Vô Thường

Chương 1023: Ngắm phong cảnh trong phòng

Mạc Mặc

08/09/2013



Trước đây hai thế lực lớn tranh đoạt Linh Mạch Chi Địa, tuy rằng dùng không ít thủ đoạn và giết không ít người nhưng dù sao cũng là tranh đấu nội bộ. Nhưng mà hiện giờ sự tình liên quan tới thế giới bên ngoài, hai thế lực lớn tất nhiên không thể ngồi yên, thứ nhất là có chút cảm giác môi hở răng lạnh, thứ hai coi như bảo vệ lợi ích của mình tại Linh Mạch Chi Địa, chỉ có người Linh Mạch Chi Địa mới làm chủ nơi đây, không tới phiên người bên ngoài nhúng tay vào.

- Tiểu tử họ Tần kia và Huyết Thiên Hà đang điểm nhân lực trấn thủ tại chỗ này, miễn cho người bên ngoài lại muốn chạy vào trong Linh Mạch Chi Địa.

- Bọn họ không đánh nhau nữa?

Đường Phong ngạc nhiên, Tần Thả Ca và Huyết Vụ Thành đã đấu tranh hơn nghìn năm, huyết hải thâm cừu trong đó đã quá cao, muốn liên thủ với nhau cực kỳ gian nan..

- Kẻ thù bên ngoài vô cùng mạnh mẽ, ngươi nghĩ rằng bọn chúng còn có tâm tình đánh nhau tiếp hay sao?

Hỏa Phượng khẽ cười một tiếng, Đường Phong nghe xong không khỏi hiểu rõ trong lòng.

Phong ấn thiên địa bị phá, Linh Mạch Chi Địa và thế giới bên ngoài liên hệ với nhau, nếu như lúc này Tần Thả Ca và Huyết Vụ Thành còn tranh đấu nữa thì chỉ có khiến người khác ngư ông đắc lợi mà thôi, lúc này Đường Phong dùng thực lực của bản thân cưỡng chế được thế lực bên ngoài dời đi được chẳng qua bởi vì còn chưa gặp phải cao thủ thực sự.

Nhưng mà không ai dám bảo đảm sau này sẽ không có cao thủ đi dạo tới Linh Mạch Chi Địa, khi dễ người dân nơi đây.

Muốn chống đỡ những chuyện này thì chỉ có Tần Thả Ca và Huyết Vụ Thành liên thủ mới có hy vọng.

Chẳng qua hai thế lực lớn này tranh đấu nhiều năm như vậy muốn nói một hai câu đã liên thủ được rất khó hắn, Đường Phong ở trung gian còn cảm thấy rất nhiều khó khăn cần phải phối hợp, nhưng đây là chuyện tình của Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà phải đau đầu, Đường Phong không cần quan tâm tới.

- Đường gia ta cũng còn những người này, các Linh Giai của gia tộc khác cũng ở đây, tuy rằng cao thủ mỗi một gia tộc không nhiều lắm nhưng tập hợp lại thì cũng không ít.

Đường Đỉnh Thiên ở một bên mở miệng nói.

- Như vậy là hay nhất, dù sao đây cũng không phải là sự tình của mỗi Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành, các ngươi cũng nên xuất chút lực.

Hỏa Phượng gật đầu.

- Việc này không nên chậm trễ nữa, hiện giờ ta xuất phát đi liên hệ các Linh Giai gia tộc.

Đường Đỉnh Thiên vừa nói xong liền quay sang căn dặn Đường Phong:

- Phong nhi tạm thời nghỉ ngơi mấy ngày đi, mẫu thân con sẽ ở chỗ này chăm sóc.

- Vâng.

Đường Phong gật đầu, trận chiến mấy ngày hôm trước khiến thân thể hắn tổn hại rất lớn, không phải mười bữa nửa tháng thì đừng mong khôi phục lại, cho dù hiện giờ mình muốn chạy cũng không có khí lực.

Chẳng qua Tần Thả Ca và Huyết Vụ Thành có thể phái người trấn thủ ở chỗ này khiến Đường Phong thở dài một hơi, hắn chỉ nghĩ tới làm sao để đánh đuổi được thế lực bên ngoài mà không nghĩ tới sau khi đuổi xong thì nên làm như thế nào, hiện giờ nghe được tin tức như thế này cảm thấy yên tâm hơn. Lúc này thế lực bên ngoài đang tổn thất thảm trong, nếu như ngày sau còn muốn xâm lấn tới đây thì còn phải suy tính kỹ càng.

Mấy ngày kế tiếp Đường Phong vẫn nằm ở trên giường, lại có Lại tỷ, Tiểu Nhã và Diệp Dĩ Khô dốc lòng chăm sóc, hơn nữa tố chất thân thể của Đường Phong vốn mạnh mẽ, chỉ không đến bảy ngày, Đường Phong cảm giác được thân thể mình đã hoàn toàn khỏe lại rồi.

Đánh với Thọ Đồng Tử một trận không chỉ khiến trên người Đường Phong bị thương mà còn có cảm ngộ rất lớn trên chiêu thức.

Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, khi nghe được câu nói kia của Thọ Đồng Tử liền thức tỉnh, Đường Phong suy nghĩ cẩn thận rất nhiều lần trước đây mình đã không cẩn thận nghiên cứu chuyện tình này, tuy rằng không có cơ hội thứ hai thi triển kiếm chiêu tuyệt thế nhưng hiện giờ Đường Phong khẳng định được nếu mình thi triển thì uy lực so với trước đây sẽ lớn hơn rất nhiều.

Vô Cấp Kinh Mang Kiếm đã đạt tới đại thành! Hiện giờ chỉ là do cảnh giới còn chưa đủ.

Tu vi cảnh giới của bản thân, rồi cảnh giới cảm ngộ đối với kiếm đạo. Hiện giờ chẳng qua mình mới chỉ là một Linh Giai hạ phẩm thôi, sau này theo thực lực tăng lên thì uy lực của một kiếm này cũng sẽ đề thăng, điểm này Đường Phong có thể cải biến. Nhưng mà cảnh giới cảm ngộ của kiếm đạo thì Đường Phong không cách nào cải biến được, bởi vì duyên cớ của cương tâm cho nên mình vĩnh viễn không có khả năng đạt được Thiên Kiếm Chi Cảnh như Diệp Dĩ Khô và Âu Dương Vũ, không thể nói đó là một sự tiếc nuối, cũng là một tiếc nuối không thể bù đắp lại được.

Nếu như để Diệp Dĩ Khô hay Âu Dương Vũ thi triển Vô Cấp Kinh Mang Kiếm thì sợ rằng sẽ tốt hơn rất nhiều so với chính mình.

Nằm trên giường bảy ngày trời, Đường Phong nghĩ tới đầu tiên chính là Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, thứ hai chính là Thọ Đồng Tử. Thọ Đồng Tử này quả thực giống như lời đồn, suốt đời tu luyện thuật giết người, Đường Phong dám khẳng định lúc cùng mình so chiêu hắn cũng không dùng toàn lực, nếu không thì mình không thể cố gắng được tới bước cuối cùng.

Trận chiến này, Đường Phong được lợi không ít, nhưng mà tổn thất cũng đủ khiến hắn thổ huyết tại chỗ.



Bản thân bị thương còn chưa nói đến, tuy rằng thương thế cực kỳ trầm trọng nhưng mà vẫn còn có thể khôi phục lại, nhưng khi Đường Phong đi kiểm tra đại quân Dược Thi của mình thì trong lòng đau đớn co quắp.

Vốn lúc trước có hai mươi tám bộ Dược Thi nhưng hiện giờ chỉ còn có mười ba bộ, số lượng tổn thất hơn một nửa, mà trong mười ba bộ còn lại này thì có ba bộ thiếu mất cánh tay hoặc chân.

Điều duy nhất để cho Đường Phong cảm thấy vui mừng chính là hai bộ Dược Thi cường đại nhất Thiên Cơ Tử và Bích Kinh Thần vẫn chưa có bao nhiêu hao tổn, cái giá phải trả tuy lớn như vậy nhưng Đường Phong vẫn cảm thấy đáng giá.

Trải qua chuyện này, ngày sau không còn một ai dám khinh thường Linh Mạch Chi Địa!

Thu hồi mười ba bộ Dược Thi còn lại vào trong không gian Mị Ảnh, Đường Phong liền triệu tập tất cả mọi người trong nhà tới.

Lần này theo Hỏa Phượng đến đây có có người khác, ngoại trừ Lại tỷ, Tiểu Nhã cười khúc khích ra thì Đoạn thúc cũng đã tới, Âu Dương Vũ, Tiểu Thiên còn Tần Tứ Nương thì lưu lại ở Dược Thần Tông.

- Phong thiếu, bảo chúng ta tới đây làm gì?

Thang Phi Tiếu không hiểu chuyên gì hỏi.

- Hai thế lực lớn đang thương nghị lưu lại người trấn thủ nơi đây, ta nghĩ chúng ta cũng nên bỏ ra ít sức lực.

Đường Phong nhìn mọi người nói:

- Cho nên ta định cho các ngươi ở lại chỗ này hỗ trợ.

- Phải, tất nhiên rồi, cao thủ Linh Mạch Chi Địa vốn không có nhiều, nếu như liên hợp lại cùng một chỗ, Phong thiếu nói chúng ta nên làm thế nào.

Đoạn thúc cười rất sảng khoải nói.

Đoạn Thất Xích tất nhiên không có ý kiến gì, hai đại sát thần này đều cùng nhau hành động từ trước tới giờ, cũng chưa hề chia rẽ, ở đâu có Thang Phi Tiếu thì ở đó có Đoạn Thất Xích.

Chỉ có Lại tỷ, Tiểu Nhã có chút luyến tiếc, các nàng ở lại chỗ này cũng chỉ muốn cùng Đường Phong ra đi, các nàng từ nghìn dặm xa xôi chạy tới đây chỉ để ở cùng Đường Phong một chỗ, vậy mà hiện giờ lại xảy ra chuyện thế này.

Chẳng qua mặc dù luyến tiếc thì luyến tiếc, hai nàng cũng biết lấy đại cục làm trọng. Hơn nữa bốn người này ở lại đây mà nói đều là nhân thủ của Đường gia, cũng không đến mức bị người của hai thế lực lớn xa lánh.

- A phong, trước dó vài ngày ngươi nói làm chuyện tình thỏa đáng ra sao?

Lại tỷ dò hỏi.

- Còn chưa xong.

Nói điều này Đường Phong cũng tự cảm thấy hổ thẹn, hắn ly khai Dược Thần Tông lâu như vậy để đi tìm Vạn Niên Linh Nhũ trọng tố lại thân thể cho Linh Khiếp Nhan, lại không hề nghĩ tới hiện giờ đã đi một thời gian rồi mà vẫn còn chưa bước ra khỏi Linh Mạch Chi Địa. Tuy rằng Linh Khiếp Nhan chưa từng nói cái gì nhưng Đường Phong có thể cảm nhận được nàng có chút không vui, mấy ngày hôm nay chưa từng nói một câu nào.

Hiện giờ các chuyện tình cũng đều sắp xếp ổn thỏa rồi, Đường Phong cũng nên khởi hành ra đi, lần này cho dù trời sập xuống cũng không để ý tới, chỉ chuyên tâm đáp ứng chuyện tình của nhà đầu này.

- Chờ bình minh ngày mai ta sẽ xuất phát đi, có lẽ phải sau một thời gian mới quay trở về.

- Lại còn muốn đi tiếp.

Tiểu Nhã quệt miệng, vẻ mặt không vui, những năm gần đây chúng nữ gặp Đường Phong quá ít, thời gian ở gần nhau mỗi lần đều rất ít, tình huống thế này cũng khiến trong lòng Đường Phong cảm thấy không có ý tứ.

- Lần này sẽ không mất bao lâu.

Đường Phong đi lên nhéo mũi cung chủ đại nhân, khiến nàng hờn dỗi không ngớt.

Thang Phi Tiếu ở một bên cười hắc hắc xem kịch vui, sau lại bị Đoạn Thất Xích túm cổ lôi ra ngoài.

- Ở lại tiếp chúng ta một chút đi.

Lại tỷ tiến lên vuốt ve cánh tay Đường Phong,

- Nghe nói phong cảnh của Trang gia rất đẹp nha.



Tiểu Nhã cũng chạy vội lên ôm một cánh tay khác của Đường Phong, vô cùng thân thiết dựa đầu vào hắn.

Đôi lông mày của Đường Phong nhíu mãi không ngừng, đưa tay nâng cằm trắng nón của Lại tỷ, ý vị thâm sâu nói:

- Phong cảnh trong phòng tốt nhất, cần phải đi chỗ nào nhìn?

- Tốt nhất tốt nhất!

Tiểu Nhã ở một bên mạnh mẽ gật đầu, Lại tỷ nhất thời đỏ mặt, nhẹ giọng nói:

- Thương thế của ngươi còn chưa có lành…

- Thế cũng được rồi.

Đường Phong quyết định thật nhanh, liền ôm người tỷ muội vào trong lòng, ánh mắt hai nàng hiện lên một tia ngượng ngùng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Phong lén lút chuẩn bị xuất phát, từ biệt mọi người, Đường Phong không định gọi các nàng tỉnh giấc.

Diệp Dĩ Khô ở bên kia đã biết được tin tức vào đêm qua, cho nên Đường Phong cũng không định nói lời từ biệt với nàng.

Chân rón rén chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Đường Phong đang chuẩn bị nhúc nhích người thì đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện truyền tới từ hơn mười trượng bên ngoài, qua bao nhiêu ngày, hiện giờ các cao thủ Linh Giai đã tới hết Trang gia rồi, những cao thủ Linh Giai tụ hội ở đây đều là người của gia tộc Linh Giai, chẳng qua nhiều nhất vẫn là người của Huyết Vụ Thành và Thiên Thánh Cung.

Hai thế lực lớn tuy nói là liên hợp với nhau nhưng thù hận trong đó của bọn họ cũng quá sâu, hiện giờ cùng nhau đứng chung một chiến tuyến không khỏi có chút khúc mắc, mặc dù Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà áp chế bọn họ không cho phát sinh tranh đấu quá lớn nhưng mấy ngày vừa rồi Đường Phong nghe được không ít va chạm nhỏ của hai bên, vừa mới nghe tiếng mắng chửi từ bên ngoài, Đường Phong còn tưởng rằng đây là người của hai thế lực đang tranh luận không ngớt, nhưng khi nghe kỹ lại thì bước tiến của Đường Phong đột nhiên dừng lại.

Bởi vì hắn nghe được trong đó có một thanh âm rất quen thuộc.

Vội vội vàng vàng xoay người lại phóng tới bên đó, vừa lúc tới nơi chứng kiến được tình huống, trong lòng Đường Phong không khỏi trầm xuống.

Quả nhiên là hắn.

Đây là Chu Chính của Chu gia, là ca ca của Chu Tiểu Điệp, không biết đã tới đây lúc nào, hiện giờ đang la hét ầm ĩ với hai thủ vệ của Huyết Vụ Thành.

Chu Chính tuy rằng chỉ là ca ca của Chu Tiểu Điệp nhưng hiên giờ chẳng qua mới chỉ có cảnh giới Thiên Giai hạ phẩm, hai thủ vệ kia chính là đệ tử của Huyết Vụ Thành, hai người đều là cao thủ Linh Giai, làm sao để hắn vào trong mắt? Chu Chính vô cùng lo lắng nói chuyện liên tục nhưng mà hai cao thủ Huyết Vụ Thành ngay cả nhìn cũng thèm nhìn hắn một cái nào.

- Hai vị tiền bối, xin các người cho ta đi vào, ta có chuyện rất quan trọng cần phải nói với công tử Đường Phong Đường gia bảo.

Vành mắt Chu Chính đỏ bừng, một thân long đong vất vả, xem ra đã chạy một mạch không ít thời gian, nếu không cũng không đến mức vậy.

Hắn tới nơi này tìm kiếm mình, chẳng lẽ Chu gia đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Đường Phong ngờ vực không ngớt. Chẳng qua cũng không đúng a, trước đây mình dẫn theo hai mươi tám bộ Dược Thi quét ngang qua Linh Mạch Chi Địa cũng đã đi qua Chu gia, ngầm tìm hiểu qua tin tức của Chu gia.

Chu gia thực sự quá yếu ớt, yếu ớt đến nỗi ngày cả các thế lực bên ngoài cũng đều chướng mắt, cho nên lúc các thế lực bên ngoài tới xâm lấn vào trong Linh Mạch Chi Địa thì Chu gia không tránh khỏi kiếp bị nô dịch. Chu Tiểu Điệp tử Thiên Tú Tông trở về cũng không hề rời khỏi Chu gia. Khi đó sát ý của Đường Phong đang ngập trời, căn bản không có thời gian đi gặp Chu Tiểu Điệp, biết được Chu gia bình an vô sự liền bỏ qua không tới nữa.

Thế nhưng vì sao Chu Chính lại tìm tới mình? Trong lòng Đường Phong mơ hồ có chút cảm giác bất an, không khỏi nhanh chân bước tới.

- Hai vị tiền bối.

Chu Chính nói nửa ngày trời mà đối phương cũng không thèm để ý, Chu Chính rõ ràng có chút tức giận không khỏi nói:

- Nếu như hai tiền bối không cho đi thì đừng trách vãn bối vô lễ.

Lời này vừa nói ra, hai thủ vệ của Huyết Vụ Thành cùng quay đầu nhìn hắn một cái, một trong số hai người hừ nhẹ nói:

- Muốn chết thì cứ việc xuất thủ, lão tử đã nhiều ngày nhịn lửa giận trong lòng rồi, đang lo không tìm được nơi phát tiết.

Một người khác lại nói tiếp:

- Vị công tử Đường gia kia có thân phận cực kỳ tôn quý, bậc tiểu nhân như ngươi làm sao có thể tùy ý nhìn thấy được. Huống chi hiện nay thiên hạ hỗn loạn, thành chủ hạ lệnh không cho những người khả nghi tiến nhập vào nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook