Chương 852: Rời khỏi lòng đất.
Mạc Mặc
08/09/2013
Dược thi xuất hiện cuối cùng lập tức thu hút sự chú ý của râu cá trê, hắn xoay người nhìn qua, nhìn thấy Đường Phong xuất mồ hôi trán sắc mặt tái nhợt, tràn đầy nghi hoặc hỏi thăm:
- Đại thiếu, ngài bị gì thế?
Đường Phong thở phì phò, hồi phục trái tim đang cấp tốc nhảy lên, hung dữ quay đầu nhìn hắn:
- Lão thất phu, vận dụng Thiên Cơ Ấn đem các ngươi từ trong Sơn Hà Đồ phóng xuất ra, làm cho cương khí của ta hao tổn lớn, vì sao trước đó không nói chuyện này cho ta biết trước?
Râu cá trê nháy nháy con mắt, oan khuất bằng trời kêu lên:
- Đại thiếu oan uổng quá, lão phu cũng không biết sẽ phát sinh chuyện này. Dù sao lão phu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Cơ Ấn, làm sao mà biết được chuyện này chứ?
- Thật không?
Tay Đường Phong che ngực, mặt mũi đề phòng. Vừa rồi râu cá trê từ trong Sơn Hà Đồ đi ra, đột nhiên cương khí toàn thân của mình biến mất không ít, đến lúc Bạch Ngọc Long cũng đi ra, cương khí còn lại cũng bị mất sạch. Đường Phong cũng không phải kẻ ngu, suy nghĩ một chút liền đoán được nguyên do trong đó.
Muốn đem bọn họ từ trong Sơn Hà Đồ phóng xuất ra, cũng phải trả một cái giá, đó là tiêu hao cương khí, chỉ là cái giá hơi lớn!
- Đại thiếu, thực oan uổng quá, lão phu cũng không biết những chuyện này, nếu ta biết rõ, vừa rồi đã nói cho ngài nghe rồi. Đại thiếu tranh thủ thời gian khôi phục, lão phu hộ pháp cho ngài.
Râu cá trê vội vàng nói.
Đường Phong lo lắng nhất chính là việc hắn hộ pháp, cho nên mới đem ba cổ dược thi này ra đề phòng hắn. Ba cổ dược thi cũng là Linh giai, tuy chỉ là Linh giai hạ phẩm, nhưng dù sao cũng có một chút tác dụng.
Mà lúc này, Bạch Ngọc Long đang bay quanh không trung cũng bay xuống, thân thể cực lớn bao phủ lấy Đường Phong, không để lộ chút khe hở nào. Thấy vậy, Đường Phong mới an lòng, Bạch Ngọc Long là một đầu linh mạch, luận thực lực cũng có khả năng ngăn cản râu cá trê. Có nó thủ hộ, dù cho râu cá trê có mang lòng bất chính cũng phải suy nghĩ kĩ một chút.
Bị một đầu linh mạch tốt nhất bao quanh, cho dù Đường Phong không xuất La Ngọc Thạch Tâm ra, cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục. Dùng thời gian còn ngắn hơn lúc nãy, Đường Phong đã khôi phục đến đỉnh phong.
Vỗ vỗ Bạch Ngọc Long, ý bảo nó tản thân thể đang bao phủ mình ra, Đường Phong đi ra. Râu cá trê đang đi tới đi lui trong đại sảnh trống trải, xem bộ dáng nghẹn khuất hơn một ngàn năm thật sự không nhẹ, dù không ra khỏi lòng đất, hắn cũng biến nơi này thành nơi du ngoạn.
Đem ba bộ dược thi thu vào trong Mị Ảnh không gian, râu cá trê vội vàng chạy đến bên người Đường Phong, mở miệng nói:
- Đại thiếu, chúng ta đi lên đi, ở đây không có bầu trời, thật sự làm cho người ta phiền muộn.
- Ngươi biết làm thế nào đi lên sao?
Đường Phong hỏi, lúc hắn đi vào là theo cát chảy mà rơi xuống, hiện tại ngẩng đầu nhìn lên, căn bản không nhìn thấy lối ra ở đâu.
- Không biết. Nhưng chúng ta chỉ cần cưỡi Tiểu Bạch, bảo nó xông lên là được.
Râu cá trê chỉ chỉ Bạch Ngọc Long bên cạnh.
Tuy phương pháp này hơi bạo lực, nhưng lại rất hữu dụng.
Đường Phong nghe vậy gật đầu, đi đến bên cạnh Sơn Hà Đồ, thu nó vào tay, sau đó cùng râu cá trê nhảy lên người Bạch Ngọc Long, tâm niệm vừa động, Bạch Ngọc Long rống một tiếng, thân thể bay lên.
Bạch Ngọc Long nãy giờ đều bay vòng quanh trong đại sảnh, lúc này ngẩn đầu rồng lên, giống như một mũi tên đang bay, dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên trên.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Bạch Ngọc Long đã đụng đến đỉnh đại điện, một tiếng nổ vang vang lên, đỉnh đại điện giống như tờ giấy, bị Bạch Ngọc Long xé rách.
Cát bụi phô thiên cái địa từ phía trên rơi xuống, Đường Phong cùng râu cá trê vận hộ thân cương khí toàn thân, ngăn cản cát bụi này ở bên ngoài.
Bạch Ngọc Long đi xuyên cát bụi, giống như cá gặp nước, đất cát cứng rắn cũng không thể ngăn cản được bước tiến của nó mảy may, sau mười tức, đột nhiên trong mắt xuất hiện ánh sáng chói lóa, Bạch Ngọc Long ngửa đầu phấn chấn gầm rú, râu cá trê cũng là hưng phấn vô cùng:
- Đã đi ra, lão phu rốt cục cũng được thấy ánh mặt trời.
Trong âm thanh của hắn tràn đầy kích động và cảm khái, thâm chí trong âm thanh còn mang theo một tia rung động.
Đứng trên lưng Bạch Ngọc Long, Đường Phong cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy dưới kia hình thành một vòng xoáy cát chảy cực lớn, đất cát trong phương viên mười dặm, đều đang chuyển động, tràng diện lúc này vô cùng đồ sộ phách lệ.
Bạch Ngọc Long không ngừng xoay vòng trên không trung, Đường Phong không ngăn cản nó, nó cũng giống như râu cá trê, bị phong ấn trong Sơn Hà Đồ thời gian quá lâu, cũng có nhu cầu cấp bách phát tiết hưng phấn và vui sướng trong nội tâm.
- Ầm ầm...
Âm thanh rung động trên mặt đất vẫn chưa đình chỉ, đưa mắt nhìn xuống, thấy mặt đất phía dưới giống như bị lõm xuống vài phần.
Sau nửa canh giờ, vòng xoáy cát chảy dưới mặt đất chậm rãi biến mất, nhưng đất cát trong phương viên mười dặm, lại thấp hơn những nơi khác một mảng lớn.
Thế giới dưới lòng đất, đã vĩnh viễn bị chôn vùi trong cát.
Nhưng như vậy cũng tốt, đầu linh mạch trong lòng đất không tốt lắm, chỉ là một phụ mạch mà thôi, Đường Phong cũng không có ý định khai thác nó, cho nó ở chỗ này chậm rãi tụ tập thiên địa linh khí, chậm rãi phát triển, cho nó cung cấp linh khí liên tục cho Bạch Đế Bí Cảnh.
Vỗ vỗ Bạch Ngọc Long, tâm niệm Đường Phong vừa động, bảo nó chậm rãi đáp xuống.
Hạ xuống mặt đất, Đường Phong nhìn râu cá trê đang hưng phấn, chế nhạo một tiếng nói:
- Ta còn tưởng thừa dịp này để chạy trốn chứ.
Râu cá trê ngượng ngập cười một tiếng nói:
- Đại thiếu nói giỡn, lão phu bị Thiên Cơ Tử dùng trận pháp giết chết, lấy cương khí và tính mạng làm vật dẫn, hình thành nên Sơn Hà Đồ, cho nên hiện giờ lão phu và Sơn Hà Đồ cùng một nhịp thở, không thể rời khỏi nó quá xa, nếu không nhất định hồn phi phách tán.
- Thì ra là thế.
Đường Phong kỳ quái vì sao hắn chưa ly khai, nguyên lai là có nguyên nhân trong đó. Thời điểm vừa ly khai thế giới dưới lòng đất, hắn vẫn luôn phòng bị lão thất phu này.
- Ngàn năm không xuất thế, thế đạo đã đại biến rồi.
Râu cá trê nhìn sa mạc bát ngát phía dưới, không khỏi cảm khái một tiếng.
Đường Phong không để ý đến hắn, chỉ nhìn vào Sơn Hà Đồ trong tay mình, bức cổ họa này dài vài chục trượng, giờ phút này bị hắn cuốn lại. Trước đây nghĩ rằng tìm kiếm được linh mạch đã là thu hoạch lớn, hiện tại chẳng những tìm được linh mạch, còn thu hoạch được mấy ngàn khối linh thạch, lại có thêm bảo bối như Sơn Hà Đồ.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, những thu hoạch này vẫn chưa là gì.
Bạch Ngọc Long là một đầu sinh mạch phẩm chất thượng thừa, nó có thể tùy lúc trở lại Sơn Hà Đồ, điều này có ý nghĩa là bất cứ lúc nào mình cũng mang theo một đầu linh mạch bên người.
- Ha ha ha...
Nghĩ đến đây, Đường Phong nhịn không được cất tiếng cười to.
- Đại thiếu, ngài bị gì thế?
Đường Phong thở phì phò, hồi phục trái tim đang cấp tốc nhảy lên, hung dữ quay đầu nhìn hắn:
- Lão thất phu, vận dụng Thiên Cơ Ấn đem các ngươi từ trong Sơn Hà Đồ phóng xuất ra, làm cho cương khí của ta hao tổn lớn, vì sao trước đó không nói chuyện này cho ta biết trước?
Râu cá trê nháy nháy con mắt, oan khuất bằng trời kêu lên:
- Đại thiếu oan uổng quá, lão phu cũng không biết sẽ phát sinh chuyện này. Dù sao lão phu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Cơ Ấn, làm sao mà biết được chuyện này chứ?
- Thật không?
Tay Đường Phong che ngực, mặt mũi đề phòng. Vừa rồi râu cá trê từ trong Sơn Hà Đồ đi ra, đột nhiên cương khí toàn thân của mình biến mất không ít, đến lúc Bạch Ngọc Long cũng đi ra, cương khí còn lại cũng bị mất sạch. Đường Phong cũng không phải kẻ ngu, suy nghĩ một chút liền đoán được nguyên do trong đó.
Muốn đem bọn họ từ trong Sơn Hà Đồ phóng xuất ra, cũng phải trả một cái giá, đó là tiêu hao cương khí, chỉ là cái giá hơi lớn!
- Đại thiếu, thực oan uổng quá, lão phu cũng không biết những chuyện này, nếu ta biết rõ, vừa rồi đã nói cho ngài nghe rồi. Đại thiếu tranh thủ thời gian khôi phục, lão phu hộ pháp cho ngài.
Râu cá trê vội vàng nói.
Đường Phong lo lắng nhất chính là việc hắn hộ pháp, cho nên mới đem ba cổ dược thi này ra đề phòng hắn. Ba cổ dược thi cũng là Linh giai, tuy chỉ là Linh giai hạ phẩm, nhưng dù sao cũng có một chút tác dụng.
Mà lúc này, Bạch Ngọc Long đang bay quanh không trung cũng bay xuống, thân thể cực lớn bao phủ lấy Đường Phong, không để lộ chút khe hở nào. Thấy vậy, Đường Phong mới an lòng, Bạch Ngọc Long là một đầu linh mạch, luận thực lực cũng có khả năng ngăn cản râu cá trê. Có nó thủ hộ, dù cho râu cá trê có mang lòng bất chính cũng phải suy nghĩ kĩ một chút.
Bị một đầu linh mạch tốt nhất bao quanh, cho dù Đường Phong không xuất La Ngọc Thạch Tâm ra, cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục. Dùng thời gian còn ngắn hơn lúc nãy, Đường Phong đã khôi phục đến đỉnh phong.
Vỗ vỗ Bạch Ngọc Long, ý bảo nó tản thân thể đang bao phủ mình ra, Đường Phong đi ra. Râu cá trê đang đi tới đi lui trong đại sảnh trống trải, xem bộ dáng nghẹn khuất hơn một ngàn năm thật sự không nhẹ, dù không ra khỏi lòng đất, hắn cũng biến nơi này thành nơi du ngoạn.
Đem ba bộ dược thi thu vào trong Mị Ảnh không gian, râu cá trê vội vàng chạy đến bên người Đường Phong, mở miệng nói:
- Đại thiếu, chúng ta đi lên đi, ở đây không có bầu trời, thật sự làm cho người ta phiền muộn.
- Ngươi biết làm thế nào đi lên sao?
Đường Phong hỏi, lúc hắn đi vào là theo cát chảy mà rơi xuống, hiện tại ngẩng đầu nhìn lên, căn bản không nhìn thấy lối ra ở đâu.
- Không biết. Nhưng chúng ta chỉ cần cưỡi Tiểu Bạch, bảo nó xông lên là được.
Râu cá trê chỉ chỉ Bạch Ngọc Long bên cạnh.
Tuy phương pháp này hơi bạo lực, nhưng lại rất hữu dụng.
Đường Phong nghe vậy gật đầu, đi đến bên cạnh Sơn Hà Đồ, thu nó vào tay, sau đó cùng râu cá trê nhảy lên người Bạch Ngọc Long, tâm niệm vừa động, Bạch Ngọc Long rống một tiếng, thân thể bay lên.
Bạch Ngọc Long nãy giờ đều bay vòng quanh trong đại sảnh, lúc này ngẩn đầu rồng lên, giống như một mũi tên đang bay, dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên trên.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Bạch Ngọc Long đã đụng đến đỉnh đại điện, một tiếng nổ vang vang lên, đỉnh đại điện giống như tờ giấy, bị Bạch Ngọc Long xé rách.
Cát bụi phô thiên cái địa từ phía trên rơi xuống, Đường Phong cùng râu cá trê vận hộ thân cương khí toàn thân, ngăn cản cát bụi này ở bên ngoài.
Bạch Ngọc Long đi xuyên cát bụi, giống như cá gặp nước, đất cát cứng rắn cũng không thể ngăn cản được bước tiến của nó mảy may, sau mười tức, đột nhiên trong mắt xuất hiện ánh sáng chói lóa, Bạch Ngọc Long ngửa đầu phấn chấn gầm rú, râu cá trê cũng là hưng phấn vô cùng:
- Đã đi ra, lão phu rốt cục cũng được thấy ánh mặt trời.
Trong âm thanh của hắn tràn đầy kích động và cảm khái, thâm chí trong âm thanh còn mang theo một tia rung động.
Đứng trên lưng Bạch Ngọc Long, Đường Phong cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy dưới kia hình thành một vòng xoáy cát chảy cực lớn, đất cát trong phương viên mười dặm, đều đang chuyển động, tràng diện lúc này vô cùng đồ sộ phách lệ.
Bạch Ngọc Long không ngừng xoay vòng trên không trung, Đường Phong không ngăn cản nó, nó cũng giống như râu cá trê, bị phong ấn trong Sơn Hà Đồ thời gian quá lâu, cũng có nhu cầu cấp bách phát tiết hưng phấn và vui sướng trong nội tâm.
- Ầm ầm...
Âm thanh rung động trên mặt đất vẫn chưa đình chỉ, đưa mắt nhìn xuống, thấy mặt đất phía dưới giống như bị lõm xuống vài phần.
Sau nửa canh giờ, vòng xoáy cát chảy dưới mặt đất chậm rãi biến mất, nhưng đất cát trong phương viên mười dặm, lại thấp hơn những nơi khác một mảng lớn.
Thế giới dưới lòng đất, đã vĩnh viễn bị chôn vùi trong cát.
Nhưng như vậy cũng tốt, đầu linh mạch trong lòng đất không tốt lắm, chỉ là một phụ mạch mà thôi, Đường Phong cũng không có ý định khai thác nó, cho nó ở chỗ này chậm rãi tụ tập thiên địa linh khí, chậm rãi phát triển, cho nó cung cấp linh khí liên tục cho Bạch Đế Bí Cảnh.
Vỗ vỗ Bạch Ngọc Long, tâm niệm Đường Phong vừa động, bảo nó chậm rãi đáp xuống.
Hạ xuống mặt đất, Đường Phong nhìn râu cá trê đang hưng phấn, chế nhạo một tiếng nói:
- Ta còn tưởng thừa dịp này để chạy trốn chứ.
Râu cá trê ngượng ngập cười một tiếng nói:
- Đại thiếu nói giỡn, lão phu bị Thiên Cơ Tử dùng trận pháp giết chết, lấy cương khí và tính mạng làm vật dẫn, hình thành nên Sơn Hà Đồ, cho nên hiện giờ lão phu và Sơn Hà Đồ cùng một nhịp thở, không thể rời khỏi nó quá xa, nếu không nhất định hồn phi phách tán.
- Thì ra là thế.
Đường Phong kỳ quái vì sao hắn chưa ly khai, nguyên lai là có nguyên nhân trong đó. Thời điểm vừa ly khai thế giới dưới lòng đất, hắn vẫn luôn phòng bị lão thất phu này.
- Ngàn năm không xuất thế, thế đạo đã đại biến rồi.
Râu cá trê nhìn sa mạc bát ngát phía dưới, không khỏi cảm khái một tiếng.
Đường Phong không để ý đến hắn, chỉ nhìn vào Sơn Hà Đồ trong tay mình, bức cổ họa này dài vài chục trượng, giờ phút này bị hắn cuốn lại. Trước đây nghĩ rằng tìm kiếm được linh mạch đã là thu hoạch lớn, hiện tại chẳng những tìm được linh mạch, còn thu hoạch được mấy ngàn khối linh thạch, lại có thêm bảo bối như Sơn Hà Đồ.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, những thu hoạch này vẫn chưa là gì.
Bạch Ngọc Long là một đầu sinh mạch phẩm chất thượng thừa, nó có thể tùy lúc trở lại Sơn Hà Đồ, điều này có ý nghĩa là bất cứ lúc nào mình cũng mang theo một đầu linh mạch bên người.
- Ha ha ha...
Nghĩ đến đây, Đường Phong nhịn không được cất tiếng cười to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.