Vô Thường

Chương 699: Chu gia Khổ Thủy thành

Mạc Mặc

07/09/2013

Hai khối đá hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng bị Giang Xuyên trượt chân xuống đây lấy đi hết, chẳng qua La Ngọc Thạch Tâm lại ẩn mình dưới hàng chục trượng sâu bên dưới lại không bị người khác phát hiện ra, cuối cùng rơi vào tay Đường Phong.

Đây là một khối đá đã có một chút linh tính, có thể nói là vật chết mà cũng có thể nói là vật sống. Đường Phong thu nó vào trong Không Gian Mị Ảnh, che dấu lại vết tích linh khí tụ tập lại, đi lòng vòng trong tuyệt cốc thêm mấy vòng nữa chỉ mong tìm được một cái bảo bối khác.

Chẳng qua loại vận khí này không thể nói rõ được, cho dù một người nào đó vận khí có tốt đến cực hạn như Đường Phong hiện giờ tìm một lúc cũng không thể tìm được thứ gì có giá trị cả. Cuối cùng chỉ có thể từ giã tuyệt cốc mà nhảy ra ngoài.

Những linh thú vây quanh khu vực tuyệt cốc nhìn chằm chằm vào phía Đường Phong, nhưng mà không có con nào dám lên làm càn trước mặt hắn, thậm chí còn tách ra tạo thành một cái đường đi để Đường Phong bước qua.

Dã tính của linh thú đều lấy sinh tồn làm căn bản. Không có linh thú nào đi trêu chọc tồn tại cường đại hơn cả mình, trừ phi ở dưới một số tình huống bất đắc dĩ.

Thời gian lưu lại ở trong Yên Hà sơn cũng không phải quá lâu, cũng chỉ có thời gian nửa đêm mà thôi, từ lúc Đường Phong ra khỏi Yên Hà sơn đến giờ mới quá khuya một tí.

Nhận thức xong phương hướng, hắn liền đi tới hướng của Khổ Thủy Thành.

Ở bên này chuyện tình Tái Sinh Thạch với Giang Xuyên đã được giải quyết cùng với kiếm được thêm La Ngọc Thạch Tâm. Hai bảo bối này đã tới tay, kế tiếp nên đi tới Khổ Thủy Thành tìm kiếm phương pháp giải độc, giải khai kỳ độc của Độc Vương Thương Bất Khải.

Mình bị trúng độc vốn rất kỳ quái. Đường Phong có thể thấy được thời gian trúng độc ở dưới đan điền của mình đã qua hơn một tháng mà hắn cảm giác được lũ độc tố ở trong đó còn lớn mạnh hơn không ít. Thời gian ban đầu lũ độc tố này còn chưa ảnh hưởng tới sức chiến đấu của mình, nhưng mà đến tận bây giờ thì Đường Phong phát hiện được nó đã gây trở ngại không ít tới mình.

Tuy rằng khi vận công thì không bị đau hay vấn đề gì đó nhưng mà lúc vận động cương khí lên thì có cảm giác là lạ không thể nói rõ được.

Nếu như buông bỏ không quan tâm nữa thì Đường Phong cũng không biết hậu quả sẽ ra làm sao.

Đi tới Khổ Thủy Thành! Chính mình tìm Thương Hàng Đình để giải độc giúp mình là điều đầu tiên, điều thứ là gặp Chu Tiểu Điệp.

Một tiểu cô nương này có một đôi linh lung thủ do thiên sinh mà có. Trong khoảng thời gian này Đường Phong một mực suy nghĩ làm thế nào để mang theo nàng bên người để dạy nàng thủ pháp ám khí, tận cho đến mấy ngày hôm trước mới nghĩ ra được một biện pháp có thể sử dụng được.

Không biết được tiểu cô nương này có nguyện ý hay không, cho dù là nàng không muốn thì Đường Phong cũng nghĩ đến việc cướp đoạt nàng đi.

Không ai có thể lý giải được tâm tình của một người đệ tử Đường Môn khi thấy được một đôi tay linh lung chỉ trong truyền thuyết, Đường Phong cực kỳ hưng phấn muốn biết được nếu như nàng tu luyện được ám khí thành công thì sẽ đạt được đến mức nào.

Ba ngày sau đó, Đường Phong đã đi tới được Khổ Thủy Thành.

Tên của thành nghe không được hay lắm, nhưng mà dân cư sinh hoạt ở bên trong thành cũng không hề khổ sở chút nào, bởi vì thành này là tụ tập của một số gia tộc buôn bán, có thể nói là nơi đông đảo nhất của toàn bộ Linh Mạch Chi Địa, mọi sinh hoạt của người dân trong Linh Mạch Chi Địa chủ yếu đều lấy từ đây mà ra, mọi vật tư đều được vận chuyển liên tục khắp mọi nơi.

Sở dĩ Khổ Thủy Thành có tên như thế này cũng bởi vì cùng với một số gia tộc buôn bán ở đây có chút quan hệ, tuy rằng bọn họ tương đối giàu có nhưng mà cũng chỉ có thể gọi là giàu hơn người bình thường mà thôi. Hiện giờ cả đại lục đều có phong trào tập võ huống chi là ở Linh Mạch Chi Địa có linh khí đầy đủ?

Ở thế giới này, không có thực lực sẽ không có được địa vị, gia tộc bọn họ buôn bán kiếm được nhiều tiền như vậy nhưng cũng không mua nổi một cái võ điển hay bí tịch, thỉnh thoảng thu được một tàn quyển cũng chỉ là do các đại gia tộc khác xoay vòng một lần tiền tài rồi bán đi, hơn nữa tất cả đều có cái giá trên trời.

Vào bên trong Khổ Thủy Thành. Đường Phong liền cảm nhận được sự phồn vinh nơi đây căn bản không phải thành thị khác có thể so sánh, số lượng tiểu thương hằng hà sa số, các loại hàng hóa cho vào trong xe ngựa đi lại tấp nập trên đường, toàn bộ thành thị đều tỏa ra sức sống mãnh liệt.

Hỏi mấy người qua đường ở đây, cuối cùng Đường Phong cùng tìm được đến chỗ ở của Chu gia. Tại đây Đường Phong không quen một ai, tất nhiên là phải đi tìm hai huynh muội Chu Chính, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm kiếm Thương Hàng Đình.

Trong khi Đại bỉ đang diễn ra, Chu Chính và Chu Tiểu Điệp vội vã nói lời từ biệt, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.

Tòa nhà của Chu gia cũng không hề lớn lắm, tuy rằng bọn họ có buôn bán nhưng cũng không phải là phú hào quá lớn ở trong đây, nếu như không phải như vậy thì thời gian Chu Tiểu Điệp ở trong Bố gia trang cũng sẽ không tính toán tiền tài đối với Đường Phong.

Tòa nhà tuy rằng không quá lớn nhưng mà ở trước cửa chính vẫn có sơn son thiếp vàng, hai bên lại có hai con sư tử đá ngồi xếp bằng trước cửa, tướng mạo dữ tợn, khí thế mười phần. Ở trước cửa có treo hai cái đèn, ở giữa tấm biển trên cửa hiện lên hai chữ.

Hẳn chính là ở đây rồi, Đường Phong đi đến gõ cửa, đợi một lúc thì cửa lớn mới chậm rãi mở ra. Ở bên trong có một người phụ nữ trung niên hé cửa, nữ nhân này nhìn Đường Phong cực kỳ cảnh giác đánh giá hắn một lúc xong mới cau mày mở miệng hỏi:

- Xin hỏi ngươi tìm ai?

- Xin hỏi Chu Chính có ở chỗ này hay không vậy?

Đường Phong ôm quyền nói.

- Không có.



Phụ nhân trung niên trả lời một tiếng, sau đó lập tực đóng cửa lại.

Đường Phong nhanh tay chặn lại cánh cửa sắp khép lại, phụ nhân trung niên kia cố gắng kéo về nhưng mà đại môn vẫn không khép lại được, gấp đến độ trên trán toát ra mồ hôi.

Đường Phong cực kỳ phiền muộn, lúc trước mình đi hỏi đường người khác, ai cũng chỉ cho mình đến chỗ này, ở Khổ Thủy Thành cũng chỉ có một Chu phủ mà thôi không có Chu phủ thứ hai. Người đi đường đều nói rõ ràng cho mình biết Chu Chính ở chỗ này.

Thế mà vừa hỏi xong cửa đã định đóng sập lại ngay trước mắt? Nếu như nhà nào mà lấy thương nghiệp làm gốc thì làm gì có đạo lý đóng cửa không buôn bán như vậy. Rơi vào đường cùng Đường Phong chỉ có thể nói:

- Nếu như Chu Chính có ở đây, xin hãy thông báo rằng có một người bạn thân đã lâu không gặp tới chơi!

Phụ niên trung nhân kia ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Đường Phong, giậm chân nói:

- Đã nói là không có ở chỗ này rồi, ngươi còn dây dưa không ngớt!

Lời còn chưa dứt, Đường Phong liền nghe được một tiếng bước chân đến gần, sau đó có một đạo thanh âm giận dữ vang lên:

- Thật đúng là nghĩ rằng Chu gia ra sợ ngươi sao? Ngươi hôm nay ở lại đây luôn đi!

Đại môn bị người bên trong mở toang ra, chỉ thấy một quyền nhắm thẳng đánh đến Đường Phong, Đường Phong nhướng mày một cái, liền tiện tay dễ dàng hóa giải công kích của người kia.

Người nọ dùng sức mạnh mẽ, nhất thời thu lại nắm tay, toàn thân từ trong Chu phủ vọt ra, thân hình vừa ổn định liền quay đầu quắc mắt lại, trán nổi lên gân xanh, một thân cương khí bay động, bày ra một tư thái đồng quy vu tận đánh đến Đường Phong.

Dù là tượng đất thì cũng phải ba phần tức giận, huống chi là Đường Phong? Chính mình đến nơi này cũng chỉ để tìm người, ngăn cản thì thôi cũng đành, nhưng mà lại còn vô duyên vô cớ công kích mình nữa.

Chẳng qua nhìn lại đối phương có thực lực không cao, chỉ là một Địa Giai thượng phẩm mà thôi. Đường Phong cũng không hạ thủ đến chết, chỉ bắn ra hai đạo kình khí đánh vào phía trên xương cốt hai vai của đối phương.

Đối phương căn bản không thể chống lại được, trực tiếp bị trúng chiêu, trong nháy mắt hai cánh tay mềm nhũn thỏng xuống, đến khi Đường Phong vọt đến trước mặt thì vẻ mặt mới kinh ngạc và dại ra.

Phụ nhân trung niên thấy người kia bị hại, liền hét lớn một tiếng:

- Dám đánh nam nhân của ta, ta liều mạng với ngươi.

Vừa hô to, phụ nhân vừa xông tới tấn công Đường Phong.

- Tất cả dừng tay, đừng đánh nữa!

Một tiếng kêu quen thuộc truyền đến, trong nháy mắt động tác của phụ nhân trung niên kia cứng đờ lại đứng yên tại chỗ, Đường Phong cũng không thèm đánh lại, chỉ quay đầu hướng về nơi thanh âm vừa phát ra nhìn lại, chỉ thấy Chu Tiểu Điệp thở hồng hộc đang chạy ra, phía sau là Chu Chính.

- Tam thúc, tam thẩm, hắn không phải là đồng bọn của tên kia, mọi người đánh nhầm rồi.

Vẻ mặt của Chu Chính bất đắc dĩ, vội chạy tới bên cạnh người đàn ông kia, thân thiết hỏi:

- Vương thúc, thúc không bị thụ thương chứ?

Hai tay đang buông thỏng bên cạnh người đàn ông kia, hắn quan sát Đường Phong một lúc, vẻ mặt cực kỳ kiêng kỵ, vừa rồi thủ đoạn của Đường Phong đối phó với hắn làm hắn có chút khiếp sợ, sau lại quay sang trừng mắt khiển trách Chu Chính nói:

- Chính mình chọc vào phiền phức, tự mình tự chùi đít, sao lại còn quay trở lại Chu gia nữa, hiện giờ Chu gia đại họa lâm đầu đều do huynh muội các ngươi ban tặng!

Chu Tiểu Điệp nghe xong sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói:

- Tam thúc, lời này của thúc là có ý gì, ca ca không phải là cố ý.

- Hừ

Người đàn ông kia nhìn lại về Chu Tiểu Điệp cả giận nói:

- Lão gia giao lại sự nghiệp của cả dòng họ cho ngươi quản lý, ta biết rằng sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, ngươi một tiểu hài tử, lông tóc còn chưa mọc đầy đủ thật tưởng rằng mình là một người trưởng thành?



Lời vừa dứt, hắn quay đầu lại đi thẳng vào bên trong phủ, phụ nhân trung niên kia cũng oán hận liếc nhìn Đường Phong một lúc rồi mới rời đi theo.

Đường Phong ở một bên nghe như người lọt vào sương mù, lông mày nhíu lại.

Chờ cho hai người kia vừa rời khỏi, Đường Phong lén lút quan sát Chu Tiểu Điệp, thấy bộ dáng ủy khuất của tiểu cô nương này, nước mắt ở trong tròng mắt cứ chảy xuống liên tục, hai con mắt đều đỏ bừng lên.

Haizzz, mọi nhà đều có khó khăn riêng của mình! Đường Phong không khỏi thổn thức trong lòng. Năm nay tiểu cô nương này mới mười sáu tuổi, làm một gia chủ của cả một gia tộc chính xác có nhiều khó khăn, ít có kẻ nào phía dưới phục tùng hết được. Nhất là loại tiểu gia tộc như Chu gia này, tính bối phận và thân tình ràng buộc quá nặng với nhau. Nếu như không có thực lực cùng uy vọng thì căn bản không thể kỷ luật nghiêm minh được!

Nhìn Chu Tiểu Điệp, trong lòng Đường Phong nảy ra chút ác độc muốn lôi cổ người kia ra, mắng nhiếc tam thúc của Chu Tiểu Điệp để giải tỏa ủy khuất cho nàng, hoặc tốt nhất là để nàng ly khai Chu gia, như vậy thì mình cũng không phải bỏ công sức gì cũng có thể mang được nàng ra ngoài.

Hắn lẩm bẩm một hồi nghĩ toàn những điều hèn mọn trong lòng.

Nhà cửa náo loạn như vậy, Chu Chính cũng cực kỳ xấu hổ vô cùng, đi đến trước mặt Đường Phong mở lời xin lỗi liên tục, Đường Phong xua tay nói:

- Người không biết không có tội, nhưng thật ra ta vừa mới ra tay đối phó vị trưởng bối kia của ngươi, còn mong hắn không lấy làm phiền lòng về ta nữa.

- Hạ thủ quá nhẹ.

Đột nhiên Chu Tiểu Điệp thốt ra một câu như thế làm cho sau lưng Đường Phong đột nhiên chảy ra mồ hôi lạnh ròng ròng, tối phụ độc nhân tâm, quả nhiên là như thế.

- Tiểu muội đừng có nói nữa.

Chu Chính trừng mắt liếc nhìn Chu Tiểu Điệp, khuôn mặt u sầu nói:

- Nói cho cùng thì cũng là lỗi của chúng ta.

Đường Phong thực rất muốn hỏi một chút rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng mà mình lại là người ngoài nên không tiện mở miệng, chỉ có thể nghiêng đầu suy nghĩ.

- Đường huynh, huynh là khách, mời huynh vào trong phủ.

Chu Chính nhiệt tình quan tâm.

Đường Phong gật đầu đi hai huynh muội Chu Chính vào trong sân, Đường Phong nhìn hoàn cảnh bốn phía một cái, thần sắc không khỏi ngưng trọng.

Hắn phát hiện ra ở trong sân này lại có vết tích của chiến đấu lớn, những bồn hoa chậu cảnh xung quanh đều bị tàn phá không ít, trên mặt đất có vết tích của cương khí xung đột với nhau, hơn nữa còn có một ít vết máu.

Vệt máu tuy rằng đã khô, vẻ bên ngoài đen như mực, nhưng mà nhìn vào màu sắc và độ khô cạn của nó, không khó suy đoán được đêm qua ở đây có người thụ thương.

Lại liên tưởng đến chuyện tình của hai vị trưởng bối của Chu Chính cùng hai huynh muội, Đường Phong mơ hồ suy đoán rằng có lẽ hai huynh muội nhà này đã phải chọc đến phiền phức nào đó, khiến cho cừu nhân đến tận nhà để trả thù.

Hai người bọn họ trong khi Đại bỉ diễn ra vội vã rời đi cùng với việc này có liên hệ gì không? Trong lúc nhất thời Đường Phong cũng không thể nghĩ thấu được.

Đi theo hai huynh muội Chu Chính vào trong phòng khách, đều có hạ nhân tự động dâng trà, ngồi xuống được một lúc không đợi Đường Phong nói rõ ý định thì Chu Chính liền mở miệng nói trước:

- Đường huynh lần này đến đây muốn để tìm vị nữ tử họ Thương kia sao?

Về việc này Đường Phong đã từng nói qua với Chu Chính khi còn đang ở Bố gia trang, tất nhiên Chu Chính sẽ hiểu được Đường Phong đến nơi này làm gì.

- Phải.

Đường Phong gật đầu nói:

- Chu huynh quen thuộc Khổ Thủy Thành hơn ta nhiều, vì vậy việc này còn phải nhờ Chu huynh tìm hiểu hộ.

Chu Chính nói:

- Việc này không có vấn đề gì, huynh đối với hai huynh muội chúng ta có ân, việc tìm hiểu này cứ giao trên người Chu mỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook