Vô Thường

Chương 514: Đường đường chính chính.

Mạc Mặc

17/03/2013

Vì cái gì? Vì cái gì mà tên tiểu tử kia lại có vận may như thế? Người của Bạch Đế Thành đã có được Bạch Đế Cảnh nhiều năm như vậy mà một Linh giai cao thủ trong này lại không hề phát hiện ra, vậy mà tên tiểu tử kia chỉ mới vào đây có một tháng chẳng những tấn chức Thiên giai mà còn được một vị Linh giai cao thủ che chở?

- Không đúng, Thất giai?

Ngũ trưởng lão đột nhiên tỉnh ngộ, trong Bạch Đế Cảnh căn bản là một người cũng không có, chỉ có toàn linh thú mà thôi.

Linh giai cùng Thất giai tuy đại biểu cảnh giới giống nhau nhưng chỉ khác nhau một chữ cũng nói lên đối tượng hoàn toàn khác nhau. Linh giai là chỉ người mà Thất giai là chỉ linh thú.

Lực lượng cường hoành trong nháy mắt miễu sát ba Thiên giai trung phẩm cao thủ, thân hình khôi ngô, trừ khả năng là linh thú hoá hình ra thì không còn khả năng nào nữa.

- Coi như có chút nhãn lực!

Lôi Tẩu quét mắt nhìn ngũ trưởng lão một cái, chỉ là một cái liếc mắt như vậy cũng đủ cho một vị trưởng lão trước giờ luôn cao cao tại thượng trong Bạch Đế Thành toàn thân lạnh rung, hắn biết rõ bản thân ở trước mặt đầu linh thú hoá hình này căn bản không có lực phản kháng.

- Ỷ vào nhiều người dám khi dễ Phong lão đệ? Lão Ngưu ta không thích!

Lôi Tẩu cầm Thiên Lôi Thần Mộc kiếm chỉ về phía ngũ trưởng lão, lôi quang trên kiếm lập loè không ngừng, bá đạo nói:

- Ngươi nói xem, muốn chết như thế nào?

Sắc mặt ngũ trưởng lão trong nháy mắt xám như tro tàn, trong lòng thập phần không cam. Vì cái gì mà sự tình lại phát triển tới mức này? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một đầu Thất giai linh thú? Nếu như không phải như vậy, tên tiểu tử Đường Phong kia hẳn đã phải chết rồi!

Ngũ trưởng lão dùng ánh mắt âm đọc nhìn Đường Phong, hàm răng tuy có run lên nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu giễu cợt nói:

- Đường Phong tặc tử, nếu như ngươi còn là nam nhân, thì hãy đứng ra đường đường chính chính mà chiến một trận, trốn sau lưng người khác có đáng gọi là bản sắc nam nhân?

Ngũ trưởng lão tốt xấu gì cũng đã sống mấy chục năm, cái gọi là giang hồ càng già càng cay lá gan càng nhỏ, cho nên hắn rất không muốn cứ như vậy chết đi mà cố gắng tìm đường thoát thân. Đường Phong tuy tư chất không tệ, có thể nói là dạng người trẻ tuổi đạt tới trình độ như hiện nay không thoát khỏi tâm cao khí ngạo, dễ dàng bị chọc giận. Ngũ trưởng lão hi vọng có thể chọc giân được Đường Phong khiến Đường Phong ra tay đánh hắn, rồi hắn sẽ tìm cơ hội bắt lấy Đường Phong, như vậy thì mới có cơ hội sống sót.



- Đường đường chính chính?

Khoé miệng Đường Phong không khỏi nhếch lên, lộ ra nụ cười trào phúng:

- Lão sợ là đã lớn tuổi nên mắt mờ, thần trí hồ đồ rồi hả? Vừa rồi lúc ba tên kia đồng thời vây công ta, sao ngươi lại không nói mấy lời đường đường chính chính này đi? Vọng tưởng muốn chọc giận ta? Một con chó sắp chết cho dù có sủa thế nào cũng phí công!

Sắc mặt ngũ trưởng lão thoắt cái trở nên trắng bệch, dùng thực lực của tên Thất giai linh thú kia cùng với thanh mộc kiếm cổ quái đầy uy lực của hắn, ngũ trưởng lão làm chỉ sợ chính mình không qua nổi ba chiêu!

- Mà cũng được!

Đường Phong lại đột nhiên khẽ cười nói:

- Ta cho ngươi một lần cơ hội đường đường chính chính chiến đấu. Miễn cho ngươi nói bản thiếu gia ta khi ngươi già yếu. Ngưu huynh, làm phiền huynh ở một bên thay ta lược trận!

- Lôi Tẩu gật đầu cái cụp, nói:

- Tốt!

Dứt lời hắn liền đi sang một bên, bộ dáng xem bộ không hề có chút lo lắng nào về vấn đề an toàn của Đường Phong.

Đám người Hàn gia này nói cho cùng cũng là vì mình mà đến, Đường Phong nếu mượn nhờ lực lượng của Lôi Tẩu chắc chắn dễ dàng giết sạch bọn chúng, nhưng là một nam nhân không thể tất cả đều dựa vào người khác hỗ trợ, như vậy sẽ làm ảnh hưởng con đường tiến thân sau này! Bên cạnh mình không phải lúc nào cũng có cao thủ thủ hộ, cho nên thực lực cường đại của chính mình mới là vương đạo.

Huống chi, Đường Phong từ sau khi tiến vào Thiên giai vẫn chưa từng chân chính chiến đấu qua. Trận chiến với Xà nữ thì hắn bị Bạch Khang Nhân kéo vào trong bụng nó, căn bản chưa được cảm nhận sự sảng khoái khi chiến đấu. Lúc trộm đi Xích Tâm linh quả thì càng không cần phải nói, đầu Thất giai linh thú đỉnh phong kia căn bản không phải hạng như Đường Phong và Lôi Tẩu có thể trêu chọc, cho nên chỉ có thể bán mạng mà chạy trốn!

Cho nên tới tân lúc này Đường Phong cũng không cách nào phán đoán thực lực của bản thân đã đến cấp độ nào.

Hiện tại thân thể Đường Phong cũng có thể gọi là bất tồi kim thân, thực lực Thiên giai hạ phẩm nhưng dù có là vàng thì cũng phải thử qua lửa mới nghiệm chứng được.



Đối mặt với Thiên giai thượng phẩm cao thủ, Đường Phong vẫn tự tin có thể chém giết đối thủ, đây chính là tự tin của hắn chứ không phải tự đại.

Ngũ trưởng lão lúc này vẻ hỉ sắc lộ rõ trên mặt, hắn không ngờ Đường Phong vậy mà đồng ý đánh với hắn một trân, nhưng một bên hắn cũng phẫn nộ bởi vì Đường Phong quá mức cuồng vọng!

- Người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất rộng, lão phu hôm nay sẽ dạy ngươi biết thế nào là đạo làm người!

Ngũ trưởng lão vừa dứt lời thì Hàn Băng Quyết đã vận chuyển, trường kiếm bên hông cũng đã rút ra, quanh thân toả ra từng trận hàn khí hướng Đường Phong kích tới.

Ngũ trưởng lão hắn giờ này còn quan tâm cái gì mặt mũi, cái gì lớn nhỏ nữa? Đối mặt với sinh tử, hắn chỉ có một đường là phải nhanh chóng sanh cầm Đường Phong áp chế tên cao thủ Thất giai linh thú kia ném chuột sợ vỡ lọ thì mới có hi vọng bảo tồn được tính mạng.

- Đông Lôi, Phích Lịch Đông Lôi Chấn Thiên Tế!

Đông kiếm vừa ra, phạm vi trong vòng mười trượng nhiệt độ giảm mạnh, trong tai còn ẩn ẩn nghe được tiếng sét đánh chấn nhiếp tâm thần. Kiếm thế cực kỳ trầm trọn giống như một ngôi sao từ trên chín tầng trời rơi xuống.

Đường Phong đối diện với kiếm thế này, thân thể không tự chủ được bị ép xuống một chút, trong lòng hắn cũng rất tán thưởng, Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm quả không tầm thường, mà đây chỉ mới là một thức Đông Kiếm trong đó mà cũng đã có thể có khí thế như vậy, nếu như một người có thể đồng thời thi triển hoàn toàn Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm thì uy lực còn đạt tới trình độ nào?

Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm tuyệt đối không phải loại kiếm pháp mà Thiên giai có thể sử dụng, đây tuyệt đối là võ học thuộc về Linh giai cao thủ.

Đối mặt với một kích nhìn chậm chạp mà cực kỳ trầm trọng kia, tay Đường Phong run lên bắn ra một thanh ngũ thải kiếm trông rất diễm lệ. Kiếm này vừa ra cả thế giới phảng phất như mất đi sắc thái, nếu nói Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm là trầm ổn chất phác thì thanh trường kiếm này lại đẹp đến quỷ dị.

Trên đời chưa từng có thanh kiếm nào cổ quái như vậy, ngũ trưởng lão không khỏi nhíu mày cảnh giác lên.

Sau một khắc, thanh trường kiếm lộng lẫy này đã thẳng tắp chém lên bội kiếm của hắn.

- Muốn cùng lão phu so lực sao?

Ngũ trưởng lão thiếu chút nữa cười ra tiếng, người sử dụng kiếm căn bản sẽ không dùng cứng đối cứng, bởi vì như vậy rất dễ làm cho kiếm bị hư tổn và khó phát huy được uy lực của kiếm thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook