Vô Thường

Chương 573: Từ biệt!

Mạc Mặc

06/09/2013

Thử một phen, Đường Phong xuất ra một chuôi phi đao, được lực lượng cương tâm dẫn đạo, khống chế Hỏa hệ linh khí trong thiên địa tràn vào trong phi đao.

Phi đao lập tức trở nên nóng hổi, Hỏa hệ linh khí không ngừng rót vào, độ ấm càng lúc càng cao. Cùng lúc đó, nhưng cọng cỏ xanh mướt bên cạnh hắn cũng đang khô lại, một thời gian sau những cọng cỏ bị bốc cháy.

- Đi!

Đường Phong phóng thanh phi đao ra ngoài, giữa không trung xuất hiện một đạo hồng sắc xẹt qua, giống như không khí bị đốt cháy, mà những cây cối trên đường nó đi qua càng không tốt, dù cách phi đạo mấy trượng, cũng bị đốt cháy, cháy sạch đến cả cặn bả cũng không còn.

Nhiệt độ từ trong phi đao truyền ra, những nơi nó đi qua, đều biến thành biển lửa.

Bàn tay của Đường Phong, nhịn không được run rẩy, kinh ngạc địa nhìn cảnh trước mặt, ngây ngốc thật lâu, thế lửa vẫn hung mãnh, lúc này mới làm ra phản ứng, vội vàng ném một thanh phi đao, điều động Băng năng lượng trong cương tâm.

Mắt trái rùng một cái, cả thế giới hỏa hồng, đột nhiên chuyển biến thành màu u lam.

Không khác tình huống lúc nãy chút nào, Băng hệ nguyên tố từ trong người hắn vọt ra, bị Đường Phong dẫn vào trong phi đao, sau đó ném ra.

Giống như có một cơn bão tuyết thôi qua, mang theo hàn ý đông lạnh hồn phách, thời điểm phi đao bay về phía trước, nhưng hỏa diễm đang đốt cháy cây cối bổng nhiên vụt tắt, bị hàn khí đông cứng, ngay sau đó, hỏa diễm biến mất vô tung.

Phi đao lướt qua, một con đường bằng băng được hình thành, dài đến trăm trượng, rộng năm sáu trượng, màn băng óng ánh xuất hiện trong đống tro tàn, chiếu sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Cường hãn! Trong đầu Đường Phong chỉ xuất hiện ý niệm này.

Trách không được người tu luyện quan tâm đến cương tâm của mình như vậy, một cương tâm tốt có thể tăng sức chiến đấu lên vài cấp bậc. Trước kia Đường Phong không quan tâm, bởi mình không có, nhưng hiện tại, sau khi hắn nhìn thấy lực sát thương do lực lượng cương tâm của mình mang lại, không khỏi khiếp sợ.

Đường Phong cho rằng ám khí của mình dù có sát thương cường đại cỡ nào, cũng không so sánh với uy hiếp và tổn thương do năng lượng nguyên tố mang lại.

Đây chỉ là lần đầu tiên sử dụng lực lượng cương tâm mà thôi, nhưng đã có thể tạo ra hiệu quả như vậy, đợi sau này chính thức quen thuộc, lực sát thương sẽ tăng lên bao nhiêu?

Làm chưa đủ tốt, đây là giác ngộ của bản thân Đường Phong, mới lần đầu tiên sử dụng lực lượng cương tâm, vô luận là điều động thiên địa linh khí sử dụng, hay dẫn đạo thiên địa linh khí rót vào trong phi đao, đều không đạt tới trạng thái hoàn mỹ. Vừa rồi năng lượng nguyên tố rót vào, ít nhất có hơn một nửa, bị Đường Phong lãng phí mất.

Người tu luyện đến hậu kỳ, nhất là Linh giai, trong chiến đấu sử dụng năng lượng thiên địa linh khí trong phạm vi lớn. Tất cả chiêu thức và võ điển, đều vì khu động thiên địa linh khí mà sáng tạo, Linh giai cao thủ đối chiến, dưới tình huống cảnh giới giống nhau, chỉ có thể phân thắng bại bằng trình độ khống chế thiên địa linh khí.

Ban đầu ở Bạch Đế thành, dưới sự liên thủ của Đường Đỉnh Thiên và Tuyết Nữ đại chiến với Chung Sơn vẫn khắc sâu trong đầu của Đường Phong, hắn nhớ rõ Chung Sơn chỉ vỗ lên mặt đất, mặt đất liền run chuyển, đây chính là hiệu quả khi sử dụng thiên địa linh khí.

Nhấc tay cũng có thể dời núi lấp biển, đây không phải là truyền thuyết, chỉ có những người lĩnh ngộ cách điều động thiên địa linh khí đến mức thâm sâu, mới có thể làm được những chuyện này.

Bất quá, những người Đường Phong gặp phải, không người nào có thể làm được như vậy, hắn không biết thực lực phải đến cấp độ nào mới có thể làm được chuyện như vậy.

Cho nên nói, thực lực của Linh giai khác xa nhau một trời một vực. Đều là Linh giai, cấp độ giống nhau, số lượng cương khí dự trữ trong cương tâm không hơn kém nhau, nhưng lúc chiến đấu, thường thường sẽ phát sinh tình huống nghiêng về một phía, đây là trình độ khống chế thiên địa linh khí bất đồng.

Sau Linh giai, không giống như trước, Trước Linh giai, người có đẳng cấp cao sẽ chiếm ưu thế. Nhưng khi đạt tới Linh giai, đẳng cấp không phải là thứ để phân chia thực lực của một người, nếu khống chế tốt thiên địa linh khí, dù là Linh giai hạ phẩm chiến thắng Linh giai trung phẩm không phải là không được.

Vài ngày sau, Đường Phong vẫn ở tại Khúc Đỉnh Sơn rèn luyện cách sử dụng lực lượng cương tâm, tôi luyện trình độ khống chế thiên địa linh khí của mình, mỗi một ngày đều có tiến bộ, mỗi ngày uy lực của chiêu thức đều tăng lên.

Địa phương Đường Phong tu luyện, trong phương viên trăm trượng bị tàn phá không còn lại gì, không một ngọn cỏ. Đất đai khô cằn, cảnh tượng giống như hoang mạc.

Bị hai chủng Băng Hỏa năng lượng tàn sát bừa bãi một phen, Đường Phong đoán trong vài năm chỗ này sẽ không có mọc ra bất cứ vật gì.

Mấy ngày nay tiến bộ xác thực không nhỏ, nhưng Đường Phong hôm nay không cảm thấy có tác hại gì, đó là vì lực lượng cương tâm của hắn hơi... nhiều.

Người khác chỉ có một loại, nhưng hắn có đến ba loại. Cương tâm Tiểu Khô Lâu vốn có tác dụng khắc chế âm hồn, đây là trời sinh, không cần tu luyện, bây giờ Đường Phong phải rèn luyện cách khống chế Băng Hỏa, người khác vất vả một phần, Đường Phong phải vất vả gấp đôi, đây là quá trình hao phí rất nhiều thời gian và tinh lực.

Nhưng Đường Phong không vội, tu luyện lực lượng cương tâm là việc nước chảy đá mòn, không chỉ đơn thuần là tu luyện cho nhanh tăng lên, tăng lực chiến đấu lên. Hiện tại hắn chỉ muốn tăng thực lực bản thân lên mà thôi, dù sao muốn đi Đường gia trong Linh Mạch Chi Địa, trong đó cao thủ vô sô, Linh giai cũng không ít, thực lực tăng lên mới có thể bảo vệ mình.

Mấy ngày nay Đường Phong gây động tĩnh lớn như thế, cũng hấp dẫn không ít người.



Không phải mọi người Yên Liễu Các, vì khi Đường Phong tới nơi đã nói cho họ mình muốn làm gì, bọn họ tự nhiên sẽ không lo lắng.

Nhưng lại đụng phải những đệ tử Thiên Tú lên núi hái thuốc.

Mấy tháng trước, Đường Phong nhờ Linh Khiếp Nhan thuyết phục Khiếu Thiên Lang, Khiếu Thiên Lang đã cho mấy trăm thủ hạ mang theo mấy trăm đệ tử Thiên Tú lên núi hái thuốc, có mấy trăm linh thú này, những đệ tử đi hái thuốc đã có đại thu hoạch, hái được rất nhiều dược liệu, rất trân quý.

Hiện tại những đệ tử hái thuốc không được tiêu sái như vậy, mỗi người dẫn một đầu linh thú, cưỡi linh thú chạy loạn khắp núi, gặp thảo dược liền hái, dù sao đã có mệnh lệnh của Khiếu Thiên lang, đám linh thú trong Khúc Đình Sơn sẽ không làm hại những người này.

Khúc Đình Sơn thật sự quá lớn, bên trong còn rất nhiều kỳ linh dị thảo, dù cho đã có mấy trăm người đi hái, nhưng chẳng khác nào chín trâu mất một sợi lông.

Bây giờ ở Thiên Tú tông, thân phận những đệ tử hái thuốc này rất cao quý, bởi vì, các nàng đều có một đầu linh thú, làm cho những nữ hài khác hâm mộ không thôi. Rất nhiều nữ hài nhao nhao nhờ Đường Phong giúp các nàng thu phục một đầu linh thú, nhưng dù các nàng ồn áo thế nào, không ai dám đến Yên Liễu Các nói ra chuyện này.

Trải qua mấy tháng này, dược liệu trong dược phòng đã chật ních, có thể nói, hiện tại Thiên Tú cái gì cũng không nhiều, nhiều nhất chính là dược liệu.

Mỗi ngày Thiết Lạc Hồng trưởng lão chưởng quản dược phòng bận rộn tối mắt tối mũi, nhân tài luyện dược trong Thiên Tú không nhiều, trừ Mạc Lưu Tô ra, cũng chỉ có hơn mười luyện dược sư mà thôi. Hiện tại có nhiều dược liệu như vậy, dùng thế nào cũng không hết, hơn nữa đệ tử rất nhiều, nhu cầu về đan dược rất khổng lồ. Rơi vào đường cùng, Thiết Lạc Hông phải tuyển lựa ra trong đám đệ tử mới nhập môn ra một ít người thích hợp luyện dược, bồi dưỡng các nàng.

Những đệ tử lên núi hái thuốc này bị động tĩnh của Đường Phong hấp dẫn, đều chạy đến xem, không ít người xấu hổ khi đáp vài câu với Đường Phong, sau đó ngượng ngùng chạy mất, làm cho Đường Phong có cảm giác rất buồn cười. Thêm nữa... Những người này rất thức thời, thấy Đường Phong bận rộn cũng không dám tới quấy rầy.

Năm ngày sau đó, Tứ Nương cùng Tiếu thúc đã đem ám khí chế tạo tốt, mỗi một kiện đều tương đương với Cương binh.

- Phong thiếu, ngươi nên dùng tốt một chút, mỗi một kiện đều là mồ hôi và tâm huyết của ta và Tứ Nương, đừng có ném loạn.

Thang Phi Tiếu mệt mỏi thở dốc nói.

- Đừng nghe hắn nói nhảm.

Tứ Nương cười một tiếng, thần thái cũng rất mỏi mệt,

- Ám khí thôi, khi nên dùng, thì phải dùng, đừng tiếc, dùng hết chúng ta sẽ chế tạo thêm cho.

Đường Phong nghiêm mặt nói:

- Tứ Nương yên tâm, Đường Phong nhất định sẽ dùng những ám khí này giết địch, sẽ không phụ sự vất vả của hai vị.

Ánh mắt Tiếu thúc tối sầm, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, nên lên đường rồi.

Lúc này, Đường Phong không định dẫn bất cứ ai theo. Dù sao địa phương như Linh Mạch Chi Địa Đường Phong chưa từng tiếp xúc qua, hoàn toàn không biết sâu cạn bên trong, duy nhất là lần vào Bạch Đế Bí Cảnh nhưng nơi đó không có người ở. Trong Linh Mạch Chi Địa Đường gia sinh sống, Linh giai không ít, Lại tỷ và các nàng dù là Thiên giai thượng phẩm, nhưng trước mặt Linh giai vẫn không đủ nhìn, đến khi đó vạn nhất đụng phải, có gì nguy hiểm thì có hối hận cũng đã muộn.

Đường Phong lại càng không dám nói với các nàng là mình muôn đi làm gì, cho nên phải lén lút chuẩn bị, chỉ nói một tiếng với Linh Khiếp Nhan, bảo nàng đồng hành cùng mình.

Đem toàn bộ dược liệu và đan phương trong Mị Ảnh không gian giao cho Mạc Lưu Tô, thực lực và tư chất hiện giờ của nàng, lại phục dụng Đoạt Thiên Tái Sinh Quả, đã đủ để luyện chế Luyện Cốt Đan và các đan dược khác. Những đan dược này là căn cơ của Thiên Tú, là nền móng cho các đệ tử tầng dưới chót, tài liệu không phải rất khó tìm, hiện tại Thiên Tú cũng có tích cóp ít nhiều, để cho sư tỷ luyện tập cũng tốt, ngày sau nàng còn phải luyện chế đan dược như Phá Thiên Đân và các loại đan dược nghịch thiên nữa.

Hơn nữa dược liệu của Đường Phong, không cái nào không phải trân quý tới cực điểm, tuy số lượng không bằng trong dược phòng của Thiên Tú, nhưng chất lượng lại không cùng cấp bậc.

Khi đối mặt với những dược liệu này, sư tỷ khó kiềm được kích động, Đường Phong có cảm giác nếu như mình biến thành một thiên tài địa bảo, nhất định sư tỷ sẽ nâng niu trong tay mỗi ngày.

Dưới yêu cầu quyết liệt của Đường Phong, ban đêm Lại tỷ, Phi Tiểu Nhã cùng Lưu Tô sư tỷ ngủ cùng một cái giường lớn. Chuyến đi này, không biết khi nào mới trở lại, trước khi đi phải an ủi vuốt ve các nàng một chút.

- Mắc cở chết người...

Cung chủ đại nhân cởi sạch quần áo, cầm chiếc chăn trải giường che thân thể, tròng mắt quét qua thân thể Lại tỷ cùng Mạc Lưu Tô một vòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời này, Lại tỷ và Mạc Lưu Tô có chút ngượng ngùng, nhưng khi nghe cung chủ đại nhân rên la một hồi, thân thể cũng nhen nhóm.

- Đêm hôm khuya khoắt, có cho người ta ngủ hay không!



Trong một gian phòng khác, Tứ Nương và Tiếu thúc bận rộn mấy ngày nay đang nằm trên giường, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nóc phòng.

- Tiếng kêu thật thê lương thảm thiết!

Tứ Nương nói.

Tiếu thúc dùng sức gật đầu.

- Lão Thang, ta ngủ không được!

Tứ Nương trằn trọc.

Tiếu thúc đề nghị nói:

- Chúng ta cũng... không ngủ nhé?

...

Ngày hôm sau, Đường Phong chuẩn bị xuất phát, lấy cớ đi lên Khúc Đình Sơn để tiếp tục tu luyện để xuất phát. Trước khi đi, hắn cẩn thận dặn dò mọi người nên chú ý đi tìm Lôi Tẩu, thuận tiện để lại cho bọn người Lại tỷ mười khối linh thạch.

Tiến vào Khúc Đình Sơn, hơi điều tra trí nhớ của hắc y nhân Chung Minh một chút, làm cách nào để tiến vào trong Linh Mạch Chi Địa kia. Lại nói cửa vào Linh Mạch Chi Địa kia nằm ngay phần bụng Khúc Đỉnh Sơn, nhưng người trong Linh Mạch Chi Địa không tiếp xúc với ngoại giới, cho nên không bị người ta phát hiện. Hơn nữa lối vào bí mật vô cùng, nằm trong một sơn động âm u phía đông bộ, trong sơn động có vô số phân nhánh, chín khúc và mười tám ngã rẽ, nếu không biết rõ lối vào, có khả năng sẽ bị lạc đường.

Linh Mạch Chi Địa này không giống với Bạch Đế Bí Cảnh, Bạch Đế Bí Cảnh cần thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm, dẫn đạo Tứ Quý Chi Lực, mới có thể mở ra, hoặc phải sử dụng Bạch Đế Ấn mới được. Nhưng chỗ vào của Linh Mạch Chi Địa này, luôn nằm cố định, chỉ có điều rất bí mật.

Không biết chỗ vào của Linh Mạch Chi Địa khác có gì bất đồng hay không, Đường Phong có chút tò mò. Nhưng địa phương có Linh Mạch Chi Địa rất ít, hơn nữa mỗi cái đều bí ẩn phi thường. Chỉ có hai nơi được người ta biết mà thôi, đó là Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ thành, nhưng địa phương còn lại, cho dù có thể đi, nhưng không ai dám tiến vào, hai địa phương này Linh giai cao thủ vô số, đi vào chẳng khác nào tự tìm phiền phức.

Vừa mới tiến vào Khúc Đình Sơn, Đường Phong đang chuẩn bị triển khai thân pháp, nghe được sau lưng có tiếng gọi ầm ĩ.

Quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Tô sư tỷ đang thở phì phò, đang chạy tới bên này, thực lực của nàng chỉ đạt Huyền giai, dốc toàn lực chạy, tốc độ ngược cũng không chậm, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mệt mỏi đỏ bừng.

- Sư tỷ!

Đường Phong chạy tới phía nàng, kinh ngạc nói:

- Có chuyện gì?

Mạc Lưu Tô thở gấp mấy hơi thở, bàn tay nhỏ bé vỗ ngực một cái, dũng cảm nhìn vào mắt Đường Phong, nói khẽ:

- Không có gì, sư tỷ đến tiễn ngươi.

Đường Phong sững sờ, cười khan một tiếng:

- Ta chỉ tiến vào Khúc Đình Sơn tu luyện mà thôi.

Nàng biết cái gì sao? Trong nội tâm Đường Phong lo sợ bất an.

Lưu Tô sư tỷ miễn cưỡng cười cười, từ trong lòng ngực xuất ra mấy cái chai, ôn nhu nói:

- Sư tỷ không có bản lãnh gì, chỉ biết luyện dược chữa thương, nhưng đan dược lần trước ngươi đã xài không còn bao nhiều phải không? Ngươi luôn bôn ba ở bên ngoài, làm không ít chuyện nguy hiểm, cầm những vật này lo trước khỏi họa, dược hiệu của những đan dược này tốt hơn lần trước rất nhiều, sư tỷ cũng có tiến bộ đấy chứ.

Nói xong , sư tỷ lại chảy nước mắt, nàng cũng không lau, mặc cho nước mắt chảy xuống, tiếp tục nói:

- Sư tỷ sẽ cố gắng tu luyện, cố gắng luyện dược, bởi vì như vậy, cho dù ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi bị thương cũng sẽ nhanh chóng hồi phục.

Trong lòng Đường Phong run lên, thò tay ôm nàng vào lòng, lau sạch nước mắt trên mặt nàng, Mạc Lưu Tô giơ hai tay lên, chậm rãi mà kiên định ôm eo Đường Phong, hận không thể đem trọn thân thể dung nhập vào trong người của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook