Chương 919: Nhược điểm của Hỏa Phượng
Mạc Mặc
08/09/2013
- Hỏa hệ linh thạch?
Đường Phong ngạc nhiên.
- Trong một ít hoàn cảnh đặc thù, linh thạch sẽ có được thuộc tính. Loại thuộc tính trong linh thạch là duy nhất, nhưng lại chất chứa năng lượng thuộc tính tinh thuần hơn mà thôi.
Đường Phong nhớ tới Hỏa Tinh và Tuyết Tủy, hai thứ đồ vật này, có lẽ đều là một linh thạch đỉnh cấp được tạo ra trong hoàn cảnh đặc thù mà thôi. Nhưng ngoại trừ hai thứ này ra, đến bây giờ Đường Phong vẫn chưa nhìn thấy qua viên linh thạch nào có thuộc tính cả.
- Ta biết rõ chỉ có bao nhiêu đó, những gì nên nói đã nó toàn bộ cho ngươi rồi.
Sau khi Hỏa Phượng nói xong liền bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Không khí trong phòng lâm vào trầm mặc, Hỏa Phượng bình tĩnh uống trà, Đường Phong vẫn ngồi trên mặt ghế không nhúc nhích.
Thật lâu, Hỏa Phượng mới quay đầu nhìn qua Đường Phong:
- Tại sao ngươi còn chưa đi? Còn có chuyện gì sao?
Hắc hắc...
Đường Phong cười cười có chút nhăn nhó.
- Kỳ thật vãn bối vãn còn một chuyện muốn nhờ, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
- Nói đi.
Hỏa Phượng có chút không kiên nhẫn, nói:
- Một đại nam nhân, tại sao lại cứ ấp ấp úng úng làm gì?
- Vãn bối muốn cầu một chút...
Đường Phong vừa nói, vừa dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Hỏa Phượng, ngón tay chà xát vào nhau.
- Tiền?
Hỏa Phượng tức cười.
- Không không không, là muốn xin chút... Máu!
Lần trước Hỏa Phượng cho tám giọt máu đã dùng toàn bộ vào việc Hắc Phượng trọng sinh, cho nên hiện tại không có Hỏa Phượng Chi Huyết để cải tạo thân thể cho Linh Khiếp Nhan. Lần này tới Thiên Thánh Cung, chủ yếu nhất là hỏi thăm chuyện của Hắc Phượng, còn một nguyên nhân khác chính là muốn xin vài giọt máu của Hỏa Phượng.
Đường Phong vừa dứt lời, sắc mặt Hỏa Phượng liền âm trầm, trên dung nhan xinh đẹp kia tràn đầy mỉa mai, Hỏa Phượng cười, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử, nếu ngươi còn dám đề cập với bổn phu nhân chuyện này, không cần chờ Hắc Phượng phát triển, ta cũng có thể cho người biết cái gì gọi là lửa giận của Phượng chi nhất tộc!
- Phu nhân không cần tuyệt tình như vậy chứ?
Vẻ mặt Đường Phong đau khổ nói.
- Ngươi xem bổn phu nhân là cái gì?
Hỏa Phượng nói xong liền đập bàn một cái.
- Hỏa Phượng chi huyết là thứ ngươi muốn lấy là lấy sao? Lần trước cho ngươi tám giọt là hết lòng hết dạ rồi, ngươi còn chưa biết đủ, nhân loại quả nhiên đều là lũ tham lam, hiện tại lập tức cút đi cho ta, nếu không đừng trách bổn phu nhân không khách khí!
- Đừng a, mọi người bình tâm tĩnh khí ngồi xuống bàn bạc với nhau, ta không cần nhiều, chỉ cần hai giọt, hai giọt là đủ!
- Ngươi cứ nằm mơ đi! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Hỏa Phượng nổi trận lôi đình, bộ ngực lên xuống phập phòng, hiển nhiên là vì tức giận không nhẹ.
- Ta có thể đổi với ngươi!
Đường Phong vội vàng nói.
Hỏa Phượng cười lạnh không thôi:
- Bổn phu nhân cái gì cũng không cần, dù là Thần binh cũng không lọt vào trong mắt của bổn phu nhân! Muốn máu của ta? Có thể, chỉ cần ngươi đánh nhau làm ta bị thương, có thể lấy máu. Ngươi có muốn thử một chút hay không?
Đường Phong lắc đầu như trống bỏi.
Nói đùa gì vậy, lần trước có thể đánh Hỏa Phượng bị thương, hoàn toàn là do đánh bất ngờ, mình phải dùng chiêu mạnh nhất mới có thể làm ra hiệu quả đó, nếu hiện tại đánh thật sự với nàng, Đường Phong đoán chắc là mình không phải đối thủ, trừ phi liều mạng, mới có thể làm nàng bị thương. Nhưng đây là một cuộc mua bán lỗ vốn, Đường Phong không muốn đắc tội Hỏa Phượng.
- Thật sự không có khả năng sao?
Đường Phong hỏi.
- Cút!
Hỏa Phượng phất bàn tay trắng nõn một cái, Đường Phong liền bị đẩy ra ngoài cửa, cửa căn nhà gỗ đóng lại, thiếu chút nữa mũi của Đường Phong bị đụng trúng.
- Ai!
Đường Phong thời dài, cũng không rời đi, dứt khoát đặt mông ngồi xuống cửa ra vào căn nhà gỗ.
Vì có thể cải tạo thân thể cho Linh Khiếp Nhan, Đường Phong không có khả năng buông tha. Hơn nữa hắn rời khỏi Thiên Thánh Cung cũng không biết nên đi nơi nào, muốn tìm được hàn đàm kia, phải đợi Linh Khiếp Nhan thức tỉnh mới được.
Trước khi Linh Khiếp Nhan thức tỉnh, Đường Phong còn rất nhiều thời gian dông dài với Hỏa Phượng.
Thiếu gia cũng không tin, chỉ là hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết, cũng khó cầu như vậy! Đường Phong quyết định dùng thành ý chân thành, để cảm động Hỏa Phượng, làm cho nàng ngoan ngoãn giao ra vài giọt máu.=
Hỏa Phượng liên tiếp vài ngày không để ý tới Đường Phong, cứ để mặc hẳn ở ngoài căn nhà gỗ.
Đường Phong cũng không nóng nảy, lấy Thiên Cơ Trận Pháp ra nghiên cứu, thỉnh thoảng lại kêu gọi Hỏa Phượng vài tiếng, không nhận được bất cứ phản ứng nào liền cúi đầu nghiên cứu trận pháp tiếp.
Liên tiếp qua hơn mười ngày, tình huống vẫn như thế, tuy ngẫu nhiên Hỏa Phượng đi ra ngoài giải sầu, nhưng lại làm như không thấy với một người sống như Đường Phong, không thèm nhìn hắn một cái, nếu bị chọc phiền, sẽ dùng ánh mắt hung ác nhìn hắn, mà Đường Phong cũng không dám bức bách quá ác, mình đang cầu người ta, không phải cướp bóc, thái độ phải mềm một chút mới được.
Sau nửa tháng, Đường Phong đang suy tư làm thế nào để Hỏa Phượng thỏa hiệp, bỗng nhiên trong trung tâm cương tâm dị động, Đường Phong sững sờ, chợt đại hỉ.
Linh Khiếp Nhan đã tỉnh lại.
- Phong ca ca.
Nha đầu từ trong Bất Phôi Giáp truyền tin vui tới cho Đường Phong.
- Luyện hóa hết rồi?
Dưới nội thị, Linh Khiếp Nhan vẫn là tiểu Linh Khiếp Nhan, nhưng bây giờ nhìn nàng đã khác với lúc trước, bất đồng lớn nhất chính là nàng đã cường đại hơn nhiều, đây là một loại cảm thụ bằng thị giác, tuy Đường Phong chưa bao giờ giao thủ với nàng, nhưng có thể dựa vào nhãn lực kinh người, cũng có thể nhìn ra Linh Khiếp Nhan hiện giờ cường đại hơn rất nhiều.
Thậm chí trên tinh hồn còn tỏa ra hào quang thánh khiết.
- Xong rồi!
Nha đầu vui vẻ gật đầu, con mắt hóa thành hình bán nguyệt.
Nụ cười này... Có chút giống với nụ cười của Thi Thi, lại giống Vũ Mị, nhưng không làm càn.
Linh Khiếp Nhan đã cắn nuốt sạch đám tinh hồn, cho nên tính cách cũng bị ảnh hưởng bởi tinh hồn, lần này thôn phệ Vũ Mị, giơ tay nhấc chân cũng toát ra vẻ phong tình vạn chủng.
Nàng vốn là mỹ nhân tuyệt sắc, hiện tại dung hợp nhiều tinh hồn vốn thuộc về nàng, thần thái và cử chỉ giống như có ngàn vạn loại biến hóa, giống như bách mị tinh linh.
Cuối cùng chính là Linh Khiếp Nhan nguyên vẹn! Đường Phong nhìn nàng cũng buông lỏng một hơi. Toàn bộ tinh hồn đã dung làm một thể, bước tiếp theo chính là cải tạo thân thể, chỉ cần hoàn thành mục tiêu này, Linh Khiếp Nhan sẽ chân chính sống lại, xuất hiện ở trước mặt Đường Phong, chứ không hề giống như bây giờ, chỉ có thể trốn trong Bất Phôi Giáp và cương tâm.
Thời điểm Đường Phong vui mừng, nha đầu lại nhào đầu về phía trước, ôm chặt lấy Đường Phong.
Trong chốc lát, cả người Đường Phong rùng mình, đây không phải là do lạnh lẽo, mà là một loại tâm tình vui sướng đến cực điểm từ sâu trong hồn phách, đây là loại run rẩy không thể điều khiển.
Hai người hiện tại đều là hồn phách hóa thân, lúc bình thường không cách nào tiếp xúc với nhau, bởi vì một khi tiếp xúc, hồn phách hai người sẽ sinh ra cộng minh, hồn phách xúc động và trao đổi với nhau, kích thích khi tiếp xúc hơn xa so với thân thể.
Loại tình huống này giống như lúc Đường Phong giải độc cho Bạch tiểu thư lúc trước, đây chính là loại hoàn cảnh hồn phách trao đổi triền miên với nhau, cho nên sẽ làm cho hồn phách đối phương có lạc ấn của mình, không thể nào tách nhau ra.
Mà bây giờ, tâm nguyện ngàn năm của Linh Khiếp Nhan đã hoàn thành, cho nên không thể không chế cảm xúc của mình, dưới sự kích động ôm lấy Đường Phong do hồn phách hóa thân.
Đường Phong có cảm giác giống như mình đang lâm vào trong một chỗ mềm mại ngọt ngào, cả thân thể của Linh Khiếp Nhan như hòa vào thân thể của mình, cùng hợp lại làm một, loại cảm giác khoan khoái dễ chịu này sẽ làm cho người ta dễ dàng trầm luân vào trong đó, mất đi phương hướng của mình.
- Nha đầu...
Đường Phong thở dồn dập, kêu một tiếng.
- Phong ca ca, cảm ơn ngươi!
Linh Khiếp Nhan nói ra, trong giọng nói có một loại cảm động ôn hòa.
Tâm tình Đường Phong lập tức bình tĩnh trở lại, cười cười, giơ tay lên vỗ vỗ đầu nàng:
- Ta và ngươi còn phải nói cảm tạ gì chứ?
- Hi hì... Chỉ khách khí thì bỏ đi, ta ôm ca ca như vậy, ta có thể cảm giác ca ca đang nghĩ gì...
Linh Khiếp Nhan vừa nói vừa ngầng đầu lên, giảo hoạt và ranh mãnh nhìn Đường Phong.
- Không được nhìn trộm suy nghĩ trong nội tâm của ta!
Sắc mặt Đường Phong không được tự nhiên.
Linh Khiếp Nhan kiễng mũi chân, nói khẽ bên tai Đường Phong:
- Đợi ta cải tạo thân thể xong, lúc đó ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.
Sau khi nói xong, Linh Khiếp Nhan cười khanh khách, buông Đường Phong ra, giảo hoạt giống như tiểu hồ ly.
Sắc mặt Đường Phong tối sầm xuống:
- Ngươi là Vũ Mị?
- Ca ca đoán xem!
Linh Khiếp Nhan đắc ý.
Ai! Sau khi thôn phệ Vũ Mị, Linh Khiếp Nhan cũng mang theo tính xấu, lúc trước nàng vốn chính nghĩa lẫm lẫm a!
- Phong ca ca, sao ngươi lại tới đây?
Cảm thụ hoàn cảnh chung quanh một chút, Linh Khiếp Nhan cảm thấy nghi hoặc nên hỏi.
- Ah, đến tìm Hỏa Phượng có chút việc.
Đường Phong đem việc này từ đầu tới cuối nói lại cho Linh Khiếp Nhan nghe, sau đó tiếc hận nói:
- Tuy chuyện của Hắc Phượng đã được giải quyết, nhưng với nữ nhân keo kiệt kia thì cho dù ta nói gì cũng không cho hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết cả, keo kiệt muốn chết.
Linh Khiếp Nhan liền cười lên, nói:
- Không thể trách người ta, Hỏa Phượng Chi Huyết có không dễ, một giọt chính là do nàng khổ tu mười năm mới có được, lần trước cho ngươi tám giọt, chính là xem mặt mũi của Hắc Phượng, lần này ngươi vô duyên vô cớ tới tìm nàng, nàng làm sao hoàn thành tâm nguyện của ngươi chứ?
- Phong ca ca muốn hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết, là cho ta sao?
Linh Khiếp Nhan rất cảm động.
Đường Phong cũng không có phủ nhận, muốn hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết, đúng là vì việc cải tạo thân thể cho Linh Khiếp Nhan mà chuẩn bị.
- Đáng tiếc Hỏa Phượng không cần thứ gì, cho nên ta phải ở nơi này hơn mười ngày, vẫn chưa có biện pháp gì.
Đường Phong bất đắc dĩ, nếu Hỏa Phượng cần cái gì, dù có lên núi đao xuống biển lửa, Đường Phong cũng phải sẽ làm cho bằng được, để đổi lấy hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết.
- Dông dài cũng vô dụng thôi.
Linh Khiếp Nhan lắc đầu.
- Nàng là Hỏa Phượng, không cần để ý đến thời gian. Chỉ có một biện pháp, kỳ thật không phải là nàng không cần bất cứ cái gì.
- Làm sao ngươi biết?
Lời này của Đường Phong vừa ra khỏi miệng lần cẩn thận suy nghĩ, tuy trước kia Linh Khiếp Nhan chưa bao giờ tiếp xúc với Hỏa Phượng, nhưng thời điểm tinh hồn Vũ Mị phụ thể trên người Thi Thi, đã ở lại chỗ này mấy năm, nghĩ đến việc tinh hồn Vũ Mị biết được một số bí mật mà không ai biết được, mà bây giờ lại truyền thừa trong đầu Linh Khiếp Nhan.
- Bí mật này trong thiên hạ chỉ có ba người biết rõ, trừ Hỏa Phượng ra, chính là cung chủ Thiên Thánh Cung, còn lại chính là ta.
Linh Khiếp Nhan chỉ chỉ vào mũi của mình.
- Nói nhanh lên.
- Phong ca ca cũng biết là thượng cổ linh thú, tại sao lại ở chỗ này làm một con hộ cung thánh thú không?
Linh Khiếp Nhan vừa cười vừa hỏi.
- Nghe nói là có một đời cung chủ Thiên Thánh Cung đã cứu nàng một lần, Hỏa Phượng nhớ ơn và báo đáp, cho nên mới ở lại chỗ này.
Việc này vài lần trước Đường Phong đến Thiên Thánh Cung biết được trong miệng Đại hộ pháp.
- Đúng vậy, đó là lúc nàng còn bé vừa mới sinh ra không bao lâu, thực lực không phải rất mạnh, kết quả đụng phải một con linh thú cường đại khác, song phương đại chiến, Hỏa Phượng không địch lại, lực lượng bổn nguyên bị hao tổn, thiếu chút nữa tử vong. May mắn là cung chủ Thiên Thánh Cung đời đó đi ngang qua, lúc này mới cứu nàng một mạng! Tuy bây giờ nhìn nàng không có gì dị thường, nhưng trận chiến ấy đã làm bổn nguyên của nàng bị thương, lực lượng bổn nguyên của linh thú, cũng tương đương với cương tâm của nhân loại, lực lượng bổn nguyên bị hao tổn, muốn chữa trị gian nan vô cùng, qua nhiều năm như vậy Hỏa Phượng vẫn luôn tìm kiếm biện pháp tu bổ, nhưng vẫn chưa bao giờ thành công, hàng năm vào ngày cực âm, lúc đó thiên địa hàn khí phủ xuống, nàng phải thừa nhận thống khổ rất lớn. Hơn nữa... Nếu nàng bất hạnh chết đi, vô cùng có khả năng không có cách nào niết bàn trọng sinh được.
- Nghiêm trọng như vậy?
Đường Phong giật mình, Hỏa Phượng Niết Bàn, thành công trăm phần trăm, nhưng lực lượng bổn nguyên bị hao tổn, điều này ngay cả Hỏa Phượng cũng không thể bảo đảm.
- Cho nên, Phong ca ca có thể giúp nàng tu bổ lại lực lượng bổn nguyên, chỉ là hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết nàng sẽ quan tâm sao?
- Ngươi có biện pháp?
Đôi mắt Đường Phong rất mong chờ nhìn Linh Khiếp Nhan, nếu là hắn khẳng định không có biện pháp gì, nhưng Linh Khiếp Nhan đã nói ra, nhất định là đã tính trước.
- Phương pháp thì có hai, nhưng phương pháp đầu tiền cần phải luyện chế một loại đan dược đặc biệt, tài liệu không thể nào tìm kiếm. Chính là một khỏa Hỏa Phượng nội đan, đây là chuyện không có khả năng tìm được.
Linh Khiếp Nhan một câu làm cho Đường Phong xấu hổ muốn chết.
Luyện chế đan dược cấp bậc gì, lại cần tài liệu bực này chứ, một loại đan dược không biết tên lại cần tài liệu là một khỏa Hỏa Phượng nội đan mới được, dùng đầu ngón chân cũng biết đan dược này rất trân quý.
Dùng Hỏa Phượng nội đan luyện chế đan dược, bù đắp tổn thương bổn nguyên của Hỏa Phượng, chẳng khác nào mua bán vốn gốc.
Đường Phong ngạc nhiên.
- Trong một ít hoàn cảnh đặc thù, linh thạch sẽ có được thuộc tính. Loại thuộc tính trong linh thạch là duy nhất, nhưng lại chất chứa năng lượng thuộc tính tinh thuần hơn mà thôi.
Đường Phong nhớ tới Hỏa Tinh và Tuyết Tủy, hai thứ đồ vật này, có lẽ đều là một linh thạch đỉnh cấp được tạo ra trong hoàn cảnh đặc thù mà thôi. Nhưng ngoại trừ hai thứ này ra, đến bây giờ Đường Phong vẫn chưa nhìn thấy qua viên linh thạch nào có thuộc tính cả.
- Ta biết rõ chỉ có bao nhiêu đó, những gì nên nói đã nó toàn bộ cho ngươi rồi.
Sau khi Hỏa Phượng nói xong liền bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Không khí trong phòng lâm vào trầm mặc, Hỏa Phượng bình tĩnh uống trà, Đường Phong vẫn ngồi trên mặt ghế không nhúc nhích.
Thật lâu, Hỏa Phượng mới quay đầu nhìn qua Đường Phong:
- Tại sao ngươi còn chưa đi? Còn có chuyện gì sao?
Hắc hắc...
Đường Phong cười cười có chút nhăn nhó.
- Kỳ thật vãn bối vãn còn một chuyện muốn nhờ, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
- Nói đi.
Hỏa Phượng có chút không kiên nhẫn, nói:
- Một đại nam nhân, tại sao lại cứ ấp ấp úng úng làm gì?
- Vãn bối muốn cầu một chút...
Đường Phong vừa nói, vừa dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Hỏa Phượng, ngón tay chà xát vào nhau.
- Tiền?
Hỏa Phượng tức cười.
- Không không không, là muốn xin chút... Máu!
Lần trước Hỏa Phượng cho tám giọt máu đã dùng toàn bộ vào việc Hắc Phượng trọng sinh, cho nên hiện tại không có Hỏa Phượng Chi Huyết để cải tạo thân thể cho Linh Khiếp Nhan. Lần này tới Thiên Thánh Cung, chủ yếu nhất là hỏi thăm chuyện của Hắc Phượng, còn một nguyên nhân khác chính là muốn xin vài giọt máu của Hỏa Phượng.
Đường Phong vừa dứt lời, sắc mặt Hỏa Phượng liền âm trầm, trên dung nhan xinh đẹp kia tràn đầy mỉa mai, Hỏa Phượng cười, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử, nếu ngươi còn dám đề cập với bổn phu nhân chuyện này, không cần chờ Hắc Phượng phát triển, ta cũng có thể cho người biết cái gì gọi là lửa giận của Phượng chi nhất tộc!
- Phu nhân không cần tuyệt tình như vậy chứ?
Vẻ mặt Đường Phong đau khổ nói.
- Ngươi xem bổn phu nhân là cái gì?
Hỏa Phượng nói xong liền đập bàn một cái.
- Hỏa Phượng chi huyết là thứ ngươi muốn lấy là lấy sao? Lần trước cho ngươi tám giọt là hết lòng hết dạ rồi, ngươi còn chưa biết đủ, nhân loại quả nhiên đều là lũ tham lam, hiện tại lập tức cút đi cho ta, nếu không đừng trách bổn phu nhân không khách khí!
- Đừng a, mọi người bình tâm tĩnh khí ngồi xuống bàn bạc với nhau, ta không cần nhiều, chỉ cần hai giọt, hai giọt là đủ!
- Ngươi cứ nằm mơ đi! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Hỏa Phượng nổi trận lôi đình, bộ ngực lên xuống phập phòng, hiển nhiên là vì tức giận không nhẹ.
- Ta có thể đổi với ngươi!
Đường Phong vội vàng nói.
Hỏa Phượng cười lạnh không thôi:
- Bổn phu nhân cái gì cũng không cần, dù là Thần binh cũng không lọt vào trong mắt của bổn phu nhân! Muốn máu của ta? Có thể, chỉ cần ngươi đánh nhau làm ta bị thương, có thể lấy máu. Ngươi có muốn thử một chút hay không?
Đường Phong lắc đầu như trống bỏi.
Nói đùa gì vậy, lần trước có thể đánh Hỏa Phượng bị thương, hoàn toàn là do đánh bất ngờ, mình phải dùng chiêu mạnh nhất mới có thể làm ra hiệu quả đó, nếu hiện tại đánh thật sự với nàng, Đường Phong đoán chắc là mình không phải đối thủ, trừ phi liều mạng, mới có thể làm nàng bị thương. Nhưng đây là một cuộc mua bán lỗ vốn, Đường Phong không muốn đắc tội Hỏa Phượng.
- Thật sự không có khả năng sao?
Đường Phong hỏi.
- Cút!
Hỏa Phượng phất bàn tay trắng nõn một cái, Đường Phong liền bị đẩy ra ngoài cửa, cửa căn nhà gỗ đóng lại, thiếu chút nữa mũi của Đường Phong bị đụng trúng.
- Ai!
Đường Phong thời dài, cũng không rời đi, dứt khoát đặt mông ngồi xuống cửa ra vào căn nhà gỗ.
Vì có thể cải tạo thân thể cho Linh Khiếp Nhan, Đường Phong không có khả năng buông tha. Hơn nữa hắn rời khỏi Thiên Thánh Cung cũng không biết nên đi nơi nào, muốn tìm được hàn đàm kia, phải đợi Linh Khiếp Nhan thức tỉnh mới được.
Trước khi Linh Khiếp Nhan thức tỉnh, Đường Phong còn rất nhiều thời gian dông dài với Hỏa Phượng.
Thiếu gia cũng không tin, chỉ là hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết, cũng khó cầu như vậy! Đường Phong quyết định dùng thành ý chân thành, để cảm động Hỏa Phượng, làm cho nàng ngoan ngoãn giao ra vài giọt máu.=
Hỏa Phượng liên tiếp vài ngày không để ý tới Đường Phong, cứ để mặc hẳn ở ngoài căn nhà gỗ.
Đường Phong cũng không nóng nảy, lấy Thiên Cơ Trận Pháp ra nghiên cứu, thỉnh thoảng lại kêu gọi Hỏa Phượng vài tiếng, không nhận được bất cứ phản ứng nào liền cúi đầu nghiên cứu trận pháp tiếp.
Liên tiếp qua hơn mười ngày, tình huống vẫn như thế, tuy ngẫu nhiên Hỏa Phượng đi ra ngoài giải sầu, nhưng lại làm như không thấy với một người sống như Đường Phong, không thèm nhìn hắn một cái, nếu bị chọc phiền, sẽ dùng ánh mắt hung ác nhìn hắn, mà Đường Phong cũng không dám bức bách quá ác, mình đang cầu người ta, không phải cướp bóc, thái độ phải mềm một chút mới được.
Sau nửa tháng, Đường Phong đang suy tư làm thế nào để Hỏa Phượng thỏa hiệp, bỗng nhiên trong trung tâm cương tâm dị động, Đường Phong sững sờ, chợt đại hỉ.
Linh Khiếp Nhan đã tỉnh lại.
- Phong ca ca.
Nha đầu từ trong Bất Phôi Giáp truyền tin vui tới cho Đường Phong.
- Luyện hóa hết rồi?
Dưới nội thị, Linh Khiếp Nhan vẫn là tiểu Linh Khiếp Nhan, nhưng bây giờ nhìn nàng đã khác với lúc trước, bất đồng lớn nhất chính là nàng đã cường đại hơn nhiều, đây là một loại cảm thụ bằng thị giác, tuy Đường Phong chưa bao giờ giao thủ với nàng, nhưng có thể dựa vào nhãn lực kinh người, cũng có thể nhìn ra Linh Khiếp Nhan hiện giờ cường đại hơn rất nhiều.
Thậm chí trên tinh hồn còn tỏa ra hào quang thánh khiết.
- Xong rồi!
Nha đầu vui vẻ gật đầu, con mắt hóa thành hình bán nguyệt.
Nụ cười này... Có chút giống với nụ cười của Thi Thi, lại giống Vũ Mị, nhưng không làm càn.
Linh Khiếp Nhan đã cắn nuốt sạch đám tinh hồn, cho nên tính cách cũng bị ảnh hưởng bởi tinh hồn, lần này thôn phệ Vũ Mị, giơ tay nhấc chân cũng toát ra vẻ phong tình vạn chủng.
Nàng vốn là mỹ nhân tuyệt sắc, hiện tại dung hợp nhiều tinh hồn vốn thuộc về nàng, thần thái và cử chỉ giống như có ngàn vạn loại biến hóa, giống như bách mị tinh linh.
Cuối cùng chính là Linh Khiếp Nhan nguyên vẹn! Đường Phong nhìn nàng cũng buông lỏng một hơi. Toàn bộ tinh hồn đã dung làm một thể, bước tiếp theo chính là cải tạo thân thể, chỉ cần hoàn thành mục tiêu này, Linh Khiếp Nhan sẽ chân chính sống lại, xuất hiện ở trước mặt Đường Phong, chứ không hề giống như bây giờ, chỉ có thể trốn trong Bất Phôi Giáp và cương tâm.
Thời điểm Đường Phong vui mừng, nha đầu lại nhào đầu về phía trước, ôm chặt lấy Đường Phong.
Trong chốc lát, cả người Đường Phong rùng mình, đây không phải là do lạnh lẽo, mà là một loại tâm tình vui sướng đến cực điểm từ sâu trong hồn phách, đây là loại run rẩy không thể điều khiển.
Hai người hiện tại đều là hồn phách hóa thân, lúc bình thường không cách nào tiếp xúc với nhau, bởi vì một khi tiếp xúc, hồn phách hai người sẽ sinh ra cộng minh, hồn phách xúc động và trao đổi với nhau, kích thích khi tiếp xúc hơn xa so với thân thể.
Loại tình huống này giống như lúc Đường Phong giải độc cho Bạch tiểu thư lúc trước, đây chính là loại hoàn cảnh hồn phách trao đổi triền miên với nhau, cho nên sẽ làm cho hồn phách đối phương có lạc ấn của mình, không thể nào tách nhau ra.
Mà bây giờ, tâm nguyện ngàn năm của Linh Khiếp Nhan đã hoàn thành, cho nên không thể không chế cảm xúc của mình, dưới sự kích động ôm lấy Đường Phong do hồn phách hóa thân.
Đường Phong có cảm giác giống như mình đang lâm vào trong một chỗ mềm mại ngọt ngào, cả thân thể của Linh Khiếp Nhan như hòa vào thân thể của mình, cùng hợp lại làm một, loại cảm giác khoan khoái dễ chịu này sẽ làm cho người ta dễ dàng trầm luân vào trong đó, mất đi phương hướng của mình.
- Nha đầu...
Đường Phong thở dồn dập, kêu một tiếng.
- Phong ca ca, cảm ơn ngươi!
Linh Khiếp Nhan nói ra, trong giọng nói có một loại cảm động ôn hòa.
Tâm tình Đường Phong lập tức bình tĩnh trở lại, cười cười, giơ tay lên vỗ vỗ đầu nàng:
- Ta và ngươi còn phải nói cảm tạ gì chứ?
- Hi hì... Chỉ khách khí thì bỏ đi, ta ôm ca ca như vậy, ta có thể cảm giác ca ca đang nghĩ gì...
Linh Khiếp Nhan vừa nói vừa ngầng đầu lên, giảo hoạt và ranh mãnh nhìn Đường Phong.
- Không được nhìn trộm suy nghĩ trong nội tâm của ta!
Sắc mặt Đường Phong không được tự nhiên.
Linh Khiếp Nhan kiễng mũi chân, nói khẽ bên tai Đường Phong:
- Đợi ta cải tạo thân thể xong, lúc đó ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.
Sau khi nói xong, Linh Khiếp Nhan cười khanh khách, buông Đường Phong ra, giảo hoạt giống như tiểu hồ ly.
Sắc mặt Đường Phong tối sầm xuống:
- Ngươi là Vũ Mị?
- Ca ca đoán xem!
Linh Khiếp Nhan đắc ý.
Ai! Sau khi thôn phệ Vũ Mị, Linh Khiếp Nhan cũng mang theo tính xấu, lúc trước nàng vốn chính nghĩa lẫm lẫm a!
- Phong ca ca, sao ngươi lại tới đây?
Cảm thụ hoàn cảnh chung quanh một chút, Linh Khiếp Nhan cảm thấy nghi hoặc nên hỏi.
- Ah, đến tìm Hỏa Phượng có chút việc.
Đường Phong đem việc này từ đầu tới cuối nói lại cho Linh Khiếp Nhan nghe, sau đó tiếc hận nói:
- Tuy chuyện của Hắc Phượng đã được giải quyết, nhưng với nữ nhân keo kiệt kia thì cho dù ta nói gì cũng không cho hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết cả, keo kiệt muốn chết.
Linh Khiếp Nhan liền cười lên, nói:
- Không thể trách người ta, Hỏa Phượng Chi Huyết có không dễ, một giọt chính là do nàng khổ tu mười năm mới có được, lần trước cho ngươi tám giọt, chính là xem mặt mũi của Hắc Phượng, lần này ngươi vô duyên vô cớ tới tìm nàng, nàng làm sao hoàn thành tâm nguyện của ngươi chứ?
- Phong ca ca muốn hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết, là cho ta sao?
Linh Khiếp Nhan rất cảm động.
Đường Phong cũng không có phủ nhận, muốn hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết, đúng là vì việc cải tạo thân thể cho Linh Khiếp Nhan mà chuẩn bị.
- Đáng tiếc Hỏa Phượng không cần thứ gì, cho nên ta phải ở nơi này hơn mười ngày, vẫn chưa có biện pháp gì.
Đường Phong bất đắc dĩ, nếu Hỏa Phượng cần cái gì, dù có lên núi đao xuống biển lửa, Đường Phong cũng phải sẽ làm cho bằng được, để đổi lấy hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết.
- Dông dài cũng vô dụng thôi.
Linh Khiếp Nhan lắc đầu.
- Nàng là Hỏa Phượng, không cần để ý đến thời gian. Chỉ có một biện pháp, kỳ thật không phải là nàng không cần bất cứ cái gì.
- Làm sao ngươi biết?
Lời này của Đường Phong vừa ra khỏi miệng lần cẩn thận suy nghĩ, tuy trước kia Linh Khiếp Nhan chưa bao giờ tiếp xúc với Hỏa Phượng, nhưng thời điểm tinh hồn Vũ Mị phụ thể trên người Thi Thi, đã ở lại chỗ này mấy năm, nghĩ đến việc tinh hồn Vũ Mị biết được một số bí mật mà không ai biết được, mà bây giờ lại truyền thừa trong đầu Linh Khiếp Nhan.
- Bí mật này trong thiên hạ chỉ có ba người biết rõ, trừ Hỏa Phượng ra, chính là cung chủ Thiên Thánh Cung, còn lại chính là ta.
Linh Khiếp Nhan chỉ chỉ vào mũi của mình.
- Nói nhanh lên.
- Phong ca ca cũng biết là thượng cổ linh thú, tại sao lại ở chỗ này làm một con hộ cung thánh thú không?
Linh Khiếp Nhan vừa cười vừa hỏi.
- Nghe nói là có một đời cung chủ Thiên Thánh Cung đã cứu nàng một lần, Hỏa Phượng nhớ ơn và báo đáp, cho nên mới ở lại chỗ này.
Việc này vài lần trước Đường Phong đến Thiên Thánh Cung biết được trong miệng Đại hộ pháp.
- Đúng vậy, đó là lúc nàng còn bé vừa mới sinh ra không bao lâu, thực lực không phải rất mạnh, kết quả đụng phải một con linh thú cường đại khác, song phương đại chiến, Hỏa Phượng không địch lại, lực lượng bổn nguyên bị hao tổn, thiếu chút nữa tử vong. May mắn là cung chủ Thiên Thánh Cung đời đó đi ngang qua, lúc này mới cứu nàng một mạng! Tuy bây giờ nhìn nàng không có gì dị thường, nhưng trận chiến ấy đã làm bổn nguyên của nàng bị thương, lực lượng bổn nguyên của linh thú, cũng tương đương với cương tâm của nhân loại, lực lượng bổn nguyên bị hao tổn, muốn chữa trị gian nan vô cùng, qua nhiều năm như vậy Hỏa Phượng vẫn luôn tìm kiếm biện pháp tu bổ, nhưng vẫn chưa bao giờ thành công, hàng năm vào ngày cực âm, lúc đó thiên địa hàn khí phủ xuống, nàng phải thừa nhận thống khổ rất lớn. Hơn nữa... Nếu nàng bất hạnh chết đi, vô cùng có khả năng không có cách nào niết bàn trọng sinh được.
- Nghiêm trọng như vậy?
Đường Phong giật mình, Hỏa Phượng Niết Bàn, thành công trăm phần trăm, nhưng lực lượng bổn nguyên bị hao tổn, điều này ngay cả Hỏa Phượng cũng không thể bảo đảm.
- Cho nên, Phong ca ca có thể giúp nàng tu bổ lại lực lượng bổn nguyên, chỉ là hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết nàng sẽ quan tâm sao?
- Ngươi có biện pháp?
Đôi mắt Đường Phong rất mong chờ nhìn Linh Khiếp Nhan, nếu là hắn khẳng định không có biện pháp gì, nhưng Linh Khiếp Nhan đã nói ra, nhất định là đã tính trước.
- Phương pháp thì có hai, nhưng phương pháp đầu tiền cần phải luyện chế một loại đan dược đặc biệt, tài liệu không thể nào tìm kiếm. Chính là một khỏa Hỏa Phượng nội đan, đây là chuyện không có khả năng tìm được.
Linh Khiếp Nhan một câu làm cho Đường Phong xấu hổ muốn chết.
Luyện chế đan dược cấp bậc gì, lại cần tài liệu bực này chứ, một loại đan dược không biết tên lại cần tài liệu là một khỏa Hỏa Phượng nội đan mới được, dùng đầu ngón chân cũng biết đan dược này rất trân quý.
Dùng Hỏa Phượng nội đan luyện chế đan dược, bù đắp tổn thương bổn nguyên của Hỏa Phượng, chẳng khác nào mua bán vốn gốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.