Chương 745: Ảo trận
Mạc Mặc
07/09/2013
Nếu là người bình thường nghe xong lời này, không chừng sẽ tin tưởng Thiên Cơ Tử, nhưng Đường Phong đã bị hắn lừa gạt một lần, làm sao có thể tiếp tục tin tưởng? Huống chi, trước đây Thiên Cơ Tử từng nói qua một câu nói, cũng để Đường Phong biết hắn tuyệt đối không có khả năng tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Đường Phong nhìn Thiên Cơ Tử nói:
- Tiền bối, ta chỉ hỏi ngươi một câu, thân thể ngươi ở bên ngoài đã chết rồi, cho dù ta thả ngươi ra ngoài, ngươi còn có thể đi nơi nào?
Sắc mặt Thiên Cơ Tử đột nhiên thay đổi, hắn không nghĩ rằng mình vừa chỉ thuận miệng nói, liền bị Đường Phong nhớ ra. Từ lúc ba hồn bảy vía và tâm thần lực của hắn lẻn vào trong thân thể Đường Phong, thân thể tiều tụy bên ngoài của hắn đã mất hết sinh cơ, một chuyến đi này hoàn toàn là có đi mà không có về.
Điều đó cho thấy Thiên Cơ Tử hiện tại căn bản không có địa phương để về, sẽ bị hồn tiêu thần vong, hoặc thôn phệ Đường Phong để chiếm thân thể của hắn. Hắn vừa nói lên lý do như vậy, cũng là muốn cho Đường Phong thả lỏng lòng cảnh giác, dựa theo trận pháp truyền tống chi đạo ngụy trang, liều mạng một lần, lại không nghĩ rằng bị Đường Phong nhìn thấu rồi.
Thiên Cơ Tử thu liễm nét mặt nịnh nọt và cung kính, âm lãnh nhìn Đường Phong, trên người đột nhiên phát ra một đoàn quang mang màu vàng, lạnh lùng nói:
- Nếu vậy, lão phu chỉ có thể mạnh tay một lần, liều mạng cá chết lưới rách. Hồn phách lão phu đã có kim cương lực từ lâu, hồn phách của tiểu súc sinh còn có thể mạnh hơn lão phu sao?
Vừa nói xong, Thiên Cơ Tử mang theo một đoàn kim quang liều mạng đánh tới Đường Phong, như một mãnh thú khát máu, dương nhanh múa vuốt, như muốn thôn phệ hồn phách của Đường Phong.
Tâm thần lực và ba hồn bảy vía của Đường Phong tuy rằng đã trải qua rèn luyện, so với thường nhân muốn mạnh hơn một ít, nhưng dù sao cũng không thể so với lão yêu quái tu luyện di hồn đại pháp như Thiên Cơ Tử này, nếu bị hắn nhào lên, kia tuyệt đối khó mà thoát thân, chỉ có thể chờ chết.
Mắt thấy đối phương hùng hổ muốn xông đến, Đường Phong nhanh chóng chạy vào trong đan điền, cùng lúc đó, tiểu khô lâu trong đan điền bắt đầu khởi động. Quang mang lóng lánh u lam và hỏa hồng trong hốc mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Cơ Tử, chỉ bất quá là tiện tay trảo một cái, một trảo mang theo khí thế lôi đình vạn quân liền chộp Thiên Cơ Tử đang hung mãnh dị thường vào lòng bàn tay.
Kim quang sáng bừng, Thiên Cơ Tử phát sinh tiếng gào thét như lợn bị chọc tiết, liều mạng phản kháng, bàn tay cầm hắn của tiểu khô lâu càng lạnh run.
- Sao lại như thế? Sao lại như thế?
Thiên Cơ Tử không thể tin tưởng được la lớn lên, cường độ hồn phách của hắn đã là ngoại lệ, căn bản không nghĩ tới dĩ nhiên bị tiểu khô lâu nhẹ nhàng nắm lại, hơn nữa không thể thoát thân.
Đường Phong cau mày, căn bản hy vọng tiểu khô lâu, một ngụm liền cắn nuốt được hồn phách của Thiên Cơ Tử. Như vậy liền có thể cô đọng âm hồn của Thiên Cơ Tử, cũng tiện lợi cho dò xét ký ức của hắn, từ đó lý giải trận pháp chi đạo.
Thế nhưng tuy rằng tiểu khô lâu nắm chặt hắn, cũng muốn ném vào trong miệng nuốt xuống, nhưng hắn phản kháng quá mức mạnh mẽ, giằng co một hồi dĩ nhiên còn không có thành công, ngược lại Đường Phong bị tiếng gào thét của Thiên Cơ Tử làm cho hồn phách trở nên lắc lư bất định.
Đường Phong bị cường độ hồn phách của Thiên Cơ Tử khiến kinh hồn táng đảm, nhưng Thiên Cơ Tử sao lại không như vậy? Hôm nay bị tiểu khô lâu chộp vào trên tay, hoàn toàn là tình huống người ta là thớt, mình là thịt cá, dưới tình huống bất đắc dĩ, Thiên Cơ Tử chỉ có thể cao giọng la lên:
- Đừng giết ta, giết ta ngươi cũng không ra được, trong cơ thể của lão phu có một đạo trận pháp, khi ta chết trận pháp sẽ khởi động, không có lão phu ngươi căn bản không thể phá giải.
- Trảm!
Đường Phong căn bản không thèm nghe hắn nói lời thừa, tự nhiên nảy sinh độc ác quát to một tiếng, tuy rằng trận pháp chi đạo quý trọng, nhưng nếu là mệnh chưa còn thì đạt được lại có lợi ích gì? Dưới tình huống bất đắc dĩ, Đường Phong chỉ có thể chém giết hồn phách Thiên Cơ Tử ở trong đan điền. Về phần lời nói của hắn là thật hay giả, Đường Phong cũng đành mặc kệ, đêm dài lắm mộng, ai biết lão bất tử này còn có thủ
đoạn gì?
Ra lệnh một tiếng, tiểu xương khô giơ lên một tay nữa, trên tay kia nắm một quang nhận màu ràng rực rỡ, đó là Duệ kim lực trước kia còn chưa có luyện hóa hoàn toàn.
Duệ kim lực như một thanh đao đánh đâu thắng đó, xẹt qua một mảnh ánh sáng ngọc, chém về phía âm hồn Thiên Cơ Tử.
Cảm thụ được sát khí đập vào mặt, nhìn Duệ kim lực đang càng ngày càng gần, Thiên Cơ Tử sợ hãi hô to:
- Lão phu là người của Thiên Cốc, ngươi dám giết lão phu, sẽ phải....
Lời còn chưa nói hết, Duệ kim chi lực đã chém vào người Thiên Cơ Tử, toàn bộ đan điền trở nên lung lay, cùng với một tiếng hét thảm, hồn phách Thiên Cơ Tử liền trực tiếp bị tan thành mây khói.
Đường đường là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, không ngờ lại vẫn lạc như thế, Đường Phong chỉ có thể nói là chim chết vì thức ăn, người chết vì tài phú!
Thật ra ngay cả Thiên Cơ Tử đã ở tình trạng dầu hết đèn tắt, nhưng lấy thủ đoạn xuất lai thủ lộ của hắn, nếu thực sự muốn tranh đấu cùng Đường Phong, Đường Phong không nhất định có thể làm gì hắn, dù sao người ta cũng là trận pháp chi nhân, bố trí một trận pháp đơn giản liền có thể chống đỡ được hai bộ dược thi mạnh mẽ công kích mấy trăm năm, thực lực của mình bất quá cũng chỉ có Thiên Giai trung phẩm mà thôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại dẫn mình vào sơn động, lại có ý đồ dùng hồn phách ăn mình, hoàn toàn là tự chịu diệt vong.
Không thể ngưng luyện ra âm hồn Thiên Cơ Tử, quả thật là một tổn thất vô cùng to lớn. Thế nhưng vừa chém giết âm hồn của hắn cũng là bất đắc dĩ mà thôi, không có gì phải tiếc nuối.
Huống chi, Đường Phong không tin trên người Thiên Cơ Tử sẽ không có bảo bối.
Chỉnh đốn lại tâm tình, Đường Phong rút ra tâm thần lực từ trong đan điền, đợi đến khi lần nữa mở mắt không khỏi thất kinh.
Trước đây thân thể của mình và Thiên Cơ Tử ở trong một sơn động, nhưng mà hiện tại chu vi hoàn cảnh quanh mình, dĩ nhiên là một thành trấn.
Trên đường người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, hai bên trái phải có người bán hàng rong đang bán hàng hóa, tiếng thét to và ép giá không dứt bên tai, đưa mắt nhìn lại,
có rất nhiều võ lâm nhân sĩ thân đeo đao kiếm đang vội vã đi lại.
- Đây là... Làm sao vậy?
Đường Phong căn bản không rõ mình đã tới một tòa thành trấn như vậy, trước khi giao chiến cùng Thiên Cơ Tử, tuyệt đối là hai người đang ở trong sơn động.
Đường Phong nhìn Thiên Cơ Tử nói:
- Tiền bối, ta chỉ hỏi ngươi một câu, thân thể ngươi ở bên ngoài đã chết rồi, cho dù ta thả ngươi ra ngoài, ngươi còn có thể đi nơi nào?
Sắc mặt Thiên Cơ Tử đột nhiên thay đổi, hắn không nghĩ rằng mình vừa chỉ thuận miệng nói, liền bị Đường Phong nhớ ra. Từ lúc ba hồn bảy vía và tâm thần lực của hắn lẻn vào trong thân thể Đường Phong, thân thể tiều tụy bên ngoài của hắn đã mất hết sinh cơ, một chuyến đi này hoàn toàn là có đi mà không có về.
Điều đó cho thấy Thiên Cơ Tử hiện tại căn bản không có địa phương để về, sẽ bị hồn tiêu thần vong, hoặc thôn phệ Đường Phong để chiếm thân thể của hắn. Hắn vừa nói lên lý do như vậy, cũng là muốn cho Đường Phong thả lỏng lòng cảnh giác, dựa theo trận pháp truyền tống chi đạo ngụy trang, liều mạng một lần, lại không nghĩ rằng bị Đường Phong nhìn thấu rồi.
Thiên Cơ Tử thu liễm nét mặt nịnh nọt và cung kính, âm lãnh nhìn Đường Phong, trên người đột nhiên phát ra một đoàn quang mang màu vàng, lạnh lùng nói:
- Nếu vậy, lão phu chỉ có thể mạnh tay một lần, liều mạng cá chết lưới rách. Hồn phách lão phu đã có kim cương lực từ lâu, hồn phách của tiểu súc sinh còn có thể mạnh hơn lão phu sao?
Vừa nói xong, Thiên Cơ Tử mang theo một đoàn kim quang liều mạng đánh tới Đường Phong, như một mãnh thú khát máu, dương nhanh múa vuốt, như muốn thôn phệ hồn phách của Đường Phong.
Tâm thần lực và ba hồn bảy vía của Đường Phong tuy rằng đã trải qua rèn luyện, so với thường nhân muốn mạnh hơn một ít, nhưng dù sao cũng không thể so với lão yêu quái tu luyện di hồn đại pháp như Thiên Cơ Tử này, nếu bị hắn nhào lên, kia tuyệt đối khó mà thoát thân, chỉ có thể chờ chết.
Mắt thấy đối phương hùng hổ muốn xông đến, Đường Phong nhanh chóng chạy vào trong đan điền, cùng lúc đó, tiểu khô lâu trong đan điền bắt đầu khởi động. Quang mang lóng lánh u lam và hỏa hồng trong hốc mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Cơ Tử, chỉ bất quá là tiện tay trảo một cái, một trảo mang theo khí thế lôi đình vạn quân liền chộp Thiên Cơ Tử đang hung mãnh dị thường vào lòng bàn tay.
Kim quang sáng bừng, Thiên Cơ Tử phát sinh tiếng gào thét như lợn bị chọc tiết, liều mạng phản kháng, bàn tay cầm hắn của tiểu khô lâu càng lạnh run.
- Sao lại như thế? Sao lại như thế?
Thiên Cơ Tử không thể tin tưởng được la lớn lên, cường độ hồn phách của hắn đã là ngoại lệ, căn bản không nghĩ tới dĩ nhiên bị tiểu khô lâu nhẹ nhàng nắm lại, hơn nữa không thể thoát thân.
Đường Phong cau mày, căn bản hy vọng tiểu khô lâu, một ngụm liền cắn nuốt được hồn phách của Thiên Cơ Tử. Như vậy liền có thể cô đọng âm hồn của Thiên Cơ Tử, cũng tiện lợi cho dò xét ký ức của hắn, từ đó lý giải trận pháp chi đạo.
Thế nhưng tuy rằng tiểu khô lâu nắm chặt hắn, cũng muốn ném vào trong miệng nuốt xuống, nhưng hắn phản kháng quá mức mạnh mẽ, giằng co một hồi dĩ nhiên còn không có thành công, ngược lại Đường Phong bị tiếng gào thét của Thiên Cơ Tử làm cho hồn phách trở nên lắc lư bất định.
Đường Phong bị cường độ hồn phách của Thiên Cơ Tử khiến kinh hồn táng đảm, nhưng Thiên Cơ Tử sao lại không như vậy? Hôm nay bị tiểu khô lâu chộp vào trên tay, hoàn toàn là tình huống người ta là thớt, mình là thịt cá, dưới tình huống bất đắc dĩ, Thiên Cơ Tử chỉ có thể cao giọng la lên:
- Đừng giết ta, giết ta ngươi cũng không ra được, trong cơ thể của lão phu có một đạo trận pháp, khi ta chết trận pháp sẽ khởi động, không có lão phu ngươi căn bản không thể phá giải.
- Trảm!
Đường Phong căn bản không thèm nghe hắn nói lời thừa, tự nhiên nảy sinh độc ác quát to một tiếng, tuy rằng trận pháp chi đạo quý trọng, nhưng nếu là mệnh chưa còn thì đạt được lại có lợi ích gì? Dưới tình huống bất đắc dĩ, Đường Phong chỉ có thể chém giết hồn phách Thiên Cơ Tử ở trong đan điền. Về phần lời nói của hắn là thật hay giả, Đường Phong cũng đành mặc kệ, đêm dài lắm mộng, ai biết lão bất tử này còn có thủ
đoạn gì?
Ra lệnh một tiếng, tiểu xương khô giơ lên một tay nữa, trên tay kia nắm một quang nhận màu ràng rực rỡ, đó là Duệ kim lực trước kia còn chưa có luyện hóa hoàn toàn.
Duệ kim lực như một thanh đao đánh đâu thắng đó, xẹt qua một mảnh ánh sáng ngọc, chém về phía âm hồn Thiên Cơ Tử.
Cảm thụ được sát khí đập vào mặt, nhìn Duệ kim lực đang càng ngày càng gần, Thiên Cơ Tử sợ hãi hô to:
- Lão phu là người của Thiên Cốc, ngươi dám giết lão phu, sẽ phải....
Lời còn chưa nói hết, Duệ kim chi lực đã chém vào người Thiên Cơ Tử, toàn bộ đan điền trở nên lung lay, cùng với một tiếng hét thảm, hồn phách Thiên Cơ Tử liền trực tiếp bị tan thành mây khói.
Đường đường là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, không ngờ lại vẫn lạc như thế, Đường Phong chỉ có thể nói là chim chết vì thức ăn, người chết vì tài phú!
Thật ra ngay cả Thiên Cơ Tử đã ở tình trạng dầu hết đèn tắt, nhưng lấy thủ đoạn xuất lai thủ lộ của hắn, nếu thực sự muốn tranh đấu cùng Đường Phong, Đường Phong không nhất định có thể làm gì hắn, dù sao người ta cũng là trận pháp chi nhân, bố trí một trận pháp đơn giản liền có thể chống đỡ được hai bộ dược thi mạnh mẽ công kích mấy trăm năm, thực lực của mình bất quá cũng chỉ có Thiên Giai trung phẩm mà thôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại dẫn mình vào sơn động, lại có ý đồ dùng hồn phách ăn mình, hoàn toàn là tự chịu diệt vong.
Không thể ngưng luyện ra âm hồn Thiên Cơ Tử, quả thật là một tổn thất vô cùng to lớn. Thế nhưng vừa chém giết âm hồn của hắn cũng là bất đắc dĩ mà thôi, không có gì phải tiếc nuối.
Huống chi, Đường Phong không tin trên người Thiên Cơ Tử sẽ không có bảo bối.
Chỉnh đốn lại tâm tình, Đường Phong rút ra tâm thần lực từ trong đan điền, đợi đến khi lần nữa mở mắt không khỏi thất kinh.
Trước đây thân thể của mình và Thiên Cơ Tử ở trong một sơn động, nhưng mà hiện tại chu vi hoàn cảnh quanh mình, dĩ nhiên là một thành trấn.
Trên đường người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, hai bên trái phải có người bán hàng rong đang bán hàng hóa, tiếng thét to và ép giá không dứt bên tai, đưa mắt nhìn lại,
có rất nhiều võ lâm nhân sĩ thân đeo đao kiếm đang vội vã đi lại.
- Đây là... Làm sao vậy?
Đường Phong căn bản không rõ mình đã tới một tòa thành trấn như vậy, trước khi giao chiến cùng Thiên Cơ Tử, tuyệt đối là hai người đang ở trong sơn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.