế nào, mình và Thiên Cơ Tử cũng mới gặp nhau trong thời gian không đến một nén nhang mà thôi.

Tuy rằng hắn không còn sống được bao lâu nữa, cũng muốn truyền thụ trận pháp chi đạo cho mình, nhưng mà tri nhân tri diện bất tri tâm. Nếu như Đường Phong không cảnh giác như vậy, sớm đã bị người âm chết ở nơi nào rồi.

- Thả lỏng.

Thiên Cơ Tử mỉm cười vỗ bả vai Đường Phong, nhìn thần sắc kia có vẻ vô cùng thỏa mãn đối với Đường Phong.

Thần sắc nghiêm túc, Thiên Cơ Tử lại nói:

- Hiện tại ta truyền cho ngươi trận pháp chi đạo, tiểu huynh đệ phải nhớ kỹ, trận pháp thuật này là bí mật bất truyền của Thiên Cơ Môn ta, ngày sau không thể dễ dàng sử dụng trước mặt người khác, nếu không bị Thiên Cơ Môn thấy sẽ có phiền toái to lớn.

Thần sắc Đường Phong nghiêm túc gật đầu, bất quá môn phái Thiên Cơ Môn, Đường Phong cũng chưa bao giờ nghe qua. Vừa nghĩ lại trên đời có vô số Linh Mạch Chi Địa, chính mình chưa từng nghe nói qua cũng là bình thường thôi.

- Trận pháp chi đạo quá mức huyền diệu, nếu muốn giảng giải kỹ càng với ngươi, mặc dù ba năm năm năm cũng không rõ, ngươi buông lỏng tâm thần, ta lấy bí pháp truyền trận pháp vào trong đầu ngươi, đợi ngày sau có thời gian ngươi chậm rãi nghiên cứu lĩnh hội là được.

Đường Phong nhướng mày liếc mắt nhìn Thiên Cơ Tử có chút lo lắng.

Buông ra tâm thần, cũng giống như buông ra toàn bộ phòng ngự của mình, nếu lúc này Thiên Cơ Tử làm gì bất lợi với mình, vậy thì chắc chắn mình không có sức phản kháng, trong khoảnh khắc liền bị hắn bắt.

Lại nói tiếp, Đường Phong với hắn còn chưa tới trình độ thôi tâm trí phúc.

Thiên Cơ Tử nhìn ra lo lắng của Đường Phong, khẽ cười một tiếng nói:

- Đến lúc này tiểu huynh đệ ngươi còn đang đề phòng lão phu sao? Lão phu đã sắp thành người chết, mặc dù tính toán ngươi, có thể có chỗ tốt gì đối với lão phu?

- Tiền bối nghiêm trọng rồi.

Đường Phong hít sâu một hơi, thả lỏng tâm thần, làm theo lời Thiên Cơ Tử, thân thể hắn đã không thể chịu đựng được, cho dù là có thể sống cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, người sắp chết tâm địa đều thiện lương, có thể là mình đề phòng không cần thiết rồi.

- Đúng là như thế này.

Trong mắt Thiên Cơ Tử xẹt qua một tia sáng kỳ dị, đưa tay bắt vào cổ tay Đường Phong, tâm thần lực quán nhập vào trong cơ thể Đường Phong.

Trong nháy mắt, Đường Phong chỉ cảm thấy một cổ năng lượng kỳ dị dũng mãnh vào kinh mạch trong cơ thể mình, cổ năng lượng này vô cùng quái dị, cũng không khổng lồ, lúc tiến nhập kinh mạch liền như cá gặp nước, rất nhanh bắt đầu khởi động, trong chớp mắt liền đi tới bên ngoài đan điền Đường Phong.

Đường Phong sớm đã thu tâm thần chìm đắm ở đây, khi cổ năng lượng này dũng mãnh tiến vào đan điền, Đường Phong liền nghe được một trận tiếng cười ngông cuồng truyền vào trong tai.

- Ha ha ha! Mệnh Thiên Cơ Tử ta không tuyệt, dĩ nhiên để lão phu tìm được lô đỉnh tuyệt hảo như vậy trong lúc đèn tắt dầu hết, đúng là thiên không vong ta, thiên không vong ta!

Tâm thần Đường Phong che trước đan điền, lạnh lùng nhìn cổ năng lượng hóa thành dáng dấp Thiên Cơ Tử phía trước, mặt không đổi sắc.

Cổ năng lượng này, không giống là tâm thần lực của Thiên Cơ Tử, nhưng khác nhau cũng không nhiều, hiện tại huyễn hóa ra thân thể không phải dáng dấp tiều tụy như trước nữa, Thiên Cơ Tử trước mắt, hăng hái, đắc ý vô cùng, trong ánh mắt chảy xuôi tà khí nồng nặc.

Sự bình tĩnh của Đường Phong làm Thiên Cơ Tử kinh hãi, hắn nhìn về phía Đường Phong, khẽ cười một tiếng nói:

- Tiểu tử, dẫn sói vào nhà rồi vẫn bình tĩnh như vậy, lẽ nào ngươi là kẻ ngu si sao?

Thiên Cơ Tử đâu còn chút khí phách nào của cao thủ tiền bối như trước, hiện tại hắn giống như kẻ tiểu nhân đắc ý vểnh râu trước âm mưu của mình thực hiện được, quả thật là coi trời bằng vung.

Đường Phong cười nói:

- Lời ấy của tiền bối ý là gì? Ngươi không phải muốn vào đây truyền cho ta trận pháp chi đạo hay sao?

Thiên Cơ Tử càn rỡ nở nụ cười:

- Truyền trận pháp chi đạo cho ngươi? Ngươi hưởng xuân thu đại mộng của ngươi đi. Trận pháp Thiên Cơ, chỉ bằng ngươi cũng đòi học sao? Ngược lại ngoan ngoãn qua đây cho lão phu thôn phệ, thân thể của ngươi, lão phu sẽ không chút khách khí nhận lấy.

Đường Phong ngạc nhiên nói:

- Xin hỏi tiền bối tu luyện công pháp gì? Dĩ nhiên có thể chiếm thân thể người khác cho mình dùng?



Thiên Cơ Tử khặc khặc quái dị cười một tiếng:

- Di Hồn Đại Pháp, nói ngươi cũng không hiểu. Tiểu tử ngươi chỉ cần biết bộ thân thể này hôm nay để cho ba hồn bảy vía của lão phu mạnh mẽ tiến vào, ngươi sẽ không có thể làm chủ được nữa.

- Thì ra là ba hồn bảy vía, ta còn nói vì sao có chút không giống với tâm thần lực, xem ra tiền bối hiện tại dung hợp năng lượng hồn phách và tâm thần lực, cùng nhau tiến nhập đan điền của ta?

Đường Phong có điều hiểu ra.

- Tiểu tử cũng có điểm nhãn lực, không tồi, hiện tại lão phu chính là sự kết hợp hồn phách và tâm thần lực, thân thể bên ngoài đã chết rồi, đợi lão phu nuốt xong hồn phách của ngươi, liền có thể chiếm thân thể ngươi. Bộ thân thể này là bộ thân thể tốt nhất trong những cái mà lão phu từng cướp được, chỉ là thực lực hơi thấp một ít.

- Muốn ăn thiếu gia, tiền bối không sợ dạ dày bị hỏng sao?

Đường Phong châm chọc nói.

- Hừ, lão phu không gạt ngươi, ngươi là người thứ ba lão phu thôn phệ rồi, hai tên trước đây trong lúc lão phu tiến nhập thân thể của bọn chúng, bọn chúng cũng không có sức phản kháng, huống chi là ngươi? Mượn loại công pháp này, lão phu có thể trường sinh bất tử, vĩnh sinh bất diệt!

Đường Phong gật đầu nói:

- Nói như vậy, tiền bối quá thể sống qua mấy trăm năm, c

- Đây là tất nhiên!

Phảng phất không hề cố kỵ, Thiên Cơ Tử cũng không vội vã thôn phệ hồn phách của Đường Phong, ngược lại có hỏi tất có đáp.

- Vậy thì trước kia tiền bối nói bị Dược Thần Tông đánh lén, chỉ sợ cũng là giả sao?

Đường Phong tiếp tục hỏi.

- Hừ!

Giống như là đá tới chỗ đau nhức, sắc mặt Thiên Cơ Tử trở nên khó chịu, hừ lạnh một tiếng nói:

- Là lão phu muốn ăn cắp Luyện thi thuật của bọn họ, kết hợp Dược Thi cùng công pháp tu luyện của ta, lại không nghĩ rằng tông chủ Dược Thần Tông đã sớm đề phòng lão phu, lão phu không chết bởi độc tố trong người, tuy rằng chạy ra Dược Thần Tông, lại bị mấy bộ Dược Thi chết tiệt kia vây khốn đến bây giờ. Vốn tưởng rằng cuộc đời này không có cơ hội đi ra ngoài nữa, lại không nghĩ rằng thiên không vong ta, đưa tiểu tử ngươi tới trước mặt ta.

- Thì ra là thế.

Đường Phong gật đầu:

- Như thế không còn gì để thiếu gia đồng tình với ngươi nữa rồi.

Thiên Cơ Tử có chút nghi hoặc nhìn Đường Phong, chần chờ một lát mới hỏi:

- Tiểu tử, vì sao ngươi không có chút nào sợ hãi? Hai người trước kia đã khóc lóc cầu xin ta tha thứ, ngươi nếu có thể làm giống như bọn họ, lão phu sẽ để cho ngươi thống khoái.

- Là cá trong chậu mà thôi, tại sao thiếu gia ta sẽ phải sợ hãi đây?

Đường Phong nở nụ cười.

Thiên Cơ Tử biến sắc, híp mắt nói:

- Ngươi đã sớm nhìn ra kẽ hở, một mực đề phòng lão phu?

- Có một chút, dù sao mỗi lần truyền thụ y bát, đều muốn người khác bái sư. Biểu hiện của tiền bối quá mức vội vàng, phảng phất giống như yêu cầu thiếu gia ta theo ngươi học trận pháp chi đạo, thiên hạ nào có chuyện tình tốt như vậy?

- Ừ, lão phu nhớ kỹ, lần sau gặp phải loại chuyện như ngươi, nhất định sẽ rút kinh nghiệm.

Thiên Cơ Tử như hiểu ra gật gật đầu.

- Không có lần sau đâu!

Đường Phong trầm giọng nói:

- Hôm nay chỗ này, là nơi táng thân của tiền bối rồi.

- Trẻ con ngông cuồng!

Thiên Cơ Tử tức giật rống một tiếng:

- Không lấy quyền cước luận thắng thua, chỉ so cường độ hồn phách, lão phu chưa bao giờ thua dưới tay ai, tiểu tử ngươi rõ ràng đưa đầu chịu chết!



Đường Phong cười nói:

- Tiền bối nói đúng lắm, luận cường độ hồn phách, vãn bối đúng là không bằng tiền bối, nhưng nếu là... thêm cả nó thì sao?

Nói xong câu cuối cùng, sắc mặt Đường Phong cũng trở nên dữ tợn, thân hình chợt lóe, để cả đan điền bại lộ trước mắt Thiên Cơ Tử.

Thiên Cơ Tử đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong đan điền của Đường Phong có một bộ bạch cốt um tùm đứng sừng sững ở đó, ở giữa hai hốc mắt, có một bên có màu xanh lam như băng, một bên nóng như lửa, không chỉ thế, trên khung xương bộ xương khô còn có vô số ánh sáng màu xanh mượt, mỗi một ánh sáng màu xanh mượt đều truyền đến một hồi hò hét từ linh hồn.

Tuy rằng bộ xương khô không có tròng mắt, nhưng Thiên Cơ Tử đang nhìn về phía nó, trong nháy mắt liền cảm thấy một cổ hàn ý lạnh như băng, một cổ năng lượng mặc danh kỳ diệu truyền đến từ bên kia, dẫn dắt ba hồn bảy vía của mình, hướng bên kia bay qua, phảng phất như là hai con mắt của bộ xương khô dường như có lực hút vô tận.

Sắc mặt Thiên Cơ Tử đại biến, sợ hãi nói:

- Vì sao có nhiều hồn phách như vậy?

Hắn vốn tu luyện Di Hồn đại pháp, so với người khác quen thuộc âm hồn hơn nhiều, hiện tại hắn vừa nhìn thấy bộ xương khô trong đan điền của Đường Phong có vô số âm hồn, tự nhiên là không thể trấn định rồi, so sánh với việc hắn thôn phệ hồn phách một hai người, chiếm được thân thể của bọn họ cho mình dùng, tình trạng trong đan điền Đường Phong mới là vô đối.

Đường Phong cười ha hả, nói:

- Quên không nói cho tiền bối nghe, công pháp vãn bối tu luyện tương đối đặc biệt, có thể hấp thu hồn phách của người khác.

Sắc mặt Thiên Cơ Tử tái mét. Vốn tưởng rằng hoa ngôn xảo ngữ gạ gẫm dụ Đường Phong buông bỏ lòng cảnh giác, sau đó ba hồn bảy vía của mình tiến vào liền như sói nhập bầy dê, đối phương không có sức đánh lại liền bị mình thôn phệ, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ xảy ra cục diện như hiện tại, dĩ nhiên chính mình lại là người tự chui đầu vào lưới.

Thiên Cơ Tử có thể cảm giác rõ ràng, tiểu khô lâu kia xác thực có tác dụng khắc chế hồn phách của mình, chính mình hiện tại đang nhìn nó, giống như là một con chuột đụng phải con mèo.

- Tiền bối, ngươi tự động thủ hay muốn thiếu gia phải giúp đỡ?

Đường Phong cười dài nhìn Thiên Cơ Tử.

Trên mặt Thiên Cơ Tử cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng:

- Tiểu huynh đệ, hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Mấy trăm năm lão phu không nhìn thấy người sống nào, trong nhất thời có chút bị ma quỷ ám ảnh, lời vừa nói ra ngàn vạn lần đừng cho là chuyện thật nha tiểu huynh đệ.

Đại trượng phu co được dãn được, biểu hiện trước sau của Thiên Cơ Tử thuyết mình lời nói này quả thực không sai.

Đường Phong làm sao sẽ tin lời nói ngon ngọt của hắn? Nếu không phải mình tu luyện Vô Thường Quyết đặc thù, trong cơ thế không có cương tâm tiểu khô lâu chuyên khắc chế sự tồn tại của âm hồn, ngày hôm nay thực sự sẽ lật thuyền trong mương, phiền phức lớn.

Trước đây Thiên Cơ Tử biểu diễn quá mức chân thật, thiếu chút nữa Đường Phong đã bị lừa, nếu không phải hắn quá vội vàng truyền trận pháp chi đạo cho mình, Đường Phong thật đúng là không dậy nổi một điểm cảnh giác.

Bèo nước gặp nhau, vô duyên vô cớ ai sẽ tùy tiện nói cho người khác bí mật bất truyền này? Coi như là cầu xin mình báo thù thay hắn, hắn cũng chỉ có thể truyền thụ một hai loại trận pháp làm thù lao, một câu “dốc túi tương thụ” của Thiên Cơ Tử, làm cho Đường Phong tự nhiên cảm thấy đề phòng.

- Tiền bối đây là muốn vãn bối đến động thủ rồi?

Đường Phong lạnh lùng nhìn Thiên Cơ Tử nói.

- Thiếu hiệp chậm đã.

Thiên Cơ Tử nhận thấy được sát khí trên người Đường Phong, nhanh chóng mở miệng ngăn cản, ngay cả xưng hô đều trở nên cung kính:

- Vừa rồi lão phu sai lầm, thiếu hiệp xin thả cho ta một con đường sống, ta sẽ toàn bộ truyền trận pháp chi đạo cho thiếu hiệp được không? Lúc này lão phu nói thật.

- A...

Đường Phong cười lạnh một tiếng:

- Lẽ nào tiền bối chưa từng nghe qua một câu nói sao?

- Nói cái gì?

Thiên Cơ Tử vội vàng hỏi thăm.

- Nói dễ nghe hơn thì là, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, còn nói khó nghe thì là, chó không đổi được tính ăn phân!

Đường Phong nhìn Thiên Cơ Tử xem thường.

- Thiếu gia đi qua giang hồ nhiều, nếu như dễ lừa như vậy, không biết bây giờ đã sớm chết ở địa phương nào rồi.

- Nhưng mà ngươi vẫn có thể đánh cuộc thêm một lần không được sao? Hôm nay lão phu thân hãm nhà tù, ngươi tùy thời đều có thể ra tay với ta, lão phu đứng ở nơi đây không có một chút phản kháng nào.

Thiên Cơ Tử nói năng thành khẩn, sắc mặt tỏ ra thần thái như trẻ con sợ đòn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook