Chương 670: Trúng chiêu rồi.
Mạc Mặc
07/09/2013
Cũng khó trách hắn nghĩ lệch như thế, hai lần gặp nhau đều gặp Đường Phong và mỹ phụ đi chung nhau, hơn nữa lần trước mỹ phụ còn ra tay giúp Đường Phong, chuyện trùng hợp quá nhiều thì sẽ luôn biến thành hiểu lầm.
- Giết người diệt khẩu đi vậy.
Đường Phong vừa cười nhạt vừa rút nhanh Độc Ảnh Kiếm ra.
Thần sắc trên mặt mỹ phụ như muốn khóc, nhìn Đường Phong nói:
- Ngươi đừng có nói bậy được không?
Câu giết người diệt khẩu này vừa nói ra, chẳng khác nào chứng thực sự suy đoán của hai huynh đệ Lâm gia, mỹ phụ lẽ nào lại không cuống quýt lên?
Đường Phong nhún vai, rồi tra Độc Ảnh Kiếm trở về. Hai huynh đệ Lâm gia này hiển nhiên là khẳng định hắn và mỹ phụ có quan hệ gì đó, cho dù hắn và mỹ phụ có giải thích thế nào đi nữa cũng sẽ không thể gạt đi suy đoán ngờ vực trong lòng bọn họ. Cho nên câu nói kia căn bản chẳng quan trọng gì.
Bất quá, Đường Phong quả thật đã động đến sát tâm. Tên nam tử thấp bé này hèn hạ như thế, lỡ khi ra ngoài hắn tùy tiện nói một câu, chắc chắn lời đồn khắp nơi, đến lúc đó mỹ phụ sẽ phải chịu khổ rồi.
- Tiểu tử ngươi quả thực rất có can đảm.
Nam tử thấp bé cười nhạt liên tục:
- Bất quá, lần trước hai huynh đệ ta cũng đã xuất thủ qua với ngươi, nên không tính toán với ngươi, ngoài ra còn có ý tốt nhắc nhở ngươi một câu, nếu muốn tiến vào tầng ba thì nên chuẩn bị tâm lý cho tốt vào.
Đường Phong hỏi:
- Vì sao? Rất nguy hiểm sao?
Nam tử thấp bé trừng mắt:
- Không nguy hiểm thì sao huynh đệ chúng ta lại chật vật chạy ra thế này?
- Quả thực là chật vật.
Đường Phong nhìn thoáng qua trên người họ, thấy đều có lưu lại vết tích chiến đấu, nên không khỏi do dự hỏi:
- Tình hình bên trong rốt cuộc thế nào?
Nam tử thấp bé bĩu môi, hiển nhiên là không muốn trả lời. Nhưng gã nam tử trầm mặc ít lời kia nói:
- Hung mãnh!
- Thôi đi thôi đi, tầng ba thì hai huynh đệ ta không có dự định tiến vào nữa. Các ngươi nếu muốn chết thì cứ đi vào thử xem. Chúng ta ở tâng hai giết thời gian vậy. Chẳng qua, tiểu tử ngươi tốt nhất nên đi cùng Dung thiếu nãi nãi, chỉ bằng thực lực của ngươi, đi vào chỉ có một chữ chết!
Nghe vậy, mỹ phụ nổi sát khí ngút trời nói:
- Tên họ Lâm kia, ngươi còn dám nói một câu nữa ta sẽ giết ngươi ngay tức khắc!
Nam tử thấp bé cười hắc hắc nói:
- Không nói nữa, không nói nữa. Cáo từ, hai vị bảo trọng!
Nam tử trầm mặc ít nói cũng gật đầu với Đường Phong và mỹ phụ, dáng vẻ tan khốc, theo sau nam tử thấp bé rời đi, chờ hai người kia đi khỏi, Đường Phong và mỹ phụ mới liếc mắt nhìn nhau một cái, mỹ phụ liền vội nhìn sang chỗ khác, nhanh chóng chui vào tầng ba.
Đường Phong thở dài một tiếng, thế sự vô thường, vốn chuyện không có gì, bị tên nam tử thấp bé nói lộn xộn một hồi, khiến hắn và mỹ phụ sau này gặp nhau cũng thấy ngượng ngùng vô cùng.
Thu lại suy nghĩ vẫn vơ, Đường Phong cũng tiến theo vào tầng ba.
Vừa mới bước vào tầng ba, Đường Phong cảm thấy có một trận lãnh ý ấp lên người, bên tai vang lên từng cơn gào khóc thảm thiết truyền đến, trong đầu dường như bị một sức mạnh vô hình xâm nhập vào, tấn công tâm thần của mình.
Tầng ba quả nhiên có chút cổ quái, ở đây nếu là tâm thần không kiên định thì rất dễ bị lực lượng kỳ lạ đó thao túng. Vận khí ngưng thần, Đường Phong mới có thể vứt bỏ lực lượng cổ quái kia ra khỏi đầu.
Mỹ phụ đang đứng cách đó không xa, đợi sau khi Đường Phong tiến vào liền quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút phức tạp, giậm chân nói:
- Ngươi đừng đi theo ta.
Nói xong lúc liền triển khai thân pháp, chạy biến đi mất.
Đường Phong cười khổ, dừng lại chốt lát sau rồi đi về một hướng khác.
Trong tầng ba hiện tại hẳn là không có mấy người có thể tiến vào, bên trong hẳn là có vô số hung thú thú đang đợi phân chia, tất nhiên Đường Phong không muốn hao phí thời gian.
Bất quá, khi hành tẩu trong tầng ba phải luôn luôn bảo vệ tâm thần, không để ngoại lực thừa cơ tiến vào, nếu cứ kéo dài thế này thì tinh thần của một người phải chịu áp lực không nhỏ.
Tru Tâm Động, tru tâm thần! Mãi đến giờ, Đường Phong mới hiểu được hàm ý đích thực của cái tên Tru Tâm Động này.
Số lượng hung thú trong tầng ba quả thực không ít, Đường Phong chỉ mới đi được khoảng một tuần trà liền gặp một con, mà con hung thú này tuyệt đối là con cường đại nhất đã từng gặp, dao động linh khí phát ra từ trên thên nó mạnh hơn nhiều so với mấy con trước đó, hơn nữa ánh huỳnh quang trên thân nó cũng sáng hơn không ít.
Không phải hung thú cấp bốn, cũng không phải cấp sáu, mà là cấp năm! Hầu như trong nháy mắt Đường Phong liền phán đoán được cấp bậc của nó.
Nếu là một con linh thú cấp năm, Đường Phong còn có thể không quan tâm cho lắm, thế nhưng hung thú thì lại khác, chẳng ai có thể bảo đảm công kích của hung thú cấp năm sẽ như thế nào.
Thu liễm khí tức, cẩn thận tiếp cận dần đối phương, nào ngờ tính cảnh giá của con hung thú này rất cao, Đường Phong mới đi chỗ cách nó hai mươi trượng thì đã bị phát hiện rồi, nó đột nhiên quay đầu qua, một đôi mắt xanh lè nhìn chằm chằm vào vị trí của Đường Phong, trong cổ họng phát sinh từng chuỗi tiếng gầm gừ nhè nhẹ.
Tiên hạ thủ vi cường! Đường Phong rút Độc Ảnh Kiếm ra, phóng người đi, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh, bổ thẳng đến con hung thú, người còn chưa tới, Độc Ảnh Kiếm lấp lánh kim quang liền bắn ra vài đạo kiếm quang.
Con hung thú kia lại không biết tránh né, đứng tại chỗ không nhúc nhích, kiếm quang trực tiếp đánh lên người nó, giống như ném một hòn đá vào mặt hồ, gợn lên từng làn sóng bập bềnh, toàn thân con hung thú dao động hư hư thực thực.
Sắc mặt Đường Phong chợt mừng, cứ tưởng mình đã đắc thủ một cách dễ dàng đến thế, mấy đạo kiếm quang vừa rồi là do hắn đã vận dụng lực lượng cương tâm đánh ra, theo kinh nghiệm chiến đấu trước đó mà suy đoán, nhất định sẽ đánh torng thương con hung thú này.
Thế nhưng một khắc sau, hắn liền ý thức được có gì đó không đúng. Từng gợn sóng bập bềnh kia sau khi rung động xong thì thân thể hung thú liền khôi phục lại như ban đầu, không tổn hại chút nào.
Không chỉ có vậy, công kích của Đường Phong rõ ràng đã chọc giận con hung thú này, nó phóng thẳng về phía hắn.
Tốc độ của một người một thú nhanh vô cùng, chớp mắt liền va chạm vào cùng nhau, trong lúc cấp bách, Đường Phong cuống quít biến chiêu, lực lượng cương tâm của Nhuệ Kim Chi Khí đều tuôn vào Độc Ảnh Kiếm, từ đâm chuyển sang chém, hy vọng có hiệu quả.
Một kiếm chém vào thân hình khổng lồ của hung thú, trực tiếp xuyên qua nó, thế nhưng mãnh thú cũng vẫn không tổn hại gì nhiều, ngược lại đánh mạnh vào người Đường Phong.
- Giết người diệt khẩu đi vậy.
Đường Phong vừa cười nhạt vừa rút nhanh Độc Ảnh Kiếm ra.
Thần sắc trên mặt mỹ phụ như muốn khóc, nhìn Đường Phong nói:
- Ngươi đừng có nói bậy được không?
Câu giết người diệt khẩu này vừa nói ra, chẳng khác nào chứng thực sự suy đoán của hai huynh đệ Lâm gia, mỹ phụ lẽ nào lại không cuống quýt lên?
Đường Phong nhún vai, rồi tra Độc Ảnh Kiếm trở về. Hai huynh đệ Lâm gia này hiển nhiên là khẳng định hắn và mỹ phụ có quan hệ gì đó, cho dù hắn và mỹ phụ có giải thích thế nào đi nữa cũng sẽ không thể gạt đi suy đoán ngờ vực trong lòng bọn họ. Cho nên câu nói kia căn bản chẳng quan trọng gì.
Bất quá, Đường Phong quả thật đã động đến sát tâm. Tên nam tử thấp bé này hèn hạ như thế, lỡ khi ra ngoài hắn tùy tiện nói một câu, chắc chắn lời đồn khắp nơi, đến lúc đó mỹ phụ sẽ phải chịu khổ rồi.
- Tiểu tử ngươi quả thực rất có can đảm.
Nam tử thấp bé cười nhạt liên tục:
- Bất quá, lần trước hai huynh đệ ta cũng đã xuất thủ qua với ngươi, nên không tính toán với ngươi, ngoài ra còn có ý tốt nhắc nhở ngươi một câu, nếu muốn tiến vào tầng ba thì nên chuẩn bị tâm lý cho tốt vào.
Đường Phong hỏi:
- Vì sao? Rất nguy hiểm sao?
Nam tử thấp bé trừng mắt:
- Không nguy hiểm thì sao huynh đệ chúng ta lại chật vật chạy ra thế này?
- Quả thực là chật vật.
Đường Phong nhìn thoáng qua trên người họ, thấy đều có lưu lại vết tích chiến đấu, nên không khỏi do dự hỏi:
- Tình hình bên trong rốt cuộc thế nào?
Nam tử thấp bé bĩu môi, hiển nhiên là không muốn trả lời. Nhưng gã nam tử trầm mặc ít lời kia nói:
- Hung mãnh!
- Thôi đi thôi đi, tầng ba thì hai huynh đệ ta không có dự định tiến vào nữa. Các ngươi nếu muốn chết thì cứ đi vào thử xem. Chúng ta ở tâng hai giết thời gian vậy. Chẳng qua, tiểu tử ngươi tốt nhất nên đi cùng Dung thiếu nãi nãi, chỉ bằng thực lực của ngươi, đi vào chỉ có một chữ chết!
Nghe vậy, mỹ phụ nổi sát khí ngút trời nói:
- Tên họ Lâm kia, ngươi còn dám nói một câu nữa ta sẽ giết ngươi ngay tức khắc!
Nam tử thấp bé cười hắc hắc nói:
- Không nói nữa, không nói nữa. Cáo từ, hai vị bảo trọng!
Nam tử trầm mặc ít nói cũng gật đầu với Đường Phong và mỹ phụ, dáng vẻ tan khốc, theo sau nam tử thấp bé rời đi, chờ hai người kia đi khỏi, Đường Phong và mỹ phụ mới liếc mắt nhìn nhau một cái, mỹ phụ liền vội nhìn sang chỗ khác, nhanh chóng chui vào tầng ba.
Đường Phong thở dài một tiếng, thế sự vô thường, vốn chuyện không có gì, bị tên nam tử thấp bé nói lộn xộn một hồi, khiến hắn và mỹ phụ sau này gặp nhau cũng thấy ngượng ngùng vô cùng.
Thu lại suy nghĩ vẫn vơ, Đường Phong cũng tiến theo vào tầng ba.
Vừa mới bước vào tầng ba, Đường Phong cảm thấy có một trận lãnh ý ấp lên người, bên tai vang lên từng cơn gào khóc thảm thiết truyền đến, trong đầu dường như bị một sức mạnh vô hình xâm nhập vào, tấn công tâm thần của mình.
Tầng ba quả nhiên có chút cổ quái, ở đây nếu là tâm thần không kiên định thì rất dễ bị lực lượng kỳ lạ đó thao túng. Vận khí ngưng thần, Đường Phong mới có thể vứt bỏ lực lượng cổ quái kia ra khỏi đầu.
Mỹ phụ đang đứng cách đó không xa, đợi sau khi Đường Phong tiến vào liền quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút phức tạp, giậm chân nói:
- Ngươi đừng đi theo ta.
Nói xong lúc liền triển khai thân pháp, chạy biến đi mất.
Đường Phong cười khổ, dừng lại chốt lát sau rồi đi về một hướng khác.
Trong tầng ba hiện tại hẳn là không có mấy người có thể tiến vào, bên trong hẳn là có vô số hung thú thú đang đợi phân chia, tất nhiên Đường Phong không muốn hao phí thời gian.
Bất quá, khi hành tẩu trong tầng ba phải luôn luôn bảo vệ tâm thần, không để ngoại lực thừa cơ tiến vào, nếu cứ kéo dài thế này thì tinh thần của một người phải chịu áp lực không nhỏ.
Tru Tâm Động, tru tâm thần! Mãi đến giờ, Đường Phong mới hiểu được hàm ý đích thực của cái tên Tru Tâm Động này.
Số lượng hung thú trong tầng ba quả thực không ít, Đường Phong chỉ mới đi được khoảng một tuần trà liền gặp một con, mà con hung thú này tuyệt đối là con cường đại nhất đã từng gặp, dao động linh khí phát ra từ trên thên nó mạnh hơn nhiều so với mấy con trước đó, hơn nữa ánh huỳnh quang trên thân nó cũng sáng hơn không ít.
Không phải hung thú cấp bốn, cũng không phải cấp sáu, mà là cấp năm! Hầu như trong nháy mắt Đường Phong liền phán đoán được cấp bậc của nó.
Nếu là một con linh thú cấp năm, Đường Phong còn có thể không quan tâm cho lắm, thế nhưng hung thú thì lại khác, chẳng ai có thể bảo đảm công kích của hung thú cấp năm sẽ như thế nào.
Thu liễm khí tức, cẩn thận tiếp cận dần đối phương, nào ngờ tính cảnh giá của con hung thú này rất cao, Đường Phong mới đi chỗ cách nó hai mươi trượng thì đã bị phát hiện rồi, nó đột nhiên quay đầu qua, một đôi mắt xanh lè nhìn chằm chằm vào vị trí của Đường Phong, trong cổ họng phát sinh từng chuỗi tiếng gầm gừ nhè nhẹ.
Tiên hạ thủ vi cường! Đường Phong rút Độc Ảnh Kiếm ra, phóng người đi, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh, bổ thẳng đến con hung thú, người còn chưa tới, Độc Ảnh Kiếm lấp lánh kim quang liền bắn ra vài đạo kiếm quang.
Con hung thú kia lại không biết tránh né, đứng tại chỗ không nhúc nhích, kiếm quang trực tiếp đánh lên người nó, giống như ném một hòn đá vào mặt hồ, gợn lên từng làn sóng bập bềnh, toàn thân con hung thú dao động hư hư thực thực.
Sắc mặt Đường Phong chợt mừng, cứ tưởng mình đã đắc thủ một cách dễ dàng đến thế, mấy đạo kiếm quang vừa rồi là do hắn đã vận dụng lực lượng cương tâm đánh ra, theo kinh nghiệm chiến đấu trước đó mà suy đoán, nhất định sẽ đánh torng thương con hung thú này.
Thế nhưng một khắc sau, hắn liền ý thức được có gì đó không đúng. Từng gợn sóng bập bềnh kia sau khi rung động xong thì thân thể hung thú liền khôi phục lại như ban đầu, không tổn hại chút nào.
Không chỉ có vậy, công kích của Đường Phong rõ ràng đã chọc giận con hung thú này, nó phóng thẳng về phía hắn.
Tốc độ của một người một thú nhanh vô cùng, chớp mắt liền va chạm vào cùng nhau, trong lúc cấp bách, Đường Phong cuống quít biến chiêu, lực lượng cương tâm của Nhuệ Kim Chi Khí đều tuôn vào Độc Ảnh Kiếm, từ đâm chuyển sang chém, hy vọng có hiệu quả.
Một kiếm chém vào thân hình khổng lồ của hung thú, trực tiếp xuyên qua nó, thế nhưng mãnh thú cũng vẫn không tổn hại gì nhiều, ngược lại đánh mạnh vào người Đường Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.