Vô Thường

Chương 789: Tại sao lại cứu ta?

Mạc Mặc

07/09/2013

Đường Phong biết rõ những điều này, cho nên sẽ không chán ghét nàng như những người khác, mỗi người đều có con đường sống của mình, con đường sống của Chung Lộ cho dù có dơ bẩn một chút, nhưng cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi.

- Khóc cái gì mà khóc?

Đường Phong xụ mặt quản mắng một tiếng:

- Còn khóc nữa thì ta sẽ mặc kệ ngươi.

Hắn thực sự không có thói quen an ủi nữ nhân, chỉ có thể dọa nạt một phen.

- Oa......

Chung Lộ khóc càng thêm bi thảm rất nhiều, khóc lóc om sòm và đập đập hai chân thon dài lên mặt đất làm một mảnh bụi nổi lên bốn phía. Nhìn dáng dấp của nàng, đâu còn phong độ của một cao thủ Thiên Giai? Rõ ràng giống như một hài tử bị ăn hiếp thì đúng hơn.

Đường Phong cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhanh chóng ăn hết thực vật trên tay, đi tới bên cạnh Chung Lộ dùng sức gõ vào đầu nàng:

- Rốt cuộc khóc cái gì? Nói cho ca ca nghe một chút...

- Ta lớn hơn ngươi, ngươi phải gọi tỷ!

Chung Lộ mở ra hai mi mắt vẫn ướt nhèm, nói một câu, nói xong lại nhắm mắt tiếp tục khóc, hai mắt giống như hồ chứa nước vậy.

- Kháo!

Đường Phong phiền chết, đến lúc nào rồi mà còn nghĩ đến cách xưng hô này nọ, nữ nhân quả nhiên không thể nói lý lẽ, giữa lúc Đường Phong không biết phải làm gì với nàng, thôi để nàng tự sinh tự diệt, đột nhiên Chung Lộ lại nhảy lên, gắt gao ôm lấy một cánh tay Đường Phong đưa vào miệng cắn, hai tay còn không ngừng vuốt ngực Đường Phong.

Không có chút sức lực nào, ở dưới Vân Hải Chi Nhai, cương khí toàn thân Chung Lộ bị phong tỏa, không thể sử dụng, nàng đâu có thể tạo thành thương tổn gì với Đường Phong.

- Vì sao muốn cứu ta? Vì sao không để cho ta chết! Vì sao muốn cứu ta?

Chung Lộ cắn chặt cổ tay Đường Phong không chịu buông tha, liên tiếp những câu hỏi vì sao được đặt ra.

Đường Phong sửng sốt một chút, lúc này mới hiểu được cũng không phải Chung Lộ trượt chân rơi xuống, mà là cố ý tự tử.

Đây là vì sao? Đường Phong thực sự không hiểu, ngay cả Chung gia bị diệt tộc, nhưng mà căn cứ những chuyện mà bọn họ làm cho Chung Lộ, căn bản nàng không có chút nào yêu thương, có lẽ chỉ là phẫn nộ, bởi vì Chung gia bị diệt tộc mà không có chỗ sống, phải tự tử? Lý do này quá vô lý rồi.

Đối mặt với một nữ nhân coi thường mạng sống của mình, Đường Phong làm sao nỡ bỏ ra?

Chung Lộ không vận dụng cương khí, cắn cả hàm răng vào tay Đường Phong, nếu là người khác, chắc chắn khẳng định sẽ vả nàng rơi răng ra rồi.

- Vì sao muốn cứu ta... Huhu..

Khóe miệng Chung Lộ chảy ra cả nước miếng, mơ hồ chất vấn, hai tay mạnh mẽ đấm vào ngực Đường Phong, cả người Đường Phong đều bị nàng đặt dưới thân, nàng còn cưỡi lên hông hắn la hét om sòm.

- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai? Thấy ngươi ngã xuống bất tri bất giác ta liền nhảy theo, chờ đến lúc hối hận cũng đã muộn.

Đường Phong ăn ngay nói thật, vừa rồi nhìn thấy Chung Lộ ở cửa động, thật đúng là hắn chưa kịp nghĩ gì, phản ứng của thân thể vượt ra khỏi tư duy của bộ não.

Chung Lộ không khỏi ngây ngẩn cả người, ngừng đấm, ngừng khóc, ngây ngốc nhìn Đường Phong.

- Ngươi là chó hay sao? Nhanh thả tay thiếu gia ra, không thì đừng trách ta không khách khí.

Đường Phong lay động cổ tay của mình, cũng không dám làm quá.

Khóe miệng Chung Lộ nhếch lên chuẩn bị khóc.

- Đây, ngươi cắn đi, vĩnh viễn cũng đừng buông ra!

Đường Phong thấy phiền toái nhất là nữ nhân sướt mướt, không phải thêm mấy dấu răng sao?

Dù sao đi nữa cũng không phải thương thế gì nặng lắm.

Nhưng chưa từng nghĩ đến, lời này vừa nói xong thì Chung Lộ lại buông lỏng ra, bất quá một khắc sau lại xảy ra một chuyện khiến Đường Phong cứng lưỡi.

Thân thể Chung Lộ cúi xuống, hai tay cầm lấy cánh tay Đường Phong, môi đỏ mọng hôn về phía môi Đường Phong.

Đường Phong theo phản xạ có điều kiện quay đầu ra, Chung Lộ cũng không có buông tha, hôn vào trên cổ Đường Phong.

- Ngứa quá!

Miệng Chung Lộ vừa mềm lại vừa nóng, môi hôn trên cổ mang đến cảm giác, nháy mắt trong đầu Đường Phong hiện đến thân ảnh Lại tỷ, nhớ tới Tiểu Nhã và Mạc Sư Tỷ, một ý nghĩ muốn hái hoa dâng lên trong lòng.

Bất quá nghĩ cũng chỉ là nghĩ, Đường Phong vẫn cố gắng tránh né, thậm chí định dùng một chưởng đánh bay tiểu quỷ đang dán vào trên người mình. Việc này quá không hiểu ra sao rồi, vừa rồi Chung Lộ còn muốn chết đấy, chẳng hiểu sao hiện tại làm ra hành động như vậy, Đường Phong không kịp tiếp thụ được.

Thân thể hai người dán vào nhau, Đường Phong không dám vận dụng cương khí, Chung Lộ càng tùy ý làm bậy, dĩ nhiên bắt đầu cởi đai lưng Đường Phong ra, tình cảnh nhìn qua triền miên đến cực điểm.

Lăn qua lăn lại một lúc lâu, trên mặt Đường Phong bị hôn đầy nước bọt, động tác của Chung Lộ đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn nhìn Đường Phong. Đường Phong cũng thở hổn hển trừng mắt nhìn nàng.



Sau một khắc, rõ ràng Đường Phong nhìn thấy trong mắt Chung Lộ hiên lên một tia buồn bã. Không đợi Đường Phong kịp phản ứng, Chung Lộ dường như kinh hãi rời khỏi trên người Đường Phong, nhảy ra ngoài mấy trượng, ngồi ở bên cạnh một cây đại thụ, hai tay run run ôm lấy thân thể mình.

Đây là chuyện gì vậy! Đường Phong liên tục cười khổ, cũng đứng lên, sửa sang lại quần áo, vỗ bụi bặm trên người, quay đầu liếc nhìn Chung Lộ, chỉ thấy nàng đang len lén ngắm nhìn mình, bốn mắt chạm vào nhau, hai người đều cảm thấy không được tự nhiên.

Hiện tại nên làm sao? Đường Phong vốn đang muốn vội vã trở lại Đường gia bảo, nhưng giờ đụng vào việc này, chung quy không thể để Chung Lộ ở chỗ này. Nếu nàng dám nhảy xuống Vân Hải Chi Nhai, sợ là thực sự muốn tìm lấy cái chết. Nếu như mình mặc kệ nàng, có thể nàng lại nghĩ cách khác để tự tử.

Hai nhà Chung Đường đúng là có chút ân oán, Đường Phong cũng không có chút cảm tình với đệ tử Chung gia, nhưng mà Chung Lộ chưa làm chuyện ác nào lớn, cứ như vậy để cho nàng chết thì Đường Phong cũng cảm thấy không đành lòng, dù sao này cũng là một sinh mệnh đang sống.

- Ta biết ngươi ghét bỏ ta.

Đường Phong đang suy nghĩ nên làm thế nào, Chung Lộ lại ở một bên lẩm bà lẩm bẩm.

- Hả?

Đường Phong quay đầu nhìn nàng.

- Ha ha....

Chung Lộ cười có vẻ rất thê lương, ăn năn hối hận nói:

- Thân thể của ta rất dơ bẩn, ta cũng biết. Ngươi ghét bỏ ta, ta không trách ngươi. Nhưng tại sao ngươi lại muốn cứu ta?

- Ách…

- Ta chỉ muốn cho thân thể dơ bẩn này tan thành mây khói, không để cho người khác nhìn ta bằng ánh mắt hèn mọn nữa, ngay cả một điều hy vọng cuối cùng này cũng không làm được sao?

- Vì vậy ngươi mới nhảy từ trên kia xuống?

Đường Phong thật hết chỗ để nói.

Chung Lộ gật đầu thừa nhận, khuôn mặt có chút dữ tợn, cắn răng nói:

- Những người đó của Chung gia đã chết hết, ta nghĩ cơ hội báo thù cũng không còn nữa. Ta chỉ hận thực lực của mình quá thấp, không thể phanh thây đâm chém chúng thành trăm ngàn mảnh.

- Ta đã đào hết những thi thể Chung gia đó ra, những người đã từng lăng nhục ta, mỗi người đều bị cắt thành mảnh vỡ! Ha ha…

Đường Phong cảm thấy xấu hổ, đào mộ hành hạ thi thể, thủ đoạn này thật là quá tàn nhẫn rồi.

Cái gì gọi là tối độc phụ nhân tâm, đây là tối độc phụ nhân tâm.

- Chung gia không còn. Ta cũng không còn địa phương có thể đi, Chung Lộ ta đắc tội rất nhiều người ở Linh Mạch Chi Địa, nếu để những cừu nhân này phát hiện ra ta, ngươi nghĩ ta sẽ có kết cục gì?

Chung Lộ hỏi vặn lại Đường Phong.

Đường Phong suy nghĩ một chút, kết cục này sợ rằng thực sự không tốt lắm. Nếu là người chính nghĩa, chắc chắn sẽ giết chết kẻ quyến rũ này, nếu là người tâm tính tà ác, vô cùng có khả năng giam lỏng Chung Lộ, sau đó thỏa mãn dục vọng của mình. Bộ dáng và vóc người này của Chung Lộ có thể làm rất nhiều nam nhân mơ màng.

- So với việc rơi vào trong tay những người đó, thà ta tự kết thúc còn hơn. Nơi này là chỗ yên nghỉ tốt nhất, không người nào có thể tìm được thi thể của ta, cho dù bị linh thú ăn cũng chẳng sao.

Tự nhiên Chung Lộ lại muốn khóc, ủy khuất nhìn Đường Phong:

- Thế nhưng không nghĩ tới... Cho dù ta chọn địa phương này, cũng có thể bị ngươi cứu được!

- Trùng hợp quá.

Đường Phong không biết nên nói gì, điều này thật sự quá mức trùng hợp, Vân Hải Chi Nhai dài vài trăm dặm, địa phương Chung Lộ nhảy xuống vừa vặn trên đỉnh đầu mình, bởi vì mình và nàng hữu duyên hay là ý trời? Mạng sống của Chung Lộ chưa đến lúc kết thúc.

- Vậy giờ ngươi muốn làm sao? Tiếp tục tìm chết?

Đường Phong hỏi.

Chung Lộ chậm rãi lắc đầu, đồ trang sức trên đầu truyền đến âm thành đinh đương, cũng có thể nhìn ra, nàng cố ý ăn mặc đẹp như vậy, chỉ sợ là muốn cho mình cuối cùng trước lúc chết không muốn lưu lại một chút tiếc nuối nào.

- Ngươi còn muốn chết không?

Đường Phong không khỏi thở dài một hơi.

Ánh mắt Chung Lộ tràn đầy u oán nhìn Đường Phong:

- Ngươi cho là tìm chết rất đơn giản sao? Ta đã chết một lần rồi, không muốn thử cảm giác này lần thứ hai nữa.

Thông thường người nào đã muốn chết một lần, lại không chết thành công, đều giống như Chung Lộ bây giờ.

- Vậy là tốt rồi.

Đường Phong cũng yên tâm.

- Ta mang ngươi ra ngoài.



Không nghĩ tới Chung Lộ nghe xong những lời này liền chậm rãi lắc đầu:

- Ngươi đi đi, ta sẽ không rời đi. Đi ra bên ngoài cũng chỉ là người bị nghìn người chỉ chỏ, ta tình nguyện cô đơn cả đời tại nơi này.

Đường Phong trừng mắt nhìn nàng.

Để nàng ở lại dưới Vân Hải Chi Nhai tuyệt đối chỉ có đường chết, nơi này có rất nhiều linh thú hung mãnh, lấy tình huống hiện tại của nàng, chỉ có thể trở thành thực vật trong bụng linh thú.

Hai mắt Chung Lộ đẫm nước, đưa tay lau lau một chút, rất cảm động nói:

- Chưa bao giờ có người quan tâm ta như vậy... Bọn họ quan tâm ta mục đích chính đơn giản là muốn lên giường cùng ta.

- Khụ khụ, đừng hiểu lầm, ta không có loại ý nghĩ này.

Chung Lộ nói thẳng ra, Đường Phong nghe thấy vô cùng xấu hổ.

- Ta biết!

- Nếu ngươi có cách nào khác, cũng sẽ không...

Chung Lộ đang định nói lại dừng lại, thần thái e thẹn của tiểu nữ nhi thiếu chút nữa để Đường Phong dán chặt con mắt vào nhìn.

Tiểu quỷ này thật giỏi đạo câu dẫn đàn ông, giơ tay nhấc chân đều có vạn chủng phong tình, trong lòng Đường Phong âm thầm nhắc nhở bản thân mình nghìn vạn lần đừng bị câu dẫn, trợn ngược tròng mắt hung hăng lườm Chung Lộ.

- Ngươi thích ta không?

Chung Lộ xấu hổ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Phong.

Đường Phong âm thầm lau nước bọt bên khóe miệng, nhưng lời lẽ lại có vẻ khiển trách:

- Làm càn!

- Ha ha....!

Chung Lộ che miệng cười khẽ:

- Ngươi biết không? Từ lần trước xa ngươi, ta liền không để cho nam nhân nào khác chạm vào ta. Khi đó ta nghĩ, ta muốn tìm một nam nhân nào chân thành với ta, sau đó làm trâu làm ngựa cho hắn, cam tâm hầu hạ hắn cả đời, nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được.

Đường Phong nghe thấy những lời nói này không phải nói dối, trên mặt người nói láo sẽ không thành thật như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng, đúng là nữ nhân, một ngày dính vào dơ bẩn, liền mãi mãi không tẩy sạch được rồi. Nếu không phải thanh danh Chung Lộ đã lan xa, lấy tư sắc và vóc người của nàng, muốn tìm một đức lang quân như ý chẳng khác nào dễ như trở bàn tay.

- Ngươi đi đi.

Đột nhiên sắc mặt Chung Lộ trở nên bình tĩnh, mất hết hăng hái:

- Ta muốn ở chỗ này sinh hoạt một mình, không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào nữa.

Người ta cũng nói như vậy rồi, Đường Phong cảm thấy nói thêm cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể mở miệng nói:

- Vậy thì ngươi cẩn thận rồi, nơi này có rất nhiều linh thú, nếu sau này có thời gian ta sẽ đến thăm ngươi.

- Cám ơn ngươi quan tâm!

Chung Lộ đứng lên thi lễ với Đường Phong, tuy rằng khách khí nhưng lại thêm một phần mâu thuẫn làm cho người ta khó đoán.

“Tiểu quỷ này có điều cổ quái!”

Trong lòng Đường Phong thầm nói một tiếng.

- Ta đi đây, ngươi nhớ bảo trọng!

Đường Phong chắp tay thi lễ, triển khai thân pháp chạy về phía xa. Mi mắt Chung Lộ giương lên sững sờ nhìn vào bóng lưng Đường Phong, đến tận lúc Đường Phong khuất bóng mới cười khổ một tiếng, uể oải ngã ngồi xuống trên mặt đất, hai mắt trống rỗng, thân thể cứng đờ.

Đường Phong chỉ giả vờ chạy ra ngoài một đoạn, sau đó lập tức chạy thật nhanh trở về, trốn ở một cành cao trên cây cổ thụ, nhìn xuống phía dưới.

Chung Lộ còn đang ngây người, động cũng không động, nếu không phải Đường Phong vẫn còn nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của nàng, thậm chí còn tưởng rằng nàng đã chết rồi.

Đợi tròn một canh giờ sau Chung Lộ mới có động tĩnh. Chỉ thấy nàng đưa tay vuốt lại mái tóc của mình, xắp xếp lại quần áo đỏ thẫm, kiểm tra tỉ mỉ đồ trang sức mình mang theo, sau đó mới tìm một địa phương sạch sẽ ở phụ cận, chỉnh tề đứng ở đó.

- Xoạt!

Trên tay Chung Lộ bất ngờ xuất hiện một thanh dao găm, hai tay nàng nắm chặt dao găm, xoay người lại, nhắm ngay ngực phải của mình đâm vào.

Đường Phong cũng nhìn thấy, tiểu quỷ này hô hấp bình thường rồi, hơn nữa thân thể cũng lạnh run.

Đối mặt với tử vong, ai cũng sợ hãi, trước đây Chung Lộ nhảy xuống từ Vân Hải Chi Nhai, chẳng qua là nhắm lại một mắt, cắn răng mà nhảy. Nhưng hiện tại muốn đâm dao găm vào tim mình, cảm thụ được thống khổ tận tim gan, cấp độ khó khăn của hai chuyện căn bản không thể so sánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook