Chương 712: Đào phần mộ tổ tiên người khác là không đạo đức
Mạc Mặc
07/09/2013
Bọn họ đi theo tên ăn mày ra khỏi Khổ Thủy thành, về hướng phía đông thành ước chừng hai mươi dặm, tìm được phần mộ của Thương Hàng Đình trước một nghĩa địa chiếm diện tích khá lớn.
Sau khi tổ tông Lưu gia qua đời đều được chôn cất ở đây, nhưng sau khi Lưu gia diệt môn, ở đây quanh năm không có người chăm sóc, trên mộ phần đã sớm mọc đầy cỏ dại, Đường Phong phí hết một phen công phu, mới dọn dẹp sạch sẽ đám cỏ dại xung quanh mộ phần Thương Hàng Đình, lúc này mới tiến lên bái tế.
Đứng trước mộ phần, Đường Phong cẩn thận dò xét, một lát sau, trên khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Mặc dù hai người Chu Chính, Chu Tiểu Điệp không quen biết Thương Hàng Đình, nhưng xuất phát từ lễ phép cũng tiến lên bái tế.
Sau khi quay về Khổ Thủy thành, ba người Đường Phong liền chia tay tên ăn mày, mỗi người đi mỗi ngả.
Trên đường đi Chu Chính ra sức mắng chửi tên ăn mày, dù sao cũng đi cùng hắn một ngày một đêm, nhìn hắn ăn, nhìn hắn chơi gái, thật sự là có chút phẫn uất.
- Đường huynh, người huynh cần tìm đã chết, vậy bây giờ làm thế nào? Chu gia ta có thể giúp được gì không?
Chu Chính ân cần hỏi thăm.
- Ngoại trừ Thương Hàng Đình, những người khác không giúp được.
Đường Phong lắc đầu.
Chu Chính thở dài một tiếng, cảm thấy bất bình thay cho Đường Phong.
Nhưng trong lòng Đường Phong lại có ý định khác, mặc dù Thương Hàng Đình đã chết, nhưng vẫn lưu lại một thứ, mà vật kia nằm chính trong phần mộ, nếu như không đoán sai, vật kia là mấu chốt giải độc. Nếu lúc trước Độc Vương Thương Bất Khải đã nói cách giải độc giao cho Thương Hàng Đình, Thương Hàng Đình chắc chắn sẽ không dễ dàng vứt bỏ.
Khi trở lại Chu gia, trong lòng Chu Chính không khỏi run sợ, vốn còn tưởng rằng lão gia tử và phụ thân mình sẽ hỏi thăm hôm qua đi đâu, nhưng khiến hắn không nghĩ tới chính là, Chu lão gia tử lại không nói câu nào, ngược lại vẻ mặt ôn hoà, dáng vẻ tươi cười, khiến hắn lo lắng vô ích một hồi.
Đến đêm khuya, khi Chu Chính đang ngồi trên giường vận công tu luyện, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa khe khẽ, lập tức thanh âm của Đường Phong truyền tới:
- Chu huynh ngủ chưa?
- Chưa.
Chu Chính đứng dậy mở cửa, không khỏi cảm thấy kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt không biết Đường Phong đến tìm mình có chuyện gì.
- Đi theo ta một chuyến.
Đường Phong cũng không bước vào, đứng ở cửa ra vào gọi hắn, Chu Chính không hỏi một tiếng liền gật đầu.
Hai người tìm xẻng và cuốc, vác trên vai rời khỏi Chu gia, thẳng đường xuất phát ra ngoài Khổ Thủy thành, Chu Chính cảm thấy mơ hồ, không biết nửa đêm Đường Phong còn tới đây làm gì.
Bên ngoài hai mươi dặm phía đông Khổ Thủy thành là phần mộ của Lưu gia, âm phong lạnh lẽo thổi tới bên tai như mơ hồ có tiếng kêu khóc thảm thiết, khiến cho người khác không khỏi sởn gai ốc, sống lưng lạnh cóng.
Đêm đen gió lớn rất phù hợp cho những hành động trộm gà trộm chó.
Hai người Đường Phong và Chu Chính đứng trước phần mộ Thương Hàng Đình. Trên tay một người cầm cái cuốc, người còn lại cầm cái xẻng. Chu Chính toát mồ hôi lạnh, yếu ớt nói:
- Đường huynh, chúng ta làm gì vậy? Đây không phải chỗ ban ngày đã tới sao?
- Đúng.
Đường Phong khẽ gật đầu, áng chừng cái cuốc trên tay, chỉ vào phần mộ Thương Hàng Đình nói:
- Đào lên.
Chu Chính không khỏi rùng mình, run rẩy nói:
- Đào phần mộ tổ tiên người khác? Đây chính là chuyện táng tận lương tâm, Đường huynh, ta biết rõ tên ăn mày kia ăn của huynh uống của huynh, cuối cùng không giúp đỡ được gì cả quả thật có chút quá đáng, nhưng chúng ta cũng không thể đối xử với tổ tiên người khác như vậy, dù nói thế nào người này cũng chết hơn mấy chục năm.
Đường Phong bất giác mỉm cười nói:
- Chu huynh ngươi nghĩ gì vậy. Ta không phải vì vậy mà đào phần mộ tổ tiên người khác, bên trong có thể có đồ vật ta cần, cho nên chuyện này là có chút bất đắc dĩ.
Chu Chính ngây người gật gật đầu, đêm hôm khuya khoắt bị Đường Phong kêu đi đào phần mộ tổ tiên người khác, việc này vốn đủ ly kỳ rồi, còn về phần người chết đi mấy chục năm lại có đồ vật Đường Phong đang cần, lý do này miễn cưỡng cũng có thể tiếp nhận.
- Sau khi đào lên, chúng ta đắp lại là được.
Đường Phong an ủi.
- Nếu Đường huynh đã nói như vậy, vậy ta sẽ làm.
Chu Chính khẽ gật đầu, vừa nhẹ giọng thầm nói
- Tiền bối chớ trách, tiền bối chớ trách!
Hắn vừa nói vừa giơ cái xẻng trong tay lên, hung hăng đào xuống mặt đất.
Đường Phong cũng cầm cái cuốc ở một bên cùng hỗ trợ, không bao lâu đã đào được một nửa.
Chu Chính bỗng nhiên dừng lại, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay đầu nói với Đường Phong:
- Không đúng, Đường huynh, với thực lực của ngươi làm chuyện này quả thực dễ dàng, bảo ta tới đây làm gì?
Đường Phong vẫn không dừng tay, nghe vậy liền đáp:
- Đào phần mộ tổ tiên người khác quá không đạo đức, bảo ngươi cùng đi hỗ trợ để chia sẻ một chút áy náy trong lòng.
Chu Chính thiếu chút nữa bị sặc chết, thân hình lảo đảo, dựng thẳng ngón tay cái nói:
- Đường huynh quả thật trượng nghĩa!
Mặc dù bị lừa, nhưng Chu Chính lại không hề tức giận. Nói một cách khác, Đường Phong xem trọng hắn mới có thể gọi hắn cùng đi, hơn nữa việc này khẳng định liên lụy đến bí mật nhất định, nếu Đường Phong không xem hắn như người nhà chắc chắn sẽ không gọi hắn đi.
Nghĩ vậy, Chu Chính càng dốc sức mà đào.
Trước sau không quá thời gian nửa nén hương, phần mộ Thương Hàng Đình đã bị mở ra, một cỗ quan tài màu đồng vì chôn lâu dưới đất, đã bị ăn mòn thối rữa, Đường Phong va Chu Chính cẩn thận mở nắp quan tài ra, một bộ xương khô trắng hếu bên trong lập tức hiện ra trước mặt hai người.
Bộ xương này khi còn sống là một nữ nhân, quần áo mặc trên người rất đẹp đẽ quý giá, nhưng bị gió thổi qua, lập tức liền phân giải.
Trước ngực bộ xương có treo một chiếc vòng cổ bảo thạch màu xanh lá, bản thân chiếc vòng cổ cũng không có gì đặc biệt, chỉ có điều viên bảo thạch lớn bằng quả trứng bồ câu được khảm nạm ở đỉnh lại hoa mỹ dị thường.
Khối bảo thạch này mơ hồ tản phát ra một luồng sóng động linh khí, nhưng rất kỳ diệu, nếu không dụng tâm xem xét căn bản không phát hiện ra được. Ban ngày Đường Phong đứng trước phần mộ, chính vì cảm nhận được luồng sóng động này, mới khẳng định trong phần mộ có thứ gì đó.
Nói một tiếng “đắc tội”, Đường Phong thò tay tháo vòng cổ bảo thạch từ trên người bộ xương khô xuống, nhét vào trong không gian Mị Ảnh, nói với Chu Chính:
- Đắp lại.
Hai người lại tiếp tục bận rộn, đắp lại phần mộ như cũ.
Đứng trước phần mộ, Đường Phong nói:
- Sau này nếu Chu huynh rãnh rỗi, hàng năm đến bái tế một hai lần, xem như xin lỗi cho hành động bất đắc dĩ của chúng ta hôm nay.
- Điều này là đương nhiên.
Chu Chính gật đầu:
- Đường huynh không nói ta cũng sẽ làm.
Bọn họ đi theo tên ăn mày ra khỏi Khổ Thủy thành, về hướng phía đông thành ước chừng hai mươi dặm, tìm được phần mộ của Thương Hàng Đình trước một nghĩa địa chiếm diện tích khá lớn.
Sau khi tổ tông Lưu gia qua đời đều được chôn cất ở đây, nhưng sau khi Lưu gia diệt môn, ở đây quanh năm không có người chăm sóc, trên mộ phần đã sớm mọc đầy cỏ dại, Đường Phong phí hết một phen công phu, mới dọn dẹp sạch sẽ đám cỏ dại xung quanh mộ phần Thương Hàng Đình, lúc này mới tiến lên bái tế.
Đứng trước mộ phần, Đường Phong cẩn thận dò xét, một lát sau, trên khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Mặc dù hai người Chu Chính, Chu Tiểu Điệp không quen biết Thương Hàng Đình, nhưng xuất phát từ lễ phép cũng tiến lên bái tế.
Sau khi quay về Khổ Thủy thành, ba người Đường Phong liền chia tay tên ăn mày, mỗi người đi mỗi ngả.
Trên đường đi Chu Chính ra sức mắng chửi tên ăn mày, dù sao cũng đi cùng hắn một ngày một đêm, nhìn hắn ăn, nhìn hắn chơi gái, thật sự là có chút phẫn uất.
- Đường huynh, người huynh cần tìm đã chết, vậy bây giờ làm thế nào? Chu gia ta có thể giúp được gì không?
Chu Chính ân cần hỏi thăm.
- Ngoại trừ Thương Hàng Đình, những người khác không giúp được.
Đường Phong lắc đầu.
Chu Chính thở dài một tiếng, cảm thấy bất bình thay cho Đường Phong.
Nhưng trong lòng Đường Phong lại có ý định khác, mặc dù Thương Hàng Đình đã chết, nhưng vẫn lưu lại một thứ, mà vật kia nằm chính trong phần mộ, nếu như không đoán sai, vật kia là mấu chốt giải độc. Nếu lúc trước Độc Vương Thương Bất Khải đã nói cách giải độc giao cho Thương Hàng Đình, Thương Hàng Đình chắc chắn sẽ không dễ dàng vứt bỏ.
Khi trở lại Chu gia, trong lòng Chu Chính không khỏi run sợ, vốn còn tưởng rằng lão gia tử và phụ thân mình sẽ hỏi thăm hôm qua đi đâu, nhưng khiến hắn không nghĩ tới chính là, Chu lão gia tử lại không nói câu nào, ngược lại vẻ mặt ôn hoà, dáng vẻ tươi cười, khiến hắn lo lắng vô ích một hồi.
Đến đêm khuya, khi Chu Chính đang ngồi trên giường vận công tu luyện, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa khe khẽ, lập tức thanh âm của Đường Phong truyền tới:
- Chu huynh ngủ chưa?
- Chưa.
Chu Chính đứng dậy mở cửa, không khỏi cảm thấy kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt không biết Đường Phong đến tìm mình có chuyện gì.
- Đi theo ta một chuyến.
Đường Phong cũng không bước vào, đứng ở cửa ra vào gọi hắn, Chu Chính không hỏi một tiếng liền gật đầu.
Hai người tìm xẻng và cuốc, vác trên vai rời khỏi Chu gia, thẳng đường xuất phát ra ngoài Khổ Thủy thành, Chu Chính cảm thấy mơ hồ, không biết nửa đêm Đường Phong còn tới đây làm gì.
Bên ngoài hai mươi dặm phía đông Khổ Thủy thành là phần mộ của Lưu gia, âm phong lạnh lẽo thổi tới bên tai như mơ hồ có tiếng kêu khóc thảm thiết, khiến cho người khác không khỏi sởn gai ốc, sống lưng lạnh cóng.
Đêm đen gió lớn rất phù hợp cho những hành động trộm gà trộm chó.
Hai người Đường Phong và Chu Chính đứng trước phần mộ Thương Hàng Đình. Trên tay một người cầm cái cuốc, người còn lại cầm cái xẻng. Chu Chính toát mồ hôi lạnh, yếu ớt nói:
- Đường huynh, chúng ta làm gì vậy? Đây không phải chỗ ban ngày đã tới sao?
- Đúng.
Đường Phong khẽ gật đầu, áng chừng cái cuốc trên tay, chỉ vào phần mộ Thương Hàng Đình nói:
- Đào lên.
Chu Chính không khỏi rùng mình, run rẩy nói:
- Đào phần mộ tổ tiên người khác? Đây chính là chuyện táng tận lương tâm, Đường huynh, ta biết rõ tên ăn mày kia ăn của huynh uống của huynh, cuối cùng không giúp đỡ được gì cả quả thật có chút quá đáng, nhưng chúng ta cũng không thể đối xử với tổ tiên người khác như vậy, dù nói thế nào người này cũng chết hơn mấy chục năm.
Đường Phong bất giác mỉm cười nói:
- Chu huynh ngươi nghĩ gì vậy. Ta không phải vì vậy mà đào phần mộ tổ tiên người khác, bên trong có thể có đồ vật ta cần, cho nên chuyện này là có chút bất đắc dĩ.
Chu Chính ngây người gật gật đầu, đêm hôm khuya khoắt bị Đường Phong kêu đi đào phần mộ tổ tiên người khác, việc này vốn đủ ly kỳ rồi, còn về phần người chết đi mấy chục năm lại có đồ vật Đường Phong đang cần, lý do này miễn cưỡng cũng có thể tiếp nhận.
- Sau khi đào lên, chúng ta đắp lại là được.
Đường Phong an ủi.
- Nếu Đường huynh đã nói như vậy, vậy ta sẽ làm.
Chu Chính khẽ gật đầu, vừa nhẹ giọng thầm nói
- Tiền bối chớ trách, tiền bối chớ trách!
Hắn vừa nói vừa giơ cái xẻng trong tay lên, hung hăng đào xuống mặt đất.
Đường Phong cũng cầm cái cuốc ở một bên cùng hỗ trợ, không bao lâu đã đào được một nửa.
Chu Chính bỗng nhiên dừng lại, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay đầu nói với Đường Phong:
- Không đúng, Đường huynh, với thực lực của ngươi làm chuyện này quả thực dễ dàng, bảo ta tới đây làm gì?
Đường Phong vẫn không dừng tay, nghe vậy liền đáp:
- Đào phần mộ tổ tiên người khác quá không đạo đức, bảo ngươi cùng đi hỗ trợ để chia sẻ một chút áy náy trong lòng.
Chu Chính thiếu chút nữa bị sặc chết, thân hình lảo đảo, dựng thẳng ngón tay cái nói:
- Đường huynh quả thật trượng nghĩa!
Mặc dù bị lừa, nhưng Chu Chính lại không hề tức giận. Nói một cách khác, Đường Phong xem trọng hắn mới có thể gọi hắn cùng đi, hơn nữa việc này khẳng định liên lụy đến bí mật nhất định, nếu Đường Phong không xem hắn như người nhà chắc chắn sẽ không gọi hắn đi.
Nghĩ vậy, Chu Chính càng dốc sức mà đào.
Trước sau không quá thời gian nửa nén hương, phần mộ Thương Hàng Đình đã bị mở ra, một cỗ quan tài màu đồng vì chôn lâu dưới đất, đã bị ăn mòn thối rữa, Đường Phong va Chu Chính cẩn thận mở nắp quan tài ra, một bộ xương khô trắng hếu bên trong lập tức hiện ra trước mặt hai người.
Bộ xương này khi còn sống là một nữ nhân, quần áo mặc trên người rất đẹp đẽ quý giá, nhưng bị gió thổi qua, lập tức liền phân giải.
Trước ngực bộ xương có treo một chiếc vòng cổ bảo thạch màu xanh lá, bản thân chiếc vòng cổ cũng không có gì đặc biệt, chỉ có điều viên bảo thạch lớn bằng quả trứng bồ câu được khảm nạm ở đỉnh lại hoa mỹ dị thường.
Khối bảo thạch này mơ hồ tản phát ra một luồng sóng động linh khí, nhưng rất kỳ diệu, nếu không dụng tâm xem xét căn bản không phát hiện ra được. Ban ngày Đường Phong đứng trước phần mộ, chính vì cảm nhận được luồng sóng động này, mới khẳng định trong phần mộ có thứ gì đó.
Nói một tiếng “đắc tội”, Đường Phong thò tay tháo vòng cổ bảo thạch từ trên người bộ xương khô xuống, nhét vào trong không gian Mị Ảnh, nói với Chu Chính:
- Đắp lại.
Hai người lại tiếp tục bận rộn, đắp lại phần mộ như cũ.
Đứng trước phần mộ, Đường Phong nói:
- Sau này nếu Chu huynh rãnh rỗi, hàng năm đến bái tế một hai lần, xem như xin lỗi cho hành động bất đắc dĩ của chúng ta hôm nay.
- Điều này là đương nhiên.
Chu Chính gật đầu:
- Đường huynh không nói ta cũng sẽ làm.
Sau khi tổ tông Lưu gia qua đời đều được chôn cất ở đây, nhưng sau khi Lưu gia diệt môn, ở đây quanh năm không có người chăm sóc, trên mộ phần đã sớm mọc đầy cỏ dại, Đường Phong phí hết một phen công phu, mới dọn dẹp sạch sẽ đám cỏ dại xung quanh mộ phần Thương Hàng Đình, lúc này mới tiến lên bái tế.
Đứng trước mộ phần, Đường Phong cẩn thận dò xét, một lát sau, trên khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Mặc dù hai người Chu Chính, Chu Tiểu Điệp không quen biết Thương Hàng Đình, nhưng xuất phát từ lễ phép cũng tiến lên bái tế.
Sau khi quay về Khổ Thủy thành, ba người Đường Phong liền chia tay tên ăn mày, mỗi người đi mỗi ngả.
Trên đường đi Chu Chính ra sức mắng chửi tên ăn mày, dù sao cũng đi cùng hắn một ngày một đêm, nhìn hắn ăn, nhìn hắn chơi gái, thật sự là có chút phẫn uất.
- Đường huynh, người huynh cần tìm đã chết, vậy bây giờ làm thế nào? Chu gia ta có thể giúp được gì không?
Chu Chính ân cần hỏi thăm.
- Ngoại trừ Thương Hàng Đình, những người khác không giúp được.
Đường Phong lắc đầu.
Chu Chính thở dài một tiếng, cảm thấy bất bình thay cho Đường Phong.
Nhưng trong lòng Đường Phong lại có ý định khác, mặc dù Thương Hàng Đình đã chết, nhưng vẫn lưu lại một thứ, mà vật kia nằm chính trong phần mộ, nếu như không đoán sai, vật kia là mấu chốt giải độc. Nếu lúc trước Độc Vương Thương Bất Khải đã nói cách giải độc giao cho Thương Hàng Đình, Thương Hàng Đình chắc chắn sẽ không dễ dàng vứt bỏ.
Khi trở lại Chu gia, trong lòng Chu Chính không khỏi run sợ, vốn còn tưởng rằng lão gia tử và phụ thân mình sẽ hỏi thăm hôm qua đi đâu, nhưng khiến hắn không nghĩ tới chính là, Chu lão gia tử lại không nói câu nào, ngược lại vẻ mặt ôn hoà, dáng vẻ tươi cười, khiến hắn lo lắng vô ích một hồi.
Đến đêm khuya, khi Chu Chính đang ngồi trên giường vận công tu luyện, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa khe khẽ, lập tức thanh âm của Đường Phong truyền tới:
- Chu huynh ngủ chưa?
- Chưa.
Chu Chính đứng dậy mở cửa, không khỏi cảm thấy kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt không biết Đường Phong đến tìm mình có chuyện gì.
- Đi theo ta một chuyến.
Đường Phong cũng không bước vào, đứng ở cửa ra vào gọi hắn, Chu Chính không hỏi một tiếng liền gật đầu.
Hai người tìm xẻng và cuốc, vác trên vai rời khỏi Chu gia, thẳng đường xuất phát ra ngoài Khổ Thủy thành, Chu Chính cảm thấy mơ hồ, không biết nửa đêm Đường Phong còn tới đây làm gì.
Bên ngoài hai mươi dặm phía đông Khổ Thủy thành là phần mộ của Lưu gia, âm phong lạnh lẽo thổi tới bên tai như mơ hồ có tiếng kêu khóc thảm thiết, khiến cho người khác không khỏi sởn gai ốc, sống lưng lạnh cóng.
Đêm đen gió lớn rất phù hợp cho những hành động trộm gà trộm chó.
Hai người Đường Phong và Chu Chính đứng trước phần mộ Thương Hàng Đình. Trên tay một người cầm cái cuốc, người còn lại cầm cái xẻng. Chu Chính toát mồ hôi lạnh, yếu ớt nói:
- Đường huynh, chúng ta làm gì vậy? Đây không phải chỗ ban ngày đã tới sao?
- Đúng.
Đường Phong khẽ gật đầu, áng chừng cái cuốc trên tay, chỉ vào phần mộ Thương Hàng Đình nói:
- Đào lên.
Chu Chính không khỏi rùng mình, run rẩy nói:
- Đào phần mộ tổ tiên người khác? Đây chính là chuyện táng tận lương tâm, Đường huynh, ta biết rõ tên ăn mày kia ăn của huynh uống của huynh, cuối cùng không giúp đỡ được gì cả quả thật có chút quá đáng, nhưng chúng ta cũng không thể đối xử với tổ tiên người khác như vậy, dù nói thế nào người này cũng chết hơn mấy chục năm.
Đường Phong bất giác mỉm cười nói:
- Chu huynh ngươi nghĩ gì vậy. Ta không phải vì vậy mà đào phần mộ tổ tiên người khác, bên trong có thể có đồ vật ta cần, cho nên chuyện này là có chút bất đắc dĩ.
Chu Chính ngây người gật gật đầu, đêm hôm khuya khoắt bị Đường Phong kêu đi đào phần mộ tổ tiên người khác, việc này vốn đủ ly kỳ rồi, còn về phần người chết đi mấy chục năm lại có đồ vật Đường Phong đang cần, lý do này miễn cưỡng cũng có thể tiếp nhận.
- Sau khi đào lên, chúng ta đắp lại là được.
Đường Phong an ủi.
- Nếu Đường huynh đã nói như vậy, vậy ta sẽ làm.
Chu Chính khẽ gật đầu, vừa nhẹ giọng thầm nói
- Tiền bối chớ trách, tiền bối chớ trách!
Hắn vừa nói vừa giơ cái xẻng trong tay lên, hung hăng đào xuống mặt đất.
Đường Phong cũng cầm cái cuốc ở một bên cùng hỗ trợ, không bao lâu đã đào được một nửa.
Chu Chính bỗng nhiên dừng lại, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay đầu nói với Đường Phong:
- Không đúng, Đường huynh, với thực lực của ngươi làm chuyện này quả thực dễ dàng, bảo ta tới đây làm gì?
Đường Phong vẫn không dừng tay, nghe vậy liền đáp:
- Đào phần mộ tổ tiên người khác quá không đạo đức, bảo ngươi cùng đi hỗ trợ để chia sẻ một chút áy náy trong lòng.
Chu Chính thiếu chút nữa bị sặc chết, thân hình lảo đảo, dựng thẳng ngón tay cái nói:
- Đường huynh quả thật trượng nghĩa!
Mặc dù bị lừa, nhưng Chu Chính lại không hề tức giận. Nói một cách khác, Đường Phong xem trọng hắn mới có thể gọi hắn cùng đi, hơn nữa việc này khẳng định liên lụy đến bí mật nhất định, nếu Đường Phong không xem hắn như người nhà chắc chắn sẽ không gọi hắn đi.
Nghĩ vậy, Chu Chính càng dốc sức mà đào.
Trước sau không quá thời gian nửa nén hương, phần mộ Thương Hàng Đình đã bị mở ra, một cỗ quan tài màu đồng vì chôn lâu dưới đất, đã bị ăn mòn thối rữa, Đường Phong va Chu Chính cẩn thận mở nắp quan tài ra, một bộ xương khô trắng hếu bên trong lập tức hiện ra trước mặt hai người.
Bộ xương này khi còn sống là một nữ nhân, quần áo mặc trên người rất đẹp đẽ quý giá, nhưng bị gió thổi qua, lập tức liền phân giải.
Trước ngực bộ xương có treo một chiếc vòng cổ bảo thạch màu xanh lá, bản thân chiếc vòng cổ cũng không có gì đặc biệt, chỉ có điều viên bảo thạch lớn bằng quả trứng bồ câu được khảm nạm ở đỉnh lại hoa mỹ dị thường.
Khối bảo thạch này mơ hồ tản phát ra một luồng sóng động linh khí, nhưng rất kỳ diệu, nếu không dụng tâm xem xét căn bản không phát hiện ra được. Ban ngày Đường Phong đứng trước phần mộ, chính vì cảm nhận được luồng sóng động này, mới khẳng định trong phần mộ có thứ gì đó.
Nói một tiếng “đắc tội”, Đường Phong thò tay tháo vòng cổ bảo thạch từ trên người bộ xương khô xuống, nhét vào trong không gian Mị Ảnh, nói với Chu Chính:
- Đắp lại.
Hai người lại tiếp tục bận rộn, đắp lại phần mộ như cũ.
Đứng trước phần mộ, Đường Phong nói:
- Sau này nếu Chu huynh rãnh rỗi, hàng năm đến bái tế một hai lần, xem như xin lỗi cho hành động bất đắc dĩ của chúng ta hôm nay.
- Điều này là đương nhiên.
Chu Chính gật đầu:
- Đường huynh không nói ta cũng sẽ làm.
Bọn họ đi theo tên ăn mày ra khỏi Khổ Thủy thành, về hướng phía đông thành ước chừng hai mươi dặm, tìm được phần mộ của Thương Hàng Đình trước một nghĩa địa chiếm diện tích khá lớn.
Sau khi tổ tông Lưu gia qua đời đều được chôn cất ở đây, nhưng sau khi Lưu gia diệt môn, ở đây quanh năm không có người chăm sóc, trên mộ phần đã sớm mọc đầy cỏ dại, Đường Phong phí hết một phen công phu, mới dọn dẹp sạch sẽ đám cỏ dại xung quanh mộ phần Thương Hàng Đình, lúc này mới tiến lên bái tế.
Đứng trước mộ phần, Đường Phong cẩn thận dò xét, một lát sau, trên khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Mặc dù hai người Chu Chính, Chu Tiểu Điệp không quen biết Thương Hàng Đình, nhưng xuất phát từ lễ phép cũng tiến lên bái tế.
Sau khi quay về Khổ Thủy thành, ba người Đường Phong liền chia tay tên ăn mày, mỗi người đi mỗi ngả.
Trên đường đi Chu Chính ra sức mắng chửi tên ăn mày, dù sao cũng đi cùng hắn một ngày một đêm, nhìn hắn ăn, nhìn hắn chơi gái, thật sự là có chút phẫn uất.
- Đường huynh, người huynh cần tìm đã chết, vậy bây giờ làm thế nào? Chu gia ta có thể giúp được gì không?
Chu Chính ân cần hỏi thăm.
- Ngoại trừ Thương Hàng Đình, những người khác không giúp được.
Đường Phong lắc đầu.
Chu Chính thở dài một tiếng, cảm thấy bất bình thay cho Đường Phong.
Nhưng trong lòng Đường Phong lại có ý định khác, mặc dù Thương Hàng Đình đã chết, nhưng vẫn lưu lại một thứ, mà vật kia nằm chính trong phần mộ, nếu như không đoán sai, vật kia là mấu chốt giải độc. Nếu lúc trước Độc Vương Thương Bất Khải đã nói cách giải độc giao cho Thương Hàng Đình, Thương Hàng Đình chắc chắn sẽ không dễ dàng vứt bỏ.
Khi trở lại Chu gia, trong lòng Chu Chính không khỏi run sợ, vốn còn tưởng rằng lão gia tử và phụ thân mình sẽ hỏi thăm hôm qua đi đâu, nhưng khiến hắn không nghĩ tới chính là, Chu lão gia tử lại không nói câu nào, ngược lại vẻ mặt ôn hoà, dáng vẻ tươi cười, khiến hắn lo lắng vô ích một hồi.
Đến đêm khuya, khi Chu Chính đang ngồi trên giường vận công tu luyện, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa khe khẽ, lập tức thanh âm của Đường Phong truyền tới:
- Chu huynh ngủ chưa?
- Chưa.
Chu Chính đứng dậy mở cửa, không khỏi cảm thấy kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt không biết Đường Phong đến tìm mình có chuyện gì.
- Đi theo ta một chuyến.
Đường Phong cũng không bước vào, đứng ở cửa ra vào gọi hắn, Chu Chính không hỏi một tiếng liền gật đầu.
Hai người tìm xẻng và cuốc, vác trên vai rời khỏi Chu gia, thẳng đường xuất phát ra ngoài Khổ Thủy thành, Chu Chính cảm thấy mơ hồ, không biết nửa đêm Đường Phong còn tới đây làm gì.
Bên ngoài hai mươi dặm phía đông Khổ Thủy thành là phần mộ của Lưu gia, âm phong lạnh lẽo thổi tới bên tai như mơ hồ có tiếng kêu khóc thảm thiết, khiến cho người khác không khỏi sởn gai ốc, sống lưng lạnh cóng.
Đêm đen gió lớn rất phù hợp cho những hành động trộm gà trộm chó.
Hai người Đường Phong và Chu Chính đứng trước phần mộ Thương Hàng Đình. Trên tay một người cầm cái cuốc, người còn lại cầm cái xẻng. Chu Chính toát mồ hôi lạnh, yếu ớt nói:
- Đường huynh, chúng ta làm gì vậy? Đây không phải chỗ ban ngày đã tới sao?
- Đúng.
Đường Phong khẽ gật đầu, áng chừng cái cuốc trên tay, chỉ vào phần mộ Thương Hàng Đình nói:
- Đào lên.
Chu Chính không khỏi rùng mình, run rẩy nói:
- Đào phần mộ tổ tiên người khác? Đây chính là chuyện táng tận lương tâm, Đường huynh, ta biết rõ tên ăn mày kia ăn của huynh uống của huynh, cuối cùng không giúp đỡ được gì cả quả thật có chút quá đáng, nhưng chúng ta cũng không thể đối xử với tổ tiên người khác như vậy, dù nói thế nào người này cũng chết hơn mấy chục năm.
Đường Phong bất giác mỉm cười nói:
- Chu huynh ngươi nghĩ gì vậy. Ta không phải vì vậy mà đào phần mộ tổ tiên người khác, bên trong có thể có đồ vật ta cần, cho nên chuyện này là có chút bất đắc dĩ.
Chu Chính ngây người gật gật đầu, đêm hôm khuya khoắt bị Đường Phong kêu đi đào phần mộ tổ tiên người khác, việc này vốn đủ ly kỳ rồi, còn về phần người chết đi mấy chục năm lại có đồ vật Đường Phong đang cần, lý do này miễn cưỡng cũng có thể tiếp nhận.
- Sau khi đào lên, chúng ta đắp lại là được.
Đường Phong an ủi.
- Nếu Đường huynh đã nói như vậy, vậy ta sẽ làm.
Chu Chính khẽ gật đầu, vừa nhẹ giọng thầm nói
- Tiền bối chớ trách, tiền bối chớ trách!
Hắn vừa nói vừa giơ cái xẻng trong tay lên, hung hăng đào xuống mặt đất.
Đường Phong cũng cầm cái cuốc ở một bên cùng hỗ trợ, không bao lâu đã đào được một nửa.
Chu Chính bỗng nhiên dừng lại, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay đầu nói với Đường Phong:
- Không đúng, Đường huynh, với thực lực của ngươi làm chuyện này quả thực dễ dàng, bảo ta tới đây làm gì?
Đường Phong vẫn không dừng tay, nghe vậy liền đáp:
- Đào phần mộ tổ tiên người khác quá không đạo đức, bảo ngươi cùng đi hỗ trợ để chia sẻ một chút áy náy trong lòng.
Chu Chính thiếu chút nữa bị sặc chết, thân hình lảo đảo, dựng thẳng ngón tay cái nói:
- Đường huynh quả thật trượng nghĩa!
Mặc dù bị lừa, nhưng Chu Chính lại không hề tức giận. Nói một cách khác, Đường Phong xem trọng hắn mới có thể gọi hắn cùng đi, hơn nữa việc này khẳng định liên lụy đến bí mật nhất định, nếu Đường Phong không xem hắn như người nhà chắc chắn sẽ không gọi hắn đi.
Nghĩ vậy, Chu Chính càng dốc sức mà đào.
Trước sau không quá thời gian nửa nén hương, phần mộ Thương Hàng Đình đã bị mở ra, một cỗ quan tài màu đồng vì chôn lâu dưới đất, đã bị ăn mòn thối rữa, Đường Phong va Chu Chính cẩn thận mở nắp quan tài ra, một bộ xương khô trắng hếu bên trong lập tức hiện ra trước mặt hai người.
Bộ xương này khi còn sống là một nữ nhân, quần áo mặc trên người rất đẹp đẽ quý giá, nhưng bị gió thổi qua, lập tức liền phân giải.
Trước ngực bộ xương có treo một chiếc vòng cổ bảo thạch màu xanh lá, bản thân chiếc vòng cổ cũng không có gì đặc biệt, chỉ có điều viên bảo thạch lớn bằng quả trứng bồ câu được khảm nạm ở đỉnh lại hoa mỹ dị thường.
Khối bảo thạch này mơ hồ tản phát ra một luồng sóng động linh khí, nhưng rất kỳ diệu, nếu không dụng tâm xem xét căn bản không phát hiện ra được. Ban ngày Đường Phong đứng trước phần mộ, chính vì cảm nhận được luồng sóng động này, mới khẳng định trong phần mộ có thứ gì đó.
Nói một tiếng “đắc tội”, Đường Phong thò tay tháo vòng cổ bảo thạch từ trên người bộ xương khô xuống, nhét vào trong không gian Mị Ảnh, nói với Chu Chính:
- Đắp lại.
Hai người lại tiếp tục bận rộn, đắp lại phần mộ như cũ.
Đứng trước phần mộ, Đường Phong nói:
- Sau này nếu Chu huynh rãnh rỗi, hàng năm đến bái tế một hai lần, xem như xin lỗi cho hành động bất đắc dĩ của chúng ta hôm nay.
- Điều này là đương nhiên.
Chu Chính gật đầu:
- Đường huynh không nói ta cũng sẽ làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.