Chương 836: Hỏa Linh Khí
Mạc Mặc
08/09/2013
Chỗ đó có cái gì?
Trong nội tâm Đường Phong có chút chờ mong, bước chân dùng sức cũng nhiều hơn, không đến nửa canh giờ đã chạy đến địa phương hắc sắc hỏa diễm hạ xuống.
Phóng nhãn nhìn quanh, Đường Phong lại há hốc mồm.
Chỉ thấy phạm vi to lớn phía trước, liệt diễm thiêu đốt hừng hực, ánh lửa trùng thiên, không khí vặn vẹo, nhiệt độ nóng bỏng đến mức dùng cảnh giới Linh giai trung phẩm hiện giờ của Đường Phong cũng không cách này ngăn cản, cố gắng híp mắt nhìn về phía trước, dưới hoàn cảnh như nơi đây, chỉ nhìn thấy phía trước một ít bóng mờ, không cách nào nhìn thấy rõ ràng.
Thả thần thức ra muốn xem xét một phen, sắc mặt Đường Phong tái nhợt đi.
Thả thần thức ra lập tức bị đốt cháy, nếu không phải hắn phát hiện nhanh vội vàng thu thần thức lại, chỉ sợ đã bị tổn thương không nhẹ.
Nhiệt độ ở đây cũng làm cho thần thức bị đốt cháy, quả thực có thể nói là rợn người.
Phía trước tràn ngập hỏa diễm, bốn phía là một bức tường lửa, Đường Phong có thể nhìn thấy rất ít, quần áo toàn thân khét lẹt, tóc cũng bị cuốn lại, nếu không có cương khí hộ thể, chỉ sợ y phục và tóc cũng đã bốc cháy.
Điều này phải nói thế nào cho phải?
Tuy đã đến nơi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo bối trước mặt mà không thể động thủ lấy đi, trong nội tâm Đường Phong rất khó chịu.
Bi kịch nhất chính là, ngay cả bảo bối có hình dạng gì Đường Phong cũng không biết.
Nhưng có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, giá trị của bảo bối này không thể đo lường được.
Sẽ không phải là Thần binh chứ?
Hiện tại Đường Phong chỉ nghĩ tới khả năng này. Trước đây Tứ Nương đề cập đến Thần binh cảnh báo, nếu nói là Thần binh làm ra động tĩnh lớn như thế này thì cũng có thể giải thích, nhưng khoảng cách từ nơi này tới nơi Tứ Nương tu luyện có chút xa.
Ngọn lửa nóng bỏng vạn phần, Đường Phong khẽ cắn môi, làm ra quyết định. Dù không thể đem bảo bối trước mặt đi, nhưng cũng phải nhìn một cái mới được. Hơn nữa trạng thái hiện tại hắn không thể duy trì lâu hơn, ở chỗ này lâu hơn một chút, liền tiêu hao cương khí một chút, một khi cương khí bản thân tiêu hao hết thì hắn không cách nào rời đi.
Nó có hình dạng gì!
Đường Phong vội vàng vận hộ thân cương khí, vẻ mặt của hắn lúc này chính là dù ngàn vạn người trước mặt ta cũng thấy chết không sờn, bay thẳng vào trong biển lửa.
Tốc độ Đường Phong hiện giờ tuyệt đối không thể chê được, bảo bối ngay trước mặt hơn mười trượng, chỉ cần một tức thời gian là có thể thấy được. Nhưng bước chân Đường Phong vừa động, bên tai đã vang lên một âm thanh quen thuộc.
- Vù vù...
Thanh âm này đến từ bầu trời, Đường Phong kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, đạo hắc sắc hỏa diễm từ trên bầu trời hạ xuống.
- Ta kháo!!!
Đường Phong khóc không ra nước mắt, ở giữa không trung cuống quít xoay người, tháo chạy trở về, trước khi đi không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Trong nháy mắt hắc sắc hỏa diễm lại bổ xuống mặt đất, cả đại địa đều sáng ngời lên, nhiệt độ trong không khí lại tăng lên, hơn mười ngọn hỏa diễm ở xung quanh có lực lượng này gia nhập, phạm vi khuếch tán tăng lên gấp đôi, đuổi theo thiêu đốt mông đít của Đường Phong.
Sau khi chạy trở về, trong lòng Đường Phong còn sợ hãi dừng bộ pháp lại, đứng ở bên ngoài biển lửa, lông mày nhíu lại.
Tuy trong nháy mắt vừa rồi hắn không đắc thủ, nhưng hắn đã nhìn thấy đồ vật bên trong.
Là một đoạn cây khô!
Nếu như mình không nhìn lầm, đây tuyệt đối là một đoạn cây khô, một đoạn cây khô bị cháy sạch biến thành đen kịt, cao đại khái khoảng ba văn, thô như bắp đùi, cắm rễ tại một nơi không có giọt nước nào, hắc sắc hỏa diễm chính là bổ vào cây khô này.
Ở bên cạnh cây khô, còn một thứ đồ vật!
Chỉ có điều trong thời gian quá gấp, ánh mắt lại bị ngăn trở, cho nên Đường Phong không thể nhìn rõ vật đó là gì.
Mặc kệ là gì, đồ vật kia là gì, đoạn cây khô kia nhất định là bảo bối không thể nghi ngờ!
Tuy nó đã bị cháy đen, nhìn thê thảm đến cực điểm, nhưng có khả năng tồn tại dưới sự thiêu đốt của hắc sắc hỏa diễm, tựu tuyệt đối không phải là phàm vật.
Hắn còn nhớ rõ về Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm của Lôi Tẩu, ban đầu chỉ là một gốc Thiên Lôi Thần Mộc mà thôi. Nhưng nương theo sự tu luyện của Lôi Tẩu nhiều năm như vậy, lại được lôi điện rèn luyện thành một thanh thần binh lợi khí.
Nói như vậy, đoạn cây khô này có vô cùng có khả năng sẽ biến thành một thanh Thần binh!
Phạm vi biển lửa lại gia tăng gấp đôi, Đường Phong không dám mạo hiểm. Hiện giờ mình dựa vào thực lực Linh giai trung phẩm xông vào, mặc dù không bị thương, nhưng tốc độ tiêu hao cương khí làm hắn không chịu nổi, chỉ là trong chớp mắt ngắn ngủi, cương khí tiêu hao hơn nửa, hiện tại có thể chạy thoát không chết là điều may mắn.
Mới đến, Đường Phong quyết định trước tiên phải rời khỏi nơi này rồi tính tiếp, vừa rời cương khí toàn thân của hắn đã hao tổn hơn một nửa, cần khôi phục, không chần chờ nữa, dưới chân điểm một cái, thân thể bay về phía sau.
Đi về phía sau ba mươi dặm, Đường Phong mới dừng lại, tuy nhiệt độ ở đây vẫn cao, nhưng không cách nào đánh đồng với địa phương vừa rồi, ngược lại có thể ngồi ở đây khôi phục một phen.
Khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Vô Thường Quyết, Đường Phong cẩn thận chú ý động thái và biến hóa trong phạm vi mười dặm. Thời gian nửa nén hương trôi qua, trên bầu trời lại xuất hiện một đạo hắc sắc hỏa diễm, giống như hai đạo trước rơi xuống địa phương vừa rồi.
Hắc sắc hỏa diễm vừa hạ xuống mặt đất, Đường Phong lại nhìn thấy phạm vi biển lửa vừa rồi đã lớn hơn trước một chút khoảng mười trượng. Xem ra, sau khi đạo hắc sắc hỏa diễm hạ xuống, phạm vi biển lửa sẽ càng ngày càng lớn.
Nhưng cũng không đúng a!
Nếu như chuyện này giống như lời nói, chẳng phải phương viên mấy trăm dặm quanh đây sẽ biến thành biển lửa hay sao, nhưng tình huống này chắc chắn đã diễn ra không biết bao nhiêu năm, hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời không biết từ đâu mà đến, cũng không phải khi vì hắn đi tới nên mới bắt đầu.
Chẳng lẽ, phạm vi bao trùm của biển lửa đến một trình độ nào đó sẽ biến mất?
Đường Phong nghĩ chỉ có khả năng này mà thôi. Nhưng đây chỉ là suy đoán, còn tình huống thật sự thế nào, cần phải nghiệm chứng mới được.
Thời gian kế tiếp, Đường Phong vẫn quan sát tính toán thời gian và tần suất của hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời hạ xuống, nhưng đáng tiếc, nó gần như không có quy luật gì cả. Có đôi khi có đến hai đạo hắc sắc hỏa diễm cùng hạ xuống, khoảng cách về thời gian của chúng không dài, có đôi khi là nửa canh giờ, chừng một canh giờ, thời gian dài nhất mà hai đạo hỏa diễm trước sau hạ xuống là hai canh giờ.
Mỗi một lần hắc sắc hỏa diễm hạ xuống, phạm vi biển lửa lại lớn hơn một phần.
Cả ngày qua đi, phạm vi biển lửa đã khuếch trương đến phạm vi hơn mười dặm, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt đến cả bầu trời cũng bị nung đỏ, mặt đất biến thành một cái ***g hấp khô nóng.
Đường Phong vẫn duy trì cảnh giới Linh giai trung phẩm, Tá Thi Hoàn Hồn cần tiêu hao một lượng lớn cương khí, lại dùng một lượng lớn cương khí để ngăn cản sức nóng, nếu không có Bất Phôi Giáp, lại tu luyện qua Linh Quyết, làm cho năng lực Vô Thường Quyết tăng cường gấp đôi, nếu không cương khí toàn thân đã tiêu hao hết, dù là như thế, Đường Phong vẫn phải một lần nữa lui về phía sau hơn mười dặm.
Trừ cái cảm giác khô nóng khó chịu ra, lùi về phía sau một chút càng ít đi một phần nguy hiểm, điểm này Đường Phong biết rõ.
Hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời diễn ra suốt ba ngày, phạm vi biển lửa trên mặt đất đã khuếch trương phạm vi hơn chục lần có thừa, nhưng càng về sau, diện tích biển lửa càng lớn, khuếch trương càng khó, cho nên bây giờ nhìn lại, diện tích biển lửa chỉ khoảng ba mươi dặm tất cả, quang cảnh lộ ra vẻ phách lệ và đồ sộ.
Ba ngày thời gian, kiên nhẫn của Đường Phong càng ngày càng ít đi. Bảo bối trong biển lửa tuy quý trọng, nhưng chỉ cần biển lửa không tiêu tán đi, Đường Phong không có cách nào lấy nó đi, tiếp tục ở lại chỗ này chỉ tổ lãng phí thời gian.
Đợi thêm một ngày, nếu một ngày nữa mà không có chuyển biến gì thì mình sẽ rời đi! Dù sao trong Bạch Đế Bí Cảnh tạm thời không có người nào có thể tiến vào, bảo bối này chẳng khác nào là của mình, nếu ngày sau có thời gian quay lại thăm dò cũng không muộn.
Cũng không biết có phải trong tối tăm có thiên ý hay không, sau khi Đường Phong làm ra quyết định không đến một canh giờ, quả nhiên tình hình có biến hóa.
Đã hai canh giờ qua đi mà hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời vẫn không hạ xuống, ba ngày qua Đường Phong quan sát thời gian dài nhất mà hắc sắc hỏa diễm hạ xuống chỉ khoảng hai canh giờ mà thôi, đang lúc Đường Phong nhìn thời gian không sai biệt lắm, đột nhiên từ phương xa truyền tới một tiếng trầm đục.
Âm thanh này nặng nề đến cực điểm, giống như tiếng tim đập, phanh một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng truyền vào sâu trong tâm linh của Đường Phong.
Khi âm thanh này xuất hiện, thiên địa Hỏa linh khí trong phiến thiên địa này chấn động.
- Phanh...
Lại một tiếng, lúc này đây, chấn động của Hỏa linh khí trở nên rõ ràng hơn một chút.
- Phanh phanh phanh...
Giống như một người chết sống lại, mỗi lần âm thanh tim đập vang lên một cái là khôi phục một chút sức sống, âm thành trầm đục này càng nhiều, càng ngày càng có lực.
Hỏa nguyên tố bạo động, lấy phạm vi biển lửa làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, biến thành vòng xoáy phong bạo màu đỏ, hấp thu Hỏa linh khí từ bốn phương tám hướng.
Đây không phải Linh Khí Phong Bạo, nhưng luận uy lực và sát thương không kém Linh Khí Phong Bạo chút nào, dùng mắt thường cũng có thể thấy Hỏa linh khí đang nhe nanh múa vuốt, tàn sát bừa bãi tất cả mọi vật trong phạm vi bao trùm của chúng.
Đường Phong vừa thấy, sắc mặt đại biến. Nếu như nói đây là lối vào của Linh Khí Phong Bạo, dùng thực lực Linh giai trung phẩm hiện giờ của hắn có thể gượng chống qua, nhưng ở đây Hỏa linh khí có lực sát thương quá lớn, hắn không dám mạo hiểm.
Không có chút do dự, Đường Phong triển khai thân pháp, cấp tốc thối lui, Hỏa linh khí hình thành Phong Bạo giống như giòi trong xương, đuổi theo đằng sau Đường Phong không tha, hơn nữa tốc độ nhanh vô cùng, dù Đường Phong đã dùng toàn lực chạy, nhưng thời gian qua đi khoảng cách càng này càng gần, không đến mười tức thời gian, khoảng cách Hỏa linh khí với Đường Phong không đến 30 trượng, chỉ cần qua một lát nữa, Đường Phong sẽ bị lan đến.
Tánh mạng lâm nguy, Đường Phong xuất toàn bộ khí lực có từ khi còn bú sữa mẹ đến bây giờ, toàn bộ phát ra.
Mắt thấy Hỏa linh khí sắp bao trùm chính mình, dưới tình thế cấp bách Đường Phong vận hộ thân cương khí, cố gắng ngăn cản một hồi, đúng vào lúc này, một âm thanh trầm đục từ xa truyền đến.
Âm thanh trầm đục này hơn hẳn bất kỳ âm thanh nào so với lúc trước truyền đến, rất có lực, thời điểm nó truyền đến, thậm chí Đường Phong cảm giác màng nhĩ của mình bị run lên.
Cảm giác khô nóng đầy trời lập tức biến mất không thấy, Hỏa linh khí ở đằng sau giống như bị cái gì đó hấp dẫn, mạnh mẽ quay trở về.
Bước chân Đường Phong dừng lại, quay đầu nhìn lại cổ dị tượng này, tốc độ quay về của Hỏa linh khí còn nhanh hơn lúc lan tới, những nơi nó đi qua, đem tất cả các đám lửa trên đường hấp thu sạch sẽ, những ngọn lửa trên mặt đất cũng dập tắt.
Dưới cảm thụ của thần thức, trong cả phiến thiên địa này hình như đã không còn Hỏa linh khí.
Chần chờ trong thời gian ngắn qua đi, Đường Phong lập tức xoay người, đuổi theo Hỏa linh khí.
Đây tuyệt đối là cơ hội! Hắn muốn biết trong biển lửa kia rốt cuộc che dấu bảo bối gì, mình có thể lấy đi hay không, chỉ sợ đây chính là cơ hội duy nhất.
Dị tượng hiện giờ, làm cho Đường Phong có tám phần nắm chắc suy đoán lúc trước của mình là đúng. Thời điểm biển lửa khuếch tán đến một trình độ nhất định sẽ biến mất không thấy nữa, mà khí chứng kiến cảnh trước mặt, đúng là dấu hiệu biển lửa biến mất, biển lửa biến mất, chính là thời cơ tốt nhất để động thủ.
Đoạn đường đuổi theo qua đi, Đường Phong không cần lo lắng những đạo hỏa diễm trên mặt đất cản đường. Bởi vì những thứ này đã biến mất toàn bộ, hóa thành Hỏa linh khí tụ tập lại.
Thân hình như điện, dọc theo đường lưu lại một đạo tàn ảnh thật dài, đang biến mất từng chút, sau đó lại hiện ra, không dừng lại chút nào. Khoảng cách hơn mười dặm, tốc độ của cảnh giới Linh giai trung phẩm của Đường Phong toàn lực bộc phát, chỉ mất thời gian nửa chén trà là đến.
Nhẹ nhàng thở ra một cái, Đường Phong vội vàng tìm kiếm địa điểm lúc trước.
Toàn bộ Hỏa linh khí đã biến mất, kể cả phạm vi biển lửa mười dặm cũng biến mất, hiện tại cả phiến thiên địa trống rỗng, chỉ còn lại những khe rãnh trên mặt đất trước mặt.
Một đoạn cây khô đen kịt xuất hiện trong tầm mặt Đường Phong, thân hình Đường Phong lóe lên liền xuất hiện trước mặt nó.
Chính là nó! Đường Phong áp chế kích động trong lòng, ba ngày trước đã nhìn thoáng qua nó, Đường Phong nhìn thấy chính là đoạn cây khô này, nó bị đốt cháy biến thành đen kịt, giống như than củi, không có bất kỳ nhánh nào, giống như một khúc cây màu đen, nhưng khúc cây màu đen này lại vững vàng cắm trên mặt đất, thừa nhận vô tận hắc sắc hỏa diễm mà không hề hấn gì.
Trong nội tâm Đường Phong có chút chờ mong, bước chân dùng sức cũng nhiều hơn, không đến nửa canh giờ đã chạy đến địa phương hắc sắc hỏa diễm hạ xuống.
Phóng nhãn nhìn quanh, Đường Phong lại há hốc mồm.
Chỉ thấy phạm vi to lớn phía trước, liệt diễm thiêu đốt hừng hực, ánh lửa trùng thiên, không khí vặn vẹo, nhiệt độ nóng bỏng đến mức dùng cảnh giới Linh giai trung phẩm hiện giờ của Đường Phong cũng không cách này ngăn cản, cố gắng híp mắt nhìn về phía trước, dưới hoàn cảnh như nơi đây, chỉ nhìn thấy phía trước một ít bóng mờ, không cách nào nhìn thấy rõ ràng.
Thả thần thức ra muốn xem xét một phen, sắc mặt Đường Phong tái nhợt đi.
Thả thần thức ra lập tức bị đốt cháy, nếu không phải hắn phát hiện nhanh vội vàng thu thần thức lại, chỉ sợ đã bị tổn thương không nhẹ.
Nhiệt độ ở đây cũng làm cho thần thức bị đốt cháy, quả thực có thể nói là rợn người.
Phía trước tràn ngập hỏa diễm, bốn phía là một bức tường lửa, Đường Phong có thể nhìn thấy rất ít, quần áo toàn thân khét lẹt, tóc cũng bị cuốn lại, nếu không có cương khí hộ thể, chỉ sợ y phục và tóc cũng đã bốc cháy.
Điều này phải nói thế nào cho phải?
Tuy đã đến nơi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo bối trước mặt mà không thể động thủ lấy đi, trong nội tâm Đường Phong rất khó chịu.
Bi kịch nhất chính là, ngay cả bảo bối có hình dạng gì Đường Phong cũng không biết.
Nhưng có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, giá trị của bảo bối này không thể đo lường được.
Sẽ không phải là Thần binh chứ?
Hiện tại Đường Phong chỉ nghĩ tới khả năng này. Trước đây Tứ Nương đề cập đến Thần binh cảnh báo, nếu nói là Thần binh làm ra động tĩnh lớn như thế này thì cũng có thể giải thích, nhưng khoảng cách từ nơi này tới nơi Tứ Nương tu luyện có chút xa.
Ngọn lửa nóng bỏng vạn phần, Đường Phong khẽ cắn môi, làm ra quyết định. Dù không thể đem bảo bối trước mặt đi, nhưng cũng phải nhìn một cái mới được. Hơn nữa trạng thái hiện tại hắn không thể duy trì lâu hơn, ở chỗ này lâu hơn một chút, liền tiêu hao cương khí một chút, một khi cương khí bản thân tiêu hao hết thì hắn không cách nào rời đi.
Nó có hình dạng gì!
Đường Phong vội vàng vận hộ thân cương khí, vẻ mặt của hắn lúc này chính là dù ngàn vạn người trước mặt ta cũng thấy chết không sờn, bay thẳng vào trong biển lửa.
Tốc độ Đường Phong hiện giờ tuyệt đối không thể chê được, bảo bối ngay trước mặt hơn mười trượng, chỉ cần một tức thời gian là có thể thấy được. Nhưng bước chân Đường Phong vừa động, bên tai đã vang lên một âm thanh quen thuộc.
- Vù vù...
Thanh âm này đến từ bầu trời, Đường Phong kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, đạo hắc sắc hỏa diễm từ trên bầu trời hạ xuống.
- Ta kháo!!!
Đường Phong khóc không ra nước mắt, ở giữa không trung cuống quít xoay người, tháo chạy trở về, trước khi đi không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Trong nháy mắt hắc sắc hỏa diễm lại bổ xuống mặt đất, cả đại địa đều sáng ngời lên, nhiệt độ trong không khí lại tăng lên, hơn mười ngọn hỏa diễm ở xung quanh có lực lượng này gia nhập, phạm vi khuếch tán tăng lên gấp đôi, đuổi theo thiêu đốt mông đít của Đường Phong.
Sau khi chạy trở về, trong lòng Đường Phong còn sợ hãi dừng bộ pháp lại, đứng ở bên ngoài biển lửa, lông mày nhíu lại.
Tuy trong nháy mắt vừa rồi hắn không đắc thủ, nhưng hắn đã nhìn thấy đồ vật bên trong.
Là một đoạn cây khô!
Nếu như mình không nhìn lầm, đây tuyệt đối là một đoạn cây khô, một đoạn cây khô bị cháy sạch biến thành đen kịt, cao đại khái khoảng ba văn, thô như bắp đùi, cắm rễ tại một nơi không có giọt nước nào, hắc sắc hỏa diễm chính là bổ vào cây khô này.
Ở bên cạnh cây khô, còn một thứ đồ vật!
Chỉ có điều trong thời gian quá gấp, ánh mắt lại bị ngăn trở, cho nên Đường Phong không thể nhìn rõ vật đó là gì.
Mặc kệ là gì, đồ vật kia là gì, đoạn cây khô kia nhất định là bảo bối không thể nghi ngờ!
Tuy nó đã bị cháy đen, nhìn thê thảm đến cực điểm, nhưng có khả năng tồn tại dưới sự thiêu đốt của hắc sắc hỏa diễm, tựu tuyệt đối không phải là phàm vật.
Hắn còn nhớ rõ về Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm của Lôi Tẩu, ban đầu chỉ là một gốc Thiên Lôi Thần Mộc mà thôi. Nhưng nương theo sự tu luyện của Lôi Tẩu nhiều năm như vậy, lại được lôi điện rèn luyện thành một thanh thần binh lợi khí.
Nói như vậy, đoạn cây khô này có vô cùng có khả năng sẽ biến thành một thanh Thần binh!
Phạm vi biển lửa lại gia tăng gấp đôi, Đường Phong không dám mạo hiểm. Hiện giờ mình dựa vào thực lực Linh giai trung phẩm xông vào, mặc dù không bị thương, nhưng tốc độ tiêu hao cương khí làm hắn không chịu nổi, chỉ là trong chớp mắt ngắn ngủi, cương khí tiêu hao hơn nửa, hiện tại có thể chạy thoát không chết là điều may mắn.
Mới đến, Đường Phong quyết định trước tiên phải rời khỏi nơi này rồi tính tiếp, vừa rời cương khí toàn thân của hắn đã hao tổn hơn một nửa, cần khôi phục, không chần chờ nữa, dưới chân điểm một cái, thân thể bay về phía sau.
Đi về phía sau ba mươi dặm, Đường Phong mới dừng lại, tuy nhiệt độ ở đây vẫn cao, nhưng không cách nào đánh đồng với địa phương vừa rồi, ngược lại có thể ngồi ở đây khôi phục một phen.
Khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Vô Thường Quyết, Đường Phong cẩn thận chú ý động thái và biến hóa trong phạm vi mười dặm. Thời gian nửa nén hương trôi qua, trên bầu trời lại xuất hiện một đạo hắc sắc hỏa diễm, giống như hai đạo trước rơi xuống địa phương vừa rồi.
Hắc sắc hỏa diễm vừa hạ xuống mặt đất, Đường Phong lại nhìn thấy phạm vi biển lửa vừa rồi đã lớn hơn trước một chút khoảng mười trượng. Xem ra, sau khi đạo hắc sắc hỏa diễm hạ xuống, phạm vi biển lửa sẽ càng ngày càng lớn.
Nhưng cũng không đúng a!
Nếu như chuyện này giống như lời nói, chẳng phải phương viên mấy trăm dặm quanh đây sẽ biến thành biển lửa hay sao, nhưng tình huống này chắc chắn đã diễn ra không biết bao nhiêu năm, hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời không biết từ đâu mà đến, cũng không phải khi vì hắn đi tới nên mới bắt đầu.
Chẳng lẽ, phạm vi bao trùm của biển lửa đến một trình độ nào đó sẽ biến mất?
Đường Phong nghĩ chỉ có khả năng này mà thôi. Nhưng đây chỉ là suy đoán, còn tình huống thật sự thế nào, cần phải nghiệm chứng mới được.
Thời gian kế tiếp, Đường Phong vẫn quan sát tính toán thời gian và tần suất của hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời hạ xuống, nhưng đáng tiếc, nó gần như không có quy luật gì cả. Có đôi khi có đến hai đạo hắc sắc hỏa diễm cùng hạ xuống, khoảng cách về thời gian của chúng không dài, có đôi khi là nửa canh giờ, chừng một canh giờ, thời gian dài nhất mà hai đạo hỏa diễm trước sau hạ xuống là hai canh giờ.
Mỗi một lần hắc sắc hỏa diễm hạ xuống, phạm vi biển lửa lại lớn hơn một phần.
Cả ngày qua đi, phạm vi biển lửa đã khuếch trương đến phạm vi hơn mười dặm, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt đến cả bầu trời cũng bị nung đỏ, mặt đất biến thành một cái ***g hấp khô nóng.
Đường Phong vẫn duy trì cảnh giới Linh giai trung phẩm, Tá Thi Hoàn Hồn cần tiêu hao một lượng lớn cương khí, lại dùng một lượng lớn cương khí để ngăn cản sức nóng, nếu không có Bất Phôi Giáp, lại tu luyện qua Linh Quyết, làm cho năng lực Vô Thường Quyết tăng cường gấp đôi, nếu không cương khí toàn thân đã tiêu hao hết, dù là như thế, Đường Phong vẫn phải một lần nữa lui về phía sau hơn mười dặm.
Trừ cái cảm giác khô nóng khó chịu ra, lùi về phía sau một chút càng ít đi một phần nguy hiểm, điểm này Đường Phong biết rõ.
Hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời diễn ra suốt ba ngày, phạm vi biển lửa trên mặt đất đã khuếch trương phạm vi hơn chục lần có thừa, nhưng càng về sau, diện tích biển lửa càng lớn, khuếch trương càng khó, cho nên bây giờ nhìn lại, diện tích biển lửa chỉ khoảng ba mươi dặm tất cả, quang cảnh lộ ra vẻ phách lệ và đồ sộ.
Ba ngày thời gian, kiên nhẫn của Đường Phong càng ngày càng ít đi. Bảo bối trong biển lửa tuy quý trọng, nhưng chỉ cần biển lửa không tiêu tán đi, Đường Phong không có cách nào lấy nó đi, tiếp tục ở lại chỗ này chỉ tổ lãng phí thời gian.
Đợi thêm một ngày, nếu một ngày nữa mà không có chuyển biến gì thì mình sẽ rời đi! Dù sao trong Bạch Đế Bí Cảnh tạm thời không có người nào có thể tiến vào, bảo bối này chẳng khác nào là của mình, nếu ngày sau có thời gian quay lại thăm dò cũng không muộn.
Cũng không biết có phải trong tối tăm có thiên ý hay không, sau khi Đường Phong làm ra quyết định không đến một canh giờ, quả nhiên tình hình có biến hóa.
Đã hai canh giờ qua đi mà hắc sắc hỏa diễm trên bầu trời vẫn không hạ xuống, ba ngày qua Đường Phong quan sát thời gian dài nhất mà hắc sắc hỏa diễm hạ xuống chỉ khoảng hai canh giờ mà thôi, đang lúc Đường Phong nhìn thời gian không sai biệt lắm, đột nhiên từ phương xa truyền tới một tiếng trầm đục.
Âm thanh này nặng nề đến cực điểm, giống như tiếng tim đập, phanh một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng truyền vào sâu trong tâm linh của Đường Phong.
Khi âm thanh này xuất hiện, thiên địa Hỏa linh khí trong phiến thiên địa này chấn động.
- Phanh...
Lại một tiếng, lúc này đây, chấn động của Hỏa linh khí trở nên rõ ràng hơn một chút.
- Phanh phanh phanh...
Giống như một người chết sống lại, mỗi lần âm thanh tim đập vang lên một cái là khôi phục một chút sức sống, âm thành trầm đục này càng nhiều, càng ngày càng có lực.
Hỏa nguyên tố bạo động, lấy phạm vi biển lửa làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, biến thành vòng xoáy phong bạo màu đỏ, hấp thu Hỏa linh khí từ bốn phương tám hướng.
Đây không phải Linh Khí Phong Bạo, nhưng luận uy lực và sát thương không kém Linh Khí Phong Bạo chút nào, dùng mắt thường cũng có thể thấy Hỏa linh khí đang nhe nanh múa vuốt, tàn sát bừa bãi tất cả mọi vật trong phạm vi bao trùm của chúng.
Đường Phong vừa thấy, sắc mặt đại biến. Nếu như nói đây là lối vào của Linh Khí Phong Bạo, dùng thực lực Linh giai trung phẩm hiện giờ của hắn có thể gượng chống qua, nhưng ở đây Hỏa linh khí có lực sát thương quá lớn, hắn không dám mạo hiểm.
Không có chút do dự, Đường Phong triển khai thân pháp, cấp tốc thối lui, Hỏa linh khí hình thành Phong Bạo giống như giòi trong xương, đuổi theo đằng sau Đường Phong không tha, hơn nữa tốc độ nhanh vô cùng, dù Đường Phong đã dùng toàn lực chạy, nhưng thời gian qua đi khoảng cách càng này càng gần, không đến mười tức thời gian, khoảng cách Hỏa linh khí với Đường Phong không đến 30 trượng, chỉ cần qua một lát nữa, Đường Phong sẽ bị lan đến.
Tánh mạng lâm nguy, Đường Phong xuất toàn bộ khí lực có từ khi còn bú sữa mẹ đến bây giờ, toàn bộ phát ra.
Mắt thấy Hỏa linh khí sắp bao trùm chính mình, dưới tình thế cấp bách Đường Phong vận hộ thân cương khí, cố gắng ngăn cản một hồi, đúng vào lúc này, một âm thanh trầm đục từ xa truyền đến.
Âm thanh trầm đục này hơn hẳn bất kỳ âm thanh nào so với lúc trước truyền đến, rất có lực, thời điểm nó truyền đến, thậm chí Đường Phong cảm giác màng nhĩ của mình bị run lên.
Cảm giác khô nóng đầy trời lập tức biến mất không thấy, Hỏa linh khí ở đằng sau giống như bị cái gì đó hấp dẫn, mạnh mẽ quay trở về.
Bước chân Đường Phong dừng lại, quay đầu nhìn lại cổ dị tượng này, tốc độ quay về của Hỏa linh khí còn nhanh hơn lúc lan tới, những nơi nó đi qua, đem tất cả các đám lửa trên đường hấp thu sạch sẽ, những ngọn lửa trên mặt đất cũng dập tắt.
Dưới cảm thụ của thần thức, trong cả phiến thiên địa này hình như đã không còn Hỏa linh khí.
Chần chờ trong thời gian ngắn qua đi, Đường Phong lập tức xoay người, đuổi theo Hỏa linh khí.
Đây tuyệt đối là cơ hội! Hắn muốn biết trong biển lửa kia rốt cuộc che dấu bảo bối gì, mình có thể lấy đi hay không, chỉ sợ đây chính là cơ hội duy nhất.
Dị tượng hiện giờ, làm cho Đường Phong có tám phần nắm chắc suy đoán lúc trước của mình là đúng. Thời điểm biển lửa khuếch tán đến một trình độ nhất định sẽ biến mất không thấy nữa, mà khí chứng kiến cảnh trước mặt, đúng là dấu hiệu biển lửa biến mất, biển lửa biến mất, chính là thời cơ tốt nhất để động thủ.
Đoạn đường đuổi theo qua đi, Đường Phong không cần lo lắng những đạo hỏa diễm trên mặt đất cản đường. Bởi vì những thứ này đã biến mất toàn bộ, hóa thành Hỏa linh khí tụ tập lại.
Thân hình như điện, dọc theo đường lưu lại một đạo tàn ảnh thật dài, đang biến mất từng chút, sau đó lại hiện ra, không dừng lại chút nào. Khoảng cách hơn mười dặm, tốc độ của cảnh giới Linh giai trung phẩm của Đường Phong toàn lực bộc phát, chỉ mất thời gian nửa chén trà là đến.
Nhẹ nhàng thở ra một cái, Đường Phong vội vàng tìm kiếm địa điểm lúc trước.
Toàn bộ Hỏa linh khí đã biến mất, kể cả phạm vi biển lửa mười dặm cũng biến mất, hiện tại cả phiến thiên địa trống rỗng, chỉ còn lại những khe rãnh trên mặt đất trước mặt.
Một đoạn cây khô đen kịt xuất hiện trong tầm mặt Đường Phong, thân hình Đường Phong lóe lên liền xuất hiện trước mặt nó.
Chính là nó! Đường Phong áp chế kích động trong lòng, ba ngày trước đã nhìn thoáng qua nó, Đường Phong nhìn thấy chính là đoạn cây khô này, nó bị đốt cháy biến thành đen kịt, giống như than củi, không có bất kỳ nhánh nào, giống như một khúc cây màu đen, nhưng khúc cây màu đen này lại vững vàng cắm trên mặt đất, thừa nhận vô tận hắc sắc hỏa diễm mà không hề hấn gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.