Chương 908: Hơn cả Thiên binh
Mạc Mặc
08/09/2013
Để nghiệm chứng phán đoán của mình, Đường Phong lại cầm ra một đống nội đan nữa, quả nhiên giống như lời Phi Tiểu Nhã nói, Hắc Phượng chỉ ăn Hỏa hệ nội đan, không thèm nuốt những nội đan có thuộc tính khác.
Liên tiếp ăn ba khỏa Hỏa hệ nội đan, giống như đã ăn no, Hắc Phượng vẫy cánh, nó nhảy tung tăng như chim sẻ, nhìn chằm chằm vào Đường Phong kêu to.
Đầu Đường Phong lớn như cái đấu! Dù trên tay của mình nội đan có không ít, nhưng Hỏa hệ nội đan lại không có bao nhiêu, chiếu theo tốc độ của Hắc Phượng, chỉ cần ăn thêm hai ba lần nữa là hết.
- Thử cái này xem!
Đường Phong lấy một khối linh thạch ra, Hắc Phượng cũng cắn nuốt vào bụng, qua một lát sau, nó lại nhổ linh thạch ra.
Thời điểm ánh mắt của mọi người nhìn vào linh thạch, thần sắc ngẩn ngơ, chỉ trong ba tức thời gian ngắn ngủi, khối hạ phẩm linh thạch này không còn chút linh khí, biến thành một cục đá vô dụng không còn sáng bóng nữa.
- Trời ạ, đây là linh thạch?
Phi Tiểu Nhã khiếp sợ, một khối linh thạch hạ phẩm, đã đủ cho nàng sử dụng trong nhiều ngày, nhưng vào trong miệng của Hắc Phượng, chỉ mất ba tức thời gian liền hao hết năng lượng.
Đường Phong cũng nhìn ra, thời điểm Hắc Phượng ăn cái gì cũng vận dụng Tà Hỏa, dùng nhiệt độ của Tà Hỏa hòa tan đồ ăn của mình, hấp thu tinh hoa trong đó, cứ như khối linh thạch hạ phẩm này vừa rồi đã bị hao tổn hết năng lượng như vậy.
Một hơi ăn liền mấy thứ, linh khí ba động trên người Hắc Phượng rõ ràng đã cường đại hơn một ít.
Thấy thế, Đường Phong đại hỷ! Nếu Hắc Phượng chỉ ăn Hỏa hệ nội đan, thì lúc đó hắn phải đau đầu. Một khỏa nội đan tương đương với một đầu linh thú! Từ sức ăn của Hắc Phượng mà suy đoán, sau này Đường Phong cũng đừng hòng làm được chuyện gì, chỉ chú ý đi khắp thiên hạ tàn sát Hỏa hệ linh thú để lấy nội đan, làm như vậy mới có thể làm cho Hắc Phượng no bụng.
Nhưng khi thấy nó ăn linh thạch, liền giải được nổi lo về sau của Đường Phong. Linh thạch, hiện tại nó chính là thứ mà tất cả các thế lực đều xem là bảo bối, nhưng đối với Đường Phong mà nói, hắn muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Trước không đề cập tới vô số linh thạch trong Mị Ảnh Không Gian, chỉ riêng linh mạch hình rồng trong Sơn Hà Đồ, cũng đã đủ không phải lo về thức ăn của Hắc Phượng.
Từ khi ra đời tới giờ Hắc Phượng còn chưa nếm qua bất cứ đồ vật nào, hơn nữa nhìn bộ dáng còn chưa no bụng của nó, Đường Phong cũng không keo kiệt, thả nó xuống mặt đất, từ trong Mị Ảnh Không Gian lấy ra mười khối linh thạch, đưa từng khối vào trong miệng của Hắc Phượng.
Cung chủ đại nhân cùng và Chu Tiểu Điệp đứng bên cạnh thấy thú vị, vội vàng đoạt linh thạch trong tay do đưa cho Hắc Phượng ăn.
- Môn chủ!
Âu Dương Vũ đi tới, thần sắc nghiêm túc nói một tiếng.
- Sao?
Đường Phong sững sờ, chợt nhịn không được cười lên, nếu không phải Âu Dương Vũ gọi mình một tiếng, mình còn không biết mình là người của Đường Môn.
Sự phát triển của Đường Môn hiện không có tiến triển, trừ Đường Phong môn chủ ra, môn hạ chỉ có mỗi khai sơn đệ tử Chu Tiểu Điệp, còn thêm tả hữu hộ pháp, Âu Dương Vũ là Đường Môn trưởng lão! Với quy mô như vậy, làm cho người ta cảm thấy có chút xấu hổ.
- Đừng cho ăn nhiều!
Đường Phong dặn dò cung chủ đại nhân và Chu Tiểu Điệp một tiếng, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vũ:
- Âu Dương tiên sinh có việc gì thế?
Vẻ mặt Âu Dương Vũ hỏi rất nghiêm túc:
- Môn chủ ngài còn nhớ rõ trong Thiên Công Đồ Phổ hay không?
- Nhớ rõ!
Đường Phong gật đầu, Thiên Công Đồ Phổ, nó là chí bảo của Thiên Công Sơn Trang thuộc một trong ba thế lực lớn của Lý Đường đế quốc! Lúc trước Âu Dương Vũ được Huyết Vụ Thành phái đến Lý Đường, mục đích chính là Thiên Công Đồ Phổ. Nhưng cuối cùng trời xui đất khiên nó lọt vào trong tay của Đường Phong.
Sau khi đạt được Thiên Công Đồ Phổ, Đường Phong cũng mở ra bí mật trong đó, trong những năm này hắn vẫn luôn thu thập khoáng thạch trân quý và linh thú nội đan, Đường Phong muốn chế tạo những cơ quan thú trong Thiên Công Đồ Phổ, đến lúc đó thực lực của hắn sẽ có tăng trưởng rất lớn, hiện tại ý niệm này đã bị triệt tiêu.
Những cơ quan thú kia, chế tác rất khó khăn, tài liệu cũng tương đối phức tạp và cũng không thể gom góp trong thời gian ngắn.
Hao phí nhiều thời gian để chế tác những thứ này, còn không bằng dành thời gian tăng trưởng thực lực của mình, sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Đường Phong cũng không để ý nữa.
Chủ nhân của Thiên Công Đồ Phổ chính là kỳ tài Thiên Công Lão Nhân, những thứ đồ vật được ghi trong đó không cái nào không phải kỳ kỹ tinh xảo, hơn nữa hiện giờ Đường Phong mới phát hiện, trong Thiên Công Đồ Phổ có một chút bóng dáng của Thiên Cơ Trận Pháp!
Nhưng mà, tại sao lúc này Âu Dương Vũ lại nhắc tới Thiên Công Đồ Phổ? Đường Phong vẫn chưa hiểu.
- Nếu không nhìn thấy Hắc Phượng, Âu Dương sẽ không nhắc tới Thiên Công Đồ Phổ!
Âu Dương Vũ nhìn tiểu chút chít đang cắn nuốt năng lượng trong linh thạch, từ từ mở miệng nói:
- Âu Dương có một vị tổ tông, tên là Âu Dương Tử tinh thông kiếm đạo, được xưng là Kiếm Thần!
Đường Phong gật đầu, Kiếm Thần Âu Dương Tử chính là kỳ nhân đầu tiên trên thế gian bước vào Thiên Kiếm Chi Cảnh, chuyện về người này hắn biết được từ miệng của Diệp Dĩ Khô, cũng biết Âu Dương Vũ là truyền nhân của Âu Dương Tử, mà Tàng Phong kiếm trên của hắn, chính là bội kiếm của Kiếm Thần.
- Bội kiếm Tàng Phong của tổ tiên Âu Dương Vũ, vốn không phải là Thần binh hay thiên tài địa bảo ngủ say, nó chỉ là một thanh Thiên binh không tệ mà thôi.
- Sở dĩ Tàng Phong có thể trở thành Thần binh, là vì nó có liên quan rất lớn tới Tà Hỏa Hắc Phượng.
- Chỉ giáo cho?
Đường Phong cảm thấy hào hứng.
- Năm đó tổ tiên đi ra ngoài du lịch, không cẩn thận bước vào một chỗ kỳ dị, bị nhốt ở trong đó. Nơi đó có một chỗ chí âm hàn đàm, dù là Linh giai cao thủ cũng không thể chống cự được hàn ý của nó, tổ tiên bị nhốt trong đó nhiều năm, nhờ vào tu vi cao siêu mà không chết, nhưng tự biết không có cách nào thoát ra ngoài, mà trong thời gian mấy năm này Tàng Phong hấp thu hơi lạnh trong hàn đàm, làm cho kiếm linh trong kiếm có dấu hiệu thức tỉnh, tổ tiên bắt buộc mạo hiểm đem Tàng Phong cắm vào trong hàn đàm, cứ như vậy kiếm linh thật sự thức tỉnh, kiếm linh cảm kích tổ tiên, đã ban cho tổ tiên một nguyện vọng đó là thoát ra khỏi nơi kỳ dị này, trở lại Âu Dương gia.
- Nhưng trên đường trở về, Tàng Phong đụng phải Tà Hỏa Hắc Phượng, nó bị Hắc Viêm đốt cháy, may mắn không bị hủy, một lần hành động bước vào hàng ngũ ưu việt hơn Thiên binh! Từ đó về sau, trải qua vô số năm, nó đi theo các đời tiền bối của Âu Dương gia, rốt cục Tàng Phong tấn chức thành Thần binh!
Liên tiếp ăn ba khỏa Hỏa hệ nội đan, giống như đã ăn no, Hắc Phượng vẫy cánh, nó nhảy tung tăng như chim sẻ, nhìn chằm chằm vào Đường Phong kêu to.
Đầu Đường Phong lớn như cái đấu! Dù trên tay của mình nội đan có không ít, nhưng Hỏa hệ nội đan lại không có bao nhiêu, chiếu theo tốc độ của Hắc Phượng, chỉ cần ăn thêm hai ba lần nữa là hết.
- Thử cái này xem!
Đường Phong lấy một khối linh thạch ra, Hắc Phượng cũng cắn nuốt vào bụng, qua một lát sau, nó lại nhổ linh thạch ra.
Thời điểm ánh mắt của mọi người nhìn vào linh thạch, thần sắc ngẩn ngơ, chỉ trong ba tức thời gian ngắn ngủi, khối hạ phẩm linh thạch này không còn chút linh khí, biến thành một cục đá vô dụng không còn sáng bóng nữa.
- Trời ạ, đây là linh thạch?
Phi Tiểu Nhã khiếp sợ, một khối linh thạch hạ phẩm, đã đủ cho nàng sử dụng trong nhiều ngày, nhưng vào trong miệng của Hắc Phượng, chỉ mất ba tức thời gian liền hao hết năng lượng.
Đường Phong cũng nhìn ra, thời điểm Hắc Phượng ăn cái gì cũng vận dụng Tà Hỏa, dùng nhiệt độ của Tà Hỏa hòa tan đồ ăn của mình, hấp thu tinh hoa trong đó, cứ như khối linh thạch hạ phẩm này vừa rồi đã bị hao tổn hết năng lượng như vậy.
Một hơi ăn liền mấy thứ, linh khí ba động trên người Hắc Phượng rõ ràng đã cường đại hơn một ít.
Thấy thế, Đường Phong đại hỷ! Nếu Hắc Phượng chỉ ăn Hỏa hệ nội đan, thì lúc đó hắn phải đau đầu. Một khỏa nội đan tương đương với một đầu linh thú! Từ sức ăn của Hắc Phượng mà suy đoán, sau này Đường Phong cũng đừng hòng làm được chuyện gì, chỉ chú ý đi khắp thiên hạ tàn sát Hỏa hệ linh thú để lấy nội đan, làm như vậy mới có thể làm cho Hắc Phượng no bụng.
Nhưng khi thấy nó ăn linh thạch, liền giải được nổi lo về sau của Đường Phong. Linh thạch, hiện tại nó chính là thứ mà tất cả các thế lực đều xem là bảo bối, nhưng đối với Đường Phong mà nói, hắn muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Trước không đề cập tới vô số linh thạch trong Mị Ảnh Không Gian, chỉ riêng linh mạch hình rồng trong Sơn Hà Đồ, cũng đã đủ không phải lo về thức ăn của Hắc Phượng.
Từ khi ra đời tới giờ Hắc Phượng còn chưa nếm qua bất cứ đồ vật nào, hơn nữa nhìn bộ dáng còn chưa no bụng của nó, Đường Phong cũng không keo kiệt, thả nó xuống mặt đất, từ trong Mị Ảnh Không Gian lấy ra mười khối linh thạch, đưa từng khối vào trong miệng của Hắc Phượng.
Cung chủ đại nhân cùng và Chu Tiểu Điệp đứng bên cạnh thấy thú vị, vội vàng đoạt linh thạch trong tay do đưa cho Hắc Phượng ăn.
- Môn chủ!
Âu Dương Vũ đi tới, thần sắc nghiêm túc nói một tiếng.
- Sao?
Đường Phong sững sờ, chợt nhịn không được cười lên, nếu không phải Âu Dương Vũ gọi mình một tiếng, mình còn không biết mình là người của Đường Môn.
Sự phát triển của Đường Môn hiện không có tiến triển, trừ Đường Phong môn chủ ra, môn hạ chỉ có mỗi khai sơn đệ tử Chu Tiểu Điệp, còn thêm tả hữu hộ pháp, Âu Dương Vũ là Đường Môn trưởng lão! Với quy mô như vậy, làm cho người ta cảm thấy có chút xấu hổ.
- Đừng cho ăn nhiều!
Đường Phong dặn dò cung chủ đại nhân và Chu Tiểu Điệp một tiếng, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vũ:
- Âu Dương tiên sinh có việc gì thế?
Vẻ mặt Âu Dương Vũ hỏi rất nghiêm túc:
- Môn chủ ngài còn nhớ rõ trong Thiên Công Đồ Phổ hay không?
- Nhớ rõ!
Đường Phong gật đầu, Thiên Công Đồ Phổ, nó là chí bảo của Thiên Công Sơn Trang thuộc một trong ba thế lực lớn của Lý Đường đế quốc! Lúc trước Âu Dương Vũ được Huyết Vụ Thành phái đến Lý Đường, mục đích chính là Thiên Công Đồ Phổ. Nhưng cuối cùng trời xui đất khiên nó lọt vào trong tay của Đường Phong.
Sau khi đạt được Thiên Công Đồ Phổ, Đường Phong cũng mở ra bí mật trong đó, trong những năm này hắn vẫn luôn thu thập khoáng thạch trân quý và linh thú nội đan, Đường Phong muốn chế tạo những cơ quan thú trong Thiên Công Đồ Phổ, đến lúc đó thực lực của hắn sẽ có tăng trưởng rất lớn, hiện tại ý niệm này đã bị triệt tiêu.
Những cơ quan thú kia, chế tác rất khó khăn, tài liệu cũng tương đối phức tạp và cũng không thể gom góp trong thời gian ngắn.
Hao phí nhiều thời gian để chế tác những thứ này, còn không bằng dành thời gian tăng trưởng thực lực của mình, sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Đường Phong cũng không để ý nữa.
Chủ nhân của Thiên Công Đồ Phổ chính là kỳ tài Thiên Công Lão Nhân, những thứ đồ vật được ghi trong đó không cái nào không phải kỳ kỹ tinh xảo, hơn nữa hiện giờ Đường Phong mới phát hiện, trong Thiên Công Đồ Phổ có một chút bóng dáng của Thiên Cơ Trận Pháp!
Nhưng mà, tại sao lúc này Âu Dương Vũ lại nhắc tới Thiên Công Đồ Phổ? Đường Phong vẫn chưa hiểu.
- Nếu không nhìn thấy Hắc Phượng, Âu Dương sẽ không nhắc tới Thiên Công Đồ Phổ!
Âu Dương Vũ nhìn tiểu chút chít đang cắn nuốt năng lượng trong linh thạch, từ từ mở miệng nói:
- Âu Dương có một vị tổ tông, tên là Âu Dương Tử tinh thông kiếm đạo, được xưng là Kiếm Thần!
Đường Phong gật đầu, Kiếm Thần Âu Dương Tử chính là kỳ nhân đầu tiên trên thế gian bước vào Thiên Kiếm Chi Cảnh, chuyện về người này hắn biết được từ miệng của Diệp Dĩ Khô, cũng biết Âu Dương Vũ là truyền nhân của Âu Dương Tử, mà Tàng Phong kiếm trên của hắn, chính là bội kiếm của Kiếm Thần.
- Bội kiếm Tàng Phong của tổ tiên Âu Dương Vũ, vốn không phải là Thần binh hay thiên tài địa bảo ngủ say, nó chỉ là một thanh Thiên binh không tệ mà thôi.
- Sở dĩ Tàng Phong có thể trở thành Thần binh, là vì nó có liên quan rất lớn tới Tà Hỏa Hắc Phượng.
- Chỉ giáo cho?
Đường Phong cảm thấy hào hứng.
- Năm đó tổ tiên đi ra ngoài du lịch, không cẩn thận bước vào một chỗ kỳ dị, bị nhốt ở trong đó. Nơi đó có một chỗ chí âm hàn đàm, dù là Linh giai cao thủ cũng không thể chống cự được hàn ý của nó, tổ tiên bị nhốt trong đó nhiều năm, nhờ vào tu vi cao siêu mà không chết, nhưng tự biết không có cách nào thoát ra ngoài, mà trong thời gian mấy năm này Tàng Phong hấp thu hơi lạnh trong hàn đàm, làm cho kiếm linh trong kiếm có dấu hiệu thức tỉnh, tổ tiên bắt buộc mạo hiểm đem Tàng Phong cắm vào trong hàn đàm, cứ như vậy kiếm linh thật sự thức tỉnh, kiếm linh cảm kích tổ tiên, đã ban cho tổ tiên một nguyện vọng đó là thoát ra khỏi nơi kỳ dị này, trở lại Âu Dương gia.
- Nhưng trên đường trở về, Tàng Phong đụng phải Tà Hỏa Hắc Phượng, nó bị Hắc Viêm đốt cháy, may mắn không bị hủy, một lần hành động bước vào hàng ngũ ưu việt hơn Thiên binh! Từ đó về sau, trải qua vô số năm, nó đi theo các đời tiền bối của Âu Dương gia, rốt cục Tàng Phong tấn chức thành Thần binh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.