Chương 791: Mở lại Không Gian Mị Ảnh
Mạc Mặc
07/09/2013
Đây cũng là ý trời!
Nếu không phải trùng hợp lúc Đường Phong cứu Chung Lộ, nàng ta hiện tại đã chết, đâu có thể làm một công việc vinh quang mà ai ai cũng muốn như người thủ linh này!
Chỉ có điều hiện tại người thủ linh muốn đuổi kịp bậc tiền bối, có vẻ là không thể nào, bởi vì thực lực của nàng quá thấp.
Mặc dù Chung Lộ có cảnh giới Thiên Giai Thượng Phẩm, nhưng bản thân nàng tu luyện mị công, loại công pháp này đi theo con đường kỳ môn, chỉ cần thỏa mãn điều kiện, tu luyện vô cùng đơn giản, nhưng sức chiến đấu phát huy ra không tốt lắm. Nếu cùng là Thiên Giai thượng phẩm, Đường Tuấn của Đường Gia so với nàng còn lợi hại hơn rất nhiều.
Bất quá có sự trợ giúp của Linh Quyết, có lẽ sẽ bù đắp lại những thiếu sót của Chung Lộ, chỉ cần tận dụng thời gian tu luyện, trở thành một cao thủ siêu cấp cũng không phải là không thể.
Lập tức, Đường phong liền giao những di vật của Thượng tiền bối để lại cho Chung Lộ, cho chính nàng tự nghiên cứu.
Đừng nghĩ Chung Lộ cực điểm phóng túng, có đôi khi rất không đứng đắn, thế nhưng một khi chuyên tâm vào việc gì, nàng ta so với những người khác còn chăm chú hơn, hiện tại nàng chỉ có một ý nghĩ trong đầu, làm cho thực lực tăng lên thật nhanh, chờ lúc thời cơ chín mùi sẽ bắt Đường Phong về bên nàng.
Ý nghĩ của Chung Lộ không sai, đáng tiếc là để làm được điều đó thì khá khó khăn, nàng có Linh Quyết, Đường Phong cũng có Linh Quyết, tóm lại cả đời này nàng cũng không thể siêu việt hơn Đường Phong, trừ khi nàng gặp được kỳ ngộ.
Chung lộ nghiên cứu Linh Quyết mất ba ngày, sau đó bắt đầu tu luyện. Trước đây Đường Phong đã từng tu luyện, tự nhiên cũng có một chút tâm đắc của riêng mình, một lần truyền thụ hết cho Chung Lộ, sau đó không còn xen vào nàng nữa rồi.
Mặc dù rất muốn gấp rút chạy về Đường Gia bảo, nhưng mà bây giờ Chung Lộ còn chưa có đủ thực lực để tự bảo vệ mình, để nàng ở chỗ này một mình, Đường Phong có chút lo lắng. Đường Phong quyết định chờ nàng tu luyện xong Linh Quyết tầng thứ nhất, sau đó sẽ rời đi.
Luyện xong Linh Quyết tầng thứ nhất, Chung Lộ cũng có thể phát huy ra thực lực Thiên Giai thượng phẩm đỉnh phong, có đủ thực lực để tự bảo vệ mình ở Vân Hải Chi Nhai.
Trong lúc Chung Lộ tu luyện Linh quyết, Đường Phong cũng không nhàn rỗi.
Hắn tiếp tục diễn luyện Vô Cực Kinh Mang Kiếm.
Trên tay không cầm một loại vũ khí nào, Đường Phong đi ra ngoài chặt vài cành cây làm kiếm, nhưng một khi kiếm ý vận chuyển, cành cây này liền biến thành phấn vụn, căn bản không có khả năng tiếp tục suy diễn, làm cho Đường Phong hối hận không thôi.
Kiếm ý của Vô Cực Kinh Mang Kiếm quá mức mạnh mẽ!
Cuối cùng, Đường Phong chỉ còn cách dùng tay không tu luyện, tự thôi miên chính mình, trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm, một lần lại một lần tiếp tục rút kiếm, xuất kiếm.
Mặc dù chỉ mơ hồ cảm nhận được một chút uy lực của Vô Cực Kinh Mang Kiếm, nhưng bây giờ tiếp tục luyện tập, Đường Phong vẫn cảm giác thấy thiếu cái gì đó.
Quả nhiên là bản thân mình vẫn còn chưa hiểu được hết! Đường Phong tự giễu cợt, trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm, cảnh giới chí cao như vậy, mẫu thân Diệp Dĩ Khô khẳng định là đã đạt được rồi, cũng có khả năng cả Âu Dương Vũ đã đạt được, về phần chính mình, còn quá sớm, không có một thanh vũ khí thích hợp, căn bản không thể tiếp tục thôi diễn Vô Cực Kinh Mang Kiếm.
Có lẽ trước hết nên giải quyết vấn đề của Không Gian Mị Ảnh.
Trong khoảng thời gian này, Đường Phong một mực tu luyện Linh Quyết, chỉ mong có thể ly khai Vân Hải Chi Nhai sớm một chút, nên cũng không có thời gian kiểm tra Không Gian Mị Ảnh. Hiện tại cần vũ khí để thôi diễn kiếm chiêu, rốt cuộc phải lần nữa mở ra Không Gian Mị Ảnh.
Không Gian Mị Ảnh, dùng năm âm hồn để làm cơ sở mở ra. Đường Phong mở ra có một lần, lần đó dùng âm hồn mở ra Không Gian Mị Ảnh chỉ có cảnh giới Địa Giai và Huyền Giai, sau đó càng ngày càng thu thập được những âm hồn có cảnh giới cao hơn, Đường Phong chuyển năm âm hồn kia thành năm âm hồn cảnh giới Thiên Giai.
Có thể thay thế âm hồn, cũng có nghĩa là cho dù âm hồn có chuyển biến thì Không Gian Mị Ảnh cũng sẽ không bị ảnh hưởng, cho dù là âm hồn bị biến mất cũng không sao, chỉ cần tìm được những vết tích trước đây, thay thế bằng âm hồn mới, liền có thể mở ra lần thứ hai.
Đương nhiên, chẳng qua đây là ý nghĩ nhất thời, bất quá Đường Phong nghĩ điều đó cũng không sai.
Bình phục những kích động trong lòng, Đường Phong ngồi ngay ngắn trong sơn động, cách khoảng chừng ba dặm, dùng tâm thần cố gắng cảm thụ sự tồn tại của Không Gian Mị Ảnh.
Những năm gần đây, qua vô số lần mở Không Gian Mị Ảnh lấy đi một vài thứ, đối với không gian thần kỳ này, Đường Phong đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc nữa. Chỉ dùng thời gian một canh giờ để cảm thụ, Đường Phong liền phát hiện một ít dấu vết.
Hắn phát hiện bên cạnh mình dường như có một cỗ năng lượng quỷ dị, cỗ năng lượng này dao động rất giống với năng lượng dao động lúc mở ra Không Gian Mị Ảnh, nhưng bị áp chế cực hạn, nếu không tĩnh tâm căn bản không thể phát hiện.
Theo thời gian trôi qua, loại cảm giác này phát ra càng ngày càng mạnh hơn, đến lúc này Đường Phong mới xác định cỗ năng lượng quỷ dị này chính là Không Gian Mị Ảnh phát ra.
Chỉ là bởi vì không thấy năm âm hồn, nó cũng không mở, cho nên mới bị phong ấn.
Hóa ra Không gian mị ảnh vẫn luôn ngay bên cạnh mình. Trong cỗ năng lượng này rõ ràng có năm điểm tạm dừng, chắc hẳn đó là chỗ ở của năm âm hồn.
Biết được điều này, Đường phong không nén nổi vui sướng, thật nhanh dùng năm âm hồn vừa mới ngưng luyện bù vào năm điểm tạm dừng.
Xoạt một tiếng, khi một âm hồn Linh Giai ổn định tại một điểm tạm dừng, ngón trỏ Đường Phong bỗng nhiên toát ra một chùm tia sáng màu xanh biếc, thật giống như tình huống lần đầu tiên mở ra Không Gian Mị Ảnh.
Xoạt , Xoạt , Xoạt!
Chỉ một lát sau đó, năm ngón tay phải của Đường Phong, mỗi ngón đều có đoàn âm hồn màu xanh biếc bắt đầu khởi động.
- Tìm được rồi!
Giống như quay lại đêm hôm đó, lần đầu tiên mở ra Không Gian Mị Ảnh, Đường Phong hét lớn một tiếng, tay phải chậm rãi xoay tròn theo chiều kim đồng hồ.
Ở sâu trong nội tâm truyền đến từng tiếng Cạch Cạch Cạch, phảng phất như cánh cửa lớn bị đóng chặt được mở ra. Đợi đến lúc tiếng vang kết thúc, âm hồn trên tay Đường Phong cũng về tới cương tâm.
Khẽ động tâm niệm, lần thứ hai Không Gian Mị Ảnh được mở ra.
Vội vàng kiểm tra lại một lượt, Đường Phong không nhịn được cười thật lớn.
Tất cả đồ vật ở bên trong, một thứ cũng không thiếu, tất cả đều nguyên vẹn.
Những bảo bối Đường Phong đoạt được trong những năm gần đây đều yên tĩnh nằm ở trong Không Gian Mị Ảnh, giống như lúc ban đầu mới đưa vào.
Nếu không phải trùng hợp lúc Đường Phong cứu Chung Lộ, nàng ta hiện tại đã chết, đâu có thể làm một công việc vinh quang mà ai ai cũng muốn như người thủ linh này!
Chỉ có điều hiện tại người thủ linh muốn đuổi kịp bậc tiền bối, có vẻ là không thể nào, bởi vì thực lực của nàng quá thấp.
Mặc dù Chung Lộ có cảnh giới Thiên Giai Thượng Phẩm, nhưng bản thân nàng tu luyện mị công, loại công pháp này đi theo con đường kỳ môn, chỉ cần thỏa mãn điều kiện, tu luyện vô cùng đơn giản, nhưng sức chiến đấu phát huy ra không tốt lắm. Nếu cùng là Thiên Giai thượng phẩm, Đường Tuấn của Đường Gia so với nàng còn lợi hại hơn rất nhiều.
Bất quá có sự trợ giúp của Linh Quyết, có lẽ sẽ bù đắp lại những thiếu sót của Chung Lộ, chỉ cần tận dụng thời gian tu luyện, trở thành một cao thủ siêu cấp cũng không phải là không thể.
Lập tức, Đường phong liền giao những di vật của Thượng tiền bối để lại cho Chung Lộ, cho chính nàng tự nghiên cứu.
Đừng nghĩ Chung Lộ cực điểm phóng túng, có đôi khi rất không đứng đắn, thế nhưng một khi chuyên tâm vào việc gì, nàng ta so với những người khác còn chăm chú hơn, hiện tại nàng chỉ có một ý nghĩ trong đầu, làm cho thực lực tăng lên thật nhanh, chờ lúc thời cơ chín mùi sẽ bắt Đường Phong về bên nàng.
Ý nghĩ của Chung Lộ không sai, đáng tiếc là để làm được điều đó thì khá khó khăn, nàng có Linh Quyết, Đường Phong cũng có Linh Quyết, tóm lại cả đời này nàng cũng không thể siêu việt hơn Đường Phong, trừ khi nàng gặp được kỳ ngộ.
Chung lộ nghiên cứu Linh Quyết mất ba ngày, sau đó bắt đầu tu luyện. Trước đây Đường Phong đã từng tu luyện, tự nhiên cũng có một chút tâm đắc của riêng mình, một lần truyền thụ hết cho Chung Lộ, sau đó không còn xen vào nàng nữa rồi.
Mặc dù rất muốn gấp rút chạy về Đường Gia bảo, nhưng mà bây giờ Chung Lộ còn chưa có đủ thực lực để tự bảo vệ mình, để nàng ở chỗ này một mình, Đường Phong có chút lo lắng. Đường Phong quyết định chờ nàng tu luyện xong Linh Quyết tầng thứ nhất, sau đó sẽ rời đi.
Luyện xong Linh Quyết tầng thứ nhất, Chung Lộ cũng có thể phát huy ra thực lực Thiên Giai thượng phẩm đỉnh phong, có đủ thực lực để tự bảo vệ mình ở Vân Hải Chi Nhai.
Trong lúc Chung Lộ tu luyện Linh quyết, Đường Phong cũng không nhàn rỗi.
Hắn tiếp tục diễn luyện Vô Cực Kinh Mang Kiếm.
Trên tay không cầm một loại vũ khí nào, Đường Phong đi ra ngoài chặt vài cành cây làm kiếm, nhưng một khi kiếm ý vận chuyển, cành cây này liền biến thành phấn vụn, căn bản không có khả năng tiếp tục suy diễn, làm cho Đường Phong hối hận không thôi.
Kiếm ý của Vô Cực Kinh Mang Kiếm quá mức mạnh mẽ!
Cuối cùng, Đường Phong chỉ còn cách dùng tay không tu luyện, tự thôi miên chính mình, trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm, một lần lại một lần tiếp tục rút kiếm, xuất kiếm.
Mặc dù chỉ mơ hồ cảm nhận được một chút uy lực của Vô Cực Kinh Mang Kiếm, nhưng bây giờ tiếp tục luyện tập, Đường Phong vẫn cảm giác thấy thiếu cái gì đó.
Quả nhiên là bản thân mình vẫn còn chưa hiểu được hết! Đường Phong tự giễu cợt, trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm, cảnh giới chí cao như vậy, mẫu thân Diệp Dĩ Khô khẳng định là đã đạt được rồi, cũng có khả năng cả Âu Dương Vũ đã đạt được, về phần chính mình, còn quá sớm, không có một thanh vũ khí thích hợp, căn bản không thể tiếp tục thôi diễn Vô Cực Kinh Mang Kiếm.
Có lẽ trước hết nên giải quyết vấn đề của Không Gian Mị Ảnh.
Trong khoảng thời gian này, Đường Phong một mực tu luyện Linh Quyết, chỉ mong có thể ly khai Vân Hải Chi Nhai sớm một chút, nên cũng không có thời gian kiểm tra Không Gian Mị Ảnh. Hiện tại cần vũ khí để thôi diễn kiếm chiêu, rốt cuộc phải lần nữa mở ra Không Gian Mị Ảnh.
Không Gian Mị Ảnh, dùng năm âm hồn để làm cơ sở mở ra. Đường Phong mở ra có một lần, lần đó dùng âm hồn mở ra Không Gian Mị Ảnh chỉ có cảnh giới Địa Giai và Huyền Giai, sau đó càng ngày càng thu thập được những âm hồn có cảnh giới cao hơn, Đường Phong chuyển năm âm hồn kia thành năm âm hồn cảnh giới Thiên Giai.
Có thể thay thế âm hồn, cũng có nghĩa là cho dù âm hồn có chuyển biến thì Không Gian Mị Ảnh cũng sẽ không bị ảnh hưởng, cho dù là âm hồn bị biến mất cũng không sao, chỉ cần tìm được những vết tích trước đây, thay thế bằng âm hồn mới, liền có thể mở ra lần thứ hai.
Đương nhiên, chẳng qua đây là ý nghĩ nhất thời, bất quá Đường Phong nghĩ điều đó cũng không sai.
Bình phục những kích động trong lòng, Đường Phong ngồi ngay ngắn trong sơn động, cách khoảng chừng ba dặm, dùng tâm thần cố gắng cảm thụ sự tồn tại của Không Gian Mị Ảnh.
Những năm gần đây, qua vô số lần mở Không Gian Mị Ảnh lấy đi một vài thứ, đối với không gian thần kỳ này, Đường Phong đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc nữa. Chỉ dùng thời gian một canh giờ để cảm thụ, Đường Phong liền phát hiện một ít dấu vết.
Hắn phát hiện bên cạnh mình dường như có một cỗ năng lượng quỷ dị, cỗ năng lượng này dao động rất giống với năng lượng dao động lúc mở ra Không Gian Mị Ảnh, nhưng bị áp chế cực hạn, nếu không tĩnh tâm căn bản không thể phát hiện.
Theo thời gian trôi qua, loại cảm giác này phát ra càng ngày càng mạnh hơn, đến lúc này Đường Phong mới xác định cỗ năng lượng quỷ dị này chính là Không Gian Mị Ảnh phát ra.
Chỉ là bởi vì không thấy năm âm hồn, nó cũng không mở, cho nên mới bị phong ấn.
Hóa ra Không gian mị ảnh vẫn luôn ngay bên cạnh mình. Trong cỗ năng lượng này rõ ràng có năm điểm tạm dừng, chắc hẳn đó là chỗ ở của năm âm hồn.
Biết được điều này, Đường phong không nén nổi vui sướng, thật nhanh dùng năm âm hồn vừa mới ngưng luyện bù vào năm điểm tạm dừng.
Xoạt một tiếng, khi một âm hồn Linh Giai ổn định tại một điểm tạm dừng, ngón trỏ Đường Phong bỗng nhiên toát ra một chùm tia sáng màu xanh biếc, thật giống như tình huống lần đầu tiên mở ra Không Gian Mị Ảnh.
Xoạt , Xoạt , Xoạt!
Chỉ một lát sau đó, năm ngón tay phải của Đường Phong, mỗi ngón đều có đoàn âm hồn màu xanh biếc bắt đầu khởi động.
- Tìm được rồi!
Giống như quay lại đêm hôm đó, lần đầu tiên mở ra Không Gian Mị Ảnh, Đường Phong hét lớn một tiếng, tay phải chậm rãi xoay tròn theo chiều kim đồng hồ.
Ở sâu trong nội tâm truyền đến từng tiếng Cạch Cạch Cạch, phảng phất như cánh cửa lớn bị đóng chặt được mở ra. Đợi đến lúc tiếng vang kết thúc, âm hồn trên tay Đường Phong cũng về tới cương tâm.
Khẽ động tâm niệm, lần thứ hai Không Gian Mị Ảnh được mở ra.
Vội vàng kiểm tra lại một lượt, Đường Phong không nhịn được cười thật lớn.
Tất cả đồ vật ở bên trong, một thứ cũng không thiếu, tất cả đều nguyên vẹn.
Những bảo bối Đường Phong đoạt được trong những năm gần đây đều yên tĩnh nằm ở trong Không Gian Mị Ảnh, giống như lúc ban đầu mới đưa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.