Vô Thường

Chương 802: Ta tỉnh

Mạc Mặc

07/09/2013

Sau khi Trang Vô Lượng biến mất trong ánh sáng màu đỏ, Đường Phong mới đi vào. Hình ảnh trước mắt hoa lên, sau khi khôi phục lại Đường Phong phát hiện mình đã tiến vào một thế giới khác.

Thế giới này nhìn có vẻ không bất đồng gì với thế giới bên ngoài, nhưng trong không khí có một hương vị quỷ dị, mây đen đen kịch che lắp ánh mặt trời, căn bản không thể nhìn thấy chút ánh sáng mặt trời nào, thảm thực vật chung quanh thê lương đến cực điểm.

Cảm giác rất quen thuộc... Thiếu chút nữa Đường Phong cho rằng mình đã đi vào Quỷ Môn Quan, một cảm giác lạnh lẽo từ đầu đến chân xuất hiện, làm cho người ta bất tri bất giác rùng mình một cái.

Nhưng khi tiến vào nơi này, Đường Phong đã khôi phục lại bộ dáng của thân thể, giống như thân thể thật sự.

- Đến đây.

Trang Tú Tú thấp giọng cảnh báo, không đợi Đường Phong thích ứng, giương mắt xem xét, cách đó không xa có một tên ma quái mặt xanh đi tới.

Bộ dáng của những thứ này giống hệt như huyễn trận trong Vạn Ma Quật mà Đường Phong nhìn thấy, tướng mạo làm cho ngươi ta sợ hãi, âm thanh như bạch nha, thể trạng cường tráng đến cực điểm, trên tay của ma quái này cầm một thanh trường kiếm, nhìn lại chẳng có chút ra bộ dạng gì cả.

Thân thể của tên ma quái này mặc một bộ quần áo giống nhau, nếu không phải gương mặt khủng bố đến cực điểm, Đường Phong sẽ cho rằng đây là một con người.

- Đến tốt!

Trang Vô Lượng cười lớn một tiếng, tay run lên, liền xuất hiện một thanh trường kiếm.

Hồn phách cũng có thể chiến đấu, trong Vạn Ma Quật lịch lãm rèn luyện, chính là hồn phách không ngừng chiến đấu, gia tăng cường độ hồn phách. Đây không phải lần đầu Trang Vô Lượng tiến vào đây, đối phó những ma quái này rất có tâm đắc. Trường kiếm trong tay hắn, là dùng lực lượng hồn phách ngưng luyện ra.

Đường Phong dùng thần thức cảm ứng một chút, phát hiện ma quái trước mặt có cương khí chấn động, hơn nữa thực lực không thấp, ước chừng trình độ đạt tới Thiên giai trung phẩm.

Thiên giai Trung phẩm, bất kỳ ai trong ba người Đường Phong cũng có thể đối phó rất đơn giản. Nhưng hiện tại ba người dùng phương thức hồn phách xuất khiếu tiến vào đây, cho nên không thể xuất toàn lực, chỉ có thể dựa vào lực lượng hồn phách chiến đấu, thực lực hiện giờ của ba người đã giảm đi rất nhiều, không nghĩ tới, nói không chừng hôm nay sẽ ăn đau khổ trong tay tên ma quái Thiên giai trung phẩm này.

Sau khi Trang Vô Lượng quát một tiếng liền lao về phía tên ma quái này, Trang Tú Tú thấp giọng mắng một câu ngu ngốc, nhưng cũng phải tiến lên trợ trận.

Dù sao nàng cũng là người Trang gia, không thể trơ mắt nhìn Trang Vô Lượng chết.

Đường Phong cũng vận dụng bộ pháp chạy tới, nửa đường liền dùng lực lượng hồn phách ngưng luyện ra một thanh trường kiếm.

Khi Trang Vô Lượng vọt tới động thủ với đám ma quái, tên ma quái kia lại giật mình kinh ngạc, hắn không hiểu tại sao Trang Vô Lượng lại công kích hắn, vừa ngăn cản vừa mở miệng hỏi:

- Các vị bằng hữu, tại sao công kích ta?

Lần này đến phiên Đường Phong giật mình. Tên ma quái kia đang nói chuyện, vẻ mặt vô tội của hắn rất chân thật, nhìn qua chẳng khác nhân loại chút nào.

Đây không phải là người chứ? Động tác của Đường Phong chậm dần, cẩn thận đánh giá tên ma quái trước mặt, chỉ cảm thấy ngoài khuôn mặt làm cho người ta sợ hãi của hắn, vô luận quần áo, bội kiếm, hay động tác, khẩu khí, không khác gì so với nhân loại.

Đường Phong lưu thủ, nhưng Trang Vô Lượng lại không lưu thủ, công kích càng mạnh thêm, tên ma quái đáng thương này dưới sự liên thủ của ba người không có lực hoàn thủ, trên người nhanh chóng xuất hiện không ít vết thương.

Đau đớn làm cho hắn rất căm tức, há miệng nổi giận mắng:

- Thực sự cho rằng ta dễ khi dễ sao?

Một tiếng quát lớn, động tác tấn công của tên ma quái kia tăng lên nhiều, cương khí toàn thân gào thét, đem ba người Đường Phong bức lui. Đường Phong buồn bực muốn chết, chỉ có thể vận dụng lực lượng hồn phách để tác chiến, cảm giác vô cùng bó tay bó chân. Nhưng đây là biện pháp tốt nhất để rèn luyện hồn phách.

Không bao lâu, cục diện với tên ma quái là hòa nhau, tuy chịu một chút vết thương nhỏ, trường kiếm vung lên, bức lui ba người, lạnh lùng nói:

- Không nên tiếp tục dây dưa nữa, nếu không kiếm của ta sẽ không lưu người!

Tên ma quái này nói một câu ngoan thoại, hắn liền quay người nhanh chóng rời đi.

Ba người Đường Phong chỉ có thể trơ mắt nhìn, Trang Vô Lượng rục rịch, nhưng suy nghĩ một chút liền không động thủ nữa, vừa rồi hắn biết tên ma quái này không dễ chơi, vốn định ở trước mặt Trang Tú Tú thể hiện một chút, tìm chút uy phong, không nghĩ tới lại đá phải cục sắt, xấu hổ rất nhiều.

Sau khi tên ma quái kia rời đi, Đường Phong nhịn không được, mở miệng hỏi:

- Tú Tú, đây là địa phương nào?

- Ta cũng không biết, Trang gia ta chỉ biết đi đến cuối cùng của Vạn Ma Quật sẽ vào được chỗ này.

Trang Tú Tu lắc đầu.

- Vừa rồi là người hay ma quái?

Đường Phong chỉ về phương hướng mà tên ma quái kia rời đi.

- Đương nhiên là ma quái.

Trang Vô Lượng vượt lên trước đáp.

- Đường huynh đến tận bây giờ có gặp qua ai có khuôn mặt dọa người như hắn chưa? Vừa nhìn đã biết không phải là vật gì tốt.

- Tại sao ma quái lại biết nói tiếng người, tại sao biết sử dụng kiếm pháp? Hơn nữa, nếu hắn là ma quái, vừa nhìn thấy sẽ cho rằng chúng ta là dị loại, nhưng các ngươi nhìn thấy ánh mắt hắn, khi nhìn thấy chúng ta hắn không kinh ngạc chút nào, giống như nhìn thấy đồng loại.



Đường Phong liên tiếp đặt câu hỏi, đều này làm cho Trang Vô Lượng há hốc mồm, nhưng không biết trả lời thế nào.

Cẩn thận tưởng tượng, Trang Tú Tú cảm thấy có chút không đúng. Thời điểm lần đầu tiên mình nhìn thấy ma quái là giật mình, thời điểm ma quái nhìn thấy bọn họ, căn bản không có chút phản ứng nào, giống như nhìn thấy đồng loại.

- Những vấn đề này ta cũng không biết.

Trang Tú Tú lắc đầu:

- Đây chẳng qua là chỗ lịch lãm rèn luyện đệ tử của Trang gia chúng ta mà thôi.

Đường Phong cau mày, trong nhất thời nghĩ mãi cũng không thông, Trang gia người ta chiếm giữ nơi này đã mấy trăm năm còn không biết, mình mới tới có thể biết rõ sao? Lại nói nơi này là nơi lịch lãm rèn luyện, mình chỉ cần rèn luyện tăng cường độ hồn phách là xong.

- Tiếp tục đi thôi. Nơi này là dã ngoại hoang vu, rất khó đụng phải ma quái, tìm căn cứ của tên ma quái lúc nãy đi.

Trang Tú Tú hô.

Đường Phong vội vàng đuổi kịp, Trang Vô Lượng cũng thế.

Đi mới được vài bước, Trang Tú Tú đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Trang Vô Lượng, mở miệng nói:

- Trang Vô Lượng, trước khi tiến vào Vạn Ma Quật ta đã nói với ngươi, sau khi tiến vào liền tách ra, ngươi còn đi theo ta làm gì?

Trang Vô lượng ưỡn ngực nghiêm mặt cười cười:

- Không nên nói thế, lời này của ngươi không đúng, đường là của chung, tất cả đều có thể đi, trùng hợp là ta cũng đi cùng hướng, làm sao lại nói là ta đi theo ngươi chứ?

Trang Tú Tú hít sâu một hơi, đè lửa giận trong lòng xuống, cầm tay Đường Phong kéo đi.

Thấy cử động thân mật của hai người Trang Vô Lượng giận dữ. Đúng vào lúc này, sau lưng bọn họ truyền đến tiếng động khác thường, bọn họ kinh hãi quay đầu lại, thấy sau lưng cách đó không xa là một người mặc quần áo màu trắng như tuyết, đầu tóc bạc, dáng người cao gầy, là một nữ tử có khuôn mặt lãnh diễm ẩn ẩn mang theo một tia băng thanh ngọc khiết.

Dung mạo nữ tử này xinh đẹp đến cực điểm, kết hợp với khí chất lạnh như băng, ba người nhìn thấy đều ngẩn ngơ.

Quá quen mắt!

Đường Phong nghĩ thầm.

Trang Tú Tú tự biết mình là mỹ nữ, nhưng khi so sánh với nữ tử trước mặt này, nàng biết mình không cùng cấp bậc, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.

Duy chỉ có Trang Vô Lượng, hai mắt bắn ra tinh quang, hô to một tiếng:

- Con ma quái này rất đặc biệt, bổn thiếu gia bắt nàng lại, hảo hảo thẩm vấn một phen!

Trang Vô Lượng đã vứt bỏ hai người kia ra khỏi đầu, ma quái mà hắn nhìn thấy đều có mặt xanh nanh vàng, bây giờ xuất hiện một con đặc biệt như vậy, trong lòng hắn sinh tò mò và nghi hoặc.

Trang Vô Lượng không phải ngu ngốc, vừa rồi trước mặt Trang Tú Tú bị mất mặt, lần này cố ý tra xét cảnh giới của nữ tử này một cái, lập tức vui mừng quá đổi, nàng không có chút cương khí chấn động nào, điều này nói lên nàng không có chút thực lực nào.

Bất kể nàng là người hay là ma quái, nữ tử xinh đẹp như vậy, nếu có thể bắt nàng mang về, cuộc sống sau này sẽ rất tốt đẹp. Trong nội tâm Trang Vô Lượng nghĩ vậy, ra tay rất nghiêm túc, trực tiếp lao về phía nữ tử.

Nữ tử hết nhìn đông tới nhìn tây, sau khi nhìn thấy Đường Phong liền tươi cười như hoa, bộ dáng cự người ngàn dặm trước kia biến mất không thấy đâu.

Nụ cười này, như Bách Hợp nở hoa, Trang Vô Lượng nhìn thấy há hốc mồm.

Trong lúc đó, dáng tươi cười trên mặt nữ tử thu lại, trở nên đằng đằng sát khí, nhìn về phía Trang Vô Lượng, bàn tay trắng nõn vung lên.

Một bàn tay lăng không đánh tới, Trang Vô Lượng còn đang đắm chìm trong nụ cười câu hồn đoạt phách kia, lúc kịp phản ứng thì đã muộn.

Một tiếng gào thảm thiết vang lên, thân thể Trang Vô Lượng như một tờ giấy, bay giữa không trung, trường kiếm trên tay biến mất không thấy.

Đường Phong cùng Trang Tú Tú nhìn thấy liền há hốc mồm, thời điểm nhìn thấy nữ tử hai người đã tra xét một lần, cũng giống như Trang Vô Lượng, bọn họ không phát hiện dấu vết tu luyện nào, nhưng chiêu thức vừa rồi, những suy đoán lúc đầu của Đường Phong lập tức biến mất.

Nữ nhân này là cao thủ! Hơn nữa là siêu cấp cao thủ!

- Tú Tú, chạy nhanh lên!

Thần sắc Trang Vô Lượng vô cùng uể oải, trong miệng phát ra tiếng dặn dò Tú Tú, thân thể hắn hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không còn gì nữa.

Lần này, Trang Vô Lượng bị trọng thương, nếu không mất nửa năm hay một năm tu dưỡng thì không thể hồi phục. Đây là nơi lịch lãm rèn luyện, tuy có thể rèn luyện cường độ hồn phách, nhưng nếu bị thương, hậu quả rất nghiêm trọng, dù sao muốn vào đây thì phải hồn phách xuất khiếu, nếu bị thương thì không phải là ngoại thương, mà sẽ tổn thương tới hồn phách.

- Chạy trốn ngược lại rất nhanh!

Tuy nữ tử không biết Trang Vô Lượng làm cách nào để biến mất, nhưng sắc mặt lại không thay đổi gì, chỉ tức giận cắn cắn bờ môi đỏ thẫm, có chút không cam lòng.

- Nếu rơi vào tay ta, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!

Đường Phong nuốt nước miếng, đem Trang Tú Tú bảo hộ sau lưng, cảnh giác nhìn nữ tử trước mặt. Hiện tại chỉ có thể vận dụng lực lượng hồn phách, hắn không nắm chắc sẽ đánh thắng nữ tử này.

Nữ tử nâng đôi mắt như tranh vẽ lên, liếc mắt nhìn Đường Phong, vốn trên mặt còn có chút tươi cười, nhưng khi thấy Đường Phong giống như gà mái che chở Trang Tú Tú, sắc mặt phát lạnh, trong đôi mắt bắn ra một chút sát cơ.



Dù trốn ở sau lưng Đường Phong, Trang Tú Tú cảm giác được, đôi mắt kia đang nhìn nàng.

Thời gian dần qua, nữ tử thu liễm địch ý, lại nhìn Đường Phong, bộ dáng xinh đẹp tươi cười, ôn nhu nói:

- Ta tỉnh.

- Ân?

Đường Phong híp mắt đánh giá đối phương, trong nội tâm nghi hoặc khó hiểu.

- Ta tỉnh rồi!

Nữ tử làm nũng dậm chân một cái, nương theo giọng nói kia, Đường Phong giật nảy mình, hắn đã minh bạch vì sao mà nữ tử này lại quen thuộc đến thế.

- Ngươi...

Cái cằm Đường Phong thiếu chút nữa rớt xuống đất.

- Là ta nè Phong ca ca, là ta!

Nữ tử dùng ngón tay trắng nõn như hành tây non chỉ vào mũi.

- Ngươi...

Đường Phong vẫn không thể tin vào chuyện trước mặt, một câu nguyên lành cũng không nói ra được.

- Nhận ra sao?

Sắc mặt nữ tử vui vẻ, nhưng khuôn mặt lại biến thành âm lãnh.

- Tại sao Phong ca ca lại che chở cho nàng? Gọi nàng đi ra, nếu không ta sẽ cào nát mặt nàng!

- Nha đầu?

Đường Phong không xác định hỏi một câu.

Nữ tử gật đầu như gà con mổ thóc.

- Ngươi vốn không có lớn như vậy...

Đường Phong khoa tay múa chân một cái.

- Tại sao bây giờ lại lớn như vậy?

Đường Phong làm một động tác tả đường cong nồi lõm rất khoa trương.

- Đẹp không?

Nữ tử quay người, đem bộ dáng hoàn mỹ bạo lộ trước mặt Đường Phong, kiều đồn căng mọng, ngực tròn trịa trắng nõn và lớn, mắt đẹp như thu thủy, lúc chuyển động tóc trắng như tuyết trên đầu nàng giống như những tinh tinh nhảy múa trong tuyết.

- Đẹp, nhưng ta vẫn chưa kịp thích ứng.

Đường Phong thành khẩn đáp.

Linh Khiếp Nhan! Nữ tử trước mặt chính là Linh Khiếp Nhan! Trước kia chẳng xê xích với tiểu Manh Manh bao nhiêu, bây giờ biến thành một đại cô nương, trong nhất thời Đường Phong không thích ứng. Trước và sau khác nhau quá lớn.

- Làm sao ngươi biến thành bộ dáng như bây giờ?

Đường Phong cười khổ không thôi.

- Ah, là tự nghĩ ra, hơn nữa đây là bộ dáng vốn có của ta!

Linh Khiếp Nhan giải thích nói.

Trong lòng Đường Phong chết lặng, trước đây Linh Khiếp Nhan do hai sợi tinh hồn dung hợp thành, sau khi thôn phệ kiếm linh của Âu Dương Vũ, hiện tại biến thành bốn sợi. Lần này không chỉ thực lực của nàng gia tăng, bây giờ biến thành bộ dạng như vậy.

Trách không được vừa rồi nhìn có chút quen mắt.

Dù thân thể biến hóa thế nào, trên dung mạo vẫn còn dấu vết quen thuộc.

- Đường Phong, nàng là ai?

Trang Tú Tú từ sau lưng Đường Phong đi tới, nhìn Linh Khiếp Nhan từ trên xuống dưới, có chút địch ý hỏi thăm.

Vừa rồi Đường Phong và Linh Khiếp Nhan đối thoại đều lọt vào tai nàng, cho nên nàng đoán được nữ nhân này có quan hệ sâu xa với Đường Phong, mấy vị phu nhân của Đường Phong nàng đều gặp qua, nhưng người trước mắt này nàng chưa gặp bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook